Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi vội nhìn lại theo tầm mắt của mẹ tôi, ngoài cửa sổ phòng khách lầu một sát đất, quả nhiên Quân Chi đang đứng!

“Cậu!” Bạch Diễm cũng gọi một tiếng, mẹ tôi vội cười: “Quân Chi mau tiến vào! Xem, Bạch Diễm của nhà chúng ta mới tám tháng đã biết gọi người đấy!”

Bà ôm Bạch Diễm muốn đi mở cửa cho Quân Chi, tôi thấy Quân Chi không thích hợp, vội ngăn ở trước người.

Mặc Hàn dừng ảo thuật ở trên người mẹ tôi, mẹ tôi xoay người đi lên lầu hai. Bạch Diễm ngốc ở bên người chúng tôi.

“Mẹ, phong ấn của cậu giải khai sao?” Tiểu gia hỏa hỏi tôi.

Thật sự là hơi thở của Quân Chi, nhưng không chỉ là hơi thở của Quân Chi, nhiều hơn là hơi thở của Hồng Hoang.

Xem ra, Hồng Hoang Thiên Đạo nhận thấy được chúng tôi trở về, mạnh mẽ phá giải phong ấn của Mặc Uyên, bám vào trên người Quân Chi lại trở về tìm chúng tôi.

Ba mẹ tôi còn ở nơi này, tôi cũng không thể để Hồng Hoang đánh với chúng tôi ở chỗ này.

Tay Quân Chi đặt ở trên cửa kính, trên pha lê bỗng nhiên xuất hiện từng vết nứt, nháy mắt trở nên dập nát. Pha lê vỡ rơi tứ tung, bay về phía chúng tôi.

Tôi bảo vệ Bạch Diễm ở sau người, Mặc Hàn căng kết giới ra cho chúng tôi, chặn những pha lê có lực công kích đó.

Mắt thấy Quân Chi muốn tiến vào, tôi vội nói khẽ với Bạch Diễm: “Bạch Diễm, mang ông ngoại bà ngoại tìm Tinh Bác Hiểu. Sau đó để Tinh Bác Hiểu dẫn con trở về Minh Cung đi tìm nhị thúc con.”

Tuy tuổi Bạch Diễm không lớn, nhưng tu vi lại không thấp, thứ nhất là gốc rễ của hắn tốt, thứ hai là kinh nghiệm Cửu Châu làm tu vi hắn tăng một mảng lớn. Hiện tại, ngay cả không ít lệ quỷ ngàn năm Minh giới đều không phải là đối thủ của hắn.

“Sau khi tìm được Tinh Bác Hiểu, bảo hắn gọi điện thoại cho mẹ.” Tôi lại nói.

Bạch Diễm có chút luyến tiếc chúng tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi. Hắn đi lên lầu nhanh như chớp, mang theo ba mẹ tôi bay đến tiệm trà sữa của Tinh Bác Hiểu.

Hồng Hoang không phái thiên lôi đuổi theo, không biết là bởi vì không phát hiện đến hơi thở của Bạch Diễm, hay là bởi vì vội vàng tương nhận phụ tử với huynh đệ Khổng Tuyên.

“Chim lông xanh, phụ thân ngươi…”

“Cút!” Khổng Tuyên giận mắng, tức giận lườm Hồng Hoang trong thân thể Quân Chi với Đại Bàng.

Cơ thể Quân Chi chợt lóe, xẹt qua bên người tôi, trên người hắn truyền đến tử khí và oán khí không thấp, còn có mù hương hư thối nhàn nhạt.

Rốt cuộc Mặc Uyên đã để thân thể hắn tới nơi nào phong ấn?

Quân Chi đi đến trước mặt Khổng Tuyên và Đại Bàng, Khổng Tuyên lui về sau một bước duy trì khoảng cách với hắn, Đại Bàng cũng giống vậy.

Ai ngờ, quanh người ba người đều lại xuất hiện một đồ vật như vỏ trứng vây quanh bọn họ lại, nháy mắt đã biến mất ở trong phòng khách.

“Bọn họ đâu?” Tôi kinh ngạc nói.

“Vào không gian Hồng Hoang sáng tạo, đại khái là có chuyện muốn nói riêng.” Mặc Hàn nói.

Tôi không tự chủ được tưởng tượng ra hình ảnh cảm động ba con nhận nhau…

Nhưng nghĩ đến Hồng Hoang là dùng mặt của Quân Chi nhìn Đại Bàng và Khổng Tuyên gọi con, tôi đã thấy buồn cười rồi.

“Nhiều người như vậy, vì sao Hồng Hoang cố tình lựa chọn Quân Chi?” Tôi hỏi Mặc Hàn, chuyện này tôi vẫn không nghĩ ra.

Ánh mắt Mặc Hàn hơi trầm xuống, nói: “Mộ Nhi, hơi thở Hồng Hoang trên người Quân Chi, không giống như là bị đơn độc bám vào người mà lưu lại. Ngược lại càng như là trời sinh.”

“Có ý gì?” Tôi không hiểu, chỉ cảm thấy là chuyện phi thường không tốt.

“Trước kia không nhìn ra, sau khi trở về từ Cửu Châu, ta cũng có thể mơ hồ nhìn ra trước kia Bạch Diễm nhìn thấy một bóng người khác ở trên người Quân Chi.” Mặc Hàn nói.

Tôi kinh hãi, vội hỏi: “Đó là ai? Là Hồng Hoang sao?”

“Là Hồng Hoang, cũng là Quân Chi.”

“Quân Chi… Thật sự là Hồng Hoang?” Tôi không thể tin được đây là sự thật.

Mặc Hàn không lên tiếng, tôi biết hắn đang thừa nhận.

“Nhưng Hồng Hoang muốn giết em, Quân Chi luôn đều đối xử với em rất tốt! Bọn họ không có khả năng là cùng một người!” Tôi vẫn không muốn tin tưởng.

Mặc Hàn kiên nhẫn tiếp tục giải thích cho tôi: “Mộ Nhi, như là hai nhân cách theo như lời người sống các nàng. Lại so sánh chút, chính là giống như Nhược Thủy như vậy. Chẳng qua, Nhược Thủy hắc y và Nhược Thủy bạch y cũng không thể đồng thời xuất hiện, hơn nữa ai cũng đều không thể chế ước được ai. Mà Quân Chi, một mặt Hồng Hoang trên người hắn kia đã bắt đầu từng bước có thể chủ đạo hắn.”

“Không có cách nào sao?” Tôi không muốn trở thành kẻ thù với em trai tôi.

Mặc Hàn nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Còn không biết Hồng Hoang đã biết chân tướng có thể từ bỏ đuổi giết tôi hay không, tôi và Mặc Hàn chạy về nhà ba mẹ tôi ở trước khi hắn đi ra.

Khi đó Tinh Bác Hiểu đang muốn mang Bạch Diễm trở về Minh Cung, chúng tôi trở về, tự mình dẫn theo Bạch Diễm trở lại Minh Cung, Tinh Bác Hiểu ở lại bảo vệ ba mẹ tôi.

Trở lại Minh Cung, chuyện thứ nhất chính là muốn hỏi Mặc Uyên nơi phong ấn Quân Chi. Tôi cảm ứng nơi của Mặc Uyên, hắn lại ở trong phòng ban đầu nhốt Cơ Tử Đồng kia.

Chúng tôi đi qua, còn chưa kịp mở miệng, Mặc Uyên tự mình vội vã nói với Mặc Hàn trước: “Ca, Mộ Quân Chi chạy thoát! Hồng Hoang hủy diệt phong ấn của ta!”

Tôi nhìn phòng nhỏ hẹp này, trách không được trên người Quân Chi có mùi hư thối!

Thi thể Cơ Tử Đồng ở chỗ này lâu như vậy, lại để Quân Chi ở nơi này, trên người hắn không có mùi mới là lạ!

“Anh phong ấn hắn ở chỗ này?” Tôi có chút tức giận.

“Bằng không thì sao?” Mặc Uyên hỏi lại: “Toàn bộ Minh giới, còn có nơi nào giấu thi thể tốt hơn nơi này sao?”

“Vậy mà Quân Chi còn bị Hồng Hoang bắt đi?” Tôi tức giận nói: “Hồn phách của hắn anh lại phong ấn ở nơi nào?”

Mặc Uyên không muốn nói, Mặc Hàn thúc giục một tiếng, hắn mới không tình nguyện phun ra ba chữ: “Oán Quỷ Hạp…”

Tôi hận không thể thọc chết hắn một kiếm!

Lại phong ấn hồn phách Quân Chi ở chỗ kia!

Quân Chi không bị ăn luôn đều xem như tốt rồi!

Lần đầu tiên tôi cảm ơn Hồng Hoang đã phá giải phong ấn cho Quân Chi.

Tôi tức đến không muốn nói chuyện với Mặc Uyên, kéo Mặc Hàn rời đi. Tề Thiên bắt quỷ truyền đến lời nói, sau khi ba người đều rời khỏi biệt thự, không có động thủ, chính là sắc mặt có chút kì quái.

Đoán chừng là nhiều năm làm kẻ thù như vậy, hiện tại phụ tử tương nhận cảm thấy xấu hổ, sắc mặt kém cũng là bình thường.

Mặc Hàn phái quỷ đi âm thầm nhìn chằm chằm, tôi cũng lười đến quản, nhiều hơn, là quan tâm về sau Hồng Hoang còn có thể nghĩ chơi chết tôi và Bạch Diễm hay không.

Lúc trước, hắn là bởi vì hận Hoàng Ngạo Tình giết chết hài tử của hắn, lại có mang hài tử của người khác. Hơn nữa kiêng kị thực lực của tộc Bàn Phượng, thù mới hận cũ đều tính chung, giết chết Hoàng Ngạo Tình, cũng giết chết tộc Bàn Phượng.

Hiện tại, đã biết tất cả đều là hiểu lầm, Hồng Hoang nên bồi thường cho Đại Bàng và Khổng Tuyên mới đúng?

“Mặc Hàn, anh nói đúng không?” Tôi hỏi Mặc Hàn: “Những năm gần đây Hồng Hoang âm thầm khẳng định không thiếu lần ngáng chân Đại Bàng và Khổng Tuyên, hiện tại hiểu lầm cởi bỏ, khẳng định hắn nên bồi thường cho anh em bọn họ đi?”

“Ai biết.” Mặc Hàn không quan tâm cái này, hắn hiển nhiên đang tự hỏi một chuyện khác: “Mộ Nhi, Đại Bàng và Khổng Tuyên ở trên người của nàng mưu đồ cái gì, chúng ta còn không rõ ràng lắm. Ta đang lo lắng, nếu bọn họ và Hồng Hoang hợp tác, cũng sẽ làm chúng ta trở tay không kịp.”

Tôi không tự chủ được đánh cái rùng mình: “Bọn họ hẳn là sẽ không đánh ý đồ gì xấu đi… Rốt cuộc e thế nào, Đại Bàng thế nào, cũng không đến mức Đại Bàng lấy tính mạng làm đại giới đi.”

Chẳng qua, Khổng Tuyên và Đại Bàng chỉ là phái chim tới Minh Cung bảo tôi không cần lo lắng cho bọn họ, cũng không nói cái gì với tôi, tôi vẫn cảm giác quái quái.

Trước kia, tuy bọn họ cũng không thành thật với tôi, nhưng chuyện liên quan đến Hồng Hoang sẽ nói cho tôi. Lần này, tôi cảm giác hai con chim có chút  như đang trốn tránh tôi.

Mặc Hàn không nói, hắn kéo tôi vào trong lòng, có chút phiền não khẽ xoa lưng cho tôi: “Chỉ hy vọng nàng và Bạch Diễm có thể bình an.”

“Còn có anh, cũng phải bình an.” Nhớ tới lúc trước Mặc Hàn đều tính toán chết ở Cửu Châu, tôi đã khổ sở không kềm chế được.

“Đúng rồi, lúc trước anh rõ ràng có thể thoát khỏi khống chế của Hạo Viêm, vì sao còn giả vờ bị hắn khống chế?” Hiện tại Mặc Hàn bình an, tôi nhớ tới chuyện này có chút không vui: “Anh có biết làm em sợ muốn chết hay không!”

“Để phu nhân lo lắng, là vi phu không phải.” Mặc Hàn khẽ vuốt tóc dài của tôi, trấn an tôi tức giận: “Lần đầu tiên thật sự là bị khống chế, vài lần sau, lúc hắn lại khống chế ta, ta không chống cự toàn lực.”

Trách không được chỉ có lần đầu tiên Mặc Hàn là thật sự công kích tôi, sau vài lần, hắn đều chỉ là làm dáng. Động tác chậm như vậy, nghĩ đến là cố ý cho Nhị Nhị và Tề Thiên thời gian ngăn hắn lại.

“Vì sao không phản kháng?” Tôi không hiểu, từ trước đến nay Mặc Hàn ghét nhất người khác khoa tay múa chân với hắn, càng không cần thay thân thể của mình bị khống chế.

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Mặc Hàn hơi mang vài phần ngưng trọng: “Lúc hắn khống chế ta, ta cũng thấy được trong lòng hắn. Ở nơi đó, ta cảm nhận được hơi thở Bàn Phượng.”

“Vậy hơi thở Bàn Phượng là Kinh Ngữ?” Tôi hỏi, nhìn thấy Mặc Hàn gật đầu.

“Sau khi từ trong bí cảnh Huyền Xà đi ra, ta có thể cảm nhận được hơi thở Bàn Phượng trên người của nàng. Nơi đó truyền đến hơi thở tương tự với nàng, ta muốn đi tìm đến cùng. Nhưng Hạo Viêm bảo hộ nơi đó nghiêm mật, ta thử vài lần mới thành công.”

Hắn nắm tay của tôi, khẽ đặt xuống một nụ hôn ở trên mu bàn tay: “Nguyên thần của hắn xâm nhập vào bên trong thức hải của ta, lúc ấy ta chỉ có thể tạm thời vây hắn ở một góc. Nếu theo như tình hình thực tế nàng nói, hắn cũng nghe thấy rồi.”

“Vậy hơi thở Bàn Phượng kia, làm ta cảm thấy bất an, không nghĩ tới hắn lại phải dùng nàng sống lại Bàn Phượng kia. Cũng may lúc trước thăm dò đường, bằng không chờ ta đuổi tới, pháp lực trong cơ thể nàng cũng không còn thừa mấy.”

Giọng nói của Mặc Hàn chứa vài phần may mắn, lại hôn xuống mặt tôi một cái.

Tôi ở trong lòng hắn lăn một vòng, hắn áp người lên, hôn xuống che trời lấp đất. Tay cũng không an phận di chuyển trên dưới.

Ngay ở lúc sắp đột phá đại quan, cơ thể của hắn cứng đờ, dừng ở chỗ cũ.

“Mặc Hàn…” Tôi đã có chút mê ly, thấy hắn bất động, duỗi tay ôm lấy hắn.

Hắn ôm lấy tôi, ôm chặt, lại không có động tác.

“Mặc Hàn?” Tôi có chút kỳ quái, rõ ràng cả người Mặc Hàn đều viết là muốn, không có khả năng sẽ làm được một nửa dừng lại.

“Mộ Nhi…” Giọng nói của hắn bỗng nhiên mất mát, vùi đầu ở cổ tôi, lại mang theo một tia mất mát nói không nên lời: “Ta không thể lại muốn nàng…”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần chúng tôi lăn giường, pháp lực Bàn Phượng trong cơ thể sẽ chảy vào trong cơ thể Mặc Hàn. Cho dù Mặc Hàn chống cự, cũng không làm nên chuyện gì.

Những pháp lực đó liên quan đến tính mạng của tôi, Mặc Hàn… Mặc Hàn…

Bây giờ hắn như đứa bé bị vứt bỏ, ngã vào trên người tôi, ôm chặt tôi lại không dám có bất kì động tác gì. Rõ ràng tràn đầy tình dục, lại không thể không mạnh mẽ áp chế lại.

Cũng may hắn có tính tự chủ mạnh mẽ, bằng không, đến lúc này, lại có mấy người nhịn được.

Chỉ là, ôm ấp kia vô cùng chặt, vẫn có thể nhìn ra được hắn nhẫn lại nhiều vất vả.

Tôi cũng bất đắc dĩ.

Có biết phu thê sinh hoạt không hài hòa, rất ảnh hưởng đến gia đình hài hòa hay không!

Tôi vẫn luôn may mắn trong cơ thể tôi cũng có pháp lực, có thể tự bảo vệ mình, giảm bớt gánh nặng Mặc Hàn bảo vệ tôi,. Hiện tại, lại hận không thể tự mình thật là một người bình thường.

Ít nhất như vậy, Mặc Hàn không cần vì tôi mà chịu đựng.

“Bằng không… Chúng ta đổi phương pháp?” Tôi có chút xấu hổ nói, cả khuôn mặt đều đỏ.

“Hả?” Mặc Hàn khó hiểu.

Tôi vươn tay ra, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt Mặc Hàn: “Cái này…”

Minh Vương đại nhân như đã hiểu vài phần…

Buổi tối ngày hôm sau, Bạch Diễm kéo tôi đi ra ngoài chơi, từ khi hắn sinh ra tới nay, còn chưa dạo qua ở Minh giới đâu.

Tôi cũng vậy, kéo theo Mặc Hàn, người một nhà vui vẻ đi dạo phố.

Lần này, chúng tôi không ngồi trên nhuyễn kiệu, người một nhà từ Minh Cung chậm rì rì đi tới, Hồng Quỷ và mấy tuỳ tùng đều theo ở phía sau không xa không gần. Vừa không quấy rầy đến chúng tôi, cũng có thể bảo vệ chúng tôi.

Nơi lần trước bị Hồng Hoang Thiên Đạo hủy diệt, hiện tại đều đã được sửa toàn bộ, một chút dấu vết đều không nhìn ra.

Cửa hàng hai bên đường âm đều mở cửa, hai bên còn đặt không ít sạp hàng vỉa hè. Trên đường quỷ đến quỷ đi, náo nhiệt hơn lần đầu tiên tôi vào nhầm nơi này rất nhiều.

Bạch Diễm lại vui vẻ, chốc lát chạy vào cửa hàng này nhìn xem người giấy trong tiệm trát tốt, trong chốc lát lại chạy vào quán nhỏ bên đường, nâng đạn châu nơi đó lên chơi không ngừng.

Tiểu gia hỏa nhìn hoa cả mắt, nói nhiều nhất chính là mấy câu như vậy.

“Mẹ, con muốn cái này!”

“Ba ba, chúng ta mua cái này được không?”
“Mẹ, cái này cái này!”

“Ba ba, cái này cũng chơi vui!”

……

Chỉ là một thân tu vi của Bạch Diễm kia, đặt ở trên đường âm không có quỷ dám khi dễ hắn. Chờ nhìn thấy Mặc Hàn và ta tôi theo phía sau hắn, các tiểu quỷ càng là đứa thứ tốt như hiến vật quý đến trước mặt Bạch Diễm, lại không có quỷ dám hố Bạch Diễm.

Dù sao, lão cha hắn chính là hoả nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đồ vật kia là tốt hay là xấu. Dám lừa Bạch Diễm, Mặc Hàn dám ném hắn vào mười tám tầng địa ngục mỗi dạng trừng phạt một lần.

Bạch Diễm mua một đống lớn đồ vật, Hồng Quỷ phụ trách trả tiền dọn đồ vật ở phía sau. Tôi và Mặc Hàn cái gì cũng đều không cần nhọc lòng, đi theo phía sau Bạch Diễm nhìn hắn không chạy mất là được.

Nhân tiện, tôi cũng chọn mấy thứ chơi vui, nhưng, ánh mắt Mặc Hàn nhìn rất ghét bỏ, đánh giá sau khi trở về Minh Cung, hắn sẽ đi luyện cho tôi một đống bề ngoài giống vật, thuộc tính lại nâng cao và thay đổi kiểu dáng.

Tiểu gia hỏa vẫn luôn chơi một ngày đều không tận hứng, trời cũng nhanh sáng, thật nhiều cửa hàng trên đường âm đều đóng cửa, quỷ đều phải nghỉ ngơi.

Bạch Diễm đi ngang qua trước một gác mái ba tầng bằng gỗ, tò mò dừng lại, trên tiểu lâu treo từng đèn lồng thấm máu đỏ, từng con nữ quỷ trang điểm hoa hòe lộng lẫy đứng ở cửa hoặc lan can trên lầu kiếm khách.

Nghe nói đây là thanh lâu quỷ lớn nhất Minh giới, lần trước tôi và Mặc Hàn tới bắt Mặc Uyên, chính là bắt được hắn ở chỗ này.

Lần này tôi và Mặc Hàn hàn huyên vài câu, cùng có chút xa, một mình Bạch Diễm tò mò đứng ở cửa, không hiểu bên trong đang làm gì.

Tu vi tinh thuần của hắn làm mấy nữ quỷ trước mắt sáng ngời, cũng không màng Bạch Diễm mới bao lớn, lôi kéo hắn vào trong lâu.

“Ai nha, vị tiểu gia này, tới tới tới, mau tiến vào! Các tỷ tỷ mang ngươi vui vẻ…”

Ngay từ đầu tôi không chú ý tới, vẫn nói chuyện với Mặc Hàn, bỗng nhiên thấy đôi tay tội ác của mấy nữ quỷ kia duỗi về phía Bạch Diễm thuần khiết đáng yêu của nhà chúng tôi, nghĩ cũng chưa nghĩ nhiều, chém ra một tia linh lực ngưng tụ ra lưỡi dao sắc bén cắt đứt tay nhanh chạm đến Bạch Diễm kia.

Làm ăn bằng da thịt thì thôi, con hàng Mặc Uyên kia không đứng đắn, quỷ thanh lâu khẳng định cũng không tốt, tôi cũng mặc kệ. Nhưng lôi kéo Bạch Diễm của nhà chúng tôi chính là không được!

Nữ quỷ hét lên một tiếng lui về sau, hộ vệ quỷ thanh lâu lập tức rút vũ khí ra: “Quỷ nào dám đến chỗ chúng ta làm càn! Chúng ta chính là có Mặc Uyên đại nhân che chở!”

Mặc Hàn thổi qua một tia uy áp, ngay lập tức, tất cả quỷ nơi đó đều bị ép không nâng nổi người dậy.

“Ba ba.” Bạch Diễm ngây thơ mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi, chỉ về phía bên trong thanh lâu hiếu kỳ nói: “Các nàng nói bên trong có đồ vật vui vẻ, là cái gì vậy?”

Tôi thấy sắc mặt Mặc Hàn thối một chút, không trả lời Bạch Diễm, mà đón hắn lại đây: “Trở về.”

Giữa chúng tôi và Bạch Diễm có một đám quỷ rậm rạp quỳ, Bạch Diễm thấy đi không được, dẫm lên lưng những quỷ đó về tới bên người chúng tôi.

“Mẹ, chúng ta đi vào chơi sao?” Hắn hỏi.

Mặt tôi cũng đen một chút, lắc đầu, giáo dục nói: “Bạch Diễm, làm một đứa trẻ ngoan, con phải cách xa nơi này!”

“Vì sao?” Bạch Diễm không hiểu: “Bên trong có hơi thở của nhị thúc…”

Cũng cách xa nhị thúc con đi…

Tôi bế tiểu gia hỏa còn tò mò nhìn vào trong lâu lên, Mặc Uyên trái ôm phải ấp từ bên trong đi ra. Thấy chúng tôi, hắn xấu xa cười, điệp ảnh đến bên người Mặc Hàn nói: “Đại ca, mang theo tẩu tử tới dạo kỹ viện sao?”

Mặc Hàn phủi tay, đẩy Mặc Uyên người đầy mùi rượu ra: “Quản tốt miệng ngươi!”

Mặc Uyên cười, lại nhìn về phía Bạch Diễm: “Tiểu chất tử…”

“Trên người nhị thúc thối hoắc!” Mặc Uyên còn chưa kịp mở miệng nói cái gì nữa, Bạch Diễm đã che lại cái mũi chặn ngang hắn, còn trốn đến phía sau tôi muốn tránh mùi rượu trên người Mặc Uyên.

Nhìn vẻ mặt bị thương kia của Mặc Uyên, tôi tỏ vẻ rất vui vẻ.

Hắn niệm quyết xóa đi mùi rượu và mùi son phấn trên người mình, lúc này Bạch Diễm mới từ phía sau tôi nhô đầu ra, tiếp tục tò mò hỏi nhị thúc: “Nhị thúc, bên trong có cái gì vậy?”

Mặc Uyên vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt có tính uy hiếp kia của tôi và và Mặc Hàn, hắn chỉ có thể rối rít sửa lại lời: “Tiểu hài tử không cần biết những cái này.”

Hắn bỗng nhiên thoáng nhìn một đoạn cánh tay bị chặt đứt của nữ quỷ kia, bĩu môi, nói với tôi: “Mộ Tử Đồng, ngươi xuống tay cũng quá độc ác đi? Trực tiếp cắt tay luôn.”

“Muốn hút tu vi của Bạch Diễm, chặt tay nàng, quá mức sao?” Tôi tức giận hỏi lại.

Mặc Uyên chép miệng một chút: “Như thế, đụng đến tiểu chất tử của nhà bọn ta, giữ cái mạng đã là nhiều.” Hắn quay đầu lại nhìn, vẫy tay một cái: “Hồng Quỷ, giải quyết.”

Hồng Quỷ dẫn quỷ tiến lên bắt quỷ, nữ quỷ kia vốn tưởng rằng Mặc Uyên sẽ làm chủ cho nàng lập tức hét to lên: “Mặc Uyên đại nhân! Nô gia oan uổng ——”

“Ta oan uổng ngươi?” Tôi vừa nghe đã không vui: “Bạch Diễm đi ngang qua nơi này, chẳng lẽ không phải mấy người các ngươi đỏ mắt tu vi của hắn, khi dễ hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, muốn lôi kéo hắn vào bên trong?”

“Nô gia không biết là tiểu công tử…” Nữ quỷ yếu ớt phản bác, một bộ dáng tôi cậy thế khinh quỷ, một đóa bạch liên hoa mỹ lệ!

Ha ha, chuyện tôi làm thuần thục nhất chính là cậy thế khinh quỷ! Mặc Uyên che chở các cô cũng đều bị tôi khi dễ!

“Biết là Bạch Diễm cũng không dám? Đổi thành hài tử nhà khác, mấy các ngươi chỉ sợ là muốn hút khô tu vi của nhà người ta đi?” Tôi tức giận nói, nếu không phải tôi và Mặc Hàn đều đi theo, Bạch Diễm bị các nàng kéo vào, chỉ sợ cũng là kết cục giống vậy!

Nữ quỷ bị tôi hỏi lại không lời nào để nói, chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Mặc Uyên. Nhưng mà, trong mắt Mặc Uyên không có chút gợn sóng nào.

Tất cả quỷ đều nói Mặc Hàn lãnh khốc vô tình, không thể khiêm tốn gần quỷ hơn Mặc Uyên. Chính là hiện giờ, tôi đột nhiên phát hiện, so với Mặc Hàn, Mặc Uyên quỷ lưu tình nơi chốn này, mới thật sự là quỷ tuyệt tình.

Nữ quỷ này, một đêm trước có thể từng bồi hắn. Mà hắn, chỉ sợ ngay cả tên gọi của nữ quỷ là gì cũng đều chưa từng nhớ rõ.

Đa tình nhất vô tình.

“Còn chờ cái gì? Mang đi!” Mặc Uyên không kiên nhẫn lại phân phó Hồng Quỷ một tiếng, Hồng Quỷ lập tức dẫn quỷ đi.

Giọng nói lạnh nhạt của Mặc Hàn bay ở đỉnh đầu mỗi một con quỷ: “Hôm nay bổn tọa tuyên bố một quy định mới: Nếu Minh giới lại xuất hiện việc lừa gạt hài tử hút tu vi, đây chính là kết cục.”

Chúng quỷ run sợ không dám lên tiếng.

Bạch Diễm vẫn không hiểu đã xảy ra cái gì, nhưng thấy bầu không khí kì quái, hắn cũng ôm cổ tôi không nói, chỉ là nhìn quỷ nơi này tới tới lui lui.

“Đại ca, trời mau sáng, trở về đi.” Mặc Uyên lười biếng ngáp một cái, tiếp đón chúng tôi muốn đi.
Mặc Hàn nắm tay của tôi chuẩn bị đi, bỗng nhiên dừng bước chân lại, nhìn về phía một gian phòng lầu hai.

Mặc Uyên mày nhíu mày, vỗ vai Mặc Hàn muốn đẩy hắn đi về phía trước: “Ca, tiểu chất tử nên nghỉ ngơi, tiểu hài tử ngủ không đủ, lớn lên sẽ không cao.”

Hắn rất rõ ràng không hy vọng chúng tôi phát hiện ra người trong phòng trên lầu kia.

Bởi vì quỷ Minh giới đều có tu vi, thính lực vượt qua người thường. Cho nên, loại địa phương thanh lâu quỷ này, mỗi một gian phòng đều có trận pháp đặc thù, có thể che giấu tình huống và hơi thở bên trong.

Lúc này, tôi cũng chỉ là loáng thoáng có thể cảm nhận được bên trong có người, cụ thể là ai, đang làm gì, tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Bạch Diễm cũng nháy mắt to nhìn nơi đó, hỏi Mặc Hàn: “Trên lầu là cậu sao?”

Đầu óc tôi ong một tiếng, Quân Chi tới kỹ viện dạo? Lại là kỹ viện quỷ?

Không có khả năng đi!

Tiểu tử này có thể ngày thường nhận được thư tình đều còn nguyên xi trả lại nơi cũ! Sao đột nhiên thay đổi khẩu vị!

Chẳng lẽ là Hồng Hoang?

Lão nhân này trâu già gặm cỏ non! Hắn không suy nghĩ cho cảm nhận của Đại Bằng và Khổng Tuyên sao!

Tôi miên man suy nghĩ, hỏi Bạch Diễm: “Là cậu hay là Hồng Hoang?”

Bạch Diễm nghiêng đầu suy nghĩ, xác nhận nói: “Là cậu!”

“Bắt Quân Chi xuống dưới!” Tôi cả giận nói, tên tiểu tử thúi này học cái gì không tốt, cố tình học Mặc Uyên dạo nhà kỹ viện! Tôi không dạy hắn một chút, tôi sẽ không phải là chị ruột của hắn!

Hồng Quỷ mang theo quỷ đi vào, không trong chốc lát, hai quỷ đỡ Quân Chi uống say mèm ra.

Bạch Diễm ghét bỏ che kín mũi: “Trên người cậu cũng thối hoắc…”

Tôi nhìn Quân Chi, quần áo còn tính sạch sẽ, trên người có chút mùi son phấn của nữ quỷ, nhưng còn không phải rất nặng, cũng không biết rốt cuộc có vào nhầm đường lạc lối hay không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play