Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Mặc Hàn!” Tôi muốn bắt lấy hắn, tay lại xuyên qua từ cơ thể của hắn.
Mặc Hàn tan rã thành dòng khí đen, trong nháy mắt lại ngưng tụ thành thật thể. Hắn nhíu mày, quỷ khí ngưng tụ ở bên người, hiển nhiên là đang mạnh mẽ chống đỡ.
“Mộ Nhi, ta không có việc gì.” Hắn nói.
Tôi khó chịu nói không nên lời: “Mặc Hàn, anh đừng cố chống đỡ…”
“Tìm Bạch Diễm quan trọng hơn.”
“Nhưng anh cũng không thể xảy ra chuyện!” Tôi vội nói.
Hắn lạnh nhạt lắc đầu với tôi, ý bảo mình thật sự không có việc gì, nhưng cho dù là hắn che giấu hết toàn lực, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện kia vẫn bán đứng hắn.
Bỗng nhiên, một tia hơi thở của Bạch Diễm hiện lên, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi vội vàng bay về nơi đó.
“Bạch Diễm!” Hắn hét nơi đó một tiếng, không biết có phải bởi vì quá nhớ Bạch Diễm hay không, tôi lại nghe thấy giọng nói của Bạch Diễm.
“Mộ Nhi, Bạch Diễm ở chỗ này!” Mặc Hàn vô cùng khẳng định nói, hắn cũng nghe thấy giọng nói kia!
Tôi vội thả ra linh khí đi tìm kiếm hơi thở của Bạch Diễm, Quân Chi và Tề Thiên đánh nhau, bỗng nhiên khuôn mặt trở lên vặn vẹo, bay về phía chúng tôi.
Mặc Hàn theo bản năng bảo vệ tôi ở sau người, Quân Chi gọi tôi một tiếng “Chị”, quỳ một gối xuống đất, tay phải chống ở phía trên tầng mây, rót toàn bộ pháp lực của mình vào trong đó.
Giờ phút này, hắn là Hồng Hoang hay thật sự là Quân Chi?
Nhưng, theo hơi thở Bạch Diễm dần nồng đậm lên, tôi cũng không rảnh lo cái này. Bóng dáng Bạch Diễm thoáng hiện ở bên cạnh Quân Chi, tôi và Mặc Hàn vội vàng xông lên.
“Mẹ!” Tiểu gia hỏa vui mừng gọi tôi một tiếng, tôi tiến lên muốn ôm lấy hắn, lại xuyên qua từ trong thân thể của hắn.
Ngay sau đó, bóng dáng của Bạch Diễm cũng đã biến mất.
Lòng tôi đang vui mừng lập tức chìm xuống đáy cốc.
Chỉ là hơi thở của hắn còn rất nồng đậm, Mặc Hàn phân bố quỷ khí ở nơi có hơi thở nồng đậm của Bạch Diễm, muốn giúp hắn ngưng tụ thành thật thể một lần nữa, Quân Chi lại ngăn cản hắn.
“Anh rể, vô dụng…”
“Câm miệng!” Mặc Hàn giận mắng.
Quân Chi giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, nói với chúng tôi: “Chị, anh rể… Bạch Diễm hắn bị hấp thu…”
“Bạch Diễm còn sống!” Tôi cũng tức giận.
Quân Chi không rối rắm cái này với tôi nữa ta, tiếp tục nói: “Hoàng Ngạo Tình hấp thu khí vận của hắn, là vì khí vận đã biến mất của tộc Bàn Phượng. Bạch Diễm sinh ra, tộc Bàn Phượng thật sự sẽ lại có khí vận lần nữa. Nhưng so ra kém hơn hấp thu khí vận của hắn nhiều…”
Tôi và Mặc Hàn ai cũng đều không muốn nói tiếp, không chừng lại là Hồng Hoang đang giả mạo Quân Chi, dao động quyết tâm vợ chồng chúng tôi cứu người.
Quân Chi thấy thế, thở dài, rũ mắt tránh đi ánh mắt của tôi, nói: “Chị… Thật xin lỗi… Nếu em và Hồng Hoang không quan hệ, thì tốt rồi…”
Lòng tôi nặng nề.
“Hồng Hoang và Hoàng Ngạo Tình hợp tác, sau khi cắn nuốt Bạch Diễm, khí vận hắn dung nhập vào bên trong Hồng Hoang Thiên Đạo, chờ về sau từng bước chia cho Bàn Phượng mới sinh ra…”
Hắn nói xong ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, ánh mắt thanh triệt như cũ, lại làm tôi bất an: “Quân Chi…”
“Chị.” Hắn chặn ngang tôi: “Trong chốc lát em sẽ rời khỏi thân thể này, trở về bên trong Thiên Đạo. Đến lúc đó, em sẽ mở cho chị và anh rể một lối đi, hai người có thể hóa thành sương mù sau đó tiến vào trong đó tìm kiếm Bạch Diễm, cứu Bạch Diễm ra.”
Mặc Hàn nghe vậy dừng động tác tìm kiếm quay đầu nhìn về phía Quân Chi. Hắn tỉ mỉ đánh giá Quân Chi, xác nhận hắn thật sự không phải Hồng Hoang giả mạo, đồng ý: “Mau chóng.”
Quân Chi gật đầu, nở một nụ cười nhạt cổ vũ, không biết có phải ảo giác hay không, trong ánh mắt kia của Quân Chi, mang theo một tia thê lương quyết tuyệt.
“Chị… Có thể làm em trai chị… Em rất vui vẻ…”
Tôi còn không kịp hỏi lại một câu, Quân Chi cũng đã nhắm hai mắt lại.
Hắn rút ý thức của mình ra khỏi cơ thể kia, cơ thể ngã xuống, Tề Thiên tiến lên đỡ được hắn, hơi hơi kinh ngạc: “Hắn đây là muốn đi cắn nuốt Hồng Hoang…”
Nhưng tôi nhớ rõ hiện tại tu vi của Quân Chi còn chưa đủ để cắn nuốt Hồng Hoang!
“Quân Chi! Trở về!” Hiện tại đi cắn nuốt Hồng Hoang, tám chín phần mười sẽ bị phản phệ!
Nhưng mà, bên trong không trung trừ bỏ sấm sét, tiếng gì cũng đều không có.
Hơi thở thuộc về Quân Chi và hơi thở của Hồng Hoang ở bên trong không trung đánh nhau, Mặc Hàn nhìn một chỗ nhíu mày, tôi cũng dùng linh lực nhìn qua, thấy hơi thở của Quân Chi bị hơi thở của Hồng Hoang ăn như tằm từng bước một, tim như bị đao cắt.
Tề Thiên thở dài, lấy ra long châu của Tổ Long: “Vốn đang muốn để lại cho chính mình, hiện tại tiện nghi cho ngươi đi.”
Hắn ném thân thể của Quân Chi cho Mặc Hàn, sau khi ý bảo không cần hủy diệt, hấp thu long châu. Hạt châu vàng ròng nửa trong suốt không ngừng thu nhỏ lại ở lòng bàn tay hắn, hơi thở Tổ Long bao phủ lấy Tề Thiên, lại rối rít tiến vào cơ thể của hắn.
Cơ thể Tề Thiên phát ra ánh sáng màu vàng kim, trong phút chốc hóa thành hư vô, hư ảnh Tổ Long lại xuất hiện.
Thần long uy nghiêm rít gào ở bên trong không trung, rồng ngâm thật dài gần như xuyên qua cả tòa núi Bất Chu. Nó lượn vòng quanh chúng tôi một vòng, rồi bay về phía Quân Chi và Hồng Hoang đánh nhau, hoàn toàn đi vào bên trong hơi thở sắp biến mất kia của Quân Chi.
Pháp lực hai người tương dung, hơi thở màu lam bạch của Quân Chi đại trướng, mạnh mẽ đẩy hơi thở màu đỏ đất của Hồng Hoang trở về hơn phân nửa.
Đây là hắn đang cắn nuốt Hồng Hoang!
Cắn nuốt hơn phân nửa, hai hơi thở ở trên bầu trời thế lực ngang nhau giằng co. Mặc Hàn giao cơ thể của Quân Chi cho tôi, xông lên phía trước cũng rót pháp lực của mình vào bên trong hơi thở của quân chi, trợ trận cho hắn.
Tôi cũng vậy.
Nhưng mà, Hồng Hoang còn thừa một phần ba kia lại trước sau không có tiến triển.
“Mama!” Lúc này, tôi nghe được tiếng của TIểu Tiểu.
Gà con vẫy cánh bay đến bên người tôi, tò mò hỏi: “Ma ma, các ngươi đang đối phó Hồng Hoang sao?”
Tôi gật đầu, Tiểu Tiểu cười, hưng phấn nói: “Ta đây tới giúp!”
Nàng hóa thành hình người, cũng rót pháp lực của mình theo linh lực của tôi vào Quân Chi. Cùng lúc đó, Nhị Nhị cũng đi tới bên người Mặc Hàn, làm chuyện như vậy.
Trên núi Bất Chu tối tăm, từng tia sáng sáng lên, như đèn hải đang của nhân gian.
Những pháp lực đó theo pháp lực của chúng tôi chảy vào Quân Chi, rất nhiều thần thượng cổ tôi đã thấy và chưa thấy qua, đều xuất hiện ở địa phương cách đó không xa, dùng pháp lực của mình duy trì cho Quân Chi cắn nuốt Hồng với chúng tôi.
Màu đỏ đất còn thừa một phần ba kia nhanh chóng tiêu vong, Hồng Hoang thấy tình thế không ổn, bùm bùm muốn đánh sét xuống dưới, muốn bổ về phía chúng tôi, ngăn cản chúng tôi tiếp tục vận chuyển pháp lực cho Quân Chi.
Nhưng mà, lôi vân đánh xuống nửa, bị vài bóng người đánh trở về.
“Ca, đối phó Hồng Hoang sao không dẫn theo ta?” Giọng của Mặc Uyên vang lên, bay trở về đến bên người tôi và Mặc Hàn, cười với chúng tôi.
“Nhị đệ, ngươi cũng không phúc hậu, dẫn theo Tiểu Tiểu cũng đều không mang theo ta.” Nhất Nhất cũng ra vẻ thở dài đi tới bên người Tiểu Tiểu và Nhị Nhị.
Lần này các Kim Ô Thang Cốc đều tới!
“Chư vị, Hồng Hoang Thiên Đạo đè ở đỉnh đầu chúng ta lâu lắm rồi! Hôm nay, chính là lúc giết hắn, rời khỏi núi Bất Chu!” Một vị thần thượng cổ dùng pháp lực hét với mọi người, được chúng thần nhất trí ứng hòa.
Lại có không ít người truyền tống pháp lực cho Quân Chi, Hồng Hoang đánh xuống thiên phạt lôi tới, lại bị thần còn lại không thua đưa pháp lực chặn lại.
Có người truyền tống pháp lực, có người hộ pháp, bên này chúng tôi người đông thế mạnh, Hồng Hoang một chút tốt cũng không chiếm được.
Rốt cuộc, ở lúc tôi nhanh kiệt lực, Quân Chi dồn khí ăn luôn một chút hơi thở cuối cùng kia của Hồng Hoang.
Trong nháy mắt, lôi mây dưới chân chúng tôi tan đi, núi Bất Chu luôn tối tăm, rốt cuộc cũng trở nên sáng ngời. Ở dưới ánh sáng của các Kim Ô chiếu rọi, núi Bất Chu dưới chân nguy nga tráng lệ, độ thêm một lớp ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Chúng thần hoan hô tự do, bỗng nhiên thấy chỗ Quân Chi và Hồng Hoang vừa mới cắn nuốt lẫn nhau xuất hiện một lốc xoáy hình cửa vào.
Hơi thở nhàn nhạt của Bạch Diễm từ bên trong truyền ra, Mặc Uyên còn đang kỳ quái, Mặc Hàn đã kéo tôi vào cửa kia trước một bước.
Mới đi vào, cơ thể của hai chúng tôi đã hóa thành đám sương, Mặc Hàn sợ tôi với hắn đi lạc, vẫn luôn dùng hơi thở của hắn vây ở xung quanh tôi, như là bị hắn ôm chặt một chỗ.
Nơi này là một không gian phi thường chật chội áp lực, trước mắt chỉ có một mảnh màu trắng thê lương. Hơi thở Bạch Diễm phiêu đãng ở chỗ này, gần như không chỗ không ở.
“Bạch Diễm?” Tôi dùng pháp lực lên tiếng, cảm nhận được vốn an tĩnh có một chút hơi thở Bạch Diễm dao động, tôi lại vội gọi một tiếng: “Bạch Diễm! Là ba mẹ!”
“Mẹ…” Giọng nói trầm thấp của Bạch Diễm vang lên ở chỗ này: “Ba ba…” Hắn mơ màng, như mới tỉnh ngủ.
Tôi với Mặc Hàn lại vô cùng vui sướng.
“Là ba mẹ.” Mặc Hàn cũng lên tiếng nói.
“A…” Tiểu gia hỏa đánh cái ngáp, có chút bất mãn: “Ta lại nằm mơ… Ba ba… Mẹ…”
“Không phải nằm mơ! Bạch Diễm, là thật sự!” Tôi vội nói.
“A?” Bạch Diễm bị kinh ngạc một chút.
Mặc Hàn nói: “Con thử cảm ứng hơi thở của ba mẹ xem.”
Bạch Diễm làm theo, không đến một lúc đã hoan hô lên: “Là ba ba! Còn có mẹ! Mẹ! Con buồn ngủ quá…” Hắn lại không tự giác ngáp một cái.
“Bạch Diễm, nghe, hiện tại con không thể ngủ!” Giọng nói nghiêm túc của Mặc Hàn vang lên: “Ngủ, con không thể rời khỏi nơi này với ba mẹ!”
“Vâng… con không ngủ… Buồn ngủ quá… Không ngủ…” Bạch Diễm tương đương giãy giụa: “Ba ba, nơi này là chỗ nào?”
“Căn nguyên của Thiên Đạo.”
“Nhà của đệ đệ sao?” Bạch Diễm còn tưởng rằng là Tề Thiên.
“Là Hồng Hoang…” Tôi bất đắc dĩ nói.
Bạch Diễm có chút mất mát.
“Bạch Diễm, dựa theo ba ba nói mà làm, tụ tập hơi thở của mình lên.” Mặc Hàn dạy Bạch Diễm ngưng tụ toàn bộ hơi thở của hắn phân tán ở bốn phía.
Bạch Diễm làm theo, tôi cảm nhận được một hơi thở nồng đậm lắng đọng lại ở trước mặt chúng tôi.
“Ba ba, đều tụ tập xong rồi!” Bạch Diễm nói.
Mặc Hàn mang hơi thở của tôi và hắn qua, tôi học bộ dáng hắn vây quanh tôi, dùng hơi thở của mình vây quanh Bạch Diễm, nghe được tiểu gia hỏa rất vui vẻ: “Là mẹ! Ấm áp!”
“Ngoan, chúng ta sẽ đi ra ngoài.” Cuối cùng lòng tôi cũng an ổn không ít.
“Vâng!”
Sau đó Mặc Hàn bao vây hơi thở của hắn vào mẹ con chúng tôi, chúng tôi theo con đường từng đi qua đi vòng vèo. Hơi thở của Quân Chi phiêu đãng ở không gian này, bóng hình của hắn xuất hiện ở cách đó không xa, cười với tôi, phất phất tay.
“Chị, làm phiền chị chăm sóc cho ba mẹ… Còn có, chị phải hạnh phúc.”
Tôi quay đầu lại, đôi mắt trong suốt của hắn hóa thành trăng non cười cong cong, như bộ dáng khi còn nhỏ chúng tôi leo cây với nhau, vui vẻ như khi câu cá vậy.
Ngực trái, có thứ gì đó rất đau rất đau.
“Cậu…” Bạch Diễm thấp giọng nỉ non một câu, nghe được ra cũng rất bi thương.
Cửa chúng tôi tiến vào đang ở dần dần thu nhỏ lại, nhưng Mặc Hàn suy xét đến cảm nhận của tôi, nên thả chậm tốc độ rời đi. Nhưng, một khi cửa vào biến mất, chúng tôi sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Hắn không thể không nhanh tốc độ hơn.
Rốt cuộc, vẻ tái nhợt kia cũng biến mất, đập vào mắt chính là sắc mặt nôn nóng của Mặc Uyên.
Ba người chúng tôi hóa hình theo thứ tự, Bạch Diễm vui vẻ ôm lấy tôi: “Mẹ! Con không cần biến mất! Vui vẻ! Thật vui vẻ!”
Hắn hoan hô lại muốn nhào vào trong lòng Mặc Hàn, lại ôm vào khoảng không, trực tiếp xuyên qua cơ thể của Mặc Hàn: “Ba ba…”
“Mặc Hàn!”
“Không có việc gì.” Giọng nói của hắn có chút vô lực, xách Bạch Diễm lên thả lại vào trong lòng tôi, thấp giọng nói với tôi: “Trở lại Minh Cung.”
Mặc Uyên hiểu ý lấy ra xe ngựa trên đỉnh đầu, người một nhà chúng tôi chui vào, sau khi hắn cười ha ha với chúng thần, xoay người lên xe, quỷ mã lập tức bay về phía Minh Cung.
Mặc Hàn trở lại trên vai tôi chữa thương, Mặc Uyên tiến vào hỏi việc trải qua, chỉ vào Hồng Hoang trần nhà xe ngựa mắng một trận.
“Trong chốc lát, tôi còn mang Mặc Hàn đi Hàn Uyên chữa thương.” Tôi nói.
Mặc Uyên suy nghĩ, đồng ý: “Qua bên kia chữa thương với ca ta mà nói thật là tốt nhất, các ngươi đi thôi, tiểu chất tử để ta chăm sóc.”
“Phải nghe nhị thúc nói.” Tôi vuốt Bạch Diễm nói.
Tiểu gia hỏa hiểu chuyện gật đầu: “Vâng! Mẹ, mẹ và ba ba chữa thương đi, con sẽ không lại đổi rượu của nhị thúc thành nước!”
Kỳ thật, lần trước Mặc Uyên cũng đã đoán được là Bạch Diễm làm…
Xe ngựa trải qua thành uổng mạng và Oán Quỷ Hiệp, ngừng ở bên ngoài Hàn Uyên, Mặc Uyên chỉ vào bên trong nói: “Đường đi đều biết chứ?”
Tôi gật đầu, giao Bạch Diễm cho hắn, tự một mình mang theo Mặc Hàn trên vai đi vào chỗ sâu Hàn Uyên.
“Mẹ, con ở Minh Cung chờ mẹ và ba ba!” Bạch Diễm ở sau người gọi, tôi phất tay với hắn, nghe thấy tiểu gia hỏa như nhịn nhẫn nước mắt.
Mặc Uyên an ủi hắn vài câu, nhìn tôi đi từng bước một tới giữa Hàn Uyên, hắn mới rời đi với Bạch Diễm.
Nhìn vực sâu gió lạnh thê lương dưới chân, tôi đủ dũng khí nhảy xuống, lại về tới một mảnh trong bóng tối kia lần nữa.
Quỷ khí của Mặc Hàn từ trên vai tôi phiêu ra, ngưng tụ ra thật thể, tôi vẫn ở bên người bảo vệ hắn như lần trước.
Có lẽ là có lần trước trải qua, lần này, mẹ chồng ở Hàn Uyên lại không làm ra chuyện xấu gì, thương thế của Mặc Hàn khôi phục rất nhanh.
Không biết qua bao lâu sau, trên tay của tôi bỗng nhiên quấn lên một tia lạnh lẽo, Mặc Hàn nắm lấy tay của tôi ngồi dậy.
“Mặc Hàn!” Tôi vui vẻ ôm lấy hắn: “Anh ổn sao? Thương thế sao rồi?”
“Vết thương đều tốt, chỉ là tu vi còn kém chút.” Hắn ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng hôn qua cổ tôi: “Mấy ngày nay, vất vả cho nàng rồi.”
“Không vất vả, anh không có việc gì thì tốt rồi!” Nói đến cái này, tôi lại chua xót: “Anh bị thương nghiêm trọng như vậy, không được mạnh mẽ chống đỡ! Ở núi Bất Chu, còn nói mình không có việc gì!”
“Nàng xem, vi phu thật sự không có việc gì.” Mặc Hàn nắm lấy tay của tôi sờ soạng vài cái ở trên người hắn: “Không thiếu cánh tay thiếu cái chân nào.”
Tôi lườm hắn một cái, vẫn nhào vào trong lòng hắn, nghe thấy hắn nói: “Nàng và Bạch Diễm không có việc gì, đó là ta không có việc gì.”
“Nhưng nếu anh là có việc, em và Bạch Diễm cũng sẽ đau lòng.” Tôi rầu rĩ nói.
Hắn nắm tay của tôi yêu thương hôn một chút, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng: “Đồ ngốc.” Lại hỏi: “Bạch Diễm thế nào?”
“Mặc Uyên dẫn hắn trở về Minh Cung.” Tôi nói.
“Vậy thì tốt.” Mặc Hàn hôn dần dần rơi xuống, hai người gắn bó keo sơn, triền miên một lát, tôi nặng nề ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Mặc Hàn đã tỉnh, hắn ôm tôi, không biết đang nhíu mày tự hỏi cái gì, nhưng nhìn ánh sáng trong mắt hắn, hẳn là có chuyện cao hứng gì đó.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Mộ Nhi, hình như ta không hấp thu pháp lực của nàng.” Mặc Hàn nắm tay của tôi duỗi đến chỗ trái tim hắn, nơi đó là nơi nội đan của hắn: “Nàng thử cảm ứng xem.”
Tôi làm theo, cảm nhận được nơi đó có quỷ khí nồng đậm làm người kinh sợ, pháp lực tương tự với linh lực của tôi, những cái đó chắc là pháp lực của Hoàng Ngạo Tình.
“Mộ Nhi, lâu lắm rồi chưa cùng phòng với nàng, ta nhất thời không thể tự mình…” Mặc Hàn nói xong hôn tôi một chút: “Vốn dĩ tưởng ý đồ lần này hấp thu được pháp lực sẽ trả lại cho nàng lần nữa, lại không nghĩ rằng, những pháp lực đó lại không có biến động.”
“Sao đột nhiên bất động?” Tôi có chút tò mò.
“Có lẽ là nàng ở trong cơ thể ta, pháp lực của Hoàng Ngạo Tình mới có xu hướng cân bằng, cho nên pháp lực không lưu động.” Giọng nói của Mặc Hàn nâng cao lên, sao nghe đều cảm thấy tâm tình của hắn đặc biệt tốt.
“Mộ Nhi.” Hắn lại gọi tôi một tiếng, khẽ áp người lên, khóe miệng mang theo một tia tà mị: “Mấy ngày này vi phu chính là phi thường phi thường nhớ nàng.”
Là muốn ăn tôi đi…
Mặt tôi không tự giác ửng đỏ, Mặc Hàn hôn vào mặt tôi, tùy ý làm bậy.
Hắn đây là muốn trả lại toàn bộ tinh lực ẩn nhẫn mấy ngày này cho tôi…
Hy vọng mẹ chồng của nhà chúng tôi có công năng tự động che chắn, không nhìn thấy chuyện xấu hổ của tôi và Mặc Hàn…
Không biết triền miên bao nhiêu ngày đêm với Mặc Hàn, cuối cùng Minh Vương đại nhân cũng thoả mãn buông tha cho tôi.
Tôi ở trong ngực hắn nặng nề ngủ một giấc, tỉnh lại cả người đau nhức, vẫn là Mặc Hàn dùng thuật chữa trị, mới làm tôi khôi phục.
Thật là lại một lần thể nghiệm tới rồi cái gì kêu lão công soái đến ta hạ không tới giường…
Sửa sang lại tốt tâm tình, trở về Minh Cung với Mặc Hàn, Bạch Diễm vui vẻ nhào vào trong lòng chúng tôi.
Nhìn tiểu gia hỏa sinh long hoạt hổ còn có thể quấy rối ở Minh Cung, tôi nhẹ nhàng thở phào.
Tinh Bác Hiểu truyền đến tin tức, nói là lúc ba tôi lên lầu té ngã một cái, bị thương vẹo chân, người một nhà chúng tôi lại vội vàng trở về.
Thương thế của ba tôi cũng không nặng, chỉ là hành động không tiện chút. Mặc Hàn âm thầm làm thuật chữa trị, buổi chiều cha vợ hắn có thể ôm Bạch Diễm đi ra ngoài mua hồ lô đường ăn.
Mẹ tôi vào phòng bếp nấu cơm, tôi trợ thủ cho bà, bỗng nhiên, bà nhắc tới Quân Chi: “Đồng Đồng, trong khoảng thời gian này con có gặp qua Quân Chi không?”
Lòng tôi trầm xuống, gật gật đầu: “Gặp qua.”
“Hắn thế nào?” Mẹ tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh thẳm, chịu đựng chua xót chỗ khóe mắt nói: “Khá tốt…”
Mẹ tôi thở dài, như suy tư gì đó nói với tôi: “Đồng Đồng, con cũng đừng nói mẹ mê tín, buổi tối hôm kia, mẹ mơ thấy Quân Chi… Tuy nói hắn cười rất vui vẻ đi, nhưng trong lòng mẹ luôn không yên ổn…”
“Mẹ, mộng đều là ngược lại, mẹ đừng suy nghĩ miên man, Quân Chi hắn thật sự không có việc gì.” Tôi trấn an nói.
“Bà ngoại, cậu không có việc gì, hắn ở trên trời nhìn chúng ta!”
Bạch Diễm cầm hồ lô đường không biết từ nơi nào nhảy ra nói lời này, làm mẹ tôi khiếp sợ, giỏ rau trong tay đều rơi xuống đất.
“Bạch Diễm, cậu con làm sao vậy!” Mẹ tôi sốt ruột vội hỏi hắn.
Vẻ mặt Bạch Diễm mê mang: “Cậu không có việc gì nha…”
Hắn khó hiểu nhìn về phía tôi, tôi vội nói: “Mẹ, Bạch Diễm mới bao lớn, mẹ lý giải sai ý tứ của hắn rồi.”
Nói ở trên trời nhìn chúng tôi, ở lý giải của mẹ tôi, khẳng định là Quân Chi chết.
Mẹ tôi cũng không muốn tin lời Bạch Diễm nói, vội hỏi tôi: “Được, Đồng Đồng con nói! Mẹ nghe!”
“Quân Chi hắn…” Vừa nhớ tới lời cuối cùng Quân Chi nói với tôi, tôi đã khó chịu. Hiện tại còn muốn lừa mẹ tôi, tôi càng khổ sở.
“Mẹ! Con đã trở về!” Đột nhiên, tôi nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng của Quân Chi.
Mẹ tôi vội lao ra, tôi buông chén đũa ôm Bạch Diễm cũng đi ra ngoài.
Mặc Hàn đang dựa người ở cửa, lại thật sự là Quân Chi, chỉ là hơi thở kia…
“Mẹ!” Quân Chi cười với mẹ tôi, lại theo thứ tự gọi những người khác trong phòng: “Ba! Chị! Anh rể! Tiểu Bạch Diễm!”
Bạch Diễm bĩu môi.
Mặc Hàn đánh giá hắn, thả người vào phòng.
Ba mẹ rất vui vẻ, người một nhà làm một bàn ăn lớn, ăn xong, tôi và mẹ tôi rửa bát, mẹ tôi lại lặng lẽ hỏi tôi: “Đồng Đồng, con có cảm thấy Quân Chi quái quái không?”
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Mẹ cũng không nói lên được… Nói như thế nào đây… Chính là cảm giác đứa con trai này, không giống như là mẹ sinh…”
Mẹ tôi quả nhiên là mẹ ruột, hơi thở trên người Quân Chi là Tề Thiên.
“Đại khái là lâu lắm không gặp hắn đi, hơn nữa, mẹ, hiện tại Quân Chi đã trưởng thành, phạm vi mỗi ngày tiếp xúc với người rất rộng, trưởng thành lên cũng là bình thường, mẹ không cần nghĩ nhiều. Chẳng lẽ, có người sẽ biến thành Quân Chi cố ý lừa gạt mẹ?”
“Điều này cũng đúng…”
Chuyện này bị tôi lừa dối qua đi, trở lại phòng, Mặc Hàn và Bạch Diễm đã sớm đề ra nghi vấn “Quân Chi” một lần.
Quả nhiên là Tề Thiên giả mạo!
Nhưng hắn tỏ vẻ mình phi thường oan uổng: “Ta vốn hủy diệt thân thể này sau khi hấp thu long châu, nên tạm dùng cơ thể của mình này, ai biết Mộ Quân Chi vô sỉ như vậy! Lại bắt ta đến đây giả trang hắn!”
Cho nên vài tiếng ba mẹ vừa rồi kia cũng là Quân Chi cưỡng bách hắn gọi, trách không được lúc ấy tôi thấy hắn một vẻ mặt thấy chết không sờn.
“Quân Chi sao rồi?” Tôi lại hỏi, chỉ có hắn đồng dạng là Thiên Đạo, mới có thể cảm nhận được tình huống của Quân Chi.
Tề Thiên ý bảo tôi yên tâm: “Hắn không có việc gì, nhưng lực lượng Hồng Hoang cường đại, hắn tạm thời lâm vào giấc ngủ mà thôi.” Hắn nói xong duỗi tay sờ ở trên mặt mình, đổi về khuôn mặt yêu nghiệt kia của mình, nhìn vào gương của tôi: “Vẫn là ta soái!”
“Đệ đệ, vậy cậu còn có thể ở bầu trời nhìn chúng ta sao?” Bạch Diễm tò mò hỏi.
Tề Thiên gật đầu: “Đương nhiên có thể, chẳng qua hiện tại hắn ở trên trời ngủ rồi. Tiểu bạch diễm, ta không thể lại trở về căn nguyên Thiên Đạo, không nhà để về!”
“Ta đây thu lưu ngươi đi, ổ chó của Tiểu Bạch còn có một khoảng trống to…”
“Ăn đường của ngươi đi!”
Ở dưới bảo đảm chúng tôi sẽ thu lưu hắn không cho hắn không nhà để về, Tề Thiên miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu giả trang Quân Chi ở trước mặt ba mẹ tôi.
Ngay từ đầu hắn còn không vui, nhưng ở dưới hào quang trù nghệ cường đại và tình thương của mẹ tôi, Tề Thiên kia lại vui vẻ, còn biểu đạt ghen ghét thật sâu với Quân Chi trước kia có ba mẹ tôi chăm sóc cho cuộc sống.
Cuộc sống dần bước lên ấm áp bình đạm, ngẫu nhiên có một hai lần gợn sóng, không phải Bạch Diễm lại bắt tiểu quỷ ven đường nào bồi hắn chơi, chính là Tề Thiên bá vương ăn cơm muốn tôi đi trả tiền cho hắn.
Nhưng mà, Khổng Tuyên lại ở nào đó bình tĩnh sớm tới tìm đến nhà của chúng tôi, gọi riêng Mặc Hàn đi.