Triệu Hoài coi như đã thấy được rõ, Triệu Phi Song vốn không phải là chưa thông suốt, mà căn bản là hắn đã bị đứt mất sợi dây thần kinh nào đó ở trong não rồi.
Càng điên người hơn chính là, Triệu Hoài hầm hừ hờn dỗi suốt mấy ngày trời, thế mà Triệu Phi Song hoàn toàn chả cảm nhận được điều gì, ngày nào cũng hớn ha hớn hở làm việc như thường, đã vậy lại còn đi nhận chiếc bánh ngọt tinh xảo đẹp đẽ do tiểu cô nương nhà người ta tặng cho nữa chứ.
Tiểu cô nương tên Dương Y Y, là con gái ông chủ tiệm bánh ngọt trên đường Trường An, bánh nhà bọn họ vừa thơm vừa ngọt, mềm dẻo ngon miệng, hình dáng tinh xảo, Triệu Phi Song thích lắm cho nên vẫn thường qua đó mua bánh ngọt, cứ như vậy, cuối cùng cũng đã bị tiểu cô nương nhìn trúng.
Dương Y Y năm nay vừa tròn mười sáu, dáng vẻ vui tươi, là con một của ông chủ Dương tiệm bánh ngọt trên phố, hai vợ chồng ông chủ Dương từ nhỏ đã rất yêu thương cô con gái này, con gái đòi cái gì, phàm là chuyện hai người có thể làm được thì nhất định sẽ làm.
Dương Y Y kỳ thực cũng chưa nói chuyện được nhiều với Triệu Phi Song, nhưng Triệu Phi Song diện mạo tuấn tú, thân hình rắn rỏi, đứng một chỗ thôi là cũng tạo nên được một bức tranh phong cảnh, tiểu cô nương lén nhìn mấy lần, cuối cùng liền phương tâm ám hứa (*).
(*) 芳心暗许, thích người ta không dám thổ lộ, nhưng trong thâm tâm thì đã thầm muốn gả cho người ta rồi.
Vợ chồng ông chủ Dương tuy cảm thấy tiểu tử này nghèo rớt mùng tơi, thế nhưng lại không dằn lại được tâm tư của cô con gái, huống hồ hai vợ chồng cũng đều là người chịu khó, bằng vào cái tiệm bánh ngọt này, cũng coi như là có một chút gia tài. Vả lại cũng chỉ có một cô con gái bảo bối như thế này, vốn dĩ cũng là muốn tìm người tới ở rể.
Chàng trai trẻ này tuy rằng không tí có gia tài gì, thế nhưng bộ dạng rất được, cách nói chuyện ngày thường ôn hoà lễ phép, tới ở rể vừa khéo lại thích hợp, hai vợ chồng cũng không có phản đối nữa.
Triệu Phi Song không hề hay biết chuyện này, nhận được bánh ngọt tiểu cô nương đưa cho, còn tưởng là do tiệm bánh ăn nên làm ra nên mới tặng bánh cho khách quen cũ như vậy.
Trở về còn hớn hở khoe với Triệu Hoài chuyện này, Triệu Hoài lập tức liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, ghen lòi con mắt, bèn ăn một hơi hết sạch bánh ngọt của Triệu Phi Song.
Triệu Hoài lúc nào cũng ăn chậm nhai kỹ, cử chỉ tao nhã, đây là lần đầu tiên Triệu Phi Song trông thấy y như vậy.
Nhìn bên má hơi phồng lên do bị nhét đồ ăn của y, thấy khá đáng yêu, Triệu Phi Song không nhịn được ngứa ngáy, bèn đại nghịch bất đạo duỗi một ngón tay chọc chọc vào má Cố Chủ, "Chẳng phải ngươi kêu bánh nhà này làm ngọt quá nên ngươi không thích đấy sao?"
Triệu Hoài ăn miếng quá to, suýt chút nữa thì bị nghẹn, uống mấy chén trà mới nuốt trôi được xuống, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì, "Tự dưng muốn ăn thôi."
Triệu Phi Song cũng không nhận thấy có gì khác thường, thuận miệng nói, "Nếu ngươi thích, lần sau ta sẽ lại đi mua cho ngươi."
"Không cho đi." Triệu Hoài bĩnh tĩnh đặt chén trà trong tay xuống.
"Tại sao?" Triệu Phi Song nghi hoặc nhìn y, hôm nay trông vị Cố Chủ xúi quẩy có vẻ kỳ lạ.
Triệu Hoài rời tầm mắt về phía cửa sổ, không chịu nhìn hắn, nỗ lực muốn giấu đi sự khác thường của mình, "Để ta bảo Trịnh Dụ đi mua."
Trịnh Dụ cũng là thị vệ trong phủ, vóc dáng cao to khoẻ mạnh, trông rất có khí phách, cực kỳ thích hợp với việc đi nhiễu loạn quân tâm của phe địch.
Triệu Hoài quyết định ngày nào cũng sẽ phái Trịnh Dụ tới tiệm bánh ngọt Dương Ký mua bánh ngọt, Trịnh Dụ cũng nên đến tuổi lấy vợ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT