“Bạch Diễm!”

Tôi lo lắng lên tiếng gọi, không màng tất cả xông về phía trước, khi thấy nước đen kia bắn đến bên người Bạch Diễm, Nhược Thủy vờn quanh cánh tay một vòng, lại cũng ép nàng thả lỏng Bạch Diễm ra.

Tiểu gia hỏa rơi xuống mặt đất, lập tức lắc mình trở lại bên người tôi, tôi lập tức bế hắn lên, chịu đựng đau đớn trên lưng cách này hai dòng nước màu đen một khoảng cách thật dài.

Vừa mới công kích tôi, là Minh Hà.

“Con có sao không?” Tôi hỏi Bạch Diễm, tiểu gia hỏa lắc đầu: “Con không sao, mẹ thì sao? Vết thương có nghiêm trọng không? Con chữa thương cho mẹ!”

Trên tay hắn ngưng tụ ra một ánh sáng màu lam nhàn nhạt, là thuật chữa trị hắn mới học với Mặc Hàn.

Vì nghiệm chứng thành quả mình học tập, lúc trước Bạch Diễm không thiếu đi nhà tù thăm những quỷ bị thương đó với Hồng Quỷ, luyện tập chữa thương cho bọn hắn.

Cảm giác tê dại nhàn nhạt từ trên lưng truyền đến, tuy lực đạo không tinh chuẩn bằng Mặc Hàn, nhưng cũng xác thật làm tôi dễ chịu rất nhiều.

“Mẹ, còn đau không?” Bạch Diễm lo lắng hỏi tôi.

Tôi khẽ mỉm cười: “Không đau, thương thế đều được Bạch Diễm của chúng ta trị hết rồi!”

Tôi hôn tiểu gia hỏa một cái, khi quay đầu, dư quang khóe mắt liếc đến hai bóng người một đen một trắng cách đó không xa đối diện.

Không biết làm sao, tô nhìn bọn họ lại nhớ tới một câu thơ.

Im lặng nhìn nhau, chỉ có lệ ngàn hành.

Nhược Thủy khóc…

Nhược Thủy kêu đánh kêu giết tôi kia đã biến mất, thâm tình chân thành nhìn Tế Ngôn Minh Hà mặc bạch y, yên lặng rơi lệ, như một cô nương đáng thương bị người thương tổn thương thấu tim.

Tôi đang định thừa dịp hai con sông giằng co không rảnh để ý đến người khác, ôm Bạch Diễm lặng lẽ rời đi.

Lại không nghĩ rằng lúc cúi đầu, không thấy được Bạch Diễm.

Tiểu gia hỏa lại chủ động chạy tới trước mặt hai con sông!

“Ngươi làm gì phải tổn thương mẹ ta!” Hắn nổi giận đùng đùng chất vấn Tế Ngôn.

Nghe vậy, nam tử bóng dáng cao dài rũ mắt nhìn tiểu Bạch Diễm cao không đến đầu gối hắn, lại nhìn tôi.

Nhược Thủy hắc y lại bởi vậy mà nổi giận, giơ tay muốn đánh về phía Bạch Diễm một chưởng, may mắn bị Tế Ngôn ngăn cản.

Bạch Diễm tức giận lườm nàng: “Hừ! Lại bắt nạt ta! Bắt nạt tiểu hài tử! Một con sông thối hoắc! Ta còn muốn đi tiểu ở trên đầu ngươi!”

“Ngươi câm miệng!” Nhược Thủy vừa tức vừa bực, khóe mắt vội vàng nhìn Tế Ngôn bên cạnh, thấy hắn hơi kinh ngạc một chút, mặt Nhược Thủy hắc y càng đỏ lên, muốn hạ tử thủ với Bạch Diễm.

Móng tay nàng nhanh đâm đến trước mặt Bạch Diễm, Bạch Diễm cơ linh chợt lóe về phía sau. Nhược Thủy muốn đuổi kịp, bị một kiếm của tôi ngăn cản.

Nàng công kích ngược lại về phía tôi, hai người qua mấy chiêu, trong lúc móng vuốt và trường kiếm giằng co, một bóng dáng màu trắng lao vào cuộc chiến, dùng pháp lực mạnh mẽ tách hai chúng tôi ra.

Lại là Minh Hà!

Rốt cuộc hắn muốn làm gì!

Tôi đang muốn chất vấn, muội tử hắc y mở miệng trước: “Tế Ngôn…”

Ây gu! Lại là giọng nói nũng nịu oan ức kia!

Lực chú ý của Minh Hà lại bị nàng hấp dẫn lần nữa, tôi nhân cơ hội bế Bạch Diễm lên đi vào bên trong lùm cây.

Nếu tôi không đoán sai, xuyên qua rừng cây nhỏ này là có thể đi vào núi Bất Chu.

Nhưng mà, mới đi không đến hai bước, một đạo quỷ khí của Tế Ngôn lại ngăn cản tôi.

“Việc tổn thương ngươi, thật không phải là bổn ý.” Hắn nhìn Nhược Thủy, lời lại nói với tôi.

Ha hả, không phải ý của anh, chẳng lẽ lại có người khác bắt lấy tay anh tới đánh tôi?

Nhưng mà, một mình tôi không đấu lại hai dòng sông, chỉ có thể giả vờ làm bánh bao.

“A, cái kia… Không có việc gì! Các ngươi tiếp tục! Không quấy rầy các ngươi!” Tôi ôm Bạch Diễm bước chân lùi về sau nhanh hơn, muội tử hắc y kia bỗng nhiên biến thành muội tử bạch y.

Nhưng mà, nàng nhanh ôm lấy tế Ngôn.

Tôi che kín đôi mắt Bạch Diễm trước tiên, đã nghe được muội tử bạch y kích động mà nghẹn ngào gọi tên Minh Hà.

“Tế Ngôn… Tế Ngôn… Thật sự là chàng! Tế Ngôn…”

Quả nhiên hai dòng sông có gian tình!

“Mẹ, con cũng muốn nhìn!” Bạch Diễm bất mãn kháng nghị, bị tôi pha trò có lệ cho qua.

Người ta nói chuyện tình cũ tôi kiên quyết không thể ở lâu, ôm Bạch Diễm nhanh chóng muốn rời đi, phía sau lại truyền đến dao động pháp lực.

Tôi theo bản năng nghiêng người chợt lóe, một Băng Phá Phong đã đâm về phía tôi đứng lúc trước, cắm thật sâu vào trên thân cây đối diện, đều đâm xuyên qua thân cây.

Muội tử bạch y lại biến thành muội tử hắc y.

Có hai nhân cách thật ghê gớm!

Tuy tính tình của tôi tốt, lại không thể hiểu được thiếu chút nữa bị giết, lúc này cũng không nhịn được, quay người lại giận dữ hỏi về phía Nhược Thủy nói: “Ngươi lão bà này đến tột cùng muốn làm gì! Ta đoạt lão công ngươi hay là giết phụ mẫu ngươi, lại hận ta đến như vậy sao!”

Tôi lại chỉ Minh Hà lần nữa: “Này! Tế Ngôn ngươi muốn gặp hiện tại cũng đã gặp được, dựa theo ước định ngươi nên thả chúng ta đi! Ngươi còn muốn giết người diệt khẩu sao!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Nhược Thủy hắc y bị tôi nói tức đến phát run, giơ tay muốn tấn công về phía tôi.

Tôi đã chuẩn bị tốt ứng chiến, lại không ngờ nàng mới động thủ, đã bị Tế Ngôn cản lại.

“Tình Nhu, đủ rồi.” Trong giọng nói của Tế Ngôn lại mang theo một tia bất đắc dĩ thật sâu.

Nhược Thủy hắc y ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tế Ngôn, trong mắt đột nhiên dâng lên một cổ hận ý nghiến răng.

“Nếu ngươi không cho ta giết nàng, ta sẽ giết ngươi trước!” Nàng nói xong tấn công về phía Tế Ngôn, từng bước đều là tử chiêu.

Lòng tôi cân bằng một chút, lại mang theo Bạch Diễm lui về sau lần nữa, lại không cẩn thận nghe thấy được tiếng chửi của muội tử hắc y với Minh Hà: “Dạ Tế Ngôn ngươi tên hỗn đản này! Dựa vào cái gì một tiếng đều không nói đã đi rồi?! Ta thay đổi phải không? Ta vì ai mới biến thành cái dạng này! Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao!”

Tương ái tương sát…

Minh Hà chỉ phòng không công, nghe thấy muội tử kia nói mấy câu, động tác hắn hơi có do dự trong một cái chớp mắt, bị Nhược Thủy đánh vào ngực một chưởng, liên tiếp lui về sau vài bước mới dừng lại.

Hắn theo bản năng che kín ngực, Nhược Thủy hắc y không nghĩ tới thật sự sẽ tổn thương đến hắn, lại không biết làm sao trong một cái chớp mắt.

Ngay sau đó, hắc y nhạt dần xuống, muội tử bạch y lại xuất hiện.

“Tế Ngôn! Chàng sao rồi?” Nàng quan tâm muốn tiến lên, khóe mắt nhìn vào tay mình, lại nghĩ tới Minh Hà bị thương là một nhân cách khác của nàng đả thương, tương đương với cũng là nàng đả thương, nàng lại không dám tiến lên.

“Tế Ngôn… Rất xin lỗi… Thật sự xin lỗi! Ta… Ta không nói cố ý! Ta không muốn tổn thương chàng! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi…”

Giọng nói của nàng tràn đầy áy náy và cảm giác tội ác sau khi đả thương người, trên mặt cũng lập tức rơi đầy nước mắt, không biết làm sao như lúc lần đầu tiên tôi ngộ thương Mặc Hàn.

Bỗng nhiên, tôi thấy nàng hoảng loạn, lại giơ tay duỗi tới trên cổ mình.

Móng tay như mũi kiếm của nàng kia muốn đâm về phía cổ mình, cơ thể Dạ Tế Ngôn vừa động. Ở trước khi Nhược Thủy xuống tay tự sát, kịp thời cầm tay nàng.

Tay hắn trắng nõn thẳng tắp nắm phía trên móng tay kia như vậy, bị móng tay sắc bén cào ra từng vết thương.

Quỷ khí màu đen từ trong miệng vết thương lan ra, hắn giơ tay ngược lại hất quỷ khí xa hơn, như sợ những quỷ khí đó dính ở trên người Nhược Thủy.

“Tế Ngôn…” Muội tử bạch y nghẹn ngào một chút, khóc lóc thảm thiết kia làm tôi nhìn đều không đành lòng.

Dạ Tế Ngôn thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi ngốc như vậy.”

Muội tử bạch y sửng sốt một chút, bạch y lại rất nhanh nhiễm màu đen, rất nhanh, trong mắt to nhu nhược kia đã hiện tia sắc bén.

“Quả nhiên ngươi yêu nàng!” Muội tử hắc y bi ai lại tức giận nói, lui về sau một bước, hất tay Dạ Tế Ngôn ra: “Ngươi yêu quả nhiên là nàng! Dạ Tế Ngôn! Bởi vì ta xuất hiện, cho nên ngươi mới trốn không thấy có phải hay không!”

Dạ Tế Ngôn mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, muội tử hắc y lại xuống tay với hắn.

Lần này, hắn không trốn cũng không chống cự, tùy ý tay hắc y xuyên qua ngực hắn.

Muội tử hắc y lại ngây ngẩn cả người lần nữa: “Tế Ngôn…”

Nàng không biết làm sao lại muốn co đầu rút cổ lần nữa, giao tất cả cho muội tử bạch y đi xử lý.

Cơ thể Dạ Tế Ngôn đi lên phía trước, lại bắt được cánh tay của nàng: “Đừng đi.”

Màu đen trên người Nhược Thủy đang nhạt xuống bỗng nhiên dừng lại, Dạ Tế Ngôn nhìn về phía chúng tôi, nói với Nhược Thủy: “Đưa mẫu tử bọn họ đi núi Bất Chu, nếu Mặc Hàn chết ở núi Bất Chu, Minh giới ta sẽ nguy rồi!”

Lòng tôi căng thẳng, vội nói: “Không phải ngươi nói Mặc Hàn không nguy hiểm đến tính mạng sao!”

“Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại.” Dạ Tế Ngôn lạnh lùng nói.

Lòng tôi lại kéo căng lần nữa.

Muội tử hắc y nhíu mày, hiển nhiên không muốn giúp chúng tôi.

Dạ Tế Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Nghi ngờ trong lòng ngươi, sau khi bọn họ an toàn tiến vào núi Bất Chu, ta đều nói cho ngươi.”

Nghĩ chút, muội tử hắc y đồng ý.

Nàng vung tay lên mặt nước, một cột nước trong dòng nước vọt lên trên đất trống, phun ra như đổi chiều suối, lan ra bốn phía, lại hình thành một trận pháp.

Dòng nước chậm rãi lưu động ở phía trên trận pháp, hắc y lạnh lùng nói với tôi: “Đi vào!”

Dạ Tế Ngôn cũng gật đầu với tôi.

Tuy tôi nghi ngờ hai bọn họ, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm Mặc Hàn, ôm Bạch Diễm cẩn thận đi vào bên trong trận pháp.

Nhược Thủy khởi động trận pháp, nháy mắt, cột nước màu xanh nhạt vây quanh tôi và Bạch Diễm. Tôi mở kết giới ra bảo vệ mình và Bạch Diễm, phòng ngừa Nhược Thủy lại thay đổi.

Cột nước chặn tầm nhìn của tôi, tuy cái gì cũng đều nhìn không thấy, nhưng tôi có thể cảm giác được hơi thở xung quanh dần thay đổi.

Hơi thở hỗn độn dần nồng đậm, linh khí chậm rãi biến mất.

“Mẹ, chúng ta lập tức sẽ đến núi Bất Chu!” Bạch Diễm nói với tôi: “Chúng ta sẽ tìm được ba ba!”

“Ừ…” Tôi lên tiếng, bỗng nhiên nghe được ở ngoài trận pháp truyền đến tiếng rống giận tê thanh kiệt lực của Nhược Thủy.

“Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta! Dạ Tế Ngôn! Ta nguyền rủa ngươi không chết được tử tế!”

Cho dù bởi vì cách thật sự xa, tiếng hét kia truyền tới cũng không lớn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được bất đắc dĩ và bị thương thật sâu trong tiếng rống giận của Nhược Thủy rất rõ ràng.

Quả nhiên Dạ Tế Ngôn là một tra nam!

Bỗng nhiên, tôi cảm giác cột nước vẫn luôn quay xung quanh chúng tôi lắc lư.

Không xong! Đây là Nhược Thủy đang thu trận trả thù Dạ Tế Ngôn!

“Mẹ!” Mắt thấy cột nước màu xanh nhạt dần giảm xuống, Bạch Diễm nóng nảy.

Tầm nhìn của tôi dần rõ ràng, chúng tôi lại là ở bên trong cái khe không gian.

Nếu dừng lại ở chỗ này, một kết cục khác là bị cuốn vào không gian khác.

Cái này lại là vấn đề không lớn, trừ núi Bất Chu ra, mỗi giao diện còn lại đều có cái còi Minh giới, tùy thời tôi đều có thể trở về Minh giới.

Nhưng, rơi vào bên trong cái khe, lớn hơn nữa có thể là bị lực không gian xé rách. Kia chính là cách chết mà ngay cả Minh giới đều không thấy tìm mảnh nhỏ hồn phách!

Tôi lập tức gia cố kết giới, toàn bộ cột nước màu xanh nhạt biến mất không thấy, một luồng gió xoáy như lốc xoáy đánh lại đây.

Đánh thật mạnh vào phía trên kết giới, chấn động toàn bộ kết giới đều lắc lư.

Đưa mắt nhìn lại, bên trong cái khe không lớn này, toàn là lưỡi dao gió xoáy sắc bén như vậy.

Uy lực của những lưỡi dao sắc bén đó không phải là nhỏ, tôi gia cố kết giới phòng ngừa kết giới rách nát, đồng thời thật cẩn thận né tránh lưỡi dao gió.

Dạ Tế Ngôn không đáng tin này! Muốn quyết liệt với Nhược Thủy hắc y, tốt xấu gì cũng chờ nàng đưa tôi và Bạch Diễm vào núi Bất Chu lại nói!

Để nàng ném chúng tôi ở trên đường là chuyện như thế nào!

Tôi khống chế kết giới đi về phía trước, hy vọng có thể tìm được cửa ra.

Nhưng cái khe như không có điểm cuối, cho dù tôi tìm như thế nào, xung quanh trừ lực hút thật lớn kia thì chính là lưỡi dao gió có thể đánh người hồn phi phách tán.

“Mẹ!” Bỗng nhiên, Bạch Diễm gọi tôi một tiếng.

“Làm sao vậy?” Chẳng lẽ tiểu gia hỏa phát hiện cái gì đó.

Chỉ thấy hắn hưng phấn chỉ vào một bên, nói với tôi: “Là anh trai của chị Tiểu Tiểu!”

Tôi nhìn theo nơi có chút di động hắn chỉ, quả nhiên cảm nhận được chút hơi thở tộc Kim Ô.

Nhưng chín anh trai của Tiểu Tiểu tôi đều gặp qua, tuy hơi thở này giống bọn họ, lại cũng rất xa lạ, không giống như là tôi đã thấy.

“Là anh trai nào, con nhận được sao?” Tôi hỏi Bạch Diễm.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, buồn rầu lắc đầu: “Không nhớ rõ… Chị Tiểu Tiểu thật nhiều anh trai, con đều không nhớ rõ…”

Lúc hắn chỉ có bốn tháng ở trong bụng tôi mới thấy qua mấy Kim Ô khác, không nhớ rõ cũng là bình thường.

Mặc kệ thế nào, ở chỗ này gặp được một tia hơi thở quen thuộc, tôi đều là rất vui vẻ.

Sau khi cẩn thận đề phòng kia có thể là bẫy rập hay không, tôi vẫn lựa chọn đi qua nhìn xem.

Tốt nhất là hơi thở của nhị nhị, dù sao hắn và Mặc Hàn vốn nên là ở núi Bất Chu. Nếu có thể nhìn thấy hắn, hẳn là có thể hỏi ra tình huống của Mặc Hàn.

Nhớ tới không rõ tin tức của Mặc Hàn, tim tôi lại nhói lần nữa.

Bạch Diễm nắm lấy vạt áo của tôi, vừa hiểu chuyện phòng bị tình huống xung quanh với tôi, vừa còn suy nghĩ hơi thở kia là Kim Ô nào.

Tôi đi tới càng gần, hơi thở kia dần nồng đậm, lưỡi dao gió bên trong không gian cũng ít không ít.

Từ xa, phía trước truyền đến ánh sáng màu vàng, đó là ánh sáng Kim Ô, tôi nhận ra được!

Tôi không khỏi kinh hỉ, đi với tốc độ nhanh hơn.

Nhưng chờ lúc tôi đuổi tới nơi đó, lại sửng sốt.

Thứ phát ra ánh sáng mặt trời màu vàng kia, lại chỉ là một lông chim màu vàng.

Lông kia không khác cái mà Nhị Nhị cho tôi lúc trước lắm, chẳng qua hai cái của Nhị Nhị đều không bằng bàn tay.

Một cọng này, lại không dài như vậy.

Tộc Kim Ô hay là Yêu tộc đều là vũ tộc, là vũ tộc thì có một thiên tính —— càng là lông chim hiếm có thì càng là trân quý.

Tôi là máu đầu tin của Bàn Phượng, một tổ tương đối quen thuộc với phượng hoàng, bọn họ trân quý nhất, ngoài pháp lực cường đại nhất, đó là ba cọng lông đuôi, đặc biệt là một cọng ở giữa.

Tộc Kim Ô…

Tôi nhớ tới trước kia gặp qua chân thân củaTiểu Tiểu, trên cơ thể màu vàng lóa mắt, hình như cũng là kéo ba cọng lông đuôi đẹp đẽ quý giá.

Lông chim màu vàng trước mắt này, sẽ là lông đuôi của Kim Ô sao?

Ánh sáng màu vàng sáng ngời lại không chói mắt, như mặt trời ấm áp buổi trưa giữa trời đông giá rét. Đi đến chỗ ánh sáng, lưỡi dao gió trong trong không gian đều bị hóa giải.

Chín anh trai của Tiểu Tiểu kia, hẳn là sẽ không có pháp lực cường đại như vậy, chỉ bằng một cọng lông vũ là có thể vẽ ra một mảnh bình yên ở trong cái khe không gian nguy cơ trùng trùng này.

Trong đầu tôi không khỏi hiện lên khuôn mặt của Hi Hòa.

Không, hơi thở không giống, đây cũng không phải là lông chim của nàng.

Kia, chẳng lẽ là Đế Tuấn quá cố, hoặc là Thái Nhất đã mất tích?

Tôi cũng chưa gặp qua hai Kim Ô này, nhưng cổ pháp lực cường đại này, rất khó làm tôi lại nghĩ đến người khác.

Dù sao bị nhốt ở chỗ này cũng không có cách nào, chi bằng nghĩ biện pháp từ trên lông chim Kim Ô này.

Lúc trước Nhị Nhị dạy tôi cách dùng là bẻ gãy, như vậy hình như hắn là có thể cảm ứng được.

Không bằng, tôi thử xem bẻ gãy lông chim này? Nếu là lông chim của Thái Nhất mà nói, nói không chừng còn có thể tìm ra nơi mất tích hắn!

Nếu là Đế Tuấn làm sao bây giờ?

Tôi cưỡng ép làm lơ vấn đề này.

“Bạch Diễm, ra phía sau mẹ.” Tôi để Bạch Diễm trốn đến nói an toàn, mình chậm rãi đưa bàn tay ra kết giới.

Ở ngoài kết giới, ánh sáng chạm đến chỗ nào, đều mang theo ấm áp của mặt trời.

Tôi chậm rãi dưa tay tới gần lông chim kia, lông chim kia không kháng cự tôi, tùy ý tôi cầm ở trong tay.

Tôi triệu hồi ra Linh Lung đứng ở trên lưng nàng, để Bạch Diễm ở bên trong kết giới, để tránh có cái gì ngoài ý muốn lan đến gần hắn.

“Tuy không biết đến tột cùng anh là ai mà để lại lông chim, nhưng chuyện khẩn cấp, tôi cũng thật sự là không có cách nào mới nghĩ ra hạ sách như vậy. Nếu làm sai nói, xin lỗi!”

Tôi xin lỗi trước, cắn răng, lòng căng thẳng, đôi tay dùng sức bẻ gãy lông chim một bàn tay tôi gần như không nắm được.

Ánh sáng ngập trời từ bên trong lông chim lan ra, trong nháy mắt, chỗ ánh vàng có thể chiếu được, gần như muốn nướng tan tôi.

Giữa mày hiện lên một tia lạnh lẽo, tôi lo lắng cho Bạch Diễm, muốn mang theo hắn rời khỏi nơi này, lại thấy mạn châu sa hoa giữa mày hắn nở rộ.

Giữa mày tôi vừa mới hiện lên lạnh lẽo, cũng là thoáng hiện ấn ký đi.

Ánh sáng màu đen từ giữa mày Bạch Diễm sáng lên, bao phủ toàn thân hắn, tôi nghe được hắn yếu ớt nói: “Mẹ, con không có việc gì, mẹ thế nào? Con không nóng, mẹ còn nóng không?”

Hắn vừa nói như vậy, tôi lại nhớ tới, sau khi giữa mày hiện lên lạnh lẽo, ánh sáng vàng thật sự không còn nóng cháy người như vậy.

Tôi trở lại bên trong kết giới một lần nữa, trong lông chim màu vàng bị bẻ gãy kia dần hiện ra một bóng người.

Là một bóng dáng một người đàn ông xa lạ, nhưng rất mơ hồ, thậm chí đều không thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Nhìn chúng tôi, hắn có chút mất mát thì thào một tiếng: “Là người Minh Cung…”

Hắn thất vọng như vậy, là đang đợi ai sao?

Tôi còn chưa kịp hỏi hắn cái gì, lại nghe hắn thấp giọng nỉ non một câu: “Minh Cung, thôi.” Hắn nhìn về phía chúng tôi: “Các ngươi có thể mang lông đuôi của ta đi ra ngoài không?”

“Xin lỗi, chúng ta cũng bị vây ở chỗ này, không có cách nào đi ra ngoài.” Tôi bất đắc dĩ nói: “Ta vốn còn muốn nhờ lực lượng của tiền bối đi ra ngoài…”

“Ta sẽ giúp các ngươi đi ra ngoài.” Hắn dễ nói chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là quan sát chúng tôi trong chốc lát, hắn lại hỏi: “Các ngươi có quan hệ gì với huynh đệ Lãnh Mặc Hàn chủ nhân Minh Cung?”

Hắn hỏi rẩ bình thản, không giống như là kẻ thù của Mặc Hàn, tôi đáp đúng sự thật: “Mặc Hàn là trượng phu của ta đây là hài tử của ta và Mặc Hàn.”

Nhìn thấy Bạch Diễm, hắn kinh ngạc một chút: “Mặc Hàn đều có hài tử… Lần trước thấy hắn, hắn cũng vẫn chỉ là một hài tử… Ta ở chỗ này đến tột cùng là ngây người đã bao lâu rồi?”

Hắn tự giễu hỏi một câu, lại bất đắc dĩ lắc đầu, nói với tôi: “Thì ra là thê nhi Mặc Hàn, ta sẽ đưa các ngươi đi ra ngoài. Chỉ là, sau khi ra ngoài, hy vọng có thể mang lông đuôi của ta đi Thang Cốc.”

“Được.” Ta đáp ứng rồi.

Hắn hẳn chính là Thái Nhất!

Đây là một tia tàn hồn của hắn, hay chỉ là một tia ý thức?

Tôi đang muốn hỏi hắn, hắn cũng đã động thủ trước, pháp lực cường đại nháy mắt đâm kết giới chỗ chúng tôi thật mạnh về phía cái khe không gian.

Tôi vội vàng ôm chặt Bạch Diễm gia cố kết giới, lại không chờ cảm giác kết giới đụng phải cái khe bị xé rách, mà chỉ thấy một ánh sáng vàng đánh vào trên vách cái khe cắn nuốt tất cả, lại mạnh mẽ ép cái khe tạo thành hàng rào xé rách ra một lỗ hổng.

Kết giới của chúng tôi bị ánh sáng vàng đẩy vào trong đó, tôi dùng pháp lực cầm lông đuôi màu vàng bên trong bị cắt thành hai đoạn lên, ôm vào trong ngực, xông ra ngoài với kết giới.

Ở dưới bảo hộ của ánh sáng vàng, cũng không biết đấu đá lung tung bao lâu, tôi mới cảm giác ngừng lại.

Ánh sáng vàng dần tan đi, nhìn mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu, với uy áp đột nhiên bao phủ ở trên người tôi kia, tự đáy lòng tôi lại cảm thấy vui vẻ.

Chúng tôi đã đến núi Bất Chu!

Bạch Diễm bình yên vô sự, tôi lại nhìn về phía lông chim trong tay mình, bên trên đã không có chút hơi thở nào của pháp lực.

Thái Nhất vì đưa tôi và Bạch Diễm ra, hao hết toàn bộ pháp lực để ở trên lông đuôi này.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với Nhị Nhị, hắn muốn gặp chú ruột của hắn như vậy, lần này cơ hội lại bị tôi dùng hết.

Chịu ủy thác của người khác, phải hết mình với việc của người. Tôi thật cẩn thận thu hai đoạn lông chim mất đi ánh sáng trong tay, uy áp của Hồng Hoang bắt đầu tìm mình ở khắp nơi núi Bất Chu.

Tôi cũng không quen thuộc với Bất Chu, lúc trước Mặc Hàn dẫn tôi đi mấy nơi, cũng đều chỉ giới hạn trong núi Bất Chu không đứt một đoạn núi kia.

Hiện tại… Tôi đứng ở trên lưng Linh Lung nhìn nửa trụ chống trời của núi Bất Chu đối diện, bi ai phát hiện chúng tôi đang ở phía trên một ngọn núi bị gãy nửa khác.

Nghe Mặc Hàn nói, một nửa núi này, nguyên nhân bởi vì thủy triều Hãn Hải sẽ bao phủ hơn phân nửa, không có thần thượng cổ định cư ở chỗ này, đã bị hoang phế không sai biệt lắm.

Tôi thả pháp lực ra tra xét một vòng xung quanh, phạm vi trăm dặm đều không tìm được tung tích của bất kì kẻ nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn tính toán đi đến trước mặt nửa ngọn núi khác, tìm Hi Hòa và Tiểu Tiểu, hỏi các nàng tình huống của Mặc Hàn một chút, lại nói chuyện của Thái Nhất cho các nàng.

Tôi dẫn Bạch Diễm đi về phía trước, uy áp của Hồng Hoang đè ở trên người tôi, ảnh hưởng lại không lớn với tôi.

Tôi gần như đều có thể tưởng tượng đến vẻ mặt hắn nín thở nghẹn đến nội thương kia.

Hừ, tôi thích bộ dáng hắn muốn đánh tôi lại cố tình không đánh được này!

Cảm ơn các đại thần cống hiến cho núi Bất Chu vì chống cự Hồng Hoang mà làm ra pháp trận phòng hộ!

Nhưng mà, đi chưa đến không hai bước, Bạch Diễm bỗng nhiên túm vào tay của tôi, nói với tôi: “Mụ mụ, có người!”

Tôi cả kinh, vội thả pháp lực ra đi tra xét, nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra.

“Ở đâu? Biết là ai sao?” Tôi hỏi Bạch Diễm.

Tiểu gia hỏa lắc đầu: “Không quen biết… Tốc độ của hắn rất nhanh! Mẹ, hắn lớn lên thật đáng sợ…”

Có thể làm đứa trẻ Bạch Diễm sinh ra làm quỷ thai nói đáng sợ như vậy không nhiều lắm, tôi lại tạo ra kết giới lần nữa, tập trung toàn bộ linh lực tới đôi mắt, quả nhiên nhìn thấy có một bóng dáng cực nhanh hiện ra phía sau tôi và Bạch Diễm cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play