Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Hàn dẫn tôi về tới không gian bình thường, lại là ở sân thượng một tòa nhà.

Ổ mèo của Tiểu Tiểu ở bên chân, sau khi Mặc Hàn thi pháp để nàng ngủ, vạch xuống một đường kết giới, dẫn theo tôi vào mặc ngọc.

Đây thật sự là một ban đêm đổ mồ hôi đầm đìa……

Ngày hôm sau lúc ra khỏi mặc ngọc, nhận được điện thoại của Ninh Ninh.

“Tử Đồng, tối hôm qua cậu ở khách sạn nhà ai? Mình tới tìm cậu, muốn thuận tiện mang bữa sáng cho cậu hay không?”

“Được, khách sạn Hoa Hồng.”

Ninh Ninh ở đầu kia điện thoại sửng sốt: “Khách sạn Hoa hồng? Không phải khách sạn kia đã sớm đóng rồi sao!”

“Đại khái là mình lại gặp quỷ đi…” Tôi co rút khóe miệng.

Ninh Ninh cũng tập mãi thành quen: “Cũng đúng, dù sao cũng gả cho minh vương, cậu còn muốn mình mang bữa sáng cho cậu không?”

“Thôi, lát nữa mình tới tìm cậu đi.” Ninh Ninh còn không nhất định tìm được khách sạn Hoa Hồng này đâu.

Nhớ tới những trải qua quỷ dị tối hôm qua, tôi chợt tò mò, hỏi Ninh Ninh: “Ninh Ninh, cậu biết vì sao khách sạn này đóng cửa không?”

Ninh Ninh suy nghĩ, nói: “Nghe nói qua, nhưng cậu thật sự muốn biết? Mình sợ cậu sợ hãi.”

“Cậu cảm thấy hiện tại mình có cái gì phải sợ?” Độ gặp quỷ thường xuyên đều theo kịp ăn cơm rồi.

Trọng điểm của Ninh Ninh lại ở trên chuyện khác: “Cũng đúng, cậu có minh vương chống lưng thì cậu sợ cái gì! Vậy mình nói, khách sạn kia… Nghe nói là đã xảy ra án bầm thây…”

Tôi có chút hối hận khi hỏi, nhưng Ninh Ninh còn đang nói: “Nghe nói là con gái của bà chủ có bệnh tâm thần, đã bầm thây một người khách ở trong khách sạn… Hơn nữa, không chỉ có bầm thây, còn cắt xuống từng miếng thịt bỏ vào trong nồi nấu… Cậu nói nàng ta sẽ thêm muối sao?”

“Có thể!” Tôi chặn ngang Ninh Ninh, ngày hôm qua tôi còn gặp qua con gái của bà chủ, hiện tại nhớ tới nàng ta thì da đầu tê dại, ghê tởm một trận.

“Bữa sáng cũng không cần mang cho mình…” Tôi cảm thấy ngay cả cơm trưa tôi cũng đều ăn không vào.

Đánh thức Tiểu Tiểu còn ngủ nướng ở trong ổ mèo, tôi ôm nàng đi xuống lầu.

Trên quầy thu ngân âm u ở tầng một, con gái bà chủ tóc dài che mặt đứng ở bên trong.

Tôi vốn đang muốn nói chuyện về phòng 304 này với bà chủ, nhưng buổi sáng nghe xong lời Ninh Ninh nói, tôi cảm thấy vẫn là rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn.

Không sai, tôi sợ rồi.

Nghe được tiếng tôi xuống lầu, nàng xoay người lại, tuy vẫn chỉ có thể thấy tóc dài của nàng, nhưng tôi có thể cảm nhận được một cổ oán khí.

“Khách khách…”

Tiếng tối hôm qua nghe thấy lại vang lên lần nữa, tôi nghi ngờ là con gái của bà chủ vọng lại.

Sẽ là hàm răng cọ xát phát ra sao?

Tôi đánh cái rùng mình, đang muốn đi, Tiểu Tiểu tìm đường chết từ trong lòng tôi nhảy dựng lên, ngồi ở trên quầy rung chuông.

“Leng keng” một tiếng, con gái bà chủ mới quay đầu qua, lại chuyển sang nhìn về phía tôi.

Không sai, nàng chỉ xoay đầu, từ sau đến trước, xoay một trăm tám mươi độ.

Tiểu Tiểu như là chơi nghiện, nhảy nhót, ấn rung chuông.

Con gái bà chủ vẫn không nói một lời nhìn chằm chằm tôi.

Tôi tiến lên ôm lấy Tiểu Tiểu, ấn chặt nàng ở trong ngực.

Cánh cửa bên trong lại vang lên tiếng bước chân lần nữa, tôi đang ở suy nghĩ muốn xoay người bỏ chạy hay không, bóng dáng của bà chủ đã xuất hiện trong cửa: “Ai?”

Vừa thấy tôi, bà ta sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến, xoay người muốn trốn.

Tiểu Tiểu như chim nhỏ tức giận từ trong lòng tôi bắn lên, một phen bay đến trước mặt bà chủ, phun ra một hỏa cầu nhỏ, ép bà ta ra khỏi cửa kia.

Bà chủ bị ép đến trước mặt tôi, bụp một tiếng quỳ xuống, khuôn mặt vô cùng kinh hãi: “Oan có đầu nợ có chủ, cầu xin cô buông tha cho tôi! Tôi cũng chỉ là hồ đồ muốn một bữa cơm! Thật sự không muốn hại cô!”

Có một số nơi tồn tại không gian quỷ, chủ cũ cũng không biết, thậm chí có thể không thay đổi đồ vật không gian ban đầu, dễ dàng để người khác tiến vào không gian quỷ.

Tôi vốn tưởng bà chủ không biết chuyện, hiện tại xem cái dạng này của bà ta, ha ha…

“Vì sao muốn hại tôi?” Tôi cố gắng bày ra một vẻ tràn ngập oán khí quỷ dị.

“Là bọn họ ép tôi… Bọn họ nói, có cô bé nào xinh đẹp tới ở trọ, thì đưa thẻ phòng 304 cho nàng… Tôi không có hại người… Không có!”

Tối hôm qua, tôi hỏi qua Mặc Hàn chuyện không gian quỷ kia, Mặc Hàn nói thẻ phòng 304 trên tay tôi chính là một chìa khóa tiến vào không gian quỷ.

Thẻ phòng tôi đưa cho Hắc Bạch Vô Thường, sau khi tôi và Mặc Hàn rời đi, bọn họ sẽ tiêu hủy tất cả thẻ phòng và quỷ trong không gian.

“Nếu bà nói không hại tôi, vì sao lại sợ hãi như vậy?” Tôi hỏi bà chủ.

“Tôi… Tôi… Các cô gái đi lên đều chưa từng có một người xuống dưới… Tôi cho rằng cô cũng bị hại như các nàng…” Bà chủ nơm nớp lo sợ đánh giá tôi, đồng thời bắt đầu nghi ngờ tôi còn sống hay đã chết.

Tô từ từ chải vuốt rõ ràng chuyện tối hôm qua.

Chỉ sợ, các cô gái trong không gian quỷ kia, trừ bị lừa bán tới, còn có chính là từng bị bà chủ lừa gạt như vậy.

Chị Na kia chính là một mồi nhử, sau khi dẫn người qua, sẽ chế phục người.

“Bà biết cô gái lên lầu, bọn họ đều biến thành bộ dáng gì không?” Tôi hỏi bà chủ.

Bà chủ lắc đầu, tôi càng chán ghét bà ta: “Các nàng đều bị tra tấn không ra hình người, ngay cả sau khi chết hồn phách đều bị những người đó lợi dụng!”

Cơ thể của bà chủ chấn động, bên tai tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng vang âm khí bạo liệt, vội lắc mình tránh thoát, quay đầu nhìn lại, lại là con gái bà chủ vẫn luôn trầm mặc.

Cô ta đưa lưng về phía tôi, đôi tay lại giơ lên cao vươn về phía tôi, vừa rồi bắn về phía tôi là một đoạn ngón tay của nàng, giờ phút này đang cắm chặt ở trên tường phía sau tôi như phi tiêu.

Tôi nhìn về phía mặt cắt trên miệng vết thương của nàng, không có máu chảy ra, chỉ có xương trắng âm trầm và thịt trắng không bình thường.

Thịt kia thoạt nhìn giống thịt nấu chín.

Nháy mắt trong đầu tôi có một suy đoán.

Có lẽ, thi thể lúc trước bị bầm thây nấu ở khách sạn, không phải là người khác, mà chính là con gái của bà chủ!

Ninh Ninh nghe được những lời này đó, đây đều là tin vịt sau này!

Còn đang thất thần, bà chủ phía sau từ trên mặt đất đứng lên, không biết từ nơi nào lấy ra một con dao giết heo, đâm về phía tôi.

Tôi lắc mình tránh thoát, hóa ra trường kiếm chém bay dao giết heo của bà chủ.

Lúc này con gái bà chủ cũng nắm chặt cơ hội công kích với tôi, chỉ thấy chín ngón tay hoàn hảo của cô ta rối rít giơ về phía tôi, tấn công về phía tôi như tên lửa phóng nhanh.

Tôi lắc mình né tránh, Tiểu Tiểu bay lên đốt những ngón tay đó thành tro tàn, bà chủ lại giơ dao giết heo thật dài lên tấn công tôi lần nữa: “Chỉ cần ăn thịt mày, Kiều Kiều của chúng tao có thể mọc thêm da mới!”

Lại một người muốn ăn tôi!

Tôi vốn đang cố kỵ bà chủ là người sống, không dám mạnh tay, hiện tại không phải bà chết thì chính là tôi mất mạng, tôi còn chưa làm tốt giác ngộ hi sinh vì nghĩa lớn, một kiếm chặt bỏ cái tay bà chủ nắm dao kia, chém đứt tay phải của bà chủ.

Tay phải bắn ra máu tươi cánh tay xẹt qua một đường cong ở không trung, bay đến trước mặt Kiều Kiều, đang muốn rơi xuống, tóc dài buông xoã kia đột nhiên kéo ra phía trước, lộ ra răng nanh sắc nhọn, cắn cánh tay kia một cái.

Xì, xoẹt các loại tiếng vang truyền đến, Kiều Kiều lại thấy ngon ăn

cánh tay kia.

Mặt vốn bị tóc dài che khuất giờ phút này cũng hiện ra vẻ dữ tợn, đôi mắt to như hột đào là một mảnh đỏ rực, nàng vừa nhấm nuốt cánh tay, vừa nhìn thẳng tôi.

Tôi đánh cái rùng mình, bỏ qua bà chủ ở một bên che cánh tay lại thống khổ kêu rên, đâm về phía Kiều Kiều một kiếm, lại bị cô ta né tránh, chỉ cắt qua quần áo của cô ta.

Áo ngoài màu trắng như quần áo khâm liệm bị đâm thủng, từ trên người cô ta rơi xuống, cơ thể cô ta bại lộ ở bên ngoài, bên trên lại là đường may rậm rạp như con rết bò.

Quả nhiên, lúc trước bị phanh thây chính là nàng!

Hiện tại thân thể của nàng là dùng những kim chỉ đó may thi thể lại một lần nữa!

Có lẽ là quần áo bị cắt đã chọc giận nàng, cơ thể của Kiều Kiều bỗng nhiên từ trong quầy lễ tân nhảy lên, nhảy một cái lên trên quầy, hai tay cứng đờ nhưng tốc độ rất nhanh đâm về phía tôi.

Tôi hơi cúi người, né tránh công kích của cô ta, đâm trúng trái tim nàng một kiếm.

Nếu tôi đoán không sai, hiện tại Kiều Kiều này đã là một con cương thi, chỉ có đâm trúng trái tim nàng hoặc chém rớt đầu nàng, mới có thể giải quyết nàng.

Kiều Kiều phát ra kêu rên thống khổ, hai tay vung vẩy thẳng tắp muốn tấn công về phía tôi, tôi rút kiếm lui ra phía sau vài bước, cơ thể nàng muốn đi lại xông đến, nhưng ngã xuống mặt đất.

“Kiều Kiều… Kiều Kiều! Kiều Kiều…” Bà chủ không màng thương thế của mình từ trên mặt đất bò dậy, giãy giụa bò đến bên người Kiều Kiều, còn không kịp đưa tay đến, chợt bị Kiều Kiều cắn đứt cổ họng.

Tôi ngạc nhiên.

Tiếng máu tươi ừng ực bị cương thi hút vào trong cơ thể truyền đến, miệng vết thương trước ngực Kiều Kiều cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, tôi nhìn thấy mà da đầu tê dại.

Bà chủ vốn có vẻ hơi có chút đẫy đà rất nhanh đã bị hút thành thây khô, Kiều Kiều hất thi thể của bà ta ra, từ trên mặt đất đứng thẳng cơ thể lên nhìn về phía tôi một lần nữa.

Tôi cảm giác đến, pháp lực của cô ta càng thâm hậu hơn vừa rồi!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô ta nâng cánh tay tấn công về phía tôi, tôi né tránh, lại đâm tới một kiếm lần nữa, một ngọn lửa xanh từ trên thân kiếm của tôi bốc cháy lên, bắn vào trong cơ thể cương thi, trực tiếp đánh lùi nàng thật xa.

Bóng dáng của Mặc Hàn xuất hiện ở trước người tôi, hắn nhìn cương thi kia, giơ tay phất đi một làn gió sắc bén, một trái tim màu đỏ thẫm trực tiếp từ sau lưng cương thi bị đánh rơi ra, sau đó nhanh chóng bị lửa xanh đốt cháy thi thể cương thi thành tro tàn với nhau.

“Bị dọa rồi.” Mặc Hàn xoay người lại, yêu thương xoa gương mặt của tôi.

Lòng tôi giật mình có thừa: “Có chút…” Ánh mắt không tự giác nhìn tro tàn và thây khô của bà chủ bên kia: “Đây là có chuyện gì?”

“Vốn chỉ là một thi trốn, dính máu thịt thì hóa cương.” Mặc Hàn lời ít mà ý nhiều giải thích.

Tôi nghe xong cái đại khái, vẫn cảm thấy da đầu tê dại.

Mặc Hàn nắm tay tôi rời đi.

Đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài là một mảnh hoang vắng, nhưng tôi nhớ rõ ngày hôm qua lúc tôi tới tìm khách sạn, nơi này là chợ đêm đèn đuốc sáng trưng.

“Đó là ảo cảnh.” Mặc Hàn nhìn khách sạn này: “Tính cả khách sạn này, đều ở một không gian khác.”

Tôi sửng sốt: “Cái không gian quỷ ở tầng ba ngày hôm qua kia, là không gian quỷ trong không gian quỷ? Như mộng trong mộng sao?”

Mặc Hàn gật đầu.

Tôi cạn lời, để Tiểu Tiểu phun lửa đốt cửa hàng quỷ kia, bớt về sau lại có người vô tội bị ngộ hại.

Tiểu Tiểu cảm thấy mình lại lập công vui sướng vây quanh tôi và Mặc Hàn bay tới bay lui.

Khách sạn đốt sạch, cảnh tượng chân chính xuất hiện ở trước mắt tôi một lần nữa, lại là một bãi tha ma.

Mặc Hàn che kín đôi mắt tôi: “Đừng nhìn, ta dẫn nàng đi ra ngoài.”

Tôi gật đầu, hắn bế ngang tôi lên, đi đến một phương hướng.

Tiếng người xung quanh dần nhiều lên, tôi biết hẳn là tới đường cái bình thường rồi, để Mặc Hàn thả tôi xuống.

Chân dẫm xuống đất, tiếng Ninh Ninh cười gian truyền tới: “Tử Đồng, xem ra buổi tối rất vất vả, đều đi không được!”

Mặt tôi đỏ bừng, trừng mắt nhìn người này: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi!”

Mặc Hàn đã về mặc ngọc, trách không được Ninh Ninh dám nói loại lời này với tôi.

Tìm cửa hàng ăn sáng, sau khi tôi nói đơn giản chuyện tối hôm qua với Ninh Ninh một lần, Ninh Ninh chỉ vào một căn nhà cũ ở đối diện cửa hàng bữa sáng nói: “Đó chính là địa chỉ cũ của khách sạn Hoa Hồng.”

Cửa sổ và cửa của căn nhà kia đều bị dọn đi toàn bộ rồi, chỉ để lại một thân xác trống rỗng, một mặt tường đổ, cửa dán tờ giấy cảnh cáo nguy hiểm cấm đi vào.

Tôi chỉ có thể cảm thán một phen vận khí của mình thật kém.

Nhưng ngẫm lại mình đã đánh đổ một đội tội phạm, cũng coi như là làm cống hiến vì nhân dân.

Ăn xong bữa sáng, tôi và Ninh Ninh đang định rời đi, đột nhiên tôi đã nhận ra một cổ âm khí quen thuộc.

Theo âm khí nhìn lại, thấy dì Phương ở trước một quán sáng khác cách đó không xa mua bữa sáng.

Tôi rời khỏi biệt thự đã nhanh đến mười ngày, theo lý mà nói dì Phương đã sớm cần phải trở về, sao còn ở nơi này?

Ninh Ninh cũng thấy được dì Phương, kinh ngạc “A” một tiếng: “Kia không phải là dì Phương sao? Mình nghe nói bà ấy đã chết!”

Nàng lại biết dì Phương?

Ninh Ninh cho rằng tôi không quen biết dì Phương, giải thích một chút, thì ra dì Phương là hàng xóm nhà nàng, sau lại gả tới một hộ gia đình trong thị trấn khác.

Tôi cũng giải thích chuyện dì Phương sau khi chết ở biệt thự làm việc một chút, thuận tiện nói chuyện bà ấy trở về thăm người thân.

Ninh Ninh nghe xong, khóe miệng co rút, vẻ mặt ghét bỏ: “Cái loại đàn ông này có cái gì đáng giá mà nhớ thương! Nếu để mình gặp được đàn ông như vậy, thành quỷ cũng không buông tha cho ông ta! Nhất định kéo ông ta cùng chết!”

Tình huống như thế nào?

Thấy tôi mờ mịt, Ninh Ninh giải thích nói: “Người đàn ông dì Phương gả kia, chính là người không đứng đắn! Chính mình không có công việc gì ổn định, đều dựa vào dì Phương nuôi sống! Trước kia dì Phương đi thành phố Trạch Vân làm công, ông ta đã dẫn theo cái loại phụ nữ không đứng đắn kia về nhà!”

Dì Phương mua xong đi ngang qua cửa hàng nơi chúng tôi ăn sáng, Ninh Ninh đè thấp giọng nói: “Mình nghe nói có một lần dì Phương về nhà, đã nhìn thấy ông ta và người đàn bà kia ở trên giường, trực tiếp bị tức đến bệnh! Đúng rồi, lúc dì Phương sinh bệnh, người đàn ông kia cũng không lấy tiền chữa bệnh cho bà ấy, dì Phương lại không có tiền, nên từ bỏ trị liệu…”

Không thể chịu đựng được nữa!

Thấy dì Phương cách xa chỗ của mình, Ninh Ninh kéo tôi đi theo: “Nhất định là mua bữa sáng cho quỷ lười kia! Đi, Tử Đồng, chúng ta đi xem! Không thể để dì Phương thành quỷ còn bị bắt nạt!”

Tôi cũng cảm thấy đều đã theo Mặc Hàn, không thể uất ức như vậy, bế Tiểu Tiểu còn đang gặm bánh bao lên, đuổi theo Ninh Ninh.

Nhà dì Phương ở chỗ sâu nhất trong một hẻm nhỏ, hai bên hẻm nhỏ đều có không ít cây dâu, che khuất không ít ánh mặt trời trên đỉnh đầu, khiến toàn bộ hẻm nhỏ đều có vẻ có chút âm u.

Dì Phương dừng ở trước một căn nhà trên tường bò đầy dây thường xuân, bà ấy sờ túi tiền, như là phát hiện không mang chìa khóa, sau khi do dự một chút, xuyên tường đi vào sân, lại cầm bữa sáng còn để ở bên ngoài vào, sau đó khóa cổng lại.

Ninh Ninh kéo tôi đi đến trước cổng, chỉ vào khóa sắt này nói: “Tử Đồng, nhờ cậu rồi!”

Cô nương cậu quá để mắt mình rồi, mình lại không phải là quỷ, sao có thuật xuyên tường như quỷ.

“Tiểu Tiểu, bay vào bên trong mở cửa.” Tôi vứt Tiểu Tiểu lên, gà con ở không trung xoay một vòng, nàng vẫy cánh gà màu vàng, dừng ở trước khóa sắt, phun ra một hỏa cầu nhỏ.

Rất nhanh khóa sắt hóa thành nước, tiếng giãy giụa cũng chưa phát ra.

Cổng phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, tôi cạn lời bế gà con chỉ biết phóng hỏa này lên, kéo Ninh Ninh còn đang khen gà con không dứt miệng vào sân.

Quân Chi lấy không ít sách từ Thanh Hư Quan đến đây, tôi nhàn rỗi không có việc gì xem qua mấy quyển, trong đó có một quyển chính là về phong thuỷ.

Nhà của dì Phương ở vị trí tận cùng bên trong hẻm nhỏ, là một loại bố cục “Tụ”.

Nếu tổng thể hẻm nhỏ này có phong thuỷ rất tốt, như vậy nhà này tuyệt đối được xưng là bảo địa phong thuỷ.

Nhưng một đường đi tới, hẻm nhỏ này đều làm cho người ta một loại cảm giác âm trầm quỷ dị, hơn nữa hai bên dày đặc cây dâu, rất ít có mặt trời chiếu xuống, phong thuỷ của ngõ nhỏ này không thể nói là tốt, thậm chí có thể nói là nửa hung.

Mà ngôi nhà dì Phương ở này, sẽ tụ hung.

Tôi ngược lại không phải rất lo lắng cho dì Phương, trước ngực bà ấy còn đeo khối mộc bài Mặc Hàn cho, nói như thế nào cũng là nhân viên chính phủ, bình thường cô hồn dã quỷ cũng không gây khó dễ với bà ấy.

Tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái, trong nhà này không có nửa điểm hơi thở của người sống, dì Phương mua bữa sáng cho ai ăn.

Tuy quỷ cũng là có thể ăn cơm của người sống, nhưng với bọn họ mà nói, cung phụng tốt nhất vẫn là hương nến. Như dì Phương, cầm tiền lương của hai bên âm phủ và dương gian, thường sẽ mua chút hương nến tự đốt cho chính mình, ngược lại rất ít với nhu cầu đồ ăn.

Ninh Ninh không rõ tình hình thực tế, sợ dì Phương lại chịu oan ức, kéo tôi vào nhà.

Trong nhà không có đèn, rất u ám, tôi cũng miễn cưỡng có thể thấy rõ, Ninh Ninh lại như mù, nắm chặt tôi.

Tôi vỗ nhẹ cơ thể của Tiểu Tiểu, mặt trời nhỏ tận chức tận trách đốt sáng thế giới lên.

Trong phòng truyền đến một mùi hôi mục nát, tuy dì Phương quét tước rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn ra lâu rồi không có người ở.

Ít nhất, lâu rồi không có người sống từng ở.

“Dì Phương đâu?” Ninh Ninh hỏi tôi.

Tôi chỉ lên trên lầu.

Nơi đó có hai cổ âm khí truyền đến, một là dì Phương, một luồng khác là âm khí xa lạ, nhưng mà lại tràn ngập ở nhà này.

Lầu hai loáng thoáng truyền đến ánh đèn tối tăm, Ninh Ninh kéo tôi nhón chân nhẹ đi lên trên, đi đến phía sau cửa hờ khép kia, nghe được dì Phương nói: “Ông mau thừa dịp còn nóng ăn đi, đây là cháo nhà lão Lý, tôi biết ông thích ăn, đặc biệt đi xếp hàng mua.”

Cháo nhà này rất nổi danh, vốn dĩ tôi và Ninh Ninh cũng muốn ăn, nhưng ghét bỏ đội ngũ xếp hàng từ trong tiệm nhà bọn họ kéo dài cửa tiệm cách vách, nên đã đổi cửa hàng.

Dì Phương thật là có dũng khí!

Bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Bà ăn đi, bà ăn xong tôi lại ăn.” Nghe giọng như là một ông chú hơn bốn mươi tuổi.

Giọng của dì Phương lại vang lên: “Tôi đã ăn rồi, đây là đặc biệt mua cho ông.”

“Được.” Giọng nam kia dừng một chút: “Bà đi xuống lầu quét tước nhà ở đi.”

Dì Phương cười đáp ứng: “Được.”

Ninh Ninh tò mò kéo tôi, dùng khẩu hình hỏi tôi: “Dì Phương đang nói chuyện với ai?”

Quả nhiên!

Nói chuyện với dì Phương, không phải là người sống, mà là quỷ!

Nhưng dì Phương lại còn tưởng rằng đối phương là người sống!

Tôi đang muốn kéo Ninh Ninh rời đi, cửa bỗng nhiên mở ra, bóng dáng của dì Phương đứng ở trước cửa: “Các cô…”

“Chúng tôi đi ngang qua!” Tôi giành nói chuyện trước.

Thấy là tôi, dì Phương có chút xấu hổ: “Phu nhân… Tôi… Thật xin lỗi… Tôi không kịp thời trở về… Tôi thật sự là không yên tâm…”

“Không có việc gì, dù sao tôi cũng chưa trở về.” Tôi cười nói.

Dì Phương thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Ninh vẫn luôn không bị dì Phương nhìn đến nhịn không được lên tiếng: “Dì Phương, dì còn biết cháu chứ? Cháu là Ninh Ninh đây!”

Dì Phương đánh giá nàng, cười: “Ninh Ninh hả… Thật nhiều năm không gặp vẫn xinh đẹp như vậy… Dì Phương nhất thời cũng không nhận ra được…”

Ninh Ninh sang sảng cười: “Không có việc gì, đúng rồi, dì Phương, vừa rồi dì đang nói chuyện với ai thế, sao cháu không thấy người?” Ninh Ninh nói đã dò đầu nhìn khắp căn phòng kia.

Đó là một con nam quỷ bên ngoài hơn bốn mươi tuổi, có một chút ria mép, ông ta thoải mái hào phóng ngồi ở trên sô pha giữa phòng, Ninh Ninh lại nhìn không thấy.

Sắc mặt của tôi có chút không được tốt, vừa vội vã kéo Ninh Ninh đi, chỉ vì không cho nàng nói trắng ra chuyện này.

Hiện tại…

Tôi thấy sắc mặt của nam quỷ và dì Phương cũng không được tốt, kéo thật mạnh Ninh Ninh, cho nàng một ánh mắt.

“Dì Phương bận thì chúng tôi đi trước!” Tôi kéo Ninh Ninh muốn đi, trong phòng lại quát lên một cổ âm khí, ngăn cản đường chúng tôi rời đi.

Dì Phương vội kêu không cần: “Không được! Đây là minh hậu đại nhân! Không được!”

Âm khí chợt dừng lại.

Nam quỷ kinh ngạc đứng ở trước mặt tôi và Ninh Ninh, như còn chưa thể tin dì Phương nói.

Tôi hiện ấn ký giữa mày ra, nam quỷ chấn động, thi lễ với tôi: “Văn Thất gặp qua minh hậu đại nhân!”

Xem ra là không có nguy hiểm.

Tôi học bộ dáng của Mặc Hàn thoáng gật đầu với ông ta, Ninh Ninh nhắc qua với tôi dì Phương gả cho nhà này, coi như chưa nghe gì về họ, hỏi: “Ông là ai? Vì sao lại ở chỗ này?”

“Thuộc hạ chỉ là một con cô hồn dã quỷ, ngẫu nhiên đi vào nhà không ai ở này, nên vẫn tiếp tục ở đây.” Vào nơi không người còn nói lời nghiêm trang.

Tôi lại nhìn về phía dì Phương, có lẽ là Văn Thất chột dạ, mở miệng trước: “Trong nhà này vốn trốn một con quỷ xui xẻo, sau khi Phương Phương trở về, ông ta nói cho tôi Phương Phương là chủ nhân ban đầu của nhà này, còn nói…”

Ông ta muốn nói lại thôi, khó xử nhìn về phía dì Phương.

Dì Phương có chút tò mò: “Còn nói cái gì?”

“Còn nói chuyện bà và chồng không hợp…” Văn Thất nói.

Nháy mắt sắc mặt của dì Phương không tốt.

Lúc này Văn Thất lại nghĩ tới chuyện khác, hơi có vẻ kinh ngạc hỏi dì Phương: “Tôi tự nhận là giả làm chồng bà diễn rất tốt, sao bà biết tôi là quỷ?”

Dì Phương thở dài, giọng nói tràn đầy tự giễu: “Bởi vì ông ta chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy…”

Trong mắt Văn Thất toát ra đồng tình và đau lòng.

Nhớ tới câu Phương Phương kia, tôi cảm thấy tôi như phát hiện ra cái gì đó, quyết định không làm bóng đèn: “Các người nói chuyện đi, tôi đi trước.”

Mới đi được hai bước, Văn Thất đột nhiên đuổi tới: “Minh hậu đại nhân xin dừng bước.”

“Còn có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

Văn Thất gật đầu, quay đầu lại nhìn dì Phương còn ở tại chỗ, sau khi vạch xuống một đường kết giới ngăn tiếng, nói với tôi: “Tôi biết người đàn ông kia ở nơi nào.”

Cho nên sao? Cái này không có quan hệ với tôi đi.

Văn Thất có chút khó có thể mở miệng: “Tôi muốn giúp Phương Phương báo thù! Nhưng… Chỗ kia tôi không vào được…”

“Đạo quán? Chùa?” Tôi hỏi.

Ông ta lắc đầu nói: “Là chợ đêm Bách Quỷ.”

Ha hả, thứ này đoán chừng là muốn mượn thân phận minh hậu của tôi trà trộn vào chợ đêm Bách Quỷ gì này!

“Tôi không đi.” Tôi trực tiếp từ chối.

Mẹ nó, trừ Mặc Hàn ra, con quỷ khác tôi còn trốn không kịp, nào có đạo lý tự mình đưa tới cửa!

Âm phủ là một chỗ nói chuyện dựa vào thực lực, tuy thực lực của tôi vô dụng, nhưng Mặc Hàn dũng mãnh, tôi từ chối, Văn Thất cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục cầu xin.

“Thuộc hạ không dám làm phiền minh hậu đại nhân! Minh hậu đại nhân chỉ cần cho thuộc hạ một tấm minh bài tiến vào chợ đêm là được.”

Ngay cả cái chợ đêm Bách Quỷ kia tôi cũng chưa nghe nói qua, từ đâu ra minh bài có thể cho ông!

“Tôi không có minh bài, không cho ông được.” Tôi bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt của Văn Thất không được tốt.

Tôi kéo Ninh Ninh đi.

Mãi cho đến đi ra khỏi căn nhà kia, tôi mới nhớ tới một chuyện.

Chồng của dì Phương là một người sống, sao có thể đi chợ đêm Bách Quỷ?

Chẳng lẽ nói, hiện tại ông ta đã chết thành quỷ?

Nhưng Văn Thất kia thoạt nhìn pháp lực không yếu, vậy mà không đi được chợ đêm Bách Quỷ, cho dù chồng của dì Phương chết mà hóa quỷ, pháp lực của một con quỷ mới cũng sẽ không cao đến đâu, sao có thể đi chợ đêm Bách Quỷ?

Mãi cho đến đi ra khỏi hẻm nhỏ, cũng chưa nghĩ ra được kết quả, mỗi người mua một quả dừa uống với Ninh Ninh, quyết định vẫn là mặc kệ việc này.

Chờ Mặc Hàn xuất quan, thì lại hỏi hắn đi.

Nhưng mà, khi tôi và Ninh Ninh chơi một ngày ở trấn Vân Vụ, lúc trời tối chuẩn bị trở về, đi ở trên đường, nhìn một tòa cổng chào đá đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, trong lòng tôi thầm kêu hỏng!

Trên cổng chào đá màu xanh lá u ám, viết bốn chữ to bằng máu——Chợ Đêm Bách Quỷ!

Lúc này ngay cả Ninh Ninh loại thể chất không nhìn thấy quỷ này đều thấy mấy chữ này rõ ràng, vẻ mặt nhăn như chó con: “Minh hậu đại nhân… Dựa vào cậu đấy…”

Ngày thường ngẫu nhiên gặp một hai con quỷ, Ninh Ninh gan lớn còn có năng lực phản kháng.

Chợ Đêm Bách Quỷ này, chỉ nghe tên thôi đã biết lui tới tất cả đều là quỷ, lá gan nàng có lớn cũng không đủ dùng!

Đường lui đã không có, phía sau chỉ là một mảnh hắc ám, cho dù chúng tôi trở về như thế nào, vừa quay đầu, cổng chào đá viết Chợ Đêm Bách Quỷ kia vẫn luôn đều ở cách đó không xa chờ chúng tôi.

Dưới sự giận dữ Ninh Ninh xoay người đi qua cổng chào đá.

Tôi cũng vội theo sau, hai người mới đi vào cánh cửa dưới cổng chào đá, đã như tiến vào một thế giới khác.

Từ bên ngoài thoạt nhìn cổng chào đá đen như mực, sau khi đi vào, giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều treo đèn lồng màu đỏ như máu. Trên đường phố quỷ đến quỷ đi, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Ninh Ninh nắm chặt tay của tôi, tôi ôm chặt gà con trong lòng, gà con hưng phấn nhìn chằm chằm quỷ bên trong.

Vẫn luôn đứng ở lối vào sẽ có vẻ phi thường đột ngột, tôi dẫn theo Ninh Ninh tìm một góc nhỏ thoạt nhìn không có quỷ, đang muốn suy nghĩ là đi bộ ở Quỷ Thị một phen, hay là nghĩ biện pháp chạy trốn trước, bỗng nhiên Tiểu Tiểu từ trong lòng tôi nhảy dựng lên, lẻn ra sau một căn nhà đứng bên cạnh một quỷ ảnh.

Tôi đuổi theo, thấy Văn Thất trốn ở nơi đó.

Trước ngực ông ấy treo mộc bài của dì Phương, nghĩ đến chính là dựa vào cái này tiến vào.

Ông ta nhận ra được Tiểu Tiểu, xấu hổ chào hỏi tôi.

Cuối cùng lúc này Ninh Ninh cũng có thể thấy ông ta, hưng phấn chào hỏi với ông ta, hơn nữa tỏ vẻ, nếu trà trộn vào Quỷ Thị, vậy nhất định phải giúp dì Phương đánh chết kẻ bạc tình với nữ quỷ!

Nhắc tới cái này, cũng nói đến điểm mấu chốt.

“Đúng rồi, sao chồng của dì Phương có thể vào Quỷ Thị?” Tôi hỏi Văn Thất.

Vẻ mặt của Văn Thất ghét bỏ: “Còn không phải dựa vào người đàn bà ông ta mới tìm kia!”

Kỳ thật, ông cũng là dựa vào phụ nữ mà trà trộn vào…

Vẻ mặt của Ninh Ninh tức giận: “Chú Văn Thất cố lên! Cháu và Tử Đồng ủng hộ tinh thần cho chú! Đánh tên phụ bạc kia đến cuộc sống không thể tự gánh vác!”

Văn Thất trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ tuyệt đối không thành vấn đề.

Tôi thở dài, hỏi Văn Thất: “Nói cho tôi chuyện có quan hệ với Chợ Đêm Bách Quỷ một chút đi.” Lúc ban ngày, dì Phương khẳng định nói qua thân phận tôi là người sống cho Văn Thất, tôi cũng không cần che dấu mình vô tri.

Văn Thất ngược lại cũng không mập mờ, nói không ít.

Chợ Đêm Bách Quỷ như tên, chính là rất nhiều quỷ tụ tập ở trong hình thành một cái chợ. Mỗi chỗ ở chợ đêm xuất hiện thời gian và địa điểm đều không giống nhau.

Mỗi lần chợ đêm mở ra, quỷ địa phương sẽ tụ tập ở đây, bày quán bày hàng, trao đổi đồ vật, chợ phiên vô nhị với nhân gian.

Chẳng qua, ngẫu nhiên có âm khí nặng hoặc là người sống có thời vận thấp, cũng sẽ thấy cửa vào Chợ Đêm Bách Quỷ.

Một khi tiến vào… Không bị phát hiện còn tốt, một khi bị phát hiện… Sẽ là thức ăn của bách quỷ…

Tôi và Ninh Ninh đánh cái rùng mình.

Văn Thất tỏ vẻ: “Minh hậu đại nhân thân phận tôn quý, những tiểu quỷ đó không dám lỗ mãng!”

Chỉ là minh hậu đại nhân nhà các ngươi là người sống tỏ vẻ rất chột dạ…

Vì thế, tôi và Ninh Ninh quyết định vẫn là đi theo Văn Thất, chờ hắn dạy dỗ xong kẻ phụ bạc kia, chúng tôi sẽ rời khỏi Quỷ Thị với nhau.

Bởi vì Văn Thất nói, trên đường rời khỏi Quỷ Thị, có rất nhiều quỷ nghèo sẽ mai phục ở trên đường, cướp bóc những thứ tốt có trên người quỷ đó.

Nếu tôi và Ninh Ninh tự mình rời khỏi Quỷ Thị, không sai biệt lắm chính là đi tìm chết.

Văn Thất làm người cũng không tồi, hai tay dâng lên một xấp tiền âm phủ lớn, tỏ vẻ tùy tiện mua.

Ninh Ninh tiếp, lúc đi ngang qua một tiểu quán, nhìn thấy một cục đá hình tròn đỏ, sau khi ném một xấp tiền âm phủ lớn, vui mừng cầm cục đá đỏ rời đi.

“Đó là cái gì?” Tôi hỏi Ninh Ninh.

Ninh Ninh lắc đầu: “Không biết, chỉ là cảm thấy cục đá như vậy rất ít thấy!”

Văn Thất đi ở phía trước dẫn đường yên lặng quay đầu lại nhìn, như là giãy giụa một phen, mới lên tiếng nói: “Đó là tròng mắt của người sống…”

Ninh Ninh nhanh chóng ném cục đá trên tay ra ngoài.

Văn Thất còn đang nói: “Ở lúc người còn sống đã móc tròng mắt ra, sau đó lấy máu tim của người nọ, đặt tròng mắt nuôi ở máu tim, mãi cho đến khi tròng mắt từ trắng sang đỏ…”

“Được rồi…” Tôi nhìn sắc mặt Ninh Ninh trắng bệch, đang không ngừng lấy khăn ướt lau tay, chặn ngang Văn Thất, đồng thời oán giận một câu: “Lấy loại đồ vật này làm gì…”

Văn Thất cho rằng tôi là đang hỏi ông ấy, làm hết phận sự đáp: “Có thể là bởi vì chơi vui đi…”

Quỷ biến thái lấy tra tấn người sống làm thú vui!

Đang nói, Văn Thất đột nhiên ngừng ở trước một cửa hang, trên mặt ông ta trắng bệch, giờ phút này bởi vì tức giận mà đột nhiên hiện ra gân xanh.

“Minh hậu đại nhân, kẻ bạc tình kia ở bên trong, tôi đi nhanh sẽ trở lại!”

“Đi đi.” Tôi phất tay với ông ấy, đang định đi hàng vỉa hè đối diện nhìn xem với Ninh Ninh, trong cửa hàng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Sao mới đến đã muốn đi?”

Tôi xoay người, thấy Tiểu Duy mặc hán phục lộ nửa vai ngọc dựa ở trên khung cửa cửa hàng kia, đang nhìn tôi: “Tiểu Duy gặp qua minh hậu đại nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play