Editor: Mai Tuyết Vân

Không một ai biết khi Thích Mộc Vũ đến tìm hắn, thật ra Thích Hà rất vui vẻ. Hắn cho ràng cuối cùng cha đã nhớ đến hắn, cho rằng trong lòng Thích Mộc Vũ vẫn còn đứa con trai là hắn. Cho rằng...Bản thân còn chưa hoàn toàn bị ruồng bỏ.

Cuối cùng sự thật lại chứng minh, chính hắn đã si tâm vọng tưởng. Hắn giống như một món đồ bị người khác tiện tay vứt bỏ, còn cho rằng bản thân có chút hữu dụng. Trên thực tế trong lòng người khác, một chút ảnh hưởng cũng không có.

Vừa rồi hắn cố tình chọc giận Thích Mộc Vũ, hắn muốn nhìn thấy ông ta có thể tuyệt tình đến mức nào? Có bản lĩnh thì đánh chết hắn đi!

Qủa thật người ta đã không coi hắn là con trai, lúc đánh chưa từng nương tay. Bây giờ hắn không thể cử động, Thích Hà vừa khóc vừa cười, cuối cùng nhịn không được bắt đầu cười lạnh.

Có đôi khi làm chết tâm người khác, thật ra là chuyện hết sức dễ dàng. Chỉ cần niềm tin sụp đổ, biết bản thân hoàn toàn bị người khác vứt bỏ, biết mình không là gì, tâm tư sẽ hóa thành tro bụi. Hoàn toàn rơi vào cái hố của sự tuyệt vọng khôn cùng.

Khi trời đã tối Phồn Tinh mới trở về. Lên lớp ăn vụng hạt điều thì thôi, sau khi ăn xong còn nhét cái túi chưa đóng vào bàn học. Hạt điều từ trong bàn học rơi xuống mặt đất, khiến cho giáo viên toán té gãy chân, cái này thì quá đáng rồi!

Ngay cả khi sau lưng cô có chỗ dựa, cũng không chịu nổi việc cô gây họa như thế!

Phạt, tất nhiên phải phạt! Vì thế bị phạt trực nhật, quét dọn vệ sinh một tháng. Vừa quét dọn vừa cắn hạt dưa, hoạt động não của cô cũng thật kỳ lạ.

Phía trước thì quét, phía sau xả vỏ hạt dưa. Quét rồi lại quét, quét xong một đường dài sau khi nhìn lại thì sao? Vì sao lại bẩn như vậy, thế là quét thêm lần nữa.

Đợi khi cô quét dọn vệ sinh xong, học sinh nội trú cũng đã hoàn thành việc tự học buổi tối trở về ký túc luôn rồi.

Phồn Tinh mở cửa, vô cùng tò mò nghiêng đầu nhìn. Vì sao không mở đèn? Bông hoa nhỏ Thích Hà không ở nhà sao?

Sau khi đi vào bên trong mới phát hiện, Thích Hà ngây ngốc ngồi dưới đất không nhúc nhích. Trên mặt có dấu tay, chắc là bị người ta đánh. Phồn Tinh ngồi đối diện Thích Hà, ánh mắt nhìn hắn chăm chú.

Sưu Thần Hào nói: [Tiểu thư Phồn Tinh, cô an ủi hắn đi.] Tuyệt vọng thì đưa hy vọng, đau lòng thì cần an ủi, tránh để Chiến thần đại nhân sa đọa mà hư hỏng.

Haizz, hành động đơn giản như thế mà còn cần nó phải dạy, đúng là quá ngốc! Nó vừa định tiếp tục dạy Phồn Tinh, làm thế nào để an ủi một chàng trai bị đau lòng.

Chỉ kịp thấy Phồn Tinh yên lặng lại gần Thích Hà một chút, sau đó nhanh như chớp ôm lấy cổ Thích Hà, bàn tay chậm rãi xoa đầu hắn.

"Ngoan, không đau lòng, tôi ở đây.""

Trường hợp này, tình huống như vậy...

Sưu Thần Hào cảm thấy hình như hơi lạ, nhưng cũng không nói ra được.

Thích Hà bất ngờ bị người khác ôm cũng không phản ứng kịp. Nhưng nếu là người bình thường, thật sự có thể cảm nhận được tầm quan trọng của tình cảm cha mẹ, bạn bè sao?

Phồn Tinh mạnh mẽ ôm người ta vào lòng, mạnh mẽ xoa đầu hắn, mạnh mẽ bảo hắn ngoan nào, có phải vô cùng giống người làm mẹ không?

Phồn Tinh cũng không biết phải an ủi người khác thế nào. Chỉ nhớ rằng có người từng đối xử với cô như vậy. Nhưng là ai thì cô không nhớ rõ.

Sau khi Thích Hà bị ôm, mới đầu không cảm nhận được, sau khi hồi phục tinh thần mới cảm thấy một mùi hương nồng nàn truyền đến.

Tiết thanh minh rất lạnh, hôm nay lại ăn đánh, đánh đến mức tan nát cõi lòng. Khiến hắn có cảm giác bị người ta vứt bỏ, không cảm nhận được chút ấm áp nào. Nhưng giờ phút này, hình như tiết trời đã dần ấm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play