Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Cô kích động, mí mắt của nhân viên hung hăng giật giật: “Ngài, ngài xác định sao?”

Thời Mộ dùng sức gật đầu: “Xác định, vô cùng xác định, mau lên, tốt nhất hôm nay nên làm xong thủ tục.”

Thấy cô khăng khăng, nhân viên bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì mà đi liên hệ với chủ nhà, cô lẳng lặng ngồi ở khu chờ. Không bao lâu, một người đàn ông mặc tây trang vừa nghe điện thoại vừa từ bên ngoài đi vào.

“Có người bằng lòng thuê nhà của tôi rồi hả?” Người đàn ông lau mồ hôi trên mặt, thuận tiện cúp điện thoại di động.

“Chào ông Tôn, đây là cậu Thời Mộ, cậu muốn đến chỗ nhà của ông xem một chút.”

Ông Tôn gật đầu, nhìn về phía nhân viên: “Tình huống của tôi cậu đã nói với cậu ấy rồi sao?”

Không đợi nhân viên nói gì, Thời Mộ đã nói: “Tôi đã rõ, không sao đâu, tôi không ngại, bởi vì bây giờ cần nhà gấp, nếu được, hôm nay tôi muốn dọn vào.”

To gan thế ư?

Vẻ mặt ông Tôn kinh ngạc, hầu kết nhấp nhô hai lần, đi tới trước mặt Thời Mộ, khom lưng kề sát tai cô nói: “Chàng trai trẻ, tôi phải nói trước với cậu, căn nhà này của tôi thật sự có ma quỷ, nếu không đã không cho thuê rẻ bèo như vậy, cậu, cậu đã nghĩ kỹ rồi chưa, nếu xảy ra chuyện gì...”

“Dẫn tôi đi xem một chút là được.” Ánh mắt Thời Mộ ung dung.

Môi ông Tôn ngập ngừng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ do dự, một mặt ông rất muốn cho thuê quách cái căn nhà này đi, mặt khác lại sợ người ta vào ở sẽ xảy ra tai vạ gì đó. Nghĩ đến căn nhà ma này, trong lòng ông Tôn nặng nề thở dài.

“Được rồi, tôi lái xe đưa cậu qua, Tiểu Vương, cậu không cần tới, nếu đã định xong xuôi, ngày mai tới đây ký hợp đồng.”

“Được.”

Thời Mộ đi theo ông Tôn lên chiếc Volkswagen màu bạc mà ông ta lái tới.

Trên đường, ông Tôn rất im lặng.

“Ông có thể nói một chút tình trạng bên kia cho tôi được không?”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, chân mày ông ta cau chặt, giọng nói đầy vẻ u sầu: “Tòa nhà này là gia sản do tổ tiên để lại, sau đó chia cho cha mẹ tôi, ba tôi còn có một em trai, chú ấy yếu ớt nhiều bệnh, ba tôi thấy chú ấy đáng thương nên đã cho chú ấy vào đấy ở, vài năm sau, chú lập gia đình, có ba đứa con, vì tranh giành căn nhà này, cả ngày ba người họ cứ đánh nhau, buộc chú lập di chúc.

Ba đứa con trai kia của chú không yên ổn, cả ngày chơi bời lêu lổng, nhăm nhe chút gia sản này, tính khí chú tôi lại bướng bỉnh không dễ đối phó, có hôm uống say thì bốn người lại náo loạn cả lên, chú tôi vung một cây dao mổ heo lên, chém chết ba đứa kia, sau đó treo cổ ở cây hòe già cạnh cửa chết theo, đáng thương cho thím của tôi, vừa về nhà lại thấy chồng mất, con cũng không còn.”

Nói đến đây, trong giọng nói của ông Tôn vô cùng khổ sở: “Mấy căn ở khu này đều nằm trong hẻm hóc, dỡ bỏ không được, nhà chúng tôi vốn muốn bán để lấy chút tiền dưỡng lão cho thím, không ngờ người mua vừa nghe căn này có án mạng, lập tức bỏ đi. Sau đó tôi cho thuê nhưng lại có chuyện lạ, khi có người đi vào, sẽ nghe tiếng gây gổ, đến buổi tối, đồ dùng trong phòng khách rơi rớt vang lên tiếng lạch cạch, nếu không thì sẽ có thể nhìn thấy có người thắt cổ ở trên cây, tôi nghĩ đó là hồn của chú và các anh em họ trở về, bọn họ không cam lòng, chết cũng vẫn còn cãi.”

Đến ngõ nhỏ rồi, ông Tôn giảm tốc độ xe lại: “Chàng trai, tôi nói trước với cậu, ban ngày thì không có chuyện gì, mọi người có thể vào, buổi tối không chừng sẽ xảy ra gì đó, chuyện tôi đã nói rõ với cậu, nếu muốn vào ở vậy tôi không ngăn cản cậu nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không có liên quan gì đến tôi đâu đấy.”

Thời Mộ xòe ngón tay, cười: “Ông nói bên trong có thể có bốn con quỷ?”

Cô cười vô cùng sung sướng, điều này khiến ông Tôn mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Thời Mộ mong đợi xoa xoa tay: “Thật tốt quá, có thể ăn bốn con.”????

Gì? Chàng trai này mới nói gì?

Cuối cùng đã tới căn nhà, tận cùng bên trong căn hẻm nhỏ, hộ gia đình hai bên đóng chặt cửa, hiển nhiên đã lâu không ai trở về rồi.

“Ở căn này là một ông già, cách đây một năm, ông ấy được con trai đón ra nước ngoài, chênh lệch địa lý, càng khó cho thuê hơn.”

Nói xong, ông Tôn móc một cái chìa ra mở khóa.

Thời Mộ đứng sau lưng ông.

Đập vào mắt là sân nhỏ đã rậm rạp cỏ dại, chính giữa là cây hòe sum suê, có vẻ thê lương âm u, bên trái có một căn nhà kề, khóa chặt, cửa sổ phòng chính dính đầy bụi bặm, không thấy được hình dạng bên trong nhà.

Kẹp cặp công văn dưới cánh tay, ông Tôn mở ổ khóa gần như đã rỉ sắt.

Kẽo kẹt.

Cửa mở ra.

Bụi bặm phả vào có hơi sặc mũi, ông ta đưa tay quơ quơ, tiến lên mở cửa sổ thông gió ra.

Thời Mộ đánh giá xung quanh, thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng đều có đủ, dường như là mới, hiển nhiên là vì để sớm ngày cho thuê được nên mới đổi đồ dùng. Cô vào phòng ngủ chính, nhác thấy vết máu đã sớm khô khốc trên vách tường.

Chú ý tới ánh mắt cô, ông Tôn ở sau lưng nói: “Cậu muốn thì cứ ở thử, buổi chiều tôi sẽ tìm công nhân sơn lại vách tường.”

Thời Mộ lắc đầu: “Không cần, tôi cũng không ở lâu.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

“Cậu không ở lâu?” Ông Tôn có hơi kinh ngạc.

Thời Mộ gật đầu: “Tôi còn đang đi học, thứ hai đến thứ sáu sẽ ở trường.”

Ông Tôn càng thêm kinh ngạc.

Thời Mộ thoạt nhìn rất trưởng thành, khí chất bình thản, tuyệt đối không giống học sinh.

Cô lại nhìn vài vòng xung quanh, hài lòng gật đầu: “Hôm nay tôi muốn vào ở thử, trừ những yêu cầu trên thông tin cho thuê nhà ra, chú còn dặn dò gì khác không?”

Sự dứt khoát của Thời Mộ đã dọa ông Tôn sợ, nhớ đến ở đây từng xảy ra án mạng, ông Tôn càng thêm thấp thỏm, lâu sau mới nói: “Vậy đi, nếu bây giờ cậu muốn ở, trước hết ở lại đây một đêm, nếu không có việc gì, cậu có thể tiếp tục ở, nếu muốn đi, tôi cũng không bắt buộc, cậu thấy được không?”

Ông muốn mau sớm cho thuê nhưng càng sợ người khác xảy ra chuyện, so với số tiền thuê không đáng kể này, thân thể an toàn mới là quan trọng nhất.

“Được chứ, tối nay tôi sẽ ở lại đây, chú có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không, chờ sáng mai tôi sẽ cho chú câu trả lời chắc chắn.”

Sau khi lưu số điện thoại di động, ông Tôn vội vàng rời đi không quay đầu lại.

Mùi hương trong phòng bây giờ không tốt, cô mở toàn bộ cửa sổ, một mình ngồi trên xích đu dưới cây nho già ngẩn người.

Nơi này rất thanh tịnh, không nghe được tiếng xe hơi, không có tiếng rao của người bán hàng rong, chỉ có côn trùng và ve sầu kêu vang, thật yên bình hòa thuận.

Hít sâu một cái, Thời Mộ nhắn WeChat cho Phó Vân Thâm.

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Tôi tìm được nhà rồi, hôm nay sẽ dọn dẹp nên không trở về đâu.]

[qaq: .]

Dấu chấm này của đại lão rất đáng để suy ngẫm.

Thời Mộ cảm thấy tai mình nóng lên, đoan chắc là Phó Vân Thâm bắt đầu mắng cô.

Ho khẽ, Thời Mộ tiếp tục soạn tin nhắn: [Vì bồi bổ cho cậu, ngày mai tôi mời cậu và cháu lớn tới chỗ tôi ăn cơm.]

[qaq: À.]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: ...]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Tôi có thể mạo muội hỏi thăm, cái À này của ngài là có ý gì?]

[qaq: Ha ha.]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Được, cái này tôi nghe hiểu.]

Phó Vân Thâm chắc chắn đang chửi cô.

“Thâm ca, Mộ ca nhắn tin cho cậu sao?”

“Ừ.” Phó Vân Thâm ném điện thoại di động xuống, tiếp tục làm đề toán.

Sách bài tập của Chu Thực trống trơn như mới, cậu ta nhíu mày, bút bi trên tay gãi gãi da đầu: “Mộ ca chưa nói khi nào trở lại hả? Tôi đói rồi.”

Chút cơm trưa đó không đủ cậu ta ăn, ba gói đồ ăn vặt xuống bụng còn chưa thấm vào đâu, nhớ đến tay nghề tối hôm qua của Thời Mộ, bụng Chu Thực kêu vang òng ọc.

Ngòi bút của Phó Vân Thâm chợt dừng lại, lật qua trang tiếp tục viết, cậu không ngẩng đầu, lông mi dài hoàn toàn che khuất con ngươi xinh đẹp.

Chốc lát, Chu Thực nghe được cậu bình thản nói hai từ ——

“Ăn phân.”

Ăn phân, nhấn mạnh.

Chu Thực cười há há, không sợ chết tiến tới: “Cậu dám ị không, cậu dám ị tôi dám ăn.”

Phó Vân Thâm ngẩng đầu.

Ánh mắt Phó Vân Thâm sặc mùi chết chóc.

Phó Vân Thâm ấn Chu Thực ngã xuống ghế sofa.

Trong biệt thự lại vang lên tiếng gào thét như giết heo.

Bị giày vò, Chu Thực vô cùng buồn tủi, khổ sở đi tìm Thời Mộ.

Tên WeChat của Chu Thực là ba ba, nhưng Thời Mộ cho đổi thành con trai.

[Con trai: Mộ ca, khi nào cậu về thế!!!]

Lúc nhận được tin WeChat của Chu Thực, Thời Mộ đang quét dọn phòng, cô ngâm nga cầm bao rác ra ngoài vứt, dành chút thời gian ra đáp voice: “Ngày mai.”

Chu Thực còn nói: “Thâm ca điên khùng lắm luôn, sớm biết cậu không có ở đây, tôi không tới rồi, ở cùng cậu ta có ý nghĩa gì chứ.”

Thời Mộ bật cười: “Cậu và tôi thì có ý nghĩa à?”

Chu Thực nói: “Chắc chắn là mạnh hơn với cậu ta.”

Cô cười thâm sâu: “Tôi mới vừa tìm được nhà, bây giờ đang dọn dẹp, đợi ngày mai sẽ mời các cậu tới.”

Nói xong, để điện thoại di động xuống tiếp tục quét dọn.

Rác đã vứt xong, thuận đường đi tới siêu thị gần đây mua xà bông tắm và một ít đồ dùng hàng ngày, sau khi dọn sạch từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, cô lại đến cửa hàng chăn ga gối đệm chọn một bộ chăn đệm.

Mặt trời ngả về tây, bận rộn cả một ngày, Thời Mộ đã sớm mệt như chó.

Phòng cũng đã được quét sạch sẽ rồi, còn lại chính là nhổ cỏ dại trong sân, cô ngồi bệt trên ghế mây, chuẩn bị sáng mai chờ Chu Thực và Phó Vân Thâm tới để họ làm giúp.

Bây giờ là chín giờ.

Thời Mộ lấy dụng cụ ăn cơm dọn lên bàn đá cẩm thạch, lắc ghế mây, lẳng lặng chờ đợi bữa tối viếng thăm.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Đỉnh đầu, vang lên tiếng sợi dây lay động.

Cổ hơi nhột, Thời Mộ chậm rãi ngẩng đầu, chợt thấy một đôi chân đang khẽ đung đưa, tầm mắt dời lên trên. Một người đàn ông treo cổ trên tàng cây hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh.

Xoạt ——!

Ông ta mở mắt ra, nhãn cầu lòi ra ngoài.

“Mi cũng muốn căn nhà này của ta sao ——! ! !”

Tiếng quỷ hồn thê lương gào rú gần như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Thời Mộ sẽ sợ muốn chết, đáng tiếc là... khoảng thời gian cô còn là linh hồn đó thường thấy đám ma quỷ ngũ quan dữ tợn, gãy tay gãy chân, đầu não rơi rớt, đi bằng hai tay, hôm nay trong người lại có chút khả năng, lá gan đã sớm được hun đúc.

Ọc ọc.

Bụng vang lên.

Thời Mộ chép chép miệng, chóp mũi hít hà: “Vị dưa chua.”

Quỷ hồn: ???

“Căn nhà này là của ta!”

“Không ai có thể cướp căn nhà này!”

“Lão già này!!”

Bên tai, thêm ba quỷ nam bắt đầu trách móc.

Thời Mộ quét mắt qua: “Vị cá trắm cỏ, vị ớt chỉ thiên, wow wow, vị đậu phụ! Hiếm lắm nha người anh em.”

Bốn con quỷ mới ra đã bị hù dọa: ????

“Tôi con mẹ nó chờ mấy người đã lâu rồi đấy!!”

Thời Mộ đặt rượu đã hâm nóng trên bàn đá, châm nước, để hành gừng tỏi, lấy từ eo ra một cây kiếm gỗ đào, quơ múa mấy cái trên không trung, quỷ hồn lập tức phân ra thành mấy mảnh, ào ào rớt xuống nồi, ông ta chưa kịp giãy giụa thét lên thì đã hóa thành nước.

Nhìn cha mình đã biến mất tăm trong nồi, ba quỷ con cũng trừng lớn mắt, cất tiếng kêu thê thảm: “Cha ——!”

“Đừng vội, mấy anh cũng sắp đi theo ngay đây.”

Thời Mộ nhếch môi, cổ tay chuyển động, đầu tiên là lão đại cá trắm cỏ, tiếp theo là gia vị ớt chỉ thiên, cuối cùng là đậu phụ phối với món ăn.

Kiếm gỗ đào xoạt xoạt mấy tiếng, ba con quỷ chưa có bất kỳ đau đớn nào đã bị cắt thành từng mảnh, cùng nhau xuống nồi ở cùng cha.

“Ọc ọc ọc ọc...”

Nước sôi rồi, không ngừng nổi bong bóng. Quỷ hồn không có thực thể, xuống nồi chỉ là một đoàn quỷ khí màu đen, mắt phàm không thể thấy được, cũng không ngửi được mùi vị, Thời Mộ lại có thể ngửi được mùi dưa chua nồng nặc, còn có vị ớt chỉ thiên cay gay mũi.

Dùng quỷ hồn làm gia vị còn đậm đà hơn so với gia vị loài người nhiều, Thời Mộ cảm thấy dưa chua trước kia ăn không thấm, toàn là đồ bỏ.

Cô cầm muỗng lên múc một chén canh, không thể chờ đợi đưa vào miệng.

[Ngon quá.]

[Ngon thật đấy. ]

Hai cổ trùng không kịp đợi, chen lấn cướp đoạt chén đồ ăn này.

Thời Mộ còn chưa nếm ra mùi gì, bốn con quỷ này đã bị mị cổ và triền đằng cổ trong thân thể đoạt đi sạch sẽ, cả mảnh vụn cũng không còn, chẳng qua trong nháy mắt, Thời Mộ cũng cảm thấy khí lực từ đan điền không ngừng tỏa khắp toàn thân.

Sau đó, cô nghe được từ sâu trong linh hồn phát ra một giọng nói mê hoặc.

[Quỷ hồn có thể tăng cường năng lực của chúng ta, tinh khí có thể duy trì tính mạng của ta và cô, chỉ cần cô đi tìm một người đàn ông... Muốn cái gì, ta cũng có thể cho cô, sự giàu có, vẻ đẹp, quyền lực, cái gì cần có đều có...]

Một giây kế tiếp, một tiếng nói khác vang lên.

[Đừng nghe tên ngốc này đe dọa.]

Mị cổ vừa rồi còn dịu dàng mê hoặc cô đột nhiên nóng nảy, vốn là giọng nữ nay lập tức đổi sang táo bạo: [Biến, đừng có dán gần vào ông đây như vậy.]

Triền đằng cổ: [Mi mắng thêm một câu nữa thử xem?]

Trái tim co rút, Thời Mộ nhất thời đau đớn nằm rúc dưới đất.

Mị cổ là khi nguyên chủ mới sinh ra đã có, gắn liền với trái tim, còn triền đằng cổ là nằm bên ngoài trái tim, giống như là một sợi dây ràng vây chặt lấy trái tim, bây giờ triền đằng cổ phát giận, mị cổ không dễ chịu, trái tim Thời Mộ đương nhiên cũng không chịu nổi.

“Hai người đừng cãi nhau có được không... ?” Gương mặt Thời Mộ vặn vẹo, “Mọi người đã ở cùng nhau 17 năm, hòa đồng được không, mấy người có làm được không?]

Không ai lên tiếng.

Trông có vẻ đều yên lặng.

Thời Mộ lau mồ hôi lạnh trên mặt, run rẩy bò dậy, vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói: “Chỉ cần hai người hòa đồng, tôi bảo đảm cả bọn sẽ toàn được ăn ngon thả ga, tôi sống ngày nào hai người sẽ sống ngày đó nhưng đừng quậy ta, được không?”

“Cô nói xem tôi dễ dàng ư, ban ngày đi học buổi tối bắt quỷ, có mệt như chó không, còn phải nuôi sống hai vị đại lão mấy người, nấu một nồi lẩu chưa ăn được vài giọt vào bụng, toàn bộ cho đều cho mấy người rồi, cô còn có gì chưa thỏa mãn? Đúng rồi, lần sau muốn ăn vị gì?”

Mị cổ: [Cay.]

Triền đằng cổ: [Ngọt.]

“...”

Mị cổ: [Nếu không phải ông chia thức ăn cho mi, bây giờ mi có thể có ý thức? Ông mới là lão đại, ông mới là thần thánh trời sinh, con xú trùng màu trắng nhân tạo nhà mi nhất định phải nghe ông!]

Triền đằng cổ: [Ông tự dùng bản lãnh giành được đồ ăn, tại sao phải nghe nhà mi?]

“...”

Mị cổ hét thảm, trái tim lại co rút.

Thời Mộ cảm thấy cuộc sống này không thể nào qua nổi.

Trên sách ông ngoại cũng không nói một lần ăn quá nhiều ma quỷ sẽ làm cổ có ý thức đâu? Vậy nếu hai con này gây gổ dăm ba bữa, một lần gây là véo trái tim, cô còn có thể thành công sống đến khi nhiệm vụ hoàn thành không chứ?

Hệ thống: [Ký chủ, không thể nha.]

Được rồi, quên mất còn có cái mống này.

Thời Mộ cảm thấy trong đầu là đủ một bàn đấu địa chủ [1] rồi, ba con này mỗi ngày đều có thể mở được hơn mấy bàn.

[1] đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược. (Nguồn: https://glow3110.wordpress.com/)

Ài, buồn muốn rụng cả não.

Than thở cả buổi, Thời Mộ cam chịu trở vào phòng ngủ.

Ban đêm không có quỷ hồn quấy phá nên rất thanh tịnh, cô ngủ an ổn.

Bốn con quỷ này khiến tinh lực của Thời Mộ đạt đến đỉnh điểm, thậm chí buổi sáng squat [2] một trăm liên tục cái cũng không bị thở dốc. Hôm nay Phó Vân Thâm và Chu Thực sẽ qua, hoạt động đơn giản xong, Thời Mộ kéo rèm cửa sổ lên, mở cái bao “đinh” giả ra.

[2] squat: bài tập thể dục để luyện cơ đùi.

Quả là tiền nào của nấy, sờ lên xúc cảm khác xa so với cái hiện đang sử dụng, trên bao bì còn viết không thấm nước, cách điện, xem ra được chế tạo vô cùng có tâm.

Cô nhẹ nhàng ấn lên, mềm mềm núc ních, lại ấn điều khiển từ xa, đồ chơi này không những dựng đứng lên mà còn bắt đầu rung rung.

Ừ, quả nhiên quá thật, nhưng sau này phải cẩn thận một chút, không thể để cho người khác lấy cái điều khiển đi được.

Thời Mộ quả quyết bỏ cái đang mặc ra, phấn khởi đổi sang đinh giả mới có giá một vạn này, sau đó lấy lông mu giả ra, cẩn thận gắn lên phía trên.

Sau khi mặc xong, Thời Mộ soi trước gương, lại lắc lắc mông, đồ chơi này đung đưa theo động tác. Thời Mộ rất hài lòng, chân thật như thế, tiền kia không lỗ tí nào, cô dám nói cứ để vậy đi vào nhà tắm chắc hẳn sẽ không bị nhận ra.

Cuối cùng mặc quần lót bốn góc màu đen vào, lúc này, cô lại hơi khó xử.

Đồ chơi này... Để ở bên trái hay bên phải hả?

“Hệ thống, cậu nói xem nên để bên trái hay bên phải.”

Hệ thống tức giận: [Nam trái nữ phải.]

“Ồ.” Thời Mộ gật đầu, “Nam trái nữ phải, tôi chọn trái.”

Nói xong, kéo đinh giả qua trái.

Hệ thống: ???

Có phải đầu óc của ký chủ có vấn đề không... ?

Mặc quần xong, Thời Mộ theo thường lệ làm vài động tác độ khó cao, bộ dương cụ này vừa người cảm giác rất thật, không giống bộ cũ siết chật ních, rất vừa khít, rất tự nhiên, cho dù dựng ngược 350 độ cũng không sợ rớt xuống.

Hai từ thôi, hoàn mỹ.

Tiền này rất đáng!

Thời Mộ lấy toàn bộ các món có size XL khóa kỹ trong ngăn kéo, chăm chú sắp xếp xong, điện thoại liên lạc với ông Tôn:

“Chào chú, tôi là Thời Mộ, tối hôm qua ở đây vô cùng thoải mái, chú xem lúc nào thì ký tên thuê trọ được?”

Ông Tôn rất bối rối, sau đó, giọng nói trong điện thoại cẩn thận vang lên: “Cậu, không gặp chuyện quái đản gì chứ?”

Thời Mộ dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức nói không có, lỡ cô nói như vậy rồi, tiền thê nhà chắc chắn sẽ không rẻ bèo như bây giờ.

Vì vậy cô cười híp mắt: “Có thì có nhưng tôi không sợ, cũng có cách xử lý, ông xem tối nay có tiện cho việc ký hợp đồng không?”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

“Có thể có thể, dĩ nhiên có thể.” Ông Tôn thở phào, căn này khiến lòng người phiền muộn, hôm nay có người sẵn lòng ở lại không có tình huống gì xảy ra, dù cho có thu ít tiền nhưng ông ta cũng sẵn sàng cho thuê!!

Mọi thứ đều đã được quyết định.

Giải quyết xong một cái phiền toái lớn, tâm trạng Thời Mộ khá tốt, liếc nhìn đồng hồ, chín giờ, đoán chừng một lát họ sẽ tới. Xách giỏ thức ăn, Thời Mộ đi đến khu chợ gần đó mua đồ về nấu buổi trưa.

Xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, xa xa đã thấy hai thiếu niên đang đợi ở cửa.

Cô nhíu mày, bước nhanh đến gần: “Hai người đã tới?”

Ánh mắt Chu Thực sáng lên, ân cần bước lên đón lấy giỏ đồ ăn trên tay cô: “Trên đường đi bị lỡ chút thời gian, chỗ này của cậu hơi khó tìm đấy.”

“Yên tĩnh lại tiện nghi, dù sao thứ bảy mới ở, không cần phải quá tốt.” Nói xong, cô móc chìa khóa ra mở cửa.

Nhìn sân hỗn loạn, Chu Thực ghét bỏ bĩu môi: “Cái sân rách này còn chẳng lớn bằng hồ bơi nhà tôi, nói mới nhớ, cậu có muốn qua nhà tôi ở không? Bên khu đông nhà tôi có một phòng trống, miễn phí cho cậu.”

“Không được, nơi này tốt vô cùng, tôi và chủ nhà đã quyết định, đổi nữa thì không tốt.”

Phó Vân Thâm vẫn luôn không nói gì, Thời Mộ len lén liếc nhìn sang bên cạnh.

Thiếu niên mặc cái áo hoodie màu đen rộng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt không biết đang quan sát nơi nào, cũng không nhìn ra là vui hay không vui.

Thời Mộ lấy dũng khí bắt chuyện với Phó Vân Thâm: “Tôi, tôi nhớ em trai cậu từng nói cậu thích ăn sườn xào chua ngọt, tôi cố ý mua một ít, một lát nấu cho cậu ăn.”

Chu Thực đã không thể chờ đợi mà chạy vào nhà, trong sân chỉ còn lại có hai người họ.

Đôi mắt Phó Vân Thâm lạnh lùng: “Tôi cần bữa tiệc sườn xào chua ngọt này lắm à?”

Cô không phản ứng kịp.

Thiếu niên hừ lạnh, đi vào phòng.

Thời Mộ đi vào nhà bếp, Phó Vân Thâm và Chu Thực không có việc gì đi dạo quanh căn nhà. Cô đã sớm giấu kỹ những món đồ quan trọng, cái nào nên ném đã ném, bọn họ thích đi chỗ nào thì cứ đi thôi.

Chu Thực và Phó Vân Thâm đã đến phòng ngủ.

Phòng ngủ có một cái cửa sổ lớn, cô đã lau đến sáng bóng, ga giường đã được đổi thành màu xanh lam xinh đẹp sáng sủa, trên bậu cửa có đặt vài chậu xương rồng và mấy chậu kiểng.

Chu Thực lăn hai vòng trên chiếc giường mềm mại, miệng lại chê bai: “Không nói chứ, căn này quá nát, phòng ngủ còn không to bằng ký túc xá của chúng ta nữa.”

Ở trường trung học liên kết Anh Nam, không nói thứ khác, chứ chỗ ở là hảo hạng nhất.

Phó Vân Thâm không lên tiếng.

“Tôi đi vệ sinh.” Cậu ta đứng lên ra ngoài tìm phòng tắm.

Phó Vân Thâm đi tới trước cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một cái gai nhọn trên chậu xương rồng, khóe môi hơi nhếch nhưng rất mau thu lại nụ cười. Đang lúc cậu chuẩn bị rời phòng thì mũi chân đột nhiên đạp phải một vật cứng dưới đất.

Phó Vân Thâm cau mày, nhặt đồ vật rớt tại chân giường lên.

Một cái hộp nhỏ màu hồng gọn gàng, không tính là nặng, bên ngoài còn quấn vài sợi ruy băng.

Cậu nhướng mày, đưa tay mở hộp kia ra.

Bên trong là một quả cầu hình tròn, pha hai màu trắng đen, được chế tạo rất đáng yêu, giông giống với là quả bóng Pokemon, nếu có một con mắt phía trên nữa, Phó Vân Thâm thật sự sẽ nghĩ đây là bóng pokemon.

Phía trên viết ——

Trứng rung.

Một món đồ chơi nhỏ không dây.

Ừ, quả thật là một món đồ chơi nhỏ.

Bàn tay to rộng của Phó Vân Thâm nhẹ nhàng vuốt vuốt, sau đó đặt nó lên bàn, hai tay đút vào túi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời khỏi phòng ngủ.

Chẳng trách cậu ấy không thích “cốc tự sướng” [3], thì ra là phải cần cái này.

[3] ý nói dụng cụ “tự sướng” dành cho nam.

Cho nên...

Cậu ấy không phải là ghét cậu mới đi, mà vì “sở thích” cá nhân.

Nghĩ vậy, Phó Vân Thâm nhất thời thư thái, cảm giác bực mình nháy mắt tan thành mây khói, thậm chí nhìn con ruồi đang bay giữa không trung cũng thuận mắt không ít.

“Cần tôi giúp cậu không?”

Bên ngoài nhà bếp, Phó Vân Thâm tựa vào khung cửa.

Thời Mộ quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt như đang mỉm cười của cậu, trên tay hơi run, dao thái suýt nữa đã cắt trúng tay.

“Cậu giúp tôi?”

Phó Vân Thâm hiền hòa: “Chỗ này của cậu rất tốt, tôi rất thích, lát nữa tôi bảo Chu Thực nhổ đống cỏ dại trong sân cho.”

Thời Mộ: “...”

Cậu cười sâu xa “Thời Mộ, chỉ có một mình cậu ở đây, phải bảo trọng thân thể đấy.”?

Sao cứ cảm giác, lời này và ánh mắt của cậu... Có ý gì đó khang khác?

Đại lão, cậu uống lộn thuốc hay đã hiểu lầm cái gì rồi???

Thời Mộ có chút hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play