Editor: Mai Tuyết Vân

"Cô sẽ luôn nuôi tôi ư?" Tạ Trản dò hỏi.

Vấn đề này... "Sau này cậu phải càng nghe lời, càng đáng yêu hơn mới được." Đại lão đã học được cách cò kè trả giá.

Trái tim Tạ Trản vui sướng: "Hoàn thành những yêu cầu cô đặt ra à?"

"Phải rồi, thật thông minh." Pt vươn tay nhỏ xoa đầu cún cưng Tạ Trản.

Sau khi nhận được đáp án mình mong chờ, tâm tình Tạ Trản lập tức thả lỏng. Sau đó trịnh trọng tuyên bố: "Tôi nhất định sẽ làm được những thứ mà cô yêu cầu, sẽ không để cô có cơ hội nuốt lời."

Nếu như có người đồng ý nuôi hắn cả đời, thì đấy là một chuyện tốt mà!

Cho dù là làm chim hoàng yến, hắn cũng cam lòng!

"Đừng vội vàng, cứ thong thả mà làm." Đúng là bông hoa nhỏ cần được khích lệ tưới nước, bây giờ so hắn với trước kia càng giống như đóa hoa nhỏ xanh mơn mởn, còn khi xưa chỉ là một bông hoa héo tàn.

Sưu Thần Hào cũng không biết, hoa nhà ai mà trồng thành xanh tốt nữa.

Giờ phút này Tạ Trản cũng hoàn toàn không biết rằng, bản thân vô tình có thêm một danh xưng thân mật.

Sao lại gọi là bông hoa nhỏ!

Ông đây không phải chim hoàng yến của cô ư?

"Lời nói gió bay, trước tiên cô để tôi hôn một cái, xem như là tiền cọc cho tôi." Tạ Trản đảo mắt, dường như vừa nghĩ ra điều gì xấu xa.

Hắn vẫn cảm thấy hơi bất an.

Quan hệ giữa nam và nữ, nếu không thể thân mật với nhau thì thời gian càng trôi qua sự ràng buộc càng ít đi.

Xem như hắn đã nhìn ra, Ngọc Phồn Tinh giống như một đứa trẻ ngốc. Có lẽ giữa cô và Thẩm Anh Bác chẳng xảy ra chuyện gì đâu.

Hắn muốn từng bước khắc sâu mối liên hệ giữa hai người, khiến cô từ từ tiếp nhận sự tồn tại của hắn.  Cho dù là nuôi chim hoàng yến, hắn cũng phải trở thành chú chim cô không nỡ tách rời!

Không thể có chuyện hắn đã đánh đổi lòng tin, mà cô còn có thể bảo toàn giữ mình!

Muốn trầm luân phải cùng nhau trầm luân!

Sưu Thần Hào trợn mắt cún ngốc nghếch, nếu đây không phải là Chiến thần đại nhân thì nó đã mắng một câu khốn nạn.

Chiến thần đại nhân mà lại chủ động đưa ra yêu cầu mặt dày như vậy, đây là Chiến thần đại nhân cao quý lạnh lùng suốt mấy chục vạn năm qua của nó đây sao?

Nó bắt đầu hơi hoài nghi, lời đồn đại có liên quan đến việc Chiến thần đại nhân ngã xuống.

Có lời đồn rằng Chiến thần đại nhân tranh giành nữ nhân với người ta, nên mới tàn sát sinh linh đại khai sát giới, phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, bị thiên đạo trừng phạt mới rơi xuống khỏi Thiên giới.

Lúc trước có chết nó cũng không tin, nhưng bây giờ cảm thấy...

Bạn nhìn vẻ mặt háo sắc của hắn xem, nói không chừng là sự thật đó???

Phồn Tinh không chút do dự lắc đầu: "Cậu không thể, hôn tôi."

Trong lòng Sưu Thần Hào thả lỏng, chà, may mà vẫn còn một người hiểu chuyện.

Hai người bọn họ không hợp đâu đã biết chưa hả?

"Nhưng, tôi có thể, hôn cậu. " Đại lão nói tiếp.

Trong đầu Đại lão rất rõ ràng, không được để người ta chiếm tiện nghi của mình, cả đời này đừng hòng. Nhưng cô đi chiếm tiện nghi của người khác thì cô rất thoải mái hưởng thụ!

Tạ Trản còn chưa kịp phản ứng thì Phồn Tinh đã hơi ngẩng đầu hôn lên má trái của hắn một cái.

Nhẹ tựa chuồn chuồn đạp nước.

Tạ Trản á một tiếng thì mặt lập tức đỏ lên. Đỏ rực như mông khỉ vậy.

Bạn đừng có thất hắn suốt ngày bảo muốn được bao dưỡng nhưng thực tế chẳng có chút kinh nghiệm thực chiến, thật sự quá tội nghiệp.

"Tôi...Tôi phải về ký túc xá để đi ngủ, tôi đi......" Tạ Trản vội vàng hấp tấp quay người bỏ chạy.

Phồn Tinh như chú gấu nhỏ vừa trộm được dầu của chuột con, liên tục cười khanh khách sau lưng hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play