Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tề Thiên thở dài không nói chuyện nữa, cái này làm cho lòng tôi càng thêm không yên.

“Mộ Nhi, đừng nghĩ nhiều, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Mặc Hàn trịnh trọng hứa hẹn nói.

Tôi tin hắn, nhưng ánh mắt thương xót kia của Tề Thiên làm đáy lòng tôi bất an. Ánh mắt kia, giống như là ánh mắt Mặc Uyên nhìn tôi khi lần đầu tiên tôi ở trên xe lửa nhân gian.

Thương xót như tôi yếu ớt tùy thời đều sẽ chết đi.

“Tại sao lại như vậy…” Tề Thiên thở dài, biết Mặc Hàn không muốn để tôi biết chân tướng, cũng ngoan ngoãn không nhắc tới.

Đôi tay hắn chống mặt ngồi ở bên cạnh, vạn phần khó hiểu nhìn tôi: “Đồng Đồng sao sinh mệnh lực lại trôi đi?”

Mặc Hàn không để ý tới hắn suy nghĩ linh tinh, đi đan phòng lấy một lọ đan dược đến cho tôi ăn. Tờ giấy trên viết đan bình bị hắn xé xuống, tôi tin hắn sẽ không hại tôi, nhưng càng muốn biết tình huống của mình hơn.

“Mặc Hàn… Em… Sẽ chết sao?” Cuối cùng, tự hỏi nửa ngày, tôi vẫn lo sợ bất an hỏi.

Mặc Hàn lập tức nói: “Ta sẽ không để nàng chết! Mộ Nhi, ta là Minh Vương, nàng là Minh Hậu, sao sẽ chết?”

Đúng! Tôi nhất định sẽ không chết! Tôi cũng liều mạng an ủi mình như vậy ở trong lòng, nhưng giác quan thứ sáu kia luôn nói cho tôi chuyện ngược lại.

Tề Thiên vì có thể giúp tôi, tạm thời ở bên trong Minh Cung.

Mặc Hàn vẫn cho tôi ăn đan dược ngày đó, hơn nữa tần suất càng ngày càng cao. Thừa dịp hắn không chú ý, tôi trộm vào đan phòng của hắn. Tìm nửa ngày, phát hiện dược danh đan dược bị hắn xé xuống kia là Thọ Nguyên Đan.

Mặc Hàn đang dùng đan dược kéo mệnh cho tôi, nói cách khác, nếu thọ mệnh của tôi không đủ dùng…

Tôi dần phát hiện trên tay mình xuất hiện nếp nhăn mà tuổi này không nên có. Ngay từ đầu chỉ là rất ít, sau đó tình huống làn da lỏng lại là càng ngày càng nghiêm trọng. Đồng thời, tôi phát hiện khóe mắt mình xuất hiện nếp nhăn nơi khoé mắt.

Tôi đang biến già, lấy một loại tốc độ quỷ dị đang kết thúc cả đời tôi.

“Tề Thiên, anh nói thật với tôi, đến tột cùng tôi làm sao vậy?” Mặc Hàn không muốn nói cho tôi, nhất định là lo lắng tôi biết sẽ sợ hãi, tôi chỉ có thể hỏi Tề Thiên.

Tề Thiên do dự không chịu nói, tôi lại nói ra phỏng đoán của mình, hắn chấn kinh một phen: “Đồng Đồng, ai nói cho ngươi!”

Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi.

Cục đá biến thành bột phấn kia chính là tương lai của tôi, cuối cùng tôi thật sự sẽ chết…

Nghĩ đến sẽ lập tức không gặp lại Mặc Hàn và Bạch Diễm, tôi đã khổ sở đến không chịu được. Cơ thể hoảng hốt muốn ngã xuống, cũng may Tề Thiên tay mắt lanh lẹ đỡ tôi.

“Đồng Đồng, hiện tại ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá. Thọ mệnh nhân gian do Minh Vương quản hạt, Lãnh Mặc Hàn sẽ không để ngươi chết!” Tề Thiên tận khả năng trấn an tôi.

Nhưng có một số việc là ngay cả Mặc Hàn đều không có biện pháp…

Tôi vươn tay, Tề Thiên khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Tôi đang già đi…” Giọng nói của tôi không tự giác có vài phần run rẩy: “Có phải tôi lập tức sẽ chết già… hay không?”

Tề Thiên nhìn tôi không nói, có chút khổ sở quay đầu đi.

Tôi biết tôi lại đoán đúng rồi.

Có lẽ có một ngày, tôi sẽ biến thành một người già, giống những ông bà lớn tuổi ở nhân gian đó, tóc sẽ thưa thớt, răng sẽ rụng, trên mặt đầy nếp nhăn và da đồi mồi…

Tôi không tự chủ được đánh cái rùng mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi không muốn để Mặc Hàn nhìn thấy tôi như vậy!

Tề Thiên lo lắng đuổi theo, bước chân của tôicàng đi càng nhanh, lại không ngờ bước một nửa chân, sẽ phải ngã xuống mặt đất.

Tề Thiên dùng pháp lực truyền đến đỡ lấy tôi ở sau người, lại có một quỷ khí khác nhanh hơn, Mặc Hàn đã đỡ được tôi trước một bước.

“Không có việc gì chứ?” Hắn quan tâm hỏi, kéo tôi vào trong lòng bế lên.

Tôi lắc đầu, nghĩ đến bộ dáng về sau mình sẽ biến thành, che kín của đôi mắt Mặc Hàn.

“Mộ Nhi.” Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ.

“Em sẽ biến xấu… Anh không cần xem…”

“Không xấu, Mộ Nhi của ta vẫn luôn đẹp nhất.” Mặc Hàn nói.

Tôi hít cái mũi, ngay lập tức vừa tức giận lại vừa khổ sở, không rõ mình muốn trải qua ngày tháng sống bình yên với Mặc Hàn, vì sao cứ phải gặp những việc này.

“Mặc Hàn… Chúng ta trở về được không…” Giọng nói của tôi rất nhẹ, không biết có phải ảo giác hay không, tôi đã có thể cảm nhận được loại già nua trong giọng nói của mình.

Mặc Hàn tất nhiên là đáp ứng, dẫn theo tôi về tẩm cung của chúng tôi.

Hắn đặt tôi ở trên giường, khẽ hôn qua mặt tôi, lại đút cho tôi ăn một viên đan dược. Đó là Thọ Nguyên Đan, hôm nay đã là lần thứ ba rồi.

Thọ Nguyên Đan Mặc Hàn tự tay luyện chế, một viên mà nói có thể gia tăng một ngàn năm thọ mệnh. Hiện giờ, thứ này một ngày tôi ăn ba viên…

Do dự nửa ngày, tôi vẫn không hỏi ra, làm bộ mình không biết đó là thứ gì.

Mặc Hàn lo lắng tôi đã biết tình huống của mình mà sợ hãi, vậy tôi giả vờ không biết là được, như vậy hắn cũng có thể bớt lo lắng cho tôi.

“Mặc Hàn… Trước kia em và anh đã chụp rất nhiều ảnh chụp, đều ở biệt thự Lục Thành của chúng ta, về sau anh để Tinh Bác Hiểu đi in ra đi.” Tôi chậm rãi nói, nơi đó có thanh xuân tươi đẹp nhất cả đời này của tôi, tôi trong trí nhớ của Mặc Hàn, hẳn là thanh xuân xinh đẹp như vậy.

Mặc Hàn khẽ nhíu mày, nói: “Về sau ta và nàng cùng đi đóng dấu.”

Tôi còn có về sau sao…

Tôi muốn đáp ứng, nhưng nhìn màu da trên tay chính mình đã bắt đầu sạm đi vì sắp già kia, không dám dễ dàng hứa hẹn.

Sao Mặc Hàn sẽ nhìn không ra tôi lo lắng, lại ôm chặt lấy tôi lần nữa: “Mộ Nhi, không cần suy nghĩ những lung tung rối loạn đó.”

“Nhưng em sẽ chết…” Tôi buột miệng thốt ra, ôm Mặc Hàn có loại xúc động muốn khóc.

Mày Mặc Hàn nhíu chặt lại, hắn giúp tôi lau đi nước mắt đảo quanh ở hốc mắt mà tôi dùng sức nhịn xuống, trịnh trọng nói: “Mộ Nhi, vi phu nói qua sẽ không để nàng chết, thì sẽ không để nàng chết. Nàng còn trẻ, không cần suy nghĩ những chuyện không có khả năng đó.”

Nhắc tới chuyện này, hắn nên khổ sở hơn tôi đi.

“Mặc Hàn…” Rất nhiều lời nói nối tiếp nhau ở trong đầu tôi, muốn nói toàn bộ cho Mặc Hàn, nhưng lại sợ không nói sẽ không có cơ hội nói.

Nhưng mà, sợ nói ra sẽ khiến Mặc Hàn càng thêm khổ sở, tôi lại nhịn xuống.

Tôi ôm hắn, lặp đi lặp lại ký ức đã xả ra từ khi quen biết hắn cho tới bây giờ, chưa bao giờ tiếc nuối mình những không khôi phục những ký ức đó như thế.

Những ký ức đó, cũng tốt đẹp khi tôi và Mặc Hàn ở bên nhau.

Mệt mỏi từ trong một góc không biết tên thổi quét mà đến, không biết là Mặc Hàn âm thầm hạ hôn mê chú cho tôi hay là thật sự bởi vì ta già rồi.

Ghé vào đầu vai Mặc Hàn, tôi nặng nề ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ cũng không an ổn, nhưng kỳ quái chính là, lại ngay cả một giấc mơ cũng không mơ. Trước kia bà nội thường nói, người già rồi rất ít khi nằm mơ, tôi nói vậy cũng là như thế đi.

Lúc tỉnh lại, Mặc Hàn đã ngồi trên đầu giường thủ tôi, trong phòng có quỷ khí dày đặc của hắn, hẳn là kết quả sau khi hắn sử dụng đại lượng pháp thuật. Hiện tại, tay hắn nắm chặt tay của tôi, ánh mắt thâm thúy đang trầm tư cái gì đó.

Tôi tỉnh lại giật giật, lúc này hắn mới chú ý tới tôi đã tỉnh, thu hồi suy nghĩ nở một nụ cười nhạt với tôi.

“Mặc Hàn…” Tôi chống cơ thể muốn từ trên giường ngồi dậy, vừa lên tiếng, giọng nói già nua kia làm tôi xa lạ.

Chuyện đáy lòng không muốn thừa nhận nhất đã xảy ra như vậy, tôi khiếp sợ vươn tay, phát hiện đôi tay vốn trắng nõn giờ phút này đã là da bọc xương khô khốc.

“Mộ Nhi, đói bụng đi, muốn ăn cái gì?” Mặc Hàn lên tiếng dời đi lực chú ý của tôi, hắn nắm tay của tôi, dùng hắn bàn tay to bao ở toàn bộ tay của tôi, không cho tôi  nhìn thấy.

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, muốn rút tay mình về, Mặc Hàn lại nắm rất chặt, không cho tôi đi.

Một cái tay khác của tôi ché kín mặt mình, nơi bàn tay chạm đến kia, làn da lại vô cùng thô ráp.

Chuyện tôi lo lắng nhất nhất định đã xảy ra!

Tôi lấy ra gương nhỏ giấu ở dưới gối đầu, Mặc Hàn muốn cướp đi, tôi lại vẫn thấy được chính mình trong gương ở một cái nháy mắt —— một lão nhân…

Kia không phải là tôi!!

Tuy trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết, đó chính là tôi…

Tôi kinh hãi muốn trốn vào trong chăn, Mặc Hàn muốn ngăn cản, tôi vội đẩy hắn ra: “Anh đi! Anh không cần nhìn! Mặc Hàn không cần nhìn!”

“Mộ Nhi, đừng sợ…”

“Em không sợ! Anh không cần nhìn!” Tôi không sợ già, tôi chỉ sợ mình trở nên không xứng với Mặc Hàn.

“Mộ Nhi…”

“Mặc Hàn anh đi được không… Em không muốn anh thấy bộ dáng này của em…” Nghĩ đến Mặc Hàn ngày này phải nhìn tôi dần già đi, tôi đã khổ sở muốn chết, giọng nói cũng không tự chủ được nghẹn ngào: “Anh đi được không… Hu hu… Anh đi đi…”

“Mộ Nhi, đừng khóc.” Hắn có chút luống cuống tay chân dỗ tôi, muốn tới ôm tôi.

Tôi nghĩ đến bộ dáng hiện tại này của mình, hốt hoảng né tránh: “Em già rồi… Không cần ôm em… Xấu muốn chết… Một kẻ xấu xí…”

“Mộ Nhi của ta không xấu!” Mặc Hàn lại thanh minh lần nữa, tiếng khóc của tôi lại lớn hơn nữa.

“Mặc Hàn, anh đi được không…” Thân thể của tôi không ngừng run rẩy, mỗi lần tay Mặc Hàn muốn lại đây ôm tôi, đã bị tôi càng thêm kinh hoảng né tránh.

Tôi đã trốn đến góc giường, cả người đều ở trong chăn cuộn tròn thành một cục.

Mặc Hàn ở bên ngoài do dự thật lâu, sợ tôi càng thêm kinh hoảng, mới không đành lòng hạ quyết tâm: “Vậy ta ở ngoài phòng, nàng có việc thì gọi ta.”

Tôi nức nở gật đầu, Mặc Hàn đứng dậy, hắn ở mép giường dừng lại một lát, nói: “Mộ Nhi, ta yêu chính là con người của nàng, đều không phải là khuôn mặt của nàng. Ở trong mắt ta, từ trước hoặc sau này, đều không ai có thể thắng được nàng, nàng không cần không qua được mình.”

Cảm động từ trong lòng trào ra, tôi muốn ôm Mặc Hàn, nhưng nhớ đến chính mình trong gương lại khiếp đảm.

Mặc Hàn bất đắc dĩ chậm rãi đi ra phòng ngủ, nhìn ra được, hắn phi thường không muốn rời đi. Trước khi đi, hắn còn thu đi gương và bất luận đồ vật gì có thể phản quang trong tẩm cung.

Những quỷ khí khi tôi vừa mới tỉnh lại đó, hẳn chính là Mặc Hàn phát hiện tôi già cả, muốn khôi phục dung mạo cho tôi mà sử dụng pháp thuật đi.

Đáng tiếc, hắn không thành công.

Đến tột cùng là lực lượng như thế nào, mới có thể khiến ngay cả tu vi của Mặc Hàn đều không thể khôi phục thanh xuân cho tôi?

Tôi không nghĩ ra nguyên nhân, cả người cuộn tròn ở mép giường, trốn ở trong chăn một chút đều không muốn động. Không biết nên đối mặt với Mặc Hàn như thế nào.

Mặc Hàn canh giữ ở ngoài cửa, Bạch Diễm tới tìm tôi một lúc, Mặc Hàn đẩy ra nói tôi mệt mỏi đang nghỉ ngơi, tiểu gia hỏa chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.

Hắn phân phó Tinh Bác Hiểu đi tìm Hoàn Nhan Đan, đồ vật kia kỳ thật mấy ngày nay tôi đã ăn qua, chỉ là một chút hiệu quả đều không có.

Ngoài phòng truyền tới hương linh dược vị nhàn nhạt, đoán chừng là Mặc Hàn vừa thủ tôi, vừa lại vì tôi luyện dược.

Tôi nên làm cái gì bây giờ……

Đầu nặng nề muốn ngủ, nhưng tôi liều mạng vẫn duy trì thanh tỉnh, lại vẫn không chống lại cơn buồn ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Mặc Hàn đã trở lại bên người tôi, tôi vội muốn trốn vào trong chăn, bàn tay Mặc Hàn lại muốn ngăn cản, suy nghĩ, lại bất đắc dĩ từ bỏ.

“Mộ Nhi, ăn cái này trước.” Hắn duỗi tay đưa một lọ đan dược vào, tôi tiếp nhận, dựa theo lời hắn nói ăn một viên.

Vẫn là Thọ Nguyên Đan.

Tôi trả bình dược lại cho Mặc Hàn, tay vươn ra lại nhanh chóng rút về, không muốn bị Mặc Hàn thấy hai tay già nua này của mình.

“Mộ Nhi…” Giọng nói rất bất đắc dĩ của Mặc Hàn truyền đến, quỷ khí của hắn dần dày đặc một chút, rất nhanh lại thối lui, tôi bỗng nhiên nghe được một giọng nói già nua khác.

“Mộ Nhi.” Đây là giọng của Mặc Hàn!

Sao hắn cũng biến già rồi!

Tôi cả kinh, lo lắng từ trong chăn nhô ra, đã thấy Mặc Hàn cũng biến thành một cái ông lão cũng có đầu bạc và nếp nhăn.

“Mặc Hàn… Sao anh cũng… Có phải em ảnh hưởng đến anh hay không?” Tôi nôn nóng rối tinh rối mù, Mặc Hàn lại lắc đầu.

Hắn bắt lấy tay run rẩy của tôi, chậm rãi nói: “Mộ Nhi, không phải lỗi của nàng, là ta tự mình già đi.”

Tôi khó hiểu, Mặc Hàn lại nói: “Trong khoảng thời gian này, ta suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc hiểu được, nàng không muốn để ta thấy nàng. Mộ Nhi, hiện giờ nàng xem, ta cũng già rồi, nàng không cần ghét bỏ ta không xứng với nàng.”

Sao có thể chứ……

Khóe mắt của tôi bỗng nhiên có chút ướt át, Mặc Hàn kéo tôi vào trong lòng, trấn an nói: “Mộ Nhi, nàng còn nhớ rõ trước kia chúng ta ở trên đường nghe thấy bài hát kia không?”

Bài hát gì cũng kém Mặc Hàn.

“Chuyện lãng mạn nhất, chính là từ từ già đi với nàng.” Tay của Mặc Hàn và mười ngón tay của tôi đan vào nhau, đầu bạc của hắn dừng ở phía trên đầu bạc của tôi giao vào nhau.

Nghĩ đến hắn vì tôi mà từ bỏ dung nhan tuấn mỹ vô trù kia, tôi đã xấu hổ không chỗ dung thân.

Sau khi Bạch Diễm hai ngày cũng chưa nhìn thấy tôi, lại đến đây lần nữa. Vừa thấy thấy bộ dáng này của chúng tôi, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa khóc ra, bị Mặc Hàn xách ra bên ngoài giáo dục một phen, tiểu gia hỏa mới nín nước mắt tiến vào ôm lấy tôi.

“Mẹ…”

“Có phải mẹ dọa đến con hay không…” Tôi không đành lòng nói.

Bạch Diễm lắc đầu, nước mắt lại hung rất nhiều: “Mẹ không có dọa đến con… Con… Con đau lòng cho mẹ…”

Tôi nhớ tới bộ dáng Mặc Hàn và tôi già đi, tôi cũng đau lòng cho hắn.

Tôi giúp Bạch Diễm lau đi nước mắt, dặn dò nói: “Bạch Diễm, về sau phải nghe ba ba nói, không được bị người lừa.”

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu, không rõ vì sao tôi muốn nói với hắn những việc này.

Mặc Hàn nhíu mày, tôi dùng sức bình phục nỗi lòng của mình nói với hắn: “Mặc Hàn, anh vẫn là biến trở về như cũ đi, em… Em không sao…”

Mặc Hàn lại lắc đầu: “Không sao, nàng và ta là phu thê vui buồn cùng nhau, cùng nhau đầu bạc mà thôi.”

Khác với hình dáng tiều tụy của tôi, cho dù Mặc Hàn già đi, thần khí của hắn vẫn rất không tồi, hắn không nên từ bỏ khuôn mặt vốn có vì tôi…

Tôi tìm ra một nón có rèm có thể che khuất cả người tôi đội lên cho chính mình, thừa dịp Mặc Hàn đang luyện dược, mở mật đạo bên trong tẩm cung ra, một mình rời khỏi Minh Cung.

Mặc Hàn hẳn là càng có sinh hoạt tốt hơn, mà không phải vì bà già là tôi, biến thành một ông già tóc trắng xoá.

Tôi bước về phía ngược lại với Minh Cung, mỗi khi đi một bước, ngực trái đều đau như bị đao nhọn đâm.

Tôi không rõ vì sao mình biến già, nhưng tôi biết tôi không thể liên lụy Mặc Hàn. Hiện tại là hừng đông, quỷ đều là ngày ngủ đêm ra, giờ phút này quỷ trên đường không nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp gỡ mấy con đều ghé mắt nhìn tôi vài lần, lại rối rít lên đường.

Trong bất tri bất giác, tôi đã đi tới nơi Mặc Hàn muốn xây cung điện cho tôi.

Cung điện đã bắt đầu khởi công, tôi dùng Minh Vương Lệnh cho tất cả quỷ bắt đầu làm việc một ngày nghỉ, ngồi một mình ở phía trên cung điện, cảm nhận được làn gió âm phủ, hồi ức quá khứ với Mặc Hàn.

Nghe nói nhân gian có rất nhiều người già, sau khi già đi, vì không liên lụy trong nhà, sẽ một người rời nhà trốn đi như vậy, tìm một nơi an tĩnh chờ chết.

Trước kia tôi vẫn luôn không rõ vì sao phải như vậy, hiện giờ, rốt cuộc đã hiểu.

Sau khi già rồi, toàn bộ kiêu ngạo và vinh quang trước kia đều biến thành không còn như những gì người ta nói. Hiện giờ bất lực, như là một loại cười nhạo vô hình với chính mình.

Không liên lụy đến người khác, cũng vì không liên lụy chính mình. Gánh vác toàn bộ vinh quang đã từng có tiếp tục kéo dài hơi tàn, thật sự quá mệt mỏi.

Mặc Hàn trong trí nhớ của tôi nên minh diễm động lòng người, đứng ở bên cạnh hắn cũng có thể kinh diễm đến người khác với hắn.

Mà không phải nghe thấy người khác đang hỏi: “Lão thái bà bên cạnh Minh Vương đại nhân kia là ai? Thật xấu!”

Càng không phải sau này ở trong đồn đãi, nghe được người khác đề cập Mặc Hàn như vậy: “Minh Vương đại nhân chúng ta, thật là váng đầu! Lại vì một lão thái bà, chà đạp khuôn mặt tuấn mỹ của mình!”

Trước kia Mặc Hàn là một thần thoại với quỷ Minh giới, sau này cũng nên như thế. Mà không phải vì tôi, trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Tôi ngồi một mình ở trên một cục đá lớn đã lâu, thấy sắc trời sắp muộn, Mặc Hàn cũng nên luyện xong đan dược đi ra, tôi đứng lên, đi bước một đến cạnh vách đá.

Từ trước đến nay nước sông Tam Đồ Hà luôn dịu nhẹ, tới nơi này rồi, lại là khó được sóng gió mãnh liệt. Các vong hồn lạc đường trong đó thét dài ở giữa sông, nước sông ở hai bờ sông đập thẳng tắp lên trên vách đá nâng lên đợt sóng ngàn trượng.

Mặc Hàn… Bạch Diễm…

Hy vọng lúc gặp lại, tôi vẫn là tôi trong trí nhớ kia của mọi người…

Đang muốn nhảy xuống, tôi bỗng nhiên nhận thấy được phía sau truyền đến một hơi thở quen thuộc. Tôi xoay người sang chỗ khác, lại thấy Linh Anh Quyết đi về phía tôi.

“Này! Con quỷ bên kia, hỏi ngươi chuyện này, quỷ tu sửa cung điện nơi này đâu?” Nàng hỏi.

Tôi muốn một mình yên lặng một chút, nên đã cho quỷ công trường nghỉ. Nghe thấy Linh Anh Quyết nói, tôi lắc đầu.

Nón có rèm này kỳ thật là một pháp khí có thể che giấu hơi thở, hơn nữa dung mạo của tôi đại biến, cho nên Linh Anh Quyết không thể nhận ra tôi.'

Linh Anh Quyết đứng ở tại chỗ hơi mang vài phần bất mãn bĩu môi: “Nghe nói Mặc Hàn muốn tu sửa cung điện cho tiện nhân kia, thật là tiện nghi cho tiện ——”

“Ngươi mới là tiện nhân!” Tôi theo bản năng chửi lại.

Linh Anh Quyết sửng sốt, nhìn chằm chằm tôi hơn nửa ngày, nhìn tôi cả người không thoải mái, xoay người muốn chạy đi, Linh Anh Quyết đã thuấn di đến phía trước chặn đường đi của tôi trước một bước.

Tôi đổi đường tiếp tục muốn trốn, Linh Anh Quyết lại ngăn cản lần nữa. Nàng nhìn chằm chằm đánh giá tôi hơn nửa ngày, mới không thể tin tưởng mở miệng nói: “Mộ Tử Đồng?”

“Không phải!” Tôi lập tức nói.

“Đúng!” Linh Anh Quyết phá lên cười: “Mộ Tử Đồng, ngươi lại biến thành một bà lão!”

Nón này có rèm có thể che giấu hơi thở, lại có thể mơ hồ xuyên qua màn thấy rõ tình huống bên trong. Linh Anh Quyết hận tôi thấu xương, đương nhiên nhận ra tôi.

Tôi vội nói: “Ta không phải!”

“Chính là ngươi! Ha ha ha! Ngươi hóa thành tro ta đều có thể nhận được!” Linh Anh Quyết cười không thể tự kiềm chế, vỗ tay nói: “Sao ngươi lại biến thành một bà lão? Xấu muốn chết! Ha ha ha! Mộ Tử Đồng, sao ngươi có thể xấu thành cái dạng này! Ha ha ha ha! Ngươi cũng xứng đứng ở bên cạnh Mặc Hàn? Ta thật là đau lòng cho Mặc Hàn! Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhảy xuống từ nơi này!”

Cô cho rằng tôi không muốn nhảy sao! Nếu cô không tới,  tôi đã sớm nhảy rồi!

Nhưng hiện trước khi tôi nhảy sông, muốn đánh nàng một trận trước!

Tôi hóa ra trường kiếm tấn công về phía nàng, Linh Anh Quyết không kịp phòng bị, bị tôi chém ra một miệng vết thương. Nàng mắng tôi một tiếng vô sỉ, vội vung kiếm phản kích.

Hai người ở cạnh bờ vực vung tay đánh nhau, nàng vốn không phải là đối thủ của tôi, nhưng sau khi tôi già đi, pháp lực giảm đi, hiện tại chỉ miễn cưỡng mới có thể bất phân thắng bại với nàng.

Vốn dĩ Linh Anh Quyết từng ăn mệt ở trên tay tôi còn có chút nơm nớp lo sợ, hiện giờ, thấy pháp lực của tôi đại lui, nàng cao hứng muốn nhảy dựng lên.

Vừa đánh với tôi, vừa còn không quên bỏ đá xuống giếng: “Mộ Tử Đồng, ngươi có soi gương xem xem bức tôn dung này của ngươi hay không? Xấu muốn chết! Quỷ ăn xin trên đường âm lớn lên thủy linh hơn ngươi!”

“Ngươi câm miệng!” Tôi giận mắng, tôi biết bộ dáng hiện tại của tôi là gì, tiểu kỹ nữ này còn tới rạch vào miệng vết thương của người khác!

Linh Anh Quyết thấy tôi tức giận, càng thêm vui vẻ: “Ta càng muốn nói! Lúc trước ngươi dựa vào mặt hồ mị kia quyến rũ Mặc Hàn, cho rằng mình lớn lên xinh đẹp khó lường? Hiện tại biến thành bà lão, là báo ứng! Thật là Thiên Đạo tuần hoàn!”

Một Thiên Đạo em trai tôi, một người còn đang ở nhà của chúng tôi ăn không, tuần hoàn cái cầu!

Tôi lườm nàng một cái, thế công trên tay nhanh hơn, lại phát hiện theo tình hình chiến đấu kéo dài, pháp lực của tôi dần xuất hiện tình huống khó có thể cung ứng.

Linh Anh Quyết có pháp thuật không sai biệt lắm với tôi, nhưng pháp lực của nàng cung cấp cũng đủ, rất nhanh tôi đã rơi xuống hạ phong.

Trong lòng tôi nôn nóng, Linh Anh Quyết lại càng đánh càng vui vẻ: “Để ngươi quyến rũ Mặc Hàn! Để ngươi lớn lên xinh đẹp! Ta xé che mặt bà lão này của ngươi! Xem Mặc Hàn còn muốn ngươi hay không!”

Không cần liên hệ việc tôi biến thành bà lão thái với Mặc Hàn với nhau!

Tôi càng thêm tức giận, trong cơ thể bộc phát ra một cổ linh lực theo trường kiếm chém ra, Linh Anh Quyết bị thương không nhẹ.

“Tiện nhân!” Nàng giận mắng một tiếng.

Tôi chửi: “Tiện nhân mắng ai!”

“Mắng ngươi!”

“Chính là tiện nhân ngươi mắng ta!” Cãi nhau quen thuộc cỡ nào.

Linh Anh Quyết ý thức được lại bị ttooi hố lần nữa, súc đủ kiếm thế tấn công về phía tôi.

Tôi vừa mới bạo phát một lần, lúc này linh lực trong cơ thể đều thuộc về trạng thái khô kiệt, trở tay vung kiếm chặn tử thủ của nàng, lại không thể ngăn cản nàng linh khí hộ thể đánh sâu vào tôi, trực tiếp ném tôi từ bờ vực xuống.

Thân thể của tôi không ngừng rơi xuống, quanh người không có nửa điểm linh lực nên không thể thuyên chuyển. Gió bên trong hẻm núi điên cuồng gào thét về phía tôi, thổi rớt nón có rèm trên người tôi.

Tiếng cười làm càn của Linh Anh Quyết ở phía trên huyền nhai truyền đến: “Mộ Tử Đồng! Ha ha ha ha! Ngươi đeo nón có rèm thì thế nào! Xấu muốn chết! Kẻ quái dị! Ta không xé mặt của ngươi! Ta muốn cho Mặc Hàn xem xem gương mặt này của ngươi! Nhất định có thể ghê tởm chết hắn!”

Trong lòng tôi bị những lời này kích thích càng thêm khổ sở, duỗi tay muốn đi bắt lấy nón có rèm kia che chắn mình. Âm phong lại thổi đến tôi không mở được mắt ra, chỉ có thể thả tay xuống múa may lung tung ở không trung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play