Chương 5: Thanh mai nhỏ bé có chút mạnh (5)

Editor: Mai Tuyết Vân

"Mày là cái loại không có mẹ dạy..."

Không có mẹ dạy sao...

Tối đi ngủ, Thích Hà lăn lộn qua lại trên giường, cuối cùng đứng lên đá bàn học một cái chửi tục một câu: "Má nó!"

Hắn có để ý việc bị người ta chửi không?

Chết tiệt! Hắn có để ý đấy!

Mầm mống cái ác chậm rãi nảy nở trong lòng, hắn còn chưa làm gì cô ngốc mà bà lão đó dám chạy đến vung tay vung chân trước mặt hắn à? Là thấy hắn dễ bắt nạt phải không?

Thích Hà càng nghĩ càng cảm thấy không nuốt trôi được cục tức này.

Nếu mọi người đều khinh thường hắn, cảm thấy hắn là một thằng con hoang côn đồ bất trị, vậy thì hắn sẽ chứng minh cho họ xem!

Mắng hắn đi! Ha ha!

Thích Hà cười lạnh, cười đến mức tàn nhẫn lạnh lùng, trong lòng đã có một chủ ý.

*

Thôn quê khá vắng vẻ vẫn còn dùng củi để đốt. Hầu như nhà nào cũng có phòng củi chứa cỏ phơi khô và củi gỗ bên trong.

Thích Hà châm một điếu thuốc đứng cạnh phòng chứa củi nhà bà ngoại của Vân Phồn Tinh.

Thật ra hắn biết rõ tính cách của mình không xấu lắm. Chẳng qua mọi người không hiểu hắn đều coi thường hắn, vì thế hắn mới dứt khoát phản nghịch trở nên hư hỏng.

Nếu hắn thật sự là tên côn đồ ác bá, thì toàn bộ những người chửi mắng hắn sau lưng đều đã chịu đau khổ rồi, bạn có tin không?

Hắn cũng chưa đủ tuổi thành niên, dù giết người cũng không cần đền mạng!

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy bản thân có suy nghĩ ác độc như thế lại chẳng ra tay được, chỉ có thể phá hoại đôi chút! Hắn không muốn kéo dài thêm nữa, bọn họ đã bảo hắn là thằng khốn thì hắn sẽ ăn miếng trả miếng vô liêm sỉ cho họ xem.

Sương khói lượn lờ.

Hút xong một điếu thuốc.

Niềm tin trong lòng Thích Hà từ tốn được củng cố.

Cuộc sống này bị chèn ép như thế, người hiền lành luôn bị bắt nạt, ngựa hiền quá thì bị người ta cưỡi. Hắn vừa không muốn bị người ta khinh rẻ vừa không muốn bị người ta chà đạp!

Dùng bật lửa đốt phòng chứa cửi, nhìn ngọn lửa xinh đẹp bốc lên hừng hực.

Thích Hà đắc ý kiêu ngạo cười, sự tức giận bị đè nén nhiều năm trong lòng tựa như biến mất trong nháy mắt, khiến hắn có cảm giác tự hào.

Thật là sảng khoái!

Mắng ông đây đi, mắng ông đây nữa đi!

Lửa không cháy đến bản thân thì chẳng ai biết đau cả!

Thích Hà xoay người rời đi vứt lại ngọn lửa phía sau, chậm rãi thơ thẩn trên con đường nhỏ, tiện thể ra bờ sông rửa mặt.

Sau đó lại nhìn thấy... Phồn Tinh cài kẹp đủ màu sắc trên đầu chậm chạp đi tới, Sưu Thần Hào đã sớm tuyệt vọng. Ma ma à, mấy cái kẹp đó không đẹp đâu, xin cô đừng bắt nó khen cô mỗi ngày nữa.

Sưu Thần Hào cảm thấy từ trước đến nay chưa từng đau khổ như vậy, tiểu thư Ngân Phồn Tinh à, trên đầu cô kẹp đủ loại màu sắc thế kia, còn bắt nó mỗi ngày khen cô không được trùng lặp!

Thiệt là biết cách hành hạ nó thê thảm!

"Con ngốc kia đứng lại." Ác ý tràn ngập đáy lòng Thích Hà, ánh mắt khi nhìn về phía Phồn Tinh thoáng qua ý xấu.

"Hắn thành kẻ xấu rồi." Phồn Tinh nói với Sưu Thần Hào.

[Làm sao cô biết được?]

"Hơi thở."

"Hơi thở không ổn."

Phồn Tinh có thể cảm nhận sâu sắc thiện ác trên thân một người, thiện ác không tỏ bên ngoài mà từ nội tâm.

Có một số người nhìn mặt hung ác nhưng bên trong dịu dàng. Có một số người nhìn vô hại, nhưng trái tim lại băng giá.

Rất giống như hồ lô ngào đường mềm mại đến khi cô cắn vào lại trở thành chân gà chiên cứng ngắt vậy.

Phồn Tinh ngoan ngoãn đứng lại khiến Thích Hà hừ lạnh trong lòng một tiếng, đúng là con ngốc chắc sẽ rất dễ bắt nạt.

Thích Hà cúi đầu đắc ý nhướng màu nói với cô ngốc: "Con ngốc kia, tao đã đốt phòng củi nhà mày rồi. Để tao xem mày và bà già kia ngủ đâu tối nay."

Hắn vừa nghĩ đến việc mình làm, vừa không kìm được cảm thấy tàn nhẫn.

Còn cố tình chỉ vào nơi đang bốc khói cách đó không xa: "Thấy không? Nhà mày đang cháy đấy. Sợ không hả? Nếu mày và bà già kia không ở nhà, ngọn lửa tao đốt đã thiêu chết chúng mày rồi!"

Đúng, chính là thế này.

Cứ tiếp tục như thế tâm địa sẽ vô cùng ác độc!

Đợi một ngày khi trở về nhà họ Thích, thiêu chết toàn bộ những kẻ họ Thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play