Editor: Mai Tuyết Vân

Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, gừng càng già càng cay.

Hai vợ chồng Ngọc Trường Thịnh cũng không muốn nói xấu Thẩm Anh Bác, chỉ tập trung đào hầm cho hắn.

"Nếu nó ấp úng chứng tỏ nó không có bản lĩnh. Nếu nó đứng về phía em gái thì nhất định sẽ không đối xử tốt với con. Nếu con rảnh thì đi hỏi Thẩm Anh Bác đi."

Đào hầm, gài bẫy, chôn chết con nghé con như hắn!

Quả thực có thể so sánh câu hỏi này với khó khăn muôn thuở: "Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"

"Không cần hỏi hắn." Phồn Tinh phí rất nhiều sức lột vỏ tôm, từ tốn cho vào chén nhỏ chất đầy tôm lột.

"Phồn Tinh à, chỉ hỏi nó một câu thôi, không phải vấn đề gì to tát đâu." Tần Nhuỵ nghiến răng nén giận nói với con gái.

"Không muốn hỏi, chẳng muốn nói chuyện với hắn." Đại lão tỏ vẻ đó là một chuyện rất to tát.

Người kia đầu óc rất kỳ lạ, nhưng lại thích tự mình đa tình, cô nghi ngờ rằng hắn muốn ăn bánh bao của cô.

Tần Nhuỵ sâu sắc cảm thấy được sự bất thường trong lời nói, "Phồn Tinh, gần đây quan hệ của con và Thẩm Anh Bác thế nào?"

"Con và hắn, không có quan hệ gì." Đại lão thốt ra một câu gây long trời lở đất.

Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhuỵ cả kinh, đồng thời hỏi: "Con và Thẩm Anh Bác chia tay rồi hả?"

Hai vợ chồng này với vấn đề tình cảm của con gái, một người tò mò, một người thấy quái lạ.

"Vâng."

"Sao lại chia tay?" Họ cùng hỏi.

Phồn Tinh buông đũa xuống, so ngón tay: "E hèm..."

Sưu Thần Hào cảm thấy, nhất định là cô cảm thấy răng dính rau là một lý do rất vô sỉ.

Nếu không sao cô lại tỏ vẻ đáng yêu như thế, đang không biết phải nói thế nào đúng không?

Khi cô nhắc đến chuyện này với Thẩm Anh Bác, đã dùng dáng vẻ rất nghiêm túc!

IQ=3???

Người chỉ có IQ = 3 mà làm những chuyện cặn bã thế à?

Thậm chí nó cảm thấy, thật ra cô hoàn toàn biết đó là lý do xàm xí nhưng vẫn cố ý nói!

Đúng là ma quỷ mà!

"Xấu xí, không thích." Phồn Tinh đối mặt với sự thúc giục của vợ chồng Ngọc Trường Thịnh, đáp.

Đối với tật xấu thích cái đẹp của con gái đã khắc sâu vào nhận thức khiến hai vợ chồng nhướng mày, cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.

Xấu xí sao?

Chẳng lẽ là...

"Thẩm Anh Bác bị tàn phá nhan sắc rồi à?" Trong lòng Ngọc Trường Thịnh vui vẻ, a di đà Phật, hơi sung sướng, "Sao mặt lại bị huỷ? Các con có tiết mục giải trí gì có hệ số nguy hiểm cao sao?"

"...Mặt không bị huỷ."

Mặt không huỷ? Vậy trở nên xấu xí thế nào đây?

Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhuỵ nhìn nhau.

Nghe thấy con gái nhỏ bé nhà mình còn học được cách thở dài, có phần bất đắc dĩ khi nhắc đến chuyện này.

Dường như đã nhìn thấu chuyện nhân gian, chỉ còn thiếu việc cảm thán.

"Hắn ấy à, trên răng, có dính rau xanh. Xấu xí, haizz, con rất thất vọng với hắn." Giọng điệu này tương tự như câu: "Ba thật thất vọng vì con, đừng nói thêm nữa, càng nói càng đau lòng."

Ngọc Trường Thịnh nhìn Tần Nhuỵ, phát hiện vợ mình cũng đang hoang mang nhìn ông.

Hai vợ chồng còn muốn hỏi thêm, Phồn Tinh đã cúi đầu, chớp chớp hàng mi như sắp khóc.

"Tinh Nhi à..." Lý do của con thật tuỳ tiện mà.

Nhưng mọi lời nói vừa đến miệng đều biến mất, bởi vì Phồn Tinh mím môi nhìn ỉu xìu.

"Con thất tình, không vui đâu, cho nên, đừng hỏi nữa."

Thấy dáng vẻ buồn tủi của con, tựa như đã bị tổn thương vì tình yêu, Tần Nhuỵ vội nói: "Được, được, mẹ không hỏi nữa." Chia tay là được rồi, chỉ cần sau này không liên quan đến Thẩm Anh Bác nữa là được!

Bà nhìn mặt con gái nhăn nhó như chiếc bánh sủi cảo, chỉ biết tặc lưỡi đau lòng.

Không nên nhắc đến chuyện khổ sở này.

Tuy lý do chia tay cũng đỉnh đấy... Thật bậy bạ, nhưng cũng chẳng cần đúng đắn làm gì, đứa nhỏ Phồn Tinh bị Thẩm Anh Bác làm tổn thương nên mới tuỳ ý bịa một lý do chăng?

Băng dày ba thước không phải chỉ do lạnh một ngày, trái tim phụ nữ chết không phải do một lần bị tổn thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play