Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiểu Bạch là con chó thành thật, bảo nó dẫn tôi đi, nó đạp địa ngục hỏa một đường xông xuống dưới, rất nhanh đã đến mười tám tầng địa ngục.

Nơi này nửa phần trước là Hình Phạt Tư âm linh chịu hình, Âm Sơn ở phía sau Hình Phạt Tư. Đó là một tòa núi lớn hình cái phễu, đầu trên nhọn như đao, như một tòa kim tự tháp đảo ngược.

Hơi thở của Khổng Tuyên từ đỉnh núi truyền đến, tôi vội bay về nơi đó, mới tới gần, mới phát hiện phía trên Âm Sơn này, nơi chốn đều là kim châm thon dài lại vô cùng sắc bén, phần lớn còn lại đều tàn lưu vết máu khô cạn.

Bên trong địa ngục, tất cả âm linh bị phạt, cho dù thuộc tính là quỷ, lúc thừa nhận hình phạt, cơ thể lại đều như người sống có máu có thịt vậy.

Những giọt máu này, chắc là âm linh trước kia ở chỗ này bị phạt lưu lại.

Chẳng lẽ Nhị Nhị nói vạn kiếp bất phục, là Mặc Hàn nhốt đại ca bọn họ ở nơi này chịu phạt?

Trong lòng tôi nôn nóng, tốc độ cũng không khỏi nhanh hơn, rất nhanh đã lướt qua này tòa núi lớn nguy nga, đi tới phía trên đỉnh núi.

Phía trên đỉnh núi là một mảnh bình nguyên, trên bình nguyên lại cắm kim châm sừng sững đếm không hết, một con khổng tước sặc sỡ đã bị những kim châm này đâm ở phía trên.

“Nhị ca!” Tôi kinh hãi chạy lên, Tiểu Bạch sợ kim châm tổn thương tôi, vội vàng cắn quần áo của tôi không để tôi tiến lên.

“Tiểu Bạch ngươi tránh ra! Nhị ca! Nhị ca!” Hắn còn sống! Tôi biết! Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn! Chính là…… Đây chỉ là nguyên thần của hắn, nguyên thần của hắn như những âm linh người sống bị phạt đó còn đang đổ máu…

Có lẽ là nghe được tiếng của tôi, khổng tước trên mặt đất giật giật, đôi mắt cố gắng mở ra một cái khe.

“Nhị ca!” Tôi muốn dùng pháp lực kéo hắn từ nơi đó lên, lại phát hiện bên trên có trận pháp, không thể di chuyển hắn. Chỉ có thể không ngừng phất tay về phía hắn, độ pháp lực cách cho hắn, hy vọng có thể giảm bớt thương thế của hắn.

Trên đỉnh núi bình nguyên đều là kim châm, không có một nơi để đặt chân. Kim châm kia còn cao hơn người, đâm thủng Khổng Tuyên, gần như đóng đại khổng tước này ở bên trên, làm thành một bộ phi tiêu máu chảy đầm đìa.

“Đồng Đồng…” Khổng Tuyên cố gắng mở miệng, thấy thật sự là tôi, thở dài nhẹ nhõm: “Ngươi bình an phá xác…”

“Ừ, ta phá xác, sao ngươi lại biến thành bộ dáng này? Là Mặc Hàn sao?” Tôi không thể tin được kia con quỷ ôn nhu với tôi như vậy, lại có thể làm ra chuyện máu tanh thế kia.

“Ừ…” Nhưng mà, Khổng Tuyên vẫn dựa theo tôi phỏng đoán.

“Mặc Hàn hắn…” Tôi không biết nên nói cái gì, mấy ngày nay từ trong lời nói của mọi người, tôi có thể mơ hồ đoán được hình như là đại ca và nhị ca mạnh mẽ khiến tôi niết bàn đã chọc giận Mặc Hàn.

Từ đó truy cứu, nồi có thể vẫn là đại ca nhị ca, Mặc Hàn chỉ là bởi vì quá để ý tôi, cho nên mới tức giận như vậy.

Tôi sẽ không trách cứ Mặc Hàn, thân là trượng phu, hắn làm không sai. Nhưng, đây là ca ca của tôi, tôi không nhớ rõ bọn họ đã làm chuyện xấu gì với tôi, chỉ nhớ rõ đây là huynh trưởng huyết hòa tan thủy.

“Ta đi tìm Mặc Hàn, bảo hắn thả ngươi ra!” Trận pháp bên trên là Mặc Hàn tự tay thiết hạ, trừ hắn chỉ sợ không ai có thể cởi bỏ.

Khổng Tuyên lại ngăn cản tôi: “Đồng Đồng, thôi…”

“Vì sao?” Tôi không hiểu.

“Là ta tự làm tự chịu.” Giọng nói của chứa một tia trào phúng và bất đắc dĩ, ánh mắt cố gắng nâng lên dừng ở trên người tôi, khẽ thở dài: “Ta biết hắn yêu ngươi, không nghĩ tới, lại có thể yêu bất kể hậu quả như vậy. Đồng Đồng, chuyện này, vốn chính là lỗi của ta với đại ca, ngươi không cần để tâm, coi như là chúng ta bồi tội cho ngươi.”

Lòng tôi khổ sở không kiềm chế được: “Ta không nhớ rõ những cái đó, nhưng ta biết các ngươi sẽ không cố ý hại ta. Ta nói với Mặc Hàn, hắn hết giận là được rồi.”

“Đồng Đồng… Ngươi không hiểu Lãnh Mặc Hàn… Minh giới là nơi ăn thịt người không nhả xương, hắn thân là Minh Vương, tất nhiên là có thủ đoạn lôi đình. Chỉ là hắn không muốn bị ngươi nhìn thấy, ngươi mới có thể cảm thấy Minh giới ca vũ thăng bình. Hắn cũng không dễ dàng tức giận, càng không dễ dàng nguôi giận.”

“Nhưng Mặc Hàn…”

“Ta biết hắn sủng ngươi, nhưng hắn sẽ không nghe ngươi chuyện này.” Khổng Tuyên như huynh trưởng trong nhà phân tích cho tôi: “Đồng Đồng ngươi nghe lời, là các ca ca có lỗi với ngươi, ngươi không cần cảm thấy áy náy với chúng ta, càng không cần vì chúng ta mà xảy ra cãi nhau với Lãnh Mặc Hàn.”

“Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn luôn ở chỗ này chịu đựng đau khổ vạn châm xuyên tim sao?” Hình phạt trong địa ngục chính là có thể liên tục đến địa lão thiên hoang!

Khổng Tuyên lại không để bụng mỉm cười: “Chúng ta đóng lại ở chỗ này, tức giận của Lãnh Mặc Hàn mới có khả năng biến mất, vũ tộc mới có đường sống, nếu không, vũ tộc điên đảo…”

“Mặc Hàn đã đáp ứng Nhị Nhị tha cho vũ tộc!” Tôi vội nói.

Trong mắt Khổng Tuyên hiện lên vui mừng thật sâu: “Vậy là tốt rồi…”

“Mặc Hàn cũng sẽ đáp ứng thả ngươi! Nguyên thần của ngươi đều bị thương thành bộ dáng này…”

Khổng Tuyên lại nói: “Đồng Đồng, cho dù Lãnh Mặc Hàn để ý ngươi thả chúng ta ra, tức giận của hắn cũng sẽ không biến mất. Đồng Đồng, ngươi nghe lời, về sau đừng tới nơi này, càng đừng nhắc tới chúng ta với Lãnh Mặc Hàn.”

Chúng ta?

“Đại ca cũng ở đây?” Tôi tìm kiếm mọi nơi, lại không tìm thấy bóng dáng của Đại Bàng.

Khổng Tuyên do dự, lên tiếng: “Ừ…”. truyện đam mỹ

“Hắn ở đâu? Sao ta không tìm thấy hắn?” Tôi xác định trên đỉnh núi không có bóng dáng của Đại Bàng.

Khổng Tuyên thở dài thật sâu, nói: “Đại ca ở đáy Âm Sơn, Lãnh Mặc Hàn nâng Âm Sơn lên, đè ở trên trứng đại ca niết bàn biến thành.”

Tôi đã không thể tưởng tượng trình độ tức giận của Mặc Hàn ở sau khi tôi liệt hỏa niết bàn.

Nhớ tới lúc ấy hắn không ngủ không nghỉ, vẫn không nhúc nhích thủ trứng tôi, bi thương thủ tôi phá xác, còn nghe thấy tôi gọi hắn là ba ba bất đắc dĩ và sủng nịch, tim của tôi đã hung hăng đau đớn.

“Đồng Đồng, Lãnh Mặc Hàn không biết ngươi tới nơi này đi? Đừng nhắc tới hắn, càng đừng tới nơi này. Nghe lời, mau trở về.” Khổng Tuyên lại thúc giục nói.

Tôi không cam lòng, nhưng Khổng Tuyên đã từ chối pháp lực tôi truyền cho hắn chữa thương, tôi chỉ có thể không cam lòng rời đi.

Rời khỏi đỉnh núi, Tiểu Bạch kéo tôi phải đi vềt, tôi lại trực tiếp chạy về phía chân núi.

Khổng Tuyên không chịu đi, vậy tôi vẫn mang trứng Đại Bàng đi trước, lại nghĩ cách mang đi hắn sau!

Quả nhiên, đi xuống Âm Sơn, một quả trứng lưu vân lôi điện tản ra ánh sáng vàng nhạt đã bị đè ở dưới Âm Sơn.

“Đại ca?” Tôi vội tiến lên, nơi này đến không có pháp trận gì, chỉ là cả tòa Âm Sơn đè ở trên trứng, nếu không phải vỏ trứng Bàn Phượng cũng đủ cứng, chỉ sợ đã sớm bị đè nát nhừ.

Trong trứng truyền đến một tia pháp lực dao động rất nhỏ, là Đại Bàng đang đáp lại tôi! Tôi không khỏi càng thêm cao hứng: “Ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này trước!”

Tôi duỗi tay ôm lấy quả trứng cao ngang tôi kia, đang muốn bế lên, lại bị sóng linh lực trong trứng truyền đến đẩy ra.

Đại Bàng không muốn tôi dẫn hắn đi?

“Đại ca! Ta dẫn ngươi đi, đi cây ngô đồng phu hóa, ta chính là ấp ra ở nơi đó, linh lực nơi đó rất dồi dào!” Minh giới thiếu linh khí gần như không có, trứng Bàn Phượng hấp thu không đến cũng đủ linh khí, bên trong Đại Bàng căn bản là không có cách nào phu hóa ra.

Quả trứng kia hơi hiện lên một tia sáng, Đại Bàng nghẹn ngào giọng nói khó khăn vang lên: “Đi mau!”

“Ta không đi! Các ngươi làm gì đều muốn ta đi? Ta biết Mặc Hàn bởi vì các ngươi làm cái gì đó mới tức giận, nhưng hiện tại ta không có việc gì, các ngươi cũng là bị bắt, vì sao mọi người không thể vui vẻ với nhau? Ta không đi!” Tôi cũng biết tức giận, làm người bị hại tôi đều không có việc gì, bọn họ nháo cái gì!

Mắng tôi thánh mẫu cũng được, mắng tôi não tàn tôi cũng không sợ, dù sao hiện tại ở trong đầu tôi, chuyện trước kia cái gì cũng đều không nhớ rõ, chỉ biết Đại Bàng là đại ca của tôi, Khổng Tuyên là nhị ca của tôi, bọn họ là huynh trưởng quan ái với tôi, tôi không muốn bọn họ xảy ra chuyện!

Quả trứng lại hiện lên một tia sáng tối tăm lần nữa, Đại Bàng còn muốn nói cái gì đó với tôi, nhưng lại bởi vì linh lực không đủ không thể lại phát ra tiếng lần nữa.

“Uông! Gâu gâu!” Phía sau, Tiểu Bạch bỗng nhiên như nổi điên kêu lên.

“Tiểu Bạch, ngươi đừng ầm ĩ.” Tôi sợ nó dẫn tới âm binh canh tại nơi này, đang muốn bảo nó yên tĩnh, bỗng nhiên thấy một bóng dáng hiện lên.

Tiểu Bạch lui về sau một bước, phun ra một ngọn lửa phun về phía bóng dáng kia, một cái đầu khác quay đầu cắn quần áo tôi dẫn tôi trốn sang một phía.

Nó mang theo tôi bay vòng quanh ở không trung, bóng dáng kia phóng thẳng về phía trứng của Đại Bàng, vòng quanh trứng vài vòng, dần ngừng lại.

Tôi tập trung nhìn vào, kia lại là một con rắn Minh Hà vô cùng cực đại!

Rắn đen bao vây trứng của Đại Bàng, đôi mắt âm độc kia trừng mắt nhìn tôi một cái, bị ba cái đầu sáu con mắt của Tiểu Bạch lườm lại.

Có lẽ là đã nhận ra tôi sợ rắn, Tiểu Bạch bay về sau, con rắn kia khinh miệt nhìn chúng tôi, dựng thẳng cơ thể một ngụm nuốt ở trứng Đại Bàng.

Tôi cho rằng nó muốn nuốt vào, lại không nghĩ rằng qua một lát con rắn kia lại rất nhanh hộc ra quả trứng kia. Lưỡi màu đỏ tươi của nó vươn tới phun ra, chưa đã thèm liếm liếm quả trứng kia.

Linh lực của trứng Đại Bàng lại lập tức giảm bớt không ít.

Tôi dần hiểu được, con rắn này đang cắn nuốt linh lực của Đại Bàng, như vậy đại bàng sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong quả trứng không thể phá xác, sẽ vĩnh viễn bị đè ở dưới Âm Sơn này.

Bỗng nhiên, con rắn kia nhìn về phía tôi, trong ánh mắt âm độc toàn là tia tham lam.

Tôi kêu to không ổn trong lòng, vội vỗ Tiểu Bạch muốn đi, lại không ngờ tốc độ của con rắn kia rất nhanh, lại từ trên mặt đất bắn lên, xông thẳng về phía tôi!

Nháy mắt sợ hãi lan ra toàn thân của tôi, hình ảnh bị cự xà giương mồm to như bồn máu nuốt vào trong bụng chợt hiện ra ở trong đầu tôi. Một đạo kiếm thế sắc bén bỗng nhiên từ bên cạnh bắn ra, hung hăng đâm vào cự xà nhằm phía tôi kia bay ra ngoài.

“Uông!” Tiểu Bạch hưng phấn kêu lên, bóng dáng của Mặc Hàn bỗng nhiên chắn ở trước người tôi.

Xà Minh Hà kia từ trên mặt đất bò dậy, thấy là Mặc Hàn, trong lòng đều sợ hãi, muốn kẹp chặt cái đuôi chạy trốn.

Mặc Hàn quay đầu lại nhìn mắt tôi còn có chút sợ hãi, lại vung kiếm lần nữa, Nháy mắt chém xà Minh Hà cơ thể còn thô tráng hơn người thành hai mảnh, lại nhanh chóng dùng ma trơi đốt sạch sẽ.

“Không sao.” Hắn xoay người che kín mắt tôi ôm tôi vào trong lòng.

Tôi không có tiền đồ chui ở trong ngực hắn, chậm rãi ý thức được con rắn kia hẳn là hắn nuôi để thu thập Đại Bàng. Chẳng qua bởi vì con rắn kia nổi lên sát tâm với tôi, Mặc Hàn mới giết con rắn kia. Cũng đúng là bởi vì như vậy, hắn mới nhốt Đại Bàng và Khổng Tuyên ở nơi này.

Lúc giết rắn, bởi vì tôi nên hắn không có nửa điểm do dự, lúc ấy nhốt Khổng Tuyên và Đại Bàng ở chỗ này, hắn chỉ sợ cũng là không chút do dự đi.

“Mặc Hàn…”

“Chúng ta trở về.” Hắn hôn vào thái dương của tôi, Tiểu Bạch nghe lời bay đến cửa ngục, tôi kéo ống tay áo của Mặc Hàn lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Hắn làm tất cả đều là vì tôi, tôi không nên cô phụ lòng tốt này của hắn, nhưng nghĩ  đến bộ dáng hiện tại của Khổng Tuyên và Đại Bàng, huyết mạch trong cơ thể tôi chảy xuôi qua trái tim, phát đau.

“Mặc Hàn… Có thể hay không… Thả…”

“Mộ Nhi, nàng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Hắn bỗng nhiên chặn ngang tôi, trong mắt là một mảnh bất đắc dĩ cùng kiên định.

“Bọn họ là huynh trưởng của em… Em biết hiện tại em nhất định giống như tên ngốc! Nhưng… Mặc Hàn, anh biết cái loại lực lượng huyết mạch này không…”

Mặc Hàn hơi do dự, ôm tôi vào trong lòng hắn, trầm giọng nói: “Mộ Nhi, lực lượng huyết mạch của Vũ tộc ta cũng có nghe. Cho nên, hiện tại nàng cầu tình vì Khổng Tuyên Đại Bàng, ta biết đó là bởi vì sau khi nàng trùng sinh vũ tộc huyết mạch quấy phá, nàng bị dày vò hơn ai khác.”

“Vậy có thể thả bọn họ không?” Tôi ôm may mắn hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Tuyệt đối không.”

“Mặc Hàn…”

“Mộ Nhi, nàng coi bọn họ là huynh trưởng, bọn họ chưa chắc đối xử tốt với nàng như thân muội. Ta không thể lại mặc kệ bên cạnh nàng có bất kì uy hiếp gì! Bọn họ từng hại nàng một lần, chưa chắc sẽ không có lần thứ hai! Hơn nữa, tất cả thống khổ nàng nhận, bọn họ nhất định phải trả lại gấp bội!”

Trong giọng nói của Mặc Hàn dần nhiễm một tầng tức giận, nhiều hơn là đau lòng khi nhắc đến lúc tôi niết bàn, tôi im lặng, không dám lại mở miệng.

Hắn bỗng nhiên ôm tôi càng chặt: “Mộ Nhi, chuyện gì ta cũng đều có thể nhường nàng. Nhưng nhắc đến sự an nguy của nàng, ta thật sự không thể mạo hiểm, những ngày đêm trước khi nàng phá xác đó, ta cũng không biết mình chịu đựng như thế nào.”

Những ngày ấy, hắn không ngủ không nghỉ canh tôi, thậm chí ngay cả đôi mắt đều luyến tiếc chớp một chút.

Lòng tôi chợt khổ sở, Mặc Hàn hôn ở phía trên gương mặt tôi, lại hôn khóe mắt tôi không biết đã nổi lên nước mắt từ khi nào.

“Mộ Nhi, hiện tại gặp qua Đại Bàng và Khổng Tuyên, nàng cũng không cần lại nhớ bọn họ, Mộ Nhi của ta phải vui vẻ.”

Nghe giọng nói của hắn, Mặc Hàn hẳn là vẫn luôn đi theo phía sau tôi.

Thấy tôi muốn gặp Khổng Tuyên và Đại Bàng như vậy, hắn cũng cho phép, lại không yên tâm an toàn của tôi một mình đi theo phía sau tôi, đang âm thầm bảo hộ tôi.

“Mộ Nhi, phương pháp giải trừ lực lượng huyết mạch trước mắt ta còn chưa nghĩ ra, nhưng ta cũng sẽ không để nàng tiếp tục khó xử.” Mặc Hàn hơi dừng một chút, làm như có chút có lỗi: “Từ khi quen biết tới nay, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù những chuyện đó là tốt hay là xấu, ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta hay không, ta đều tôn trọng ý kiến của nàng, tuyệt đối không động vào bất kì ký ức gì của nàng, lần này, tha thứ cho ta, nàng không nên vì bọn họ mà làm khó.”

Lời còn chưa dứt, trên tay Mặc Hàn bỗng nhiên ngưng tụ ra một pháp lực tinh thuần. Tay hắn đặt ở đỉnh đầu của tôi, tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong đầu tôi bị rút ra ngoài, muốn chống cự lại bất lực, cuối cùng vẫn là nặng nề ngủ ở Mặc Hàn trong lòng ngực.

Trước khi mất đi ý thức, tôi phản ứng lại, hắn là phong ấn ký ức của tôi với Đại Bàng và Khổng Tuyên.

Tỉnh lại là ở bên trong Minh Cung, Mặc Hàn canh giữ ở một bên nhìn cái gì đó, Bạch Diễm ghé vào bên người tôi tò mò nhìn chằm chằm tôi.

“Mẹ!” Thấy tôi tỉnh lại, tiểu gia hỏa vui vẻ gọi tôi.

Tôi sờ đầu nhỏ của hắn, Mặc Hàn cũng buông đồ vật trên tay xuống, tôi lười biếng ngáp một cái: “Sao lại ngủ?”

“Ngủ trưa ạ!” Bạch Diễm nói.

Như vậy sao, tôi cũng không nghĩ nhiều, muốn xuống giường, trong lúc vô tình chạm vào quyển trục Mặc Hàn đặt ở bên cạnh. Quyển trục rơi xuống đất, lăn đi mở ra một đoạn, bên trên viết một đống lớn thứ chi chít.

Tôi muốn nhặt lên, Mặc Hàn đã nhặt lên trước tôi một bước, đó là công vụ của hắn, tôi cũng không hỏi nhiều, chẳng qua bên trên viết thứ vẫn là không cẩn thận liếc tới vài lần —— là chiến báo, chiến báo sau đối chiến với vũ tộc.

Nhớ tới vũ tộc, ngực trái có hơi đau một chút, nhưng nhìn Mặc Hàn, tôi không dám nói thêm cái gì.

Mặc Hàn đặt quyển trục sang một bên, Bạch Diễm cũng ngủ trưa với tôi, quấn lấy tôi đổi quần áo mới cho hắn, tất cả lực chú ý của tôi đều ở trên người hắn.

Nhà người khác đều là mẹ trẻ con tay chân khéo léo, nhà của chúng tôi thì ngược lại. Quần áo của Bạch Diễm và tôi, mỗi một bộ đều là tự tay Mặc Hàn luyện chế. Mỗi một bộ đều là pháp bảo cực phẩm hộ thân, kiểu dáng từng bộ còn không trùng lặp.

Tôi cho Bạch Diễm chọn bộ áo hoodie đội mũ vận động, tiểu gia hỏa vui vẻ đeo lên hai tai mèo sừng nhọn chạy ra ngoài chơi.

Mặc Hàn bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy tôi, tôi xoay người, đầu hơi ngẩng lên, lại không ngờ vừa lúc chạm đến môi Mặc Hàn.

Tôi muốn né tránh, Mặc Hàn lại không tha cho tôi, đỡ lấy đầu tôi hôn xuống, hơn nữa không ngừng sâu hơn.

Tôi cảm thấy… Tôi như lại muốn ngủ trưa… lăn lộn với Mặc Hàn…

Trận ngủ trưa này, trực tiếp ngủ tới sáng ngày hôm sau, tôi che lại eo già đau nhức không thôi, nhìn vẻ mặt Mặc Hàn rõ ràng thoả mãn lại một hai phải giả bộ vô tội, nên xoay người đi.

“Mộ Nhi?” Mặc Hàn khẽ từ sau lưng ôm lấy tôi: “Đừng nóng giận, vi phu đấm lưng cho nàng.”

Bàn tay to kia thật sự tạo thành nắm tay, gõ không nhẹ không nặng ở chỗ eo lão của tôi, còn rất thoải mái.

Thôi, tha thứ cho hắn vậy!

“Mẹ!” Giọng nói của Bạch Diễm đột nhiên vang lên, Mặc Hàn vội vàng kéo chăn lên che cho chúng tôi, tiểu gia hỏa vừa lúc mở cửa ra.

“Ba mẹ rời giường đi! Có pháo hoa xem đấy!” Tiểu gia hỏa nhào lên chăn của chúng tôi, trực tiếp đè ở trên người hai chúng tôi.

Bảo bối, con có biết ở lúc con đi vào có chút xấu hổ hay không?

Vì dời đi lực chú ý của tiểu gia hỏa, không cho hắn nhìn ra điểm gì, tôi hỏi: “Pháo hoa gì?”

“Pháo hoa thật kỳ quái.” Bạch Diễm bĩu môi, lay chăn muốn dẫn tôi đi xem: “Mẹ dậy đi, con dẫn mẹ đi xem!”

Vậy con nên đi ra ngoài trước để cho mommy con mặc quần áo…

Tay của tôi nắm chặt chăn ở bên trong, không cho Bạch Diễm nhấc lên, lại đá Mặc Hàn cũng đang xấu hổ một chân.

Lúc này Mặc Hàn mới duỗi tay xách Bạch Diễm từ trên chăn của chúng tôi lên, giao cho hắn một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ: “Đi đếm bên ngoài có bao nhiêu pháo hoa.”

“Vâng!” Bạch Diễm trôi xuống giường, sau khi dặn dò tôi rời giường nhanh còn xem pháo hoa một tiếng, tung ta tung tăng chạy ra đi đếm pháo hoa.

Tôi và Mặc Hàn đồng thời nhẹ nhàng thở ra, hai người hai mặt nhìn nhau, tôi lại vùi đầu vào trong chăn.

Mặc Hàn dùng pháp lực đóng cửa phòng, còn hạ cấm chế, cũng trở lại trong chăn ôm tôi, lại động tay động chân lần nữa.

Tôi vội né tránh: “Đừng náo loạn, trong chốc lát Bạch Diễm không thấy được chúng ta sẽ di vào!”

“Ta đã hạ cấm chế, hắn vào không được.” Minh Vương đại nhân không sợ gì cả.

“Vậy hắn gọi chúng ta đi mở cửa cho hắn! Chẳng lẽ anh muốn người toàn Minh Cung đều biết?”

“Vì sao không thể?”

Tôi lại không có lời gì để nói.

Lườm Mặc Hàn không đứng đắn, tôi đi vào bên trong hàn đàm tắm rửa một cái, nhanh chóng đi ra ngoài tìm Bạch Diễm.

Tiểu gia hỏa kiên nhẫn lại nghiêm túc còn đang đếm pháo hoa.

Phương bắc Minh Cung, từng đóa pháo hoa đang không ngừng nở rộ, tỏa ra sắp đẹp không thuộc về địa phương âm u này.

Mặc Hàn từ trong tẩm cung đi ra, Bạch Diễm vui mừng nói với hắn: “Ba ba, con đếm tới bốn trăm năm mưới ba đóa!”

“Được.” Mặc Hàn tán dương sờ đầu nhỏ của hắn, nhìn về phía pháo hoa rực rỡ bắn lên không trung kia với tôi, nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Minh giới không nên có pháo hoa.” Hắn nói.

“Vậy đây là có chuyện gì?” Tôi càng mê mang.

Mặc Hàn gọi Hồng Quỷ tới: “Mặc Uyên đâu?”

“Mặc Uyên đại nhân từ trước khi trời sáng đã bắt đầu không ở Minh Cung.” Hồng Quỷ nói.

Đoán chừng là lại đi ra ngoài chơi.

“Pháo hoa là bắt đầu khi nào?” Mặc Hàn hỏi.

“Tối hôm trước đến sáng hôm nay, tiểu công tử nhìn một lát đã đi báo cho đại nhân.” Hồng Quỷ nói, không biết có phải ảo giác hay không, trong giọng nói của hắn có một tia may mắn cũng may không tự mình đi nói cho Mặc Hàn.

Mày của Mặc Hàn lại nhíu lại lần nữa, hắn đi về phía trước hai bước, hiển nhiên là muốn đi phía bắc nhìn xem. Nhưng ánh mắt lại không yên tâm dừng ở trên người tôi.

“Em với  Bạch Diễm ở Minh Cung chờ anh trở về.” Tôi nói, vạn nhất nơi đó thật sự phát hiện chuyện gì khó lường, tôi cũng sợ đi qua gây phiền cho hắn.

Mặc Hàn hơi trầm tư, đi trở về đến bên người tôi kéo tay của tôi lại: “Đi với ta.”

“Ba ba con cũng đi!” Sợ chúng tôi bỏ rơi hắn, Bạch Diễm vội nhảy dựng lên.

“Ừ.”

Mặc Hàn triệu ra Hắc Kỳ Lân, người một nhà chúng tôi ngồi ở trên nhanh chóng bay về phía bắc. Đồng thời, Mặc Hàn cũng để Hồng Quỷ phái quỷ đi thông báo cho Mặc Uyên.

Dẫn theo tôi, Mặc Hàn là sợ ở nơi hắn không nhìn thấy, tôi lại gặp phải nguy hiểm gì, hắn sẽ không kịp cứu tôi.

Cho nên, hắn tình nguyện mang theo tôi đến một nơi có khả năng tồn tại nguy hiểm, cũng không muốn để tôi và Bạch Diễm ở lại bên trong Minh Cung thoạt nhìn kiên cố không phá vỡ nổi kia.

Nơi bắn pháo hoa, là ở tử địa cực bắc của Minh giới.

Nơi đó, không đếm được có bao nhiêu quỷ binh cởi bỏ phong ấn ở tại chỗ, đồng thời nhìn về phía một chỗ, pháo hoa đó là bắn ra từ nơi này.

Mỗi khi bắn lên một đóa pháo hoa, sẽ có một con quỷ binh từ trên mặt đất giãy giụa mà ra, đứng sừng sững lên.

Liên tưởng đến hơn bốn trăm đóa hoa Bạch Diễm vừa mới đếm, hơn nữa thời gian chúng tôi chạy tới pháo hoa vẫn đang nở rộ, nơi này ít nhiều cũng có hơn một ngàn quỷ binh!

Chỉ là, chúng nó như đều không có chú ý tới chúng tôi, mà là đều nhìn ở một chỗ, gần như vây nơi đó thành cái vòng tròn.

Ai ở nơi đó?

Tôi đang muốn cẩn thận nhìn qua, lại thấy Mặc Hàn nhíu chân mày lại, Bạch Diễm kéo ống tay áo của tôi, nhẹ giọng hỏi tôi: “Mẹ, nhị thẩm ở nơi đó, sẽ không có nguy hiểm chứ?”

Thật sao!

Tôi vội vàng tập trung lực chú ý tới, quả nhiên hơi thở của Lăng Tuyền Ki từ trong quỷ binh truyền đến, nhưng rất nhạt, hẳn là đang che giấu hơi thở pháp trận gì đó ở bên trong.

Nàng ở nơi đó làm cái gì?

Tôi bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng lén lút của nàng ở trong hoa viên Minh Cung lúc trước, lúc ấy nàng đang làm cái gì? Nàng còn nói cho tôi chuyện gì, là cái gì tới? Sao hiện tại một chút tôi đều không nhớ nổi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play