Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong lòng tôi cả kinh, vội nhìn về phía Lãnh Mặc Uyên, thấy hắn cũng nhìn chằm chằm ngọc bích kia, trong lòng càng thêm quái dị, đồng thời cũng càng thêm xác định khẳng định kia là đồ có có quan hệ với Mặc Hàn.

Cương thi trong quan tài còn không tỉnh lại, Lãnh Mặc Uyên liếc mắt nhìn ông ta, trên mặt tràn đầy chán ghét: “Hừ, phàm nhân tự cho là thông minh!”

Hắn giơ kiếm, mũi kiếm đâm vào khối ngọc bích dưới người kia, vừa định muốn lấy ngọc bích ra, cánh tay của cương thi khẽ động, bỗng nhiên mở mắt ra, từ trong quan tài dựng lên, muốn bóp chặt cổ của Lãnh Mặc Uyên.

Bóng dáng của Lãnh Mặc Uyên lóe ra sau rất nhanh, hai cương thi lúc trước vây công hắn lúc này cũng xông về phía hắn.

Thân kiếm của Lãnh Mặc Uyên vung một cái ở bên người, ma trơi màu lam lóa mắt bốc cháy lên ở bốn phía hắn, bắn nhanh về phía ba con cương thi, cương thi sợ lửa, rối rít lui về phía sau.

Lãnh Mặc Uyên lóe cơ thể, không để ý hai cương thi kia, nâng kiếm đâm về phía đạo sĩ cương thi.

Tuy thân thể của đạo sĩ cương thi cứng đờ, tốc độ và phản ứng lại rất nhanh, Lãnh Mặc Uyên đâm tới một kiếm, nó linh hoạt né tránh, còn nhét ngọc bích vẫn luôn đặt trên tay vào ngực, cuối cùng ngọc bích lại dung vào trong thân thể của nó.

Lãnh Mặc Uyên thấy thế, giận dữ: “Hỗn đản!” Xuống tay càng thêm tàn nhẫn.

Đạo sĩ cương thi cũng không cam lòng rơi ở phía sau, sau khi dung nhập ngọc bích, trên sát khí người ông ta lập tức bùng lên, tôi cách ở rất xa đều cảm thấy bị sát khí này ép đến khó có thể hô hấp.

Trong mắt đạo sĩ cương thi nổi lên tia đỏ hung ác, ngửa đầu phát ra một tiếng rống dài, rất nhanh đã giao thủ với Lãnh Mặc Uyên lần nữa.

Lãnh Mặc Uyên một đối ba, tuy có chút cố hết sức, nhưng cũng không rơi ở thế hạ phong.

Đá nhỏ dưới chân tôi chấn động, lại càng ngày càng mạnh liệt.

Dùng hết toàn lực vẫn duy trì cân bằng của mình, lòng tôi dần có một loại dự cảm không tốt.

Sẽ không phải là phía dưới hồ nước này có thứ gì lớn bị động tĩnh vừa rồi đánh thức chứ?

Như là vì xác minh phỏng đoán của tôi đã đúng, trên đá nhỏ bỗng nhiên có thêm một bàn tay ướt dấu của đứa trẻ, trong lòng tôi cả kinh, đưa mắt nhìn lại thì không nhìn thấy bất kì kẻ nào hóa âm linh.

Nhưng có là một chân nhỏ ấn xuất hiện ở bên cạnh đá nhỏ, như vừa mới có một đứa trẻ từ trong nước bò lên.

“Tỷ tỷ, trong nước rất lạnh, trên người của ngươi thật ấm áp…”

Bên tai đột nhiên vang lên một câu như vậy, đầu óc của tôi ong một cái, đã cảm giác được chân có thứ gì đó lạnh băng bắt được, tôi vội dậm chân muốn né tránh, lại phát hiện sức lực của thứ kia rất lớn, tôi làm thế nào cũng không tránh thoát được.

Cảm giác âm lãnh càng ngày càng mãnh liệt, từ chỗ cổ chân bị bắt lấy không ngừng lan ra địa phương khác ở trên người.

Một chân khác cũng bị thứ này bắt được, tôi lại giãy giụa lần nữa, thứ bị phát hiện không nhìn thấy kia muốn kéo tôi vào trong nước.

Tôi lập tức hóa ra trường kiếm, theo trực giác chém một kiếm, vừa nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của đứa trẻ, âm lãnh trên chân nháy mắt biến mất.

Nhưng dấu chân nhỏ trên sân khấu nhỏ lại không biến mất, ngược lại còn càng ngày càng nhiều.

“Tỷ tỷ, vì sao ngươi muốn giết chúng ta?”

“Tỷ tỷ, trên người của ngươi thật ấm áp.”

“Tỷ tỷ, bồi chúng ta vào trong hồ đi.”

“Tỷ tỷ…”

……

Tiếng của đứa trẻ như ma âm vang vọng ở trong đầu tôi, với tiếng cười quỷ dị, gần như muốn bức điên tôi.

Lãnh Mặc Uyên bên kia còn đang thi đấu với ba con cương thi, hai cương thi hắn không bỏ ở trong mắt, nhưng đạo sĩ cương thi dung hợp ngọc bích kia, trong công kích toàn là hơi thở của Lãnh Mặc Hàn, nhưng lại có chút khó giải quyết.

Tôi biết hắn là không trông cậy vào được, chỉ có thể tự mình tự lực cánh sinh.

Nhìn không thấy những tiểu quỷ này, khẳng định là muốn kéo tôi xuống nước dìm tôi chết đuối, tôi cũng không nương tay với bọn nó, tuy không nhìn thấy, nhưng từ dấu chân nhỏ trên sân khấu nhỏ vẫn là giải quyết không ít.

Rốt cuộc, một hồi lâu sau, cuối cùng cũng không có tiểu quỷ bắt chân của tôi, bên cạnh sân khấu nhỏ đã ướt toàn bộ, tôi không thể nhìn thấy có phải còn có tiểu quỷ mới bò lên hay không, chỉ có thể nắm trường kiếm cẩn thận nhìn bốn phía.

Nhưng mà lúc này, trong nước nhô ra một đầu người trắng bệch, cũng là có già có trẻ, có nam có nữ, đều búi tóc từ thời cổ đại.

“Phụ thân… Nương… Tỷ tỷ xấu!”

Tiếng của đứa trẻ lại vang lên một lần nữa, khóc lóc vô cùng ủy khuất, như đứa trẻ sau khi làm chuyện xấu bị dạy dỗ, sẽ đi tìm gia trưởng tố khổ.

Những thủy quỷ đó bị hồ nước ngâm đên toàn thân sưng vù, đôi mắt dại ra vô thần. Nghe được các tiểu quỷ nói, bọn họ đồng thời nhìn về phía tôi, mang theo oán khí vô hạn.

Tôi bị bọn họ nhìn đến da đầu phát run, một con thủy quỷ cách tôi gần nhất đã bơi lại, tôi cũng không nghĩ nhiều, hắn vừa đến gần kiếm phong, tôi đã đâm tới một kiếm.

Giải quyết một cái, rất nhanh đã có cái thứ hai, sau khi không biết giải quyết boa nhiêu, số lượng thủy quỷ như đều không có cắt giảm, vẫn là thế tre già măng mọc xông về phía tôi, tôi dần bắt đầu không kịp chống đỡ.

Không chú ý một cái, trên chân bị một con thủy quỷ bắt lấy, thân thể của tôi lập tức mất đi cân bằng ngã xuống đá nhỏ, tay nắm trường kiếm cũng bị một thủy quỷ khác bắt lấy, tôi lập tức đã không có sức lực giãy giụa.

Mắt thấy phải bị thủy quỷ kéo xuống nước, một đạo kiếm thế lăng không chém tới, tiêu diệt hết thủy quỷ ở gần tôi.

Lãnh Mặc Uyên xách tôi từ trên mặt đất lên, vẻ mặt khó chịu: “Muốn chết cũng không biết kêu ta, ngươi cũng muốn làm thủy quỷ sao!”

“Không phải là nhìn đánh cương thi kia không rảnh sao…” Tôi không phục còn cãi một câu, theo thói quen tính giương mắt nhìn phía sau hắn, không khỏi kêu một tiếng: “Cương thi bay!”

Lãnh Mặc Uyên dẫn theo tôi nhảy cách xa chỗ cũ, sau khi đạo sĩ cương thi từ không trung dừng ở trên đá nhỏ chỗ chúng tôi vừa đứng, nhảy tung tăng xoay người lại, lại tấn công về phía chúng tôi.

Lãnh Mặc Uyên lại mang theo tôi tránh công kích của cương thi lần nữa, nói: “Cương thi bay hèn hạ, cũng dám ở trước mặt ta làm càn! Nếu không phải hấp thu…” Hắn nói tới đây, không vui ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Tôi quay đầu lại nhìn ánh sáng màu xanh lập loè trên ngực trái của cương thi bay, thấp giọng hỏi: “Có phải có quan hệ với Mặc Hàn hay không?”

Lãnh Mặc Uyên cúi đầu nhìn tôi một cái, trong ánh mắt nghĩ cái gì đó, cũng không nói gì, hắn đặt tôi ở trên một tảng đá khác cách xa đá nhỏ cương thi bay, tiếp theo thiết lập kết giới cho tôi, xoay người lại bay về phía cương thi bay kia lần nữa, chiến đấu với nhau.

Các thủy quỷ rối rít bơi về phía tôi, đều bị kết giới của Lãnh Mặc Uyên chắn ở bên ngoài, bọn họ chỉ có thể bất mãn đánh lên kết giới.

Bọn họ cũng không gây tổn thương cho tôi, tôi cũng không gây tổn thương cho bọn họ. Ngay ở lúc hai bên giằng co, tôi đột nhiên nhớ tới chương nhạc cổ phổ từ lục soát từ trên người Hồng Quỷ kia.

Trên chương nhạc kia trừ có thể khống chế Phệ Hồn Thú ra, còn có không ít chương nhạc khác, trong đó, có một bài thiên về an hồn.

Tôi đã từng nhìn qua nhạc phổ kia ở trên xe buýt quỷ, đến bây giờ còn nhớ rõ tiết tấu, thổi ra hẳn là không phải vấn đề.

Nghĩ đến đây, tôi biến trường kiếm thành sáo nhỏ, chiếu bản nhạc trong trí nhớ, thổi khúc an hồn ra.

Tiếng nhạc thong thả linh hoạt kỳ ảo vang lên ở trên trên mặt hồ, các thủy quỷ vẫn luôn điên cuồng đánh lên kết giới quả nhiên an tĩnh không ít, tôi thấy có hiệu quả, trong lòng vui mừng, một khúc qua đi, không ngừng cố gắng, thở hổn hển mấy hơi rồi tiếp tục thổi.

Oán khí của những thủy quỷ này rất nặng, mãi cho đến khi thổi qua bay lần khúc an hồn, bọn họ mới chậm rãi lui ra, lại chui vào trong nước lần nữa.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi nằm sấp xuống ngồi ở trên tảng đá nhỏ.

Lãnh Mặc Uyên và cương thi bay đang đánh nhau, qua một chiêu thì tách ra, vừa vặn đứng ở bên người tôi.

Nhìn bọt nước bốc lên vì thủy quỷ lặn xuống, hắn cười: “Rất thông minh!”

Đó là đương nhiên!

Lời còn chưa dứt, cương thi lại xông lên một lần nữa, Lãnh Mặc Uyên đâm về phía trước một kiếm, chặn móng tay dài của cương thi đâm tới, một ngọn lửa xanh bùng cháy ở một cái tay khác của hắn, lại bị ngọc bích trong ngực cương thi bay hấp thu.

Tôi và Lãnh Mặc Uyên đều nhíu mày lại.

Trên ngọc bích kia có hơi thở của Mặc Hàn, càng ngày càng nhẹ, như bị thứ gì đó ô nhiễm.

“Có phải mục đích của anh là ngọc bích kia hay không?” Tôi hỏi Lãnh Mặc Uyên.

Hắn và cương thi bay đánh qua hai chiêu, cắn răng thừa nhận: “Đó là kết tinh pháp lực của đại ca ta, lần này ta tới nhân gian chính là vì cái này!”

Cương thi bay kia dung nhập kết tinh pháp lực của Mặc Hàn vào trong cơ thể, là có thể bất phân thắng bại với Lãnh Mặc Uyên. Nếu tôi lấy về cho Mặc Hàn, nói không chừng tu vi của hắn lại có thể khôi phục vài tầng!

Lãnh Mặc Uyên hẳn cũng là tính toán này.

Nghĩ đến đây, tôi vội nói với Lãnh Mặc Uyên: “Mở kết giới ra, tôi giúp anh lấy kết tinh!”

Lãnh Mặc Uyên khinh thường một tiếng: “Ngươi ở bên trong cố giữ mạng nhỏ của ngươi đi!”

“Không phải muốn tôi giúp anh, vậy anh dẫn tôi xuống dưới làm gì!” Tôi giận dữ hỏi.

Lãnh Mặc Uyên như là ngây ra một lúc, ngay sau đó cười: “Để cô tranh lôi, nhưng phàm nhân này quá ngu xuẩn, bổn tọa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu xiếc của lão, nhưng lại không rõ ngươi tranh lôi này!”

Gia hỏa này miệng quả nhiên thiếu đánh!

Nhưng mà, lúc cương thi bay và Lãnh Mặc Uyên đánh nhau, thì xẹt qua bên người tôi, đột nhiên dừng lại nhìn thẳng tôi.

Mặt của ông ta vô cùng khô khốc, hai hốc mắt lõm vào trong, chỉ có một làn da dán trên mặt xương cốt. Đôi mắt đỏ bừng, răng nanh và ngón tay của ông ta dài, móng tay sắc bén nhọn dài nửa thước.

Ông ta cứ đứng ở ngoài kết giới như vậy, giơ cánh tay nhìn chằm chằm tôi.

Tôi bị ông ta nhìn đến chân mềm nhũn, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chọc giận ông ta.

Lãnh Mặc Uyên vốn định dẫn cương thi bay cách xa tôi, nhìn thấy như vậy, lại chém ra một đạo kiếm thế, muốn kéo cừu hận qua một chút.

Miệng khô nứt của cương thi khẽ há to về phía tôi, phát ra một tiếng nghẹn ngào, như là muốn nói cái gì với tôi vậy.

Kiếm thế đã chém tới ở lúc nó há mồm, cương thi bay trốn tránh không kịp, bị kiếm thế đánh trúng, rơi vào trong nước.

Không trong chốc lát, nó lại từ trong nước lao ra, tức giận phóng về phía Lãnh Mặc Uyên.

Một quỷ và cương thi lại chiến đấu một lần nữa, cương thi không có hồn phách, khúc an hồn của tôi cũng vô dụng.

Không biết mình có thể giúp được cái gì, tôi ở trong kết giới càng ngày càng sốt ruột.

Đột nhiên cương thi bay ngẩng đầu rống dài một tiếng, như là phát ra mệnh lệnh gì đó, hai cương thi vốn vẫn luôn ở bờ hồ nhảy nhót qua lại, lập tức như có mục tiêu, một đám theo thứ tự nhảy lên sân khấu nhỏ trên mặt hồ, lao về một phía.

Tôi vốn tưởng chúng nó là cương thi bay kêu đi giúp nó đối phó với Mặc Uyên, lại không nghĩ rằng, mục tiêu của hai cương thi này lại là tôi.

Mắt thấy chúng nó đã nhảy lên một tảng đá  nhỏ cách tôi gần nhất, bóng dáng của Lãnh Mặc Uyên thuấn di đến trước mặt tôi, một lửa đốt lên chúng nó, hai cương thi đã đau đớn muốn chết, ngã vào trong hồ muốn dập tắt lửa, lại không ngờ ma trơi này ở trong hồ vẫn thiêu đốt như cũ.

Rất nhanh, tiếng kêu rên của hai cương thi biến mất, sát khí của chúng nó cũng dần biến mất, tôi biết, hai cương thi này là bị Mặc Uyên xử lý.

Trách không được ngay từ đầu hắn không để chúng nó vào mắt, thì ta là một chiêu có thể giải quyết, hắn khinh thường ra tay.

Nhưng mà, cương thi bị giết lập tức chọc giận cương thi bay, nó gầm lên giận dữ, phóng về phía Lãnh Mặc Uyên. Cơ thể của Lãnh Mặc Uyên nghiêng sang một bên, vung một kiếm chặt đứt móng tay thật dài của cương thi bay.

Tiếp theo nháy mắt, móng tay kia lại dài ra, nhưng so với lúc trước muốn ngắn hơn một ít.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt như vậy, bỗng nhiên tôi cảm thấy này sườn mặt của cương thi bay có chút quen mắt, như… Có chút giống Lam Cảnh Nhuận?

Thấy tiếp tục giằng co như vậy không phải là biện pháp, Lãnh Mặc Uyên là quỷ, vẫn luôn đánh tiếp như vậy, sẽ không ngừng tiêu hao âm khí của hắn. Mà cương thi bay không tổn hao gì, lại có kết tinh pháp lực của Mặc Hàn, đánh lâu dài khẳng định là tôi và Mặc Uyên có hại.

Hiện tại Mặc Uyên bị hành động dung nhập ngọc bích cương thi bay chọc giận, toàn tâm toàn ý muốn giết cương thi bay kia, rồi lại cố kỵ không muốn làm ngọc bích của Mặc Hàn xảy ra chuyện, cho nên không địch lại cương thi bay kia.

Tôi hét lớn với hắn: “Trước đừng một lòng muốn giết cương thi! Lấy đá quý trước! Anh là quỷ! Làm gì phải thi đua với một con cương thi thể thật!”

“Ngươi biết cái gì! Sát khí của cương thi bay có thể đả thương quỷ thể!” Mặc Uyên cả giận nói.

“Quỷ khí của anh cũng có thể đả thương cương thi! Chỉ cần lấy pháp lực của Mặc Hàn đi, thu thập cương thi này với anh mà nói, còn không phải là một giây sao!” Tôi nói.

“Vậy ngươi tới bắt?” Lãnh Mặc Uyên tức giận nói.

“Cởi bỏ kết giới, tôi tới!”

Lãnh Mặc Uyên chần chờ một chút: “Ngươi có biện pháp nào?”

“Cương thi khát máu, trong chốc lát tôi thả chút máu hấp dẫn lực chú ý của nó, anh thừa dịp ông ta không chú ý, cướp kết tinh pháp lực của Mặc Hàn đi!” Tôi nói.

Ai ngờ, Lãnh Mặc Uyên lập tức lạnh giọng từ chối: “Không được! Ma quỷ ở đây quá nhiều, một khi ngươi lấy máu, tất cả âm linh đều sẽ lao tới!”

“Này áp của anh đâu!”

“Nơi này có pháp trận đặc thù, có thể triệt tiêu uy áp của ta.” Lãnh Mặc Uyên không vui nói.

Hắn quay người đánh một chiêu với cương thi bay, đột nhiên khóe miệng cười: “Bổn tọa cũng có một chủ ý khác.”

Tôi còn chưa kịp hỏi hắn là chủ ý gì, đã thấy tay nắm trường kiếm của hắn rũ xuống, không mang theo một tia phòng bị với cương thi bay đánh về phía hắn đón nhận!

Đánh không lại anh cũng đừng tìm chết!

“Lãnh Mặc Uyên! Anh trở về!”

Nháy mắt tay của cương thi bay xuyên qua cơ thể của hắn, đúng lúc, tay hắn cũng hóa thành móng sắc nhọn đâm vào trong cơ thể của cương thi bay.

Thân thể của hắn hơi trong suốt, khóe miệng lại nở nụ cười.

Trường kiếm nhanh chóng đâm vào thân thể của cương thi bay, cơ thể của Lãnh Mặc Uyên lui về phía sau, khi tay hóa thành móng nhọn từ trong cơ thể của cương thi rút ra, trong tay bất ngờ bắt lấy khối ngọc bích kia.

Đáng tiếc, ngọc bích đã nhỏ một vòng.

Lãnh Mặc Uyên kéo ra một khoảng cách cương thi bay, khinh thường giơ tay xoa chỗ mình bị cương thi bay đâm thủng, nơi đó lại khôi phục nguyên dạng: “Thật là, chút vết thương nhỏ này là có thể xong chuyện, lại đánh với ngươi lâu như vậy, ngươi vẫn là yếu và vô sỉ!”

Đầu ngón tay của Lãnh Mặc Uyên khẽ điểm, trên người cương thi bay bốc cháy lên ngọn lửa màu lam. Hắn giơ tay đâm trường kiếm vào trong cơ thể của cương thi bay, một đạo quỷ khí tinh thuần rót vào, không mấy chiêu, cương thi bay bị tiêu diệt ở dưới tiếng kêu rên thảm thiết.

Tôi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Mặc Uyên nhìn ngọc bích trong tay, cười với tôi: “Xem ra mang theo ngươi xuống dưới cũng không vô ích.”

Tôi đang muốn khoe khoang một phen, đột nhiên dưới chân truyền đến một trận lay động kịch liệt, mặt hồ màu xanh biếc như bị cái gì đó quấy đục, vô cùng vẩn đục.

Lãnh Mặc Uyên đứng ở bờ hổ biến sắc, phi thân muốn bay về phía tôi, lại không ngờ bay đến không trung, trong hồ bỗng nhiên lao ra một con quái vật khổng lồ, một ngụm nuốt tôi và kết giới bên người vào.

Tôi vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh bị đại xà có mồm to như một bồn máu nuốt vào trong miệng như vậy.

Vừa mới vội vàng nhìn, tôi đã nhìn thấy trên người rắn đầy máu này đã có không ít địa phương bị thối rữa, mà trên vảy rắn hoàn hảo, không đếm được mặt người.

Mỗi một cái răng rắn đều lớn hơn kết giới của tôi, mùi hôi trong khoang miệng rắn gần như muốn xông khiến cơm tất niên năm kia đều phải phun ra.

Bị rắn nuốt vào trong bụng, sau khi thất điên bát đảo đụng phải lúc lâu, rốt cuộc thân thể của tôi cũng dừng lại.

Xung quanh là một mảnh hắc ám, cũng may kết giới của Lãnh Mặc Uyên vẫn còn đây, tôi rơi vào kết giới, từ trong túi lấy ra đèn pin, miễn cưỡng thấy rõ tình huống xung quanh.

Bốn phía đều là nhục bích, tôi không phân biệt rõ hiện tại ở đây là bộ phận vào của rắn, nhưng dưới chân không biết là chất lỏng axit của dạ dày hay là ruột, đang ăn mòn kết giới bên cạnh tôi, phát ra tiếng vang xì xèo.

Tôi muốn theo đường cũ đi ra ngoài, nhưng kết giới lại không di động theo tôi, tôi duỗi chân ra sẽ đi ra kết giới, rơi vào axit phía dưới.

Tôi không nhịn được có chút phát sầu.

Cũng không biết Lãnh Mặc Uyên có thể tới cứu tôi hay không.

Thân rắn đột nhiên vặn vẹo, tôi ở bên trong đột nhiên quay cuồng như ở trên sóng biển, theo thân rắn phập phồng ngã đâm trên dưới.

Đột nhiên, tôi đụng phải một vách tường thịt, trên nhục bích đột nhiên vươn ra một cánh tay khô khốc, muốn bắt lấy tôi, tay kia lại không bị kết giới ngăn trở!

Thầm mắng Lãnh Mặc Uyên một câu không đáng tin cậy, một tay tôi nắm trường kiếm chặt bỏ tay quỷ quỷ dị kia.

Quỷ tự động bị kết giới đẩy ra, chỉ là một bóng người lại từ trong da thịt chui ra.

Đây là một con quỷ bá tánh ăn mặc thời cổ bình thường, cơ thể của hắn khô khốc, hình dáng tiều tụy, oán khí lại vô cùng cường đại.

Hắn giương nanh múa vuốt xông về phía tôi, tôi đâm trường kiếm vào trong thân thể của hắn, âm linh thét dài một tiếng, cơ thể trong suốt biến mất.

Tôi đang muốn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên phía sau lưng lại chợt lạnh, tôi quay đầu lại, thấy phía sau không biết khi nào đứng không ít oán quỷ, đều oán khí mười phần nhìn chằm chằm tôi.

Những con quỷ này, không cần nghĩ cũng biết khẳng định chết cực kỳ thống khổ, nếu không, sẽ không có oán khí lớn như vậy!

Bọn họ bị trấn áp ở phía dưới Thanh Hư Quan, chẳng lẽ có quan hệ với Thanh Hư Quan?

Không chấp nhận được tôi lại nghĩ nhiều những thứ này, nhóm oán quỷ liên tiếp tấn công về phía tôi như cũ, tôi giải quyết mấy con gần trước nhất.

Trên tay bỗng nhiên bị một con oán quỷ bắt lấy, lập tức truyền đến một trận lạnh lẽo kinh tâm, tôi vội giải quyết con quỷ kia, lại phát hiện chỗ cánh tay vừa mới bị nắm kia, đã có thêm một dấu bàn tay sắc.

Lãnh Mặc Uyên hận tôi như vậy, sẽ không mặc kệ tôi tự mình đi rồi chứ!

Tôi càng thêm sốt ruột, ngay ở lúc này, phía sau nhóm oán quỷ đột nhiên truyền đến một đạo kiếm thế sắc bén, bọn họ lập tức bị đánh tan hơn phân nửa.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lãnh Mặc Uyên đứng ở nơi đó, thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Mặc Uyên gọi ma trơi, sau vài đạo kiếm thế, đã giải quyết hết oán quỷ nơi này, hắn đến gần kết giới của tôi, sau khi gia cố kết giới chút, tôi thấy cơ thể của hắn hơi có chút trong suốt.

“Anh không sao chứ?” Tôi hỏi.

Hắn ngồi xếp bằng ở một bên, hỏi lại: “Ngươi nói xem?”

“Chẳng lẽ là vừa rồi bị cương thi bay kia làm cho miệng vết thương quá nghiêm trọng?” Tôi hỏi.

Lãnh Mặc Uyên cười khẽ một tiếng: “Nhắc tới cái này, ngươi lại có tinh thần hy sinh, nếu ngươi không nói lời nói kia, bổn tọa còn không thể nghĩ ra được chủ ý kia, chỉ là…”

Sắc mặt của hắn thoáng thay đổi: “Không nghĩ tới thi thể của đạo sĩ thúi kia dung hợp kết tinh pháp lực của đại ca ta, sát khí có thể lợi hại như vậy.”

“Lúc ấy không phải trị hết sao?” Chẳng lẽ kia chỉ là ảo giác?

“Lúc ấy là lúc ấy.” Lãnh Mặc Uyên có chút không vui nhíu mày: “Nếu không phải hao phí quá nhiều pháp lực trùng tu nhân thân cho đại ca ta, chỉ bằng đạo sĩ thúi kia cũng có thể tính kế được ta!”

Trách không được lần trước ở Minh Cung nhìn thấy hắn, cảm giác trạng thái của hắn không được tốt, thì ra là bế quan trùng tu nhân thân cho Mặc Hàn, tiêu hao quá nhiều pháp lực.

“Cảm ơn anh đã cứu Mặc Hàn…”

“Ngừng.” Vẻ mặt của Lãnh Mặc Uyên ngạo kiều, không có sai biệt với anh của hắn.

Dời đi đề tài: “Anh biết kia đạo sĩ?” Nếu không, Lãnh Mặc Uyên sẽ không nói những lời đó với đạo sĩ cương thi kia.

“Một con kiến mưu toan nghịch thiên sửa mệnh mà thôi.” Hắn liếc tôi một cái, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm giác lời này hắn như cũng đang nói tôi.

Hắn điều tức, cơ thể không chuyển biến tốt đẹp chút nào, vẫn là bộ dáng nửa trong suốt.

“Kết tinh pháp lực của Mặc Hàn còn ở đây chứ?” Tôi đột nhiên nghĩ tới một chủ ý.

Lãnh Mặc Uyên cẩn thận nhìn tôi, không trả lời.

Nhìn ra được hắn có cảnh giác với tôi, tôi thản nhiên nói: “Nếu cái kia có thể giúp Mặc Hàn khôi phục tu vi, hiện tại anh có muốn dùng thử hay không? Hẳn là cũng có thể giúp anh khôi phục chút pháp lực.”

Lãnh Mặc Uyên nhíu mày, ái muội phát ra sóng điện với tôi: “Sao, nhanh như vậy đã vứt bỏ đại ca ta, coi trọng ta?”

Đầu tôi đầy vạch đen: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy, anh có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực, chúng ta cũng là có thể nhanh rời khỏi nơi này, nếu không, trời mới biết tôi phải đợi ở chỗ này bao lâu.”

Lãnh Mặc Uyên hơi tự hỏi một chút, lấy ra ngọc bích mang theo hơi thở của Mặc Hàn kia.

Lúc này, xung quanh chúng tôi lại tích tụ nổi lên không ít oán quỷ.

Lãnh Mặc Uyên không động: “Ta gia cố kết giới, bọn họ không vào được, chờ ta điều tức tốt, lại thu thập những gia hỏa không biết trời cao đất dày này!”

Hắn nói xong thì nhắm mắt chuyên tâm điều tức, có kết tinh pháp lực của Mặc Hàn ở đây, tình trạng của hắn khôi phục tốt hơn trước kia rất nhiều.

Nhìn ánh sáng xanh khi sáng khi tắt của ngọc bích kia, tôi có chút đau lòng: “Anh tiết kiệm chút, để chừa cho Mặc Hàn chút…”

Lãnh Mặc Uyên liếc trắng tôi một cái.

Các oán quỷ phát ra tiếng thét dài thê lương, bắt đầu không ngừng đánh vào kết giới, một mình tôi đối nghịch với những oán quỷ này, xung quanh kín mít, cảm giác kết giới tùy thời đều sẽ bị bọn họ phá vỡ, da đầu đều tê dại.

Lãnh Mặc Uyên còn không biết phải chữa thương tới khi nào, tôi biến Vô Cực Ngọc Giản thành sáo nhỏ, chậm rãi thổi lên khúc an hồn.

Oán quỷ nơi này có oán khí lớn hơn thủy quỷ trong hồ bên ngoài, tôi vẫn luôn thổi chín lần khúc an hồn, bọn họ mới dần ngừng nghỉ, lúc thổi lần thứ mười hai, rốt cuộc bọn họ tốp năm tốp ba biến mất.

Tôi mệt bò ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Uyên, hắn bỗng nhiên mở mắt: “Khúc an hồn của ngươi là ai dạy ngươi?”

“Tự học thành tài!”

Lãnh Mặc Uyên như là kinh ngạc, không tiếp tục hỏi lại.

Nhìn ngọc bích lớn giờ chỉ còn lại bé tý hắn nắm tay trong tay kia, tôi cảm thấy đau lòng vì Mặc Hàn, đồng thời, cũng nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc: “Vì sao cương thi bay kia lại có kết tinh pháp lực của Mặc Hàn?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play