Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ngay ở lúc tôi cho rằng tôi có khả năng phải chết ở trong hồ máu này, bỗng nhiên trên quan tài thủy tinh truyền đến một lực hút, quan tài và tôi bay nhanh lên trên.

Bỗng chợt, tôi đã bay lên hồ máu, Lãnh Mặc Hàn đứng ở trên hồ máu, hắn đánh bay quan tài một cái, ôm chặt tôi vào trong lòng.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là hắn đuổi kịp.

Hắn thả tôi ra, thấy mặt của tôi thì nhíu mày.

Tôi vội che kín nửa khuôn mặt bị Lăng Tuyền Ki rạch ra kia: “Đừng nhìn…” Nhất định là xấu chết!

“Rất nhanh sẽ không đau.” Bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt lên tay của tôi: “Ta giúp nàng chữa thương, không có việc gì.” Hắn cầm tay của tôi, cầm tay tôi tới, cảm giá lành lạnh tê dại truyền đến, đau đớn trên người đã biến mất.

Đột nhiên, hắn bỗng nhiên vung tay lên, một thanh trường kiếm từ trong tay hắn bay ra, bay nhanh nghiêng sang bên cạnh Lăng Tuyền Kì, đâm vào thác nước máu trên bảng đen.

Máu bên trên dần giảm bớt, mặt tường kia dần khôi phục nguyên dạng, ngăn chặn đường Lăng Tuyền Ki muốn chạy trốn.

Lăng Tuyền Ki che lại tay bị thương bị Lãnh Mặc Hàn đâm, trốn đến phía sau Lãnh Mặc Uyên.

Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn âm lãnh nhìn về phía bọn họ, Lãnh Mặc Uyên bước sang một bên đứng, tỏ vẻ hắn không muốn quản, hoàn toàn bại lộ Lăng Tuyền Ki ở trước mặt Lãnh Mặc Hàn.

“Mặc Hàn…” Lăng Tuyền Ki ủy khuất mở miệng, còn không kịp nói cái gì đã bị Lãnh Mặc Hàn chặn ngang.

“Chán sống đúng không?” Hắn lạnh lùng hỏi: “Nữ nhân của ta mà cũng dám động?”

“Ta không có… Không phải ta… Mặc Hàn… Mặc Uyên! Chàng mau giúp ta!” Lăng Tuyền Ki dần sợ hãi Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Uyên không dao động, Lăng Tuyền Ki nóng nảy: “Chàng đừng quên! Là chàn dẫn Mặc Hàn rời đi!”

Lãnh Mặc Uyên khẽ nhíu mày: “Đại ca, việc này không quan hệ với ta, ta không biết nữ nhân này sẽ đến nhân gian.”

Lãnh Mặc Hàn không để ý đến hắn, chỉ nhìn Lăng Tuyền Ki: “Mùi vị của hồ máu, ngươi cũng nếm thử đi!”

Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa u lam nháy mắt bao vây Lăng Tuyền Ki, đau đớn khiến nàng ta lăn lộn ở trên hồ máu, không ngừng xin tha.

Lãnh Mặc Hàn mắt điếc tai ngơ, quay đầu lại thoáng nhìn vết máu trên mặt tôi, mày lại nhíu.

Hắn giơ tay, trường kiếm trên bảng đen trở lại trong tay hắn một lần nữa. Lãnh Mặc Hàn vung mấy kiếm trên tay, kiếm thế sắc bén đánh tới Lăng Tuyền Ki, ngọn lửa tan đi, trên mặt trên người Lăng Tuyền Ki đầy miệng vết thương đáng sợ.

Pháp lực của cô ta bị suy yếu, không thể giữ cơ thể của mình đứng ở trên hồ máu, dần dần chìm xuống.

Bên trong hồ máu đột nhiên sôi trào, đủ loại quái vật kiểu dáng xông về phía Lăng Tuyền Ki, cắn xuống từng miếng thịt trên người cô ta, tôi nhìn thấy thì sợ hết hồn hết vía.

Lãnh Mặc Hàn kịp thời che kín hai mắt của tôi: “Đừng nhìn.”

Nghe thấy tiếng la hét xin tha của Lăng Tuyền Ki khiến tôi khó chịu, khóe mắt thoáng nhìn một ánh sáng xanh hiện lên từ trong tay Lãnh Mặc Hàn, nháy mắt giọng nói của Lăng Tuyền Ki biến mất ở lỗ tai, trong phòng học chỉ còn lại có tiếng hồ máu kích động và quỷ quái cắn xé nhấm nuốt.

Cũng không biết qua bao lâu, Lãnh Mặc Uyên mới trầm giọng mở miệng: “Đại ca, thời gian không sai biệt lắm đi, lần giáo huấn này, nàng ta chịu đủ rồi.”

Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, Lãnh Mặc Uyên giơ tay về phía hồ máu, kéo một người đầy máu từ bên trong ra.

Lúc này Lăng Tuyền Ki mạng treo sợi tóc, nếu lại từ trong hồ máu ra muộn một chút, đoán chừng sẽ phải hình thần đều diệt rồi.

Lãnh Mặc Uyên treo cơ thể của cô ta lơ lửng ở bên người, không chạm vào cô ta, cũng không chữa thương cho cô ta.

Liếc nhìn tôi, hắn nói với Lãnh Mặc Hàn: “Nữ nhân này ta mang về trước, lời ta nói với ngươi, ngươi hãy nghĩ lại thật kỹ.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi nhìn thấy ánh mắt bất thiện của hắn liếc nhìn tôi một cái.

Thiếu niên, là Lăng Tuyền Ki muốn hại tôi trước, anh không cần ghi hận tôi nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play