Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

__________

Tỉnh dậy một lần nữa, hết thảy đều trở nên thật khác biệt.

Ở trước mặt ta không phải là Johnson, mà là một vị thiên sứ cánh trắng.

Vị thiên sứ này nói cho ta biết, hắn được gọi là XP92303, không phải là thần linh gì cả, là người sống sờ sờ.

Ta cũng không phải nằm mơ, không phải xuyên qua, không phải sống lại, ta ngủ một ngàn năm trong trạng thái bị đóng băng, lần nữa tỉnh lại.

Lại như một quả táo để vào kho lạnh, hiện đang rã đông... Lời giải thích của thiên sứ rất khiến người ta khó hiểu, nhưng lại rất dễ tưởng tượng.

Ta rất kinh ngạc một ngàn năm sau nhân loại lại trở thành như vậy -- người cá, thú nhân, người chim, mà những người chim còn tự xưng là Người bay lượn, còn đặt tên theo kiểu đánh số.

Uống thuốc mà hắn đưa cho ta, ta quyết định lấy tên mới cho hắn -- trắng, White.

Thiên sứ còn có hai vị ca ca, đều bị ta lấy biệt danh mới cho dễ gọi: đỏ, red, Reid; đen, black, Blake.

Nếu như dùng món ăn để hình dung, White càng như một ly trà vải, Reid như gan ngỗng thượng đẳng nhất, Blake là trứng cá tầm đen bá đạo. Mỗi người có mỗi ý vị riêng.

Mà chết tiệt, nghe nói ta lúc say rượu đã ăn luôn trứng cá tầm... Tối chết tiệt là ta không nhớ rõ, ta còn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng xuân không ảnh hưởng toàn cục.

Có lần một thì có lần hai, lần thứ hai ta cưỡng hôn hắn, vì cứu cái nhóm di dân nhân loại đáng thương lại đáng trách này.

Nếu như không phải một ngàn năm trước ta bị chính người yêu chôn sống, đóng băng, ta có lẽ sẽ tiếp thu trứng cá muối tiên sinh khiến người khác thèm nhỏ dãi. Đáng tiếc, ở niên đại ta tin tưởng vào tình yêu, đã cho ta sai người, mà ở niên đại ta không tin vào tình yêu, lại cho ta đúng người.

Hắn nhất định không biết mình có bao nhiêu gợi cảm đi, ta mới sẽ không thừa nhận chính mình là đồng phục khống. Quân phục nghiêm chỉnh cấm dục cùng âm thanh ủng chiến trầm trọng, cánh lớn rắn chắc mạnh mẽ của hắn, không có thứ nào là không động lòng người, gợi cảm bức người.

Mặc kệ ta có tin vào tình yêu hay không, những chuyện ta trải qua đều vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Yêu nếu là có thể khống chế, vẫn là yêu sao?

Tin được không? Không lâu sau đó, trải qua những chuyện lên voi xuống chó, sinh ly tử biệt, nguy cơ trùng trùng, ta không chỉ ăn được trứng cá tầm đắt xiền, còn ăn được gan ngỗng mỹ vị đến để rơi lệ, thậm chí ngay cả trà vải thơ ngây cũng quất hết...

Được rồi, chúc mừng ta, ta kết hôn.

Nhớ tới cha nói với ta, lúc một người cảm thấy hạnh phúc, trong lồng ngực sẽ bốc lên một cảm giác thần kỳ, những cảm giác kia là đủ mọi màu sắc, ngươi cảm thấy bước chân rất nhẹ, như ở trên mây, trong đầu của ngươi sẽ có từng đoá từng đoá bạch vân hình động vật...

Ở trên hôn lễ, lúc cùng ba người bọn họ sóng vai đến đài hôn lễ, ta cảm thấy rốt cục ta đã đạt đến cảnh giới như cha ta đã nói. Ta nghĩ, lần thứ hai ta khôi phục năng lực yêu thương...

Hơn nữa, trước khi chúng ta có trứng bảo bảo. Thằng bé có hơi không được bình thường, tuy thông minh hơn người, nhưng không thể hiểu được các mối quan hệ xã hội đơn giản hay quan hệ giữa người với người, tỷ như, không được phép tiện tay hốt bảo bảo của người khác...

Sau hôn nhân, chúng ta chịu áp lực của dư luận, không thể không ẩn cư về Bắc nguyên. Blake từ một tướng quân biến thành nông phu, vì mỹ nhân ta đây, từ bỏ toàn bộ giang sơn...

Lần thứ hai trở lại Bắc nguyên là sau khi San Đạo và XP Bất Bại bị đưa đến học viện quý tộc XP, bốn người cha chúng ta đột nhiên biến thành đại nhân không phận sự, có lượng lớn thời gian có thể tiêu xài.

Vào cuối tuần thì chúng ta bay đến Bắc nguyên, liền giống như chúng ta năm đó ẩn cư như thế. Có phồn hoa đô thị đến Bắc nguyên rộng lớn trắng bạc, thời gian trở nên chầm chậm.

Có lúc ta cưỡi ngựa, ba người bọn hắn bay ở trên bầu trời, một ngựa ba chim - đồng hành ở trên đường núi tuyết, cảm nhận phong cảnh nguyên thủy thuần túy, ta có rất nhiều thời gian cùng bọn họ hưởng thụ nhân sinh, ta có nhiều thời gian hơn để ghi chép lại các chuyện của mình. ( Nhật ký Tiêu Tiễn).

"Mang em đi tìm hiểu lịch sử gia tộc XP chúng ta!" Blake nói.

Khi đó khí trời sáng sủa rất tốt, một buổi sáng thứ bảy. Hiếm khi tối ngày hôm qua ta không có bị dằn vặt đến mất sức, không chừng là bọn họ đã sớm định ngày hôm nay phải dậy sớm, hơn nữa cái mông của ta nhất định phải có thể cưỡi ngựa rồi.

Gần nhất ta mê mẩn cưỡi ngựa, xuất hành không thích ngồi phi thuyền.

"Là hầm sao?" Ta tò mò hỏi.

"Không sai. Nhà chúng ta chính là bắt đầu từ hầm mà phát tài. Một gia tộc làm giàu, chủ yếu chính là lịch sử..." Reid trả lời ta.

Trong lòng ta tương đối hiếu kỳ, ta còn từ chưa từng vào hầm bảo thạch đâu, quả thực là như đi thám bảo, để ta tương đương đối phấn.

"Là hố kim cương sao?" Ta hỏi.

"Một cái hố già nhất, tuyệt đối so với kim cương càng đáng giá..." Blake lại còn thần thần bí bí nói.

So với kim cương còn đáng giá, ta cũng thật nghĩ không ra, lẽ nào là kim loại hiếm hi hữu? Hoàng kim cũng không đáng giá bằng kim cương a!

Mang theo nghi hoặc, bốn người chúng ta đi tới trước một hầm cổ xưa, có một nhân loại đã cao tuổi đang đứng gác bảo vệ, nhìn thấy chúng ta, lập tức cúi đầu khom lưng sau đó mở ra cửa đá lớn của hầm hầm, đưa cho chúng ta mấy cái mũ, tự mình dẫn đầu, một đường mang theo chúng ta đi vào.

Bên trong có đường ray cũ kỹ, ở trên có thùng xe chật hẹp, chúng ta tới ngồi lên, ông lão kia sử dụng đầu xe, chúng ta nhanh chóng lưu tiến vào, vừa bắt đầu đều là vách đá đen thùi, càng đi bên trong đi, càng nghe mùi vị không tầm thường.

Đến khi chúng ta đều xuống xe duỗi người, ta mới phát hiện trước mắt tất cả đều không tầm thường...

Đèn mỏ trên đỉnh đầu chiếu xuống, ta phát hiện mình đã đi vào một "Thủy Tinh cung"... Ta nhớ đến trước kia lúc đi du lịch đã từng dạo qua "nhà băng", nơi này quả thực chính là thế giới băng óng ánh long lanh...

Không riêng là đỉnh đầu, hai bên, ngay cả dưới đất, cũng là những thứ trong suốt như thủy tinh, như khối băng.

Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miệng bắt đầu run rẩy, ai ya, đây cũng quá chấn động!

"Tuyệt đối đừng nói cho ta, tất cả chỗ này đều là kim cương nha!" Ta tương đối thất thố mà loạn nhảy lên! Chuyện này quả thật khiến người ta không bình tĩnh nổi a!

Giời ạ, một cara kim cương cũng đã quý đến đòi mạng, nói chi trong hầm mỏ này quả thực là che ngợp bầu trời!

Ngay cả đứa trẻ thành thật như White cũng híp híp mắt: "Ta cảm thấy, lúc đó vật này đáng giá hơn cả kim cương!"

"Nói mau nói mau, đây rốt cuộc là cái gì? Tổ tiên của ba người cũng quá lợi hại, sở hữu Bảo Sơn, chẳng trách có thể phát tài!"

Ba tên kia thấy dáng vẻ gấp gáp của ta, rất không tử tế mà nở nụ cười với ta một hồi lâu.

"Em có thể nếm thử, ta bảo đảm em nếm xong liền biết, đây là cái gì..." Blake ở trong bóng tối trộm hôn một bên tai của ta, nhỏ giọng ám chỉ ta.

Ta đỏ mặt, thật sự đi liếm! Không phải là quặng sao, cũng sẽ không có độc, kim cương cũng có thể liếm, có đúng không?

Nhất là mỹ thực gia, phải có quyết tâm đi nếm thử tất cả các vị trên dân gian, ta quá có!

Ta tìm khối sạch sẽ thuần túy nhất, lè lưỡi đi liếm một liếm, sau đó nhận ra một vị -- mặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play