Tần quốc công phu nhân nhìn bóng dáng lắc lư phía trước, vừa nhìn thấy tiểu cô nương vừa đi vừa cắn điểm tâm, còn chưa xuống xe ngựa đã khó kiềm được rơi lệ.
Nữ nhi của bà!
Nữ nhi ruột thịt của bà!
Lúc trước bà đã sinh ba con trai, hi vọng có thể sinh được một tiểu nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu. Đến lúc đó ba người ca ca đều yêu quý nàng như trân châu, khiến nàng trở thành hòn ngọc trong lòng Tần gia.
Sau này thật sự sinh ra được một bé gái trắng trẻo bụ bẫm, bà rất vui vẻ, chẳng sợ bản thân chịu tổn thương không bao giờ hối hận.
Kết quả lại có một kẻ giả mạo chiếm lấy vị trí hòn ngọc quý của cô!
Cũng tại người phủ Tần quốc công nhìn người không chuẩn, khiến kẻ giả mạo được bà công nhận. Hoặc là phía sau có người cố tình tính kế, hơn nữa ngay cả kẻ giả mạo kia cũng có ý đồ lừa gạt!
Sau khi trượng phu tra rõ chân tướng, cũng không vì để giữ hòa khí mà giấu giếm bà.
Càng biết rõ thì đau khổ càng ngắn, nói sớm với bà một chút ngược lại càng có lợi. Nếu sau này đợi đến ngày bà biết được bản thân đã sớm gặp nữ nhi ruột nhưng lại bỏ lỡ mấy, chỉ sợ đó mới chính là đau thấu tim gan!
Bà nhìn cô, vừa đi vừa lúc lắc cái cổ giống như chú vịt con.
Chiếc miệng nhai nhóp nhép như chuột đồng.
Đầu nghiêng trái nghiêng phải, tựa như đang rất thích thú.
Từ cửa cung đi ra, mua nào là hồ lô đường, vừa đi vừa ăn, thường xuyên tham ăn tấp vào hàng quán nhỏ ven đường mua thêm.
Tần quốc công phu nhân càng nhìn càng không kiềm được rơi lệ.
Tần quốc công nhìn thấy phu nhân nhà mình khóc đến sắp ngất, sắc mặt càng khó coi. Chuyện năm đó vẫn tiếp tục điều tra, chỗ đáng nghi nhất chính là đích nữ phủ Tướng quân hh.
Phủ Tướng quân hại ông như thế, thù này quyết không đội trời chung!
"Phồn Nhi! Phồn Nhi của thiếp... Thiếp sự con bé sẽ không nhận thiếp... Con bé lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều năm như thế, thiếp còn nhận nhầm kẻ khác làm nữ nhi... Nó sẽ không tha thứ cho thiếp, nhất định sẽ không tha thứ cho thiếp..."Quốc công phu nhân khóc không kịp thở, lập tức ngất lịm đi.
Sau khi Đại công tử biết được, tiểu cô nương đáng yêu đó chính là muội muội thật sự của hắn. Ngơ ngác một hồi lâu, rồi gào khóc không màn đến cái gì gọi là nho nhã lịch sự.
Vừa khóc vừa cười một trận, thậm chí Tần Tư Cổ còn không kịp để người ta chuẩn bị kiệu, bỏ chạy ra ngoài...
Ngồi xổm trước nhà Mộc Lão Tam thuê, rất giống như người dân chân lấm tay bùn, vùi đầu vào góc tường mà khóc một trận lớn.
Không chỉ khóc hu hu, mà còn nức nở gào khóc.
Mộc Lão Tam cũng cảm thấy dù bản thân đã nằm trong quan tài, cũng có thể bị tiếng khóc huyên náo này đánh thức.
Giấu diếm không xong.
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại trang Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Ông biết chuyện đã đến rồi.
"Tiến vào trong ngồi, khóc thành như vậy còn ra thể thống gì." Mộc Lão Tam mở cửa, nói với Tần Tư Cổ.
Đại công tử giật mình, sau đó đỏ mặt: "Ông... Ông nghe thấy sao?"
Mộc Lão Tam: "... Cậu gào khóc như ma chê quỷ hờn, ta lại không bị điếc."
Đáng thương nhất vẫn là Từ Thụy Khanh, ngồi ngay ngắn trong trường thi, múa bút thành văn, thỉnh thoảng còn mỉm cười.
Trong lòng nghĩ, đề thi năm nay đối với hắn rất đơn giản. Thi công thành danh, tựa như món đồ trong túi hắn. Nói vậy thì đến ngày bảng vàng đề danh cũng chính là ngày hắn động phòng hoa chúc rồi.
Đến lúc đó...
Phải cố gắng chuẩn bị hai quyển đông cung, dù sao thì vấn đề này hắn không hề có kinh nghiệm, nên học tập trước thì hơn.
Có một số người, bên ngoài dáng vẻ nghiêm chỉnh thật ra rất xấu xa đáng khinh.
Tay viết sử thi kim cổ, trong lòng lại nghĩ đến sách đông cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT