Ekip chương trình yêu cầu bọn họ trong vòng ba ngày phải tham quan hết bốn hạng mục, mang về quà lưu niệm ở mỗi điểm tham quan. Nếu như tài chính không đủ thì khách mời có thể tự đi kiếm thêm tiền. Cung điện Potala là địa điểm bắt buộc phải tham quan, ba nơi còn lại thì tùy ý.
Mấy điểm tham quan ở Lạp Tát đều phải mua vé vào cửa, may mà trừ cung điện Potala ra thì vé vào cửa những nơi khác không đắt lắm. Buổi sáng với buổi chiều tham quan chùa Đại Chiêu với tu viện Sera, Chúc Lương Cơ nhẩm tính, bọn họ còn dư khoảng hơn 500 tệ một chút.
“Ở đường Bát Giác có thể mua quà lưu niệm, cũng tính là một điểm tham quan,” Chúc Lương Cơ liếc nhìn cameraman của cậu và Hạ Tê Xuyên: “Thế nhưng vé vào cung điện Potala tới 1400 tệ, có muốn đi làm công kiếm tiền không?”
“Giá 700 tệ một vé là vé chợ đen,” Hạ Tê Xuyên nói: “Chúng ta không nhất thiết phải mua vé giá cao.”
Mắt Chúc Lương Cơ sáng lên: “Anh có biện pháp gì không?”
“Xếp hàng.”
Trên quảng trường cung điện Potala người đến người đi, giống như ngày đầu tiên khi họ đến đây, dòng người xếp hàng kéo dài vô tận.
Quả là một biện pháp đơn giản thô bạo.
“Xếp hàng hoặc đi làm công,” Hạ Tê Xuyên nói: “Nhưng làm công việc thời vụ thì rất khó kiếm đủ 900 tệ trong mấy tiếng, lại còn mệt.”
“Được, vậy thì xếp hàng đi.”
Để tránh bị đám người xếp hàng nhận ra, cậu và Hạ Tê Xuyên gần như ngụy trang từ đầu đến chân. Du khách đến Lạp Tát đều cầm máy ảnh quay phim chụp hình, máy quay của cameraman đứng trong đám người cũng trở nên bình thường. Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ ngày càng giảm, đến rạng sáng thì Chúc Lương Cơ dựa vào người Hạ Tê Xuyên ngủ thiếp đi. Lúc cậu tỉnh dậy thì phát hiện cả người mình gần như rúc vào trong ngực Hạ Tê Xuyên. Cậu định lên tiếng xin lỗi thì đối phương giơ tay cản lại.
“Lạnh,” một đêm không ngủ khiến giọng Hạ Tê Xuyên có hơi mệt mỏi: “Ôm em tương đối ấm.”
Bọn họ dựa sát vào nhau, cậu có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng nhàn nhạt trên người Hạ Tê Xuyên. Trong buổi đêm lạnh lẽo ở Lạp Tát, loại mùi trong trẻo lạnh lùng này cũng trở nên ấm áp. Tai Chúc Lương Cơ hơi nóng lên, cậu vẫn cảm thấy rất áy náy, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói: “Em nhìn bảng hot search Weibo đi.”
Hai ngày nay hot search Weibo đều là Khương Hạo đùa giỡn đại bài, Chúc Lương Cơ vốn cho rằng Hạ Tê Xuyên muốn cho cậu xem phòng quan hệ xã hội của Khương Hạo tẩy trắng. Nhưng những gì nhìn thấy lúc mở Weibo ra lại làm tim cậu giật thót, không còn tâm tư xoắn xuýt việc ôm ấp với Hạ Tê Xuyên là đúng hay sai.
#Hứa Tra đồng tính luyến ái#
Ở dưới chủ đề nóng hổi này có vô số tài khoản blogger lớn nhỏ tham gia, bọn họ cùng nhau đăng lại một video. Chất lượng video rõ ràng, có thể nhìn ra đây là nhà vệ sinh ở một tụ điểm giải trí. Người thứ nhất đang rửa tay, người thứ hai sau khi lọt vào camera thì dựa vào trên người người nọ. Vì khoảng cách khá xa nên không thể nghe rõ hai người nói gì, nhưng nhìn vào động tác không đứng đắn của bọn họ mà nói không có gì sẽ không ai thèm tin.
Mười mấy giây cuối video người thứ hai với người thứ nhất thay đổi tư thế, từ góc độ người quay trùng hợp có thể thấy rõ mặt Hứa Tra. Chúc Lương Cơ xem xong video rồi replay nhiều lần. Cậu đương nhiên nhận ra đây là đâu, cũng biết người trong video là mình với Hứa Tra. Ánh đèn trong phòng vệ sinh quán bar không sáng lắm, cũng vì góc độ quay, không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra một người khác là Chúc Lương Cơ. Đại đa số mọi người đều đang thảo luận xem Hứa Tra rốt cuộc có phải là đồng tính hay không, phía dưới là những thông tin tiêu cực về cuộc sống riêng tư của Hứa Tra, làm cho mọi chuyện trở nên rối tinh rối mù. Tạm thời vẫn không có dấu hiện nhắc đến cậu.
Hạ Tê Xuyên liếc nhìn vẻ mặt Chúc Lương Cơ. Trước lúc Chúc Lương Cơ tỉnh lại hắn đã xem kỹ video. Đối với thân thể Chúc Lương Cơ hắn rất quen thuộc, hơn nữa phong cách trang hoàng trong video so với quán bar bọn họ đi mấy ngày trước gần như giống nhau như đúc, người mờ ám với Hứa Tra là ai đã quá rõ ràng. Thấy Chúc Lương Cơ chỉ lướt Weibo mà không nói lời nào, Hạ Tê Xuyên thở dài trong lòng, hắn chủ động mở miệng: “Lần này Hứa Tra xử lý không tốt, bất kể có phải là đồng tính hay hay, ở nơi công cộng mà bị quay như vậy sẽ rất khó giải thích.”
Nhìn như vậy hẳn là Hạ Tê Xuyên không nhận ra một người khác trong video là cậu. Chúc Lương Cơ ma xui quỷ khiến thở phào nhẹ nhõm, lời giải thích đã chuẩn bị cũng bị ép xuống, cậu ừ một tiếng.
Hai người mỗi người mang ý nghĩ riêng, sau khi hàn huyên vài câu liền bỏ qua đề tài này. Sắc trời từ từ sáng lên, những người ngồi trên quảng trường cả đêm từ từ đứng dậy. Nghe thấy người trước mặt thảo luận vé vào cửa gần 300 tệ một vé, Chúc Lương Cơ sững sờ.
Không đủ tiền nhỉ?
Cậu vỗ vỗ Hạ Tê Xuyên, Chúc Lương Cơ đang muốn nói chúng ta bí mật trao đổi thì cameraman vô cùng chuyên nghiệp xách máy quay lại gần.
Chúc Lương Cơ: “…”
Cậu nói với Hạ Tê Xuyên: “Vẫn thiếu tiền, khoảng 100 tệ.”
Hạ Tê Xuyên nhíu mày, một lát sau hắn nói: “Nếu không chúng ta mua vé giùm? Hai người chúng ta xếp hàng, một người nhiều nhất có thể mua bốn vé, mỗi người chúng ta giúp một khách mời khác mua vé. Bán lại cho họ mỗi vé khoảng bốn, năm trăm tệ, chúng ta kiếm lời từ giá chênh lệch, bọn họ tiết kiệm được tiền.”
Thần tượng nói quá đúng! Thực sự quá thông minh!
Chúc Lương Cơ vội vàng đồng ý: “Bán cho ai?”
“Hứa Tra thì không được,” Hứa Tra mới xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc này mà gọi điện thoại hỏi hắn có mua vé hay không thì quả thực muốn ăn đòn, Hạ Tê Xuyên nói: “Tìm bọn Diệc Huân đi.”
Vừa nghe thấy tên Trì Diệc Huân Chúc Lương Cơ liền muốn rút lui, vì đứng bên ngoài cả đêm cùng lo lắng về video kia, Chúc Lương Cơ nói: “Anh gọi cho cậu ta?”
Hạ Tê Xuyên đồng ý.
Thừa dịp Hạ Tê Xuyên gọi điện thoại, Chúc Lương Cơ nhìn quanh bốn phía, ở đằng xa có tiểu thương đẩy xe bán đồ ăn sáng. Ngồi suốt một đêm, lúc này Chúc Lương Cơ mới cảm thấy đói bụng, cậu nhỏ giọng nói với máy quay: “Bên kia có bán đồ ăn, chờ anh Hạ nói chuyện điện thoại xong thì nói với anh ấy một tiếng.”
Điện thoại nối máy.
“Này, Diệc Huân.”
“Tôi đang xếp hàng trên quảng trường ở cung điện Potala, muốn hỏi xem cậu có cần mua vé hay không,” Hạ Tê Xuyên giải thích đầu đuôi sự việc, Trì Diệc Huân ở đầu bên kia hình như đồng ý: “Lương Cơ cũng ở… Hả?… Làm phiền cậu rồi, cảm ơn.”
“Cậu ấy đồng ý?” Thấy Hạ Tê Xuyên gật đầu, Chúc Lương Cơ yeah một tiếng: “Bên kia có xe bán đồ ăn sáng, em đi mua đồ ăn.”
“Không cần. Diệc Huân nói cậu ta mang bữa sáng qua đây.”
Nửa tiếng sau, Trì Diệc Huân cùng cameraman của cậu ta xuất hiện ở trên quảng trường, lúc nhận bữa sáng đối phương mang đến Chúc Lương Cơ nói tiếng cảm ơn. Tóc Trì Diệc Huân nhuộm màu xanh lam bắt mắt, cơ thể cậu ta cao ráo, lại ăn mặc đẹp, dù đeo kính râm cũng có không ít người len lén liếc nhìn. Ánh mắt Trì Diệc Huân lướt qua quầng mắt thâm dưới mắt Chúc Lương Cơ, tiểu thiếu gia khá là ghét bỏ: “Cậu làm gì mà giống ma vậy?”
“Cậu thử cả đêm không ngủ xem có giống tôi không.”
“Đệt,” Trì Diệc Huân nói: “Ông đây dù cả đêm không ngủ cũng sẽ không có quầng thâm, biết cái gì gọi là trời sinh đã đẹp không?”
“…” Quên mất tiểu tử này là tên cuồng tự luyến. Chúc Lương Cơ dùng mắt ra hiệu cho cameraman của Trì Diệc Huân: “Cậu nói tục.”
Trì Diệc Huân quay đầu lại: “Cắt, cảm ơn anh.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Trì Diệc Huân hoài nghi nhìn cậu: “Cậu thật sự đứng ở đây cả đêm à?”
Chúc Lương Cơ: “Anh Hạ, nói cho cậu ta biết.”
Hạ Tê Xuyên ừ một tiếng.
Chúc Lương Cơ: “Nghe thấy không, trâu bò không?”
Trì Diệc Huân im lặng không tiếp tục đề tài. Sau khi ăn sáng xong Trì thiếu gia nói mình không có chuyện gì làm, dứt khoát xếp hàng cùng bọn họ. Trì Diệc Huân không sợ phiền, nhưng cô gái xếp sau bọn họ lại không vui: “Rõ ràng hôm qua các người chỉ có hai người, hiện tại lại thêm một người không phải định chen hàng chứ?”
Trì Diệc Huân quay người lại, cách kính râm đối diện với cô gái trong chốc lát, còn chưa nghĩ ra từ thích hợp để giải thích thì người kia bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng mừng rỡ: “Anh… Anh có phải là?!”
Chúc Lương Cơ nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, lúc trước vì ăn sáng nên phải tháo khẩu trang xuống, bây giờ nửa khuôn mặt đều lộ ở bên ngoài. Cô gái che miệng lại: “Không phải em đang nằm mơ chứ!”
“Này,” Chúc Lương Cơ mỉm cười chào hỏi, mắt thấy cô gái sắp không nhịn được mà hét lên, cậu vội vàng nói: “Đừng kích động, em giúp bọn anh giữ bí mật sẽ nhận được một nụ hôn gió của Diệc Huân.”
Trì Diệc Huân: “…”
Cậu ta nghiến răng: “Tại sao lại là tôi?”
“Vậy cậu nghĩ là ai, tôi á?” Chúc Lương Cơ chỉ chỉ Hạ Tê Xuyên: “Anh Hạ chỉ yêu chính mình, để cho anh ấy hôn gió thì quá tàn nhẫn.”
Cô gái không nhịn được: “Trời ạ a a a a a a! Hạ Tê Xuyên a a a a a a!”
Cô la lên một tiếng như vậy làm cho cả quảng trường đều nhìn lại, kèm theo đó là các câu hỏi liên tiếp “Có thật không, ở đâu!!!”, hơn nửa quảng trường lâm vào hỗn loạn. Nhân viên công tác sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc nên không thể không thay bọn họ đứng xếp hàng, ba vị khách mời thì được hộ tống rời đi. Chúc Lương Cơ là người đầu tiên bước lên xe của chương trình, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Tê Xuyên cùng vài nhân viên công tác vẫn còn mắc kẹt trong dòng người không thể đi ra, có người gõ gõ cửa xe.
Là Trì Diệc Huân.
Sau khi lên xe tiểu thiếu gia uống một ngụm nước, không chờ Chúc Lương Cơ cười nhạo bộ dạng chật vật hiện tại của mình, Trì Diệc Huân nói: “Cậu định làm gì?”
Chúc Lương Cơ: “?”
Trì Diệc Huân: “?”
Chúc Lương Cơ: “Cái gì?”
Trì Diệc Huân khó mà tin nổi: “Cậu là heo à? Hot search đã đứng đầu rồi, sáng nay cậu không lên Weibo sao?”
Chúc Lương Cơ: “Điện thoại hết pin.”
Trì Diệc Huân đưa điện thoại di động của mình cho cậu. No.2 hot search vẫn là Hứa Tra đồng tính luyến ái, No.1 đã trở thành một chủ đề mới.
#Hứa Tra Chúc Lương Cơ#
【Một người khác trong video nhất định là Chúc Lương Cơ, làm fan nhan sắc của cậu ta nhiều năm như vậy, gương mặt kia của cậu ta lớn lên rất đặc biệt, rất khó tìm người thứ hai có góc mặt tương tự như cậu ta.】
Thấy cậu chỉ xem điện thoại di động không nói lời nào, Trì Diệc Huân nói: “Thật sự là cậu à?”
Chúc Lương Cơ có chút buồn bực: “Chính là mấy ngày trước, ở quán bar Hứa Tra uống say nhận nhầm tôi thành người khác, không nghĩ rằng bị người khác quay được.” Hơn nữa hình ảnh cậu với Hứa Tra nôn ọe lẫn nhau sau đó bị người quay video cố ý cắt mất, chỉ để lại một đoạn ngắn lôi lôi kéo kéo dễ khiến người ta hiểu lầm.
Tiểu thiếu gia nửa ngày vẫn không lên tiếng, Chúc Lương Cơ còn tưởng rằng Trì Diệc Huân đang nghĩ cách cười nhạo cậu, đối phương đột nhiên nói: “Người đăng video lên lúc đầu là một người không chịu kiểm soát của bất kì công ty nào, rất có thể có người ủy thác bọn họ làm việc này. Nếu như cuối cùng Xán Tinh không thể ép xuống chuyện này được, cũng không phải không thể giúp cậu một lần.”
Chúc Lương Cơ có hơi không phản ứng kịp: “Hả?”
Trì Diệc Huân hình như lý giải sai ý cậu, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, tiểu thiếu gia cười tự giễu: “Thiếu chút nữa thì quên cậu với Hạ Tê Xuyên là bạn bè, không tới lượt tôi hỗ trợ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT