Editor: Mai Tuyết Vân

Tổ tiết mục chuẩn bị thức ăn trưa, vì tập luyện cho chương trình mất rất nhiều sức, nên ăn cơm trưa cũng rất ngon.

Bữa sáng Phồn Tinh có thể uống hai ly sữa đậu nành, thêm ba chiếc bánh bao dưa chua, và một bát bún.

Hơn nữa khi Đại lão ăn cái gì cũng đều phải theo tuần tự, lấy một chiếc dĩa ra, bẻ đôi bánh bao, lựa nhân ra nhận vỏ bánh ra vỏ bánh đặt vào trong dĩa. Sau đó uống một hớp sữa nhuận giọng, rồi chấm vỏ bánh bao vào sữa, cuối cùng mới bỏ vào muỗng múc bún ăn cùng nhau. Cầm lấy ly sữa đậu nành còn lại, vừa đi vừa uống.

Mỗi ngày đều như thế, trình tự này không thể bị gián đoạn!

Nhưng buổi sáng ngày hôm nay, quá trình ấy lại bị xáo trộn.

Bởi vì có người quấy rầy Đại lão dùng bữa sáng, vốn dung lượng não của cô chỉ có như thế, lại có người quấy nhiễu, khiến Phồn Tinh lập tức bị bối rối.

"Phồn Tinh, sao mấy ngày nay em không ăn sáng cùng anh?" Thẩm Anh Bác bưng khay thức ăn, không mời mà đến ngồi đối diện Phồn Tinh.

Sau khi thấy rõ Đại lão ăn thứ gì, còn tự mình đa tình hỏi một câu: "Phồn Tinh, chỗ này... Là chuẩn bị cho anh sao?"

Mấy ngày nay cường độ huấn luyện cao khiến hắn mệt suýt chết, hắn cũng chẳng có tâm tư liếc mắt thả thính với Phồn Tinh.

Không ngờ rằng, cô lại rất hiểu hắn, còn chuẩn bị cho hắn một bữa sáng ngon.

Người trẻ tuổi, dám đoạt miếng mồi từ miệng hổ, thật dũng cảm!

Phồn Tinh cảm thấy có người thích đồ ăn của mình, vô thức nuốt sạch nhân bánh bao, sau đó còn ăn cả vỏ bánh.

Dường như sợ người khác cướp mất.

Vỏ bánh bao không nhúng sữa, sau khi ăn vào lại bị nghẹn.

"Đừng ảo tưởng." Phồn Tinh không hề do dự, nghẹn ngào nói.

Nếu bông hoa nhỏ của cô muốn ăn, cô còn khẽ cắn môi nhẫn nhịn.

Nhưng bông hoa lạ thì... Xin lỗi nhé, chỉ được một miếng.

Còn Thẩm Anh Bác... Ngay cả bông hoa lạ cũng không bằng!

[Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ mình nhé!]

Thẩm Anh Bác nghẹn lời, câu nói "Đừng ảo tưởng" lưu loát vừa rồi khiến hắn không thể nào tiếp lời.

Giống như hắn một mình tự đa tình, trong mắt Ngọc Phồn Tinh, hắn còn không quan trọng bằng bát bún kia.

Ảo giác chăng?

Nhất định là không nhầm đâu!

Thẩm Anh Bác không hề hoảng hốt, vững vàng chấn định bản thân.

Cảm thấy Phồn Tinh đang lạc mềm buộc chặt với hắn, đám con gái ấy mà đều như thế cả.

Rõ ràng là muốn đến gần một chút, nhưng lại giả vờ dè dặt kiêu căng, chỉ cần hắn hạ thấp xuống một chút, là có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng các cô.

À không, phải gọi là.

Hắn tự nguyện thỏa mãn ảo tưởng của cô.

"Còn giận anh sao?" Thẩm Anh Bác nhỏ giọng hỏi han.

Quanh đây cũng không có ai ngồi, dù sao đa số đều biết quan hệ giữa Ngọc Phồn Tinh và Thẩm Anh Bác không tầm thường, họn họ sẽ không khùng đến mức chọc vào.

"Thật ra do luyện tập mệt quá, không có cách nào quan tâm đến em, Phồn Tinh, thứ lỗi cho anh được không?"

Nói xong còn đắm đuối đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay trái của Phồn Tinh.

Vừa mới đặt lên, hệ thống trong đầu Thẩm Anh Bác lập tức vô cùng cuồng nhiệt kêu lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao linh hồn này lại khiến người ta say mê như thế? Nhanh lên, khiến cô ấy yêu cậu! Sau khi cô ấy yêu cậu xong, cậu có thể đạt được điểm chân tình nhiều hơn những phụ nữ khác gộp lại!"

Hệ thống "nuôi dưỡng tổng giám đốc bá đạo" cũng không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên trở nên luống cuống.

Huyên náo khiến Thẩm Anh Bác đau đầu.

Đại lão nhìn chân chó đang đặt lên mu bàn tay của mình, không chút do dự hất ra.

Thẩm Anh Bác liền không vui.

Hắn cảm thấy bản thân hắn là con cưng của trời, phải dựa vào thủ đoạn thay thế người khác, trở thành con nuôi của nhà họ Thẩm.

Đã từng bước một thay đổi vận mệnh thảm hại bức bách của bản thân, đương nhiên là được trời xanh chiếu cố.

Hắn tự nguyện thỏa mãn ham muốn của cô gái này, nhưng đối phương cũng phải biết điều đón nhận mới được.

Không nể mặt thì hắn sẽ mất hứng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play