Ôn Huyền mơ một giấc mộng, chi tiết trong mộng như thế nào thì không thể nói, tóm lại sáng sớm hôm sau lúc cô thức dậy, mặt mày ửng hồng.
Hai chân mảnh khảnh mặc quần đùi ngủ kẹp lấy chăn, ở trên giường xấu hổ lăn lộn một hồi lâu, còn tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Đúng thật là hiếm có.
Rốt cuộc xưa nay Ôn Huyền không biết xấu hổ là gì, có thể khiến cô như vậy, nhất định ở trong mộng đã trải qua chuyện không thể nói đi.
Hôm nay cô mặc một cái áo sơmi rộng thùng thình màu trắng.
Quần suông màu đen bó sát, đi giày Adidas trắng.
Cô cao một mét sáu tám, cân nặng bốn mươi bảy ký, theo lý thuyết phụ nữ nặng không quá một trăm không phải ngực phẳng thì là lùn, nhưng cố tình cô muốn dáng cao có dáng cao, muốn cái kia có cái kia, không chỉ như thế, còn phát triển đặc biệt tốt.
Khẳng định là cỡ C.
Cho nên cho dù chỉ ăn mặc đơn giản, cô vẫn rất đẹp không gì sánh được.
Tuy vậy Ôn Huyền vẫn không thỏa mãn, cô ở trong giới giải trí biết rõ hết những mánh khóe nho nhỏ của các nữ minh tinh, liền cột lại hai vạt áo sơmi trắng ở eo, lập tức lộ ra vòng eo mảnh khảnh trắng nõn.
Nhỏ giống như một tay cũng có thể nắm được, tựa hồ còn có thể thấy được dây áo lót.
Làn da vừa trắng vừa mềm, mái tóc dài được bảo dưỡng mềm mại nhẹ nhàng, ở trước gương soi hồi lâu, lúc này mới xịt một chút nước hoa Dior, đắc ý vui vẻ đi ra ngoài.
Tối hôm qua, Hoắc Nhị hỏi cô vì sao đột nhiên điên như vậy.
Bà già nó.
Cô cũng muốn biết.
“Nhóc con, Lục đại đội trưởng của các người đâu.”
Ôn Huyền đi xuống lầu, ngăn lại một chàng trai trẻ, thình lình nhìn thấy cô, đôi mắt trợn tròn.
“A, Lục, Lục đội a, anh ấy, hôm nay lão đại của chúng tôi đi chỗ khác làm, làm việc, sáng sớm đã đi rồi.”
Chàng trai vô cùng khẩn trương, thấy cô xinh đẹp như vậy, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, không dám dừng lại ánh mắt trên người cô.
Ôn Huyền vừa nghe, sắc mặt tức khắc thay đổi: “……”
Cô lại cúi đầu nhìn trang điểm hôm nay của mình, liền chửi thầm.
Bà nó.
Lãng phí thời gian của cô.
Chàng trai thấy biểu tình của cô thay đổi, vội vàng nói: “Tìm, tìm đội trưởng chúng tôi có việc sao, để tôi gọi điện thoại nói với anh ấy.”
Vừa nghe lời này, Ôn Huyền: “……”
Nói cái gì, kêu anh ta trở về, chỉ để xem hôm nay cô lại trêu chọc anh ta như thế nào sao, không, trêu chọc?
“Không cần, tôi không có việc gì, thuận miệng hỏi thôi.”
Ôn Huyền bình tĩnh thả áo sơmi xuống.
Hừ, Lục cẩu không xứng!
Cô nói phải đi, chàng trai kia đột nhiên vươn tay tựa như muốn ngăn cô lại, Ôn Huyền xoay người: “Hở?”
Chàng trai thu tay về, đôi mắt đen nhánh sáng rực, thật cẩn thận dò hỏi: “…… Tiểu thư, cô, cô là Ôn Huyền sao…… Chính là đại, đại minh tinh Ôn Huyền……?”
Ôn Huyền vừa nghe, đáy mắt từ từ lóe lên vẻ suy tư.
Giây tiếp theo, cô trực tiếp đi đến trước mặt cậu, rút ra cây bút trong túi áo sơmi, đặt bút lên áo thun màu xanh đen, xoẹt xoẹt vài cái viết xuống hai chữ rất khí phách.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy hai chữ được viết trên áo: Ôn Huyền.