Tiêu Tiễn sống dở chết dở - nằm lẻ loi ở trên giường, không người hỏi thăm.

Dường như bị rút hết dây gân, nằm bất động ở trên giường...

Y nằm oán giận, từ oán giận nhỏ đến oán giận tràn ngập toàn bộ gian nhà -- giời ạ mọi người đều đi cứu vớt địa cầu, còn "ông chú" đây thì nằm đây vô dụng, bị bọn họ dùng qua liền vứt, khổ rồi a!

Nha, đúng rồi, nếu như hỏi y hiện tại còn có tác dụng gì, nhất định sẽ bị sai khiến đi nướng bánh ngọt! Y chỉ còn hai công dụng là làm ấm giường và nướng bánh ngọt, còn lại thì hết! Thật hận, thật giống như lần đầu đến cái thế giới này a!

Cảm giác thành công, cảm giác thành công ở mô?

Tiêu Tiễn vô lực bỏ ra hai giọt nước mắt óng ánh... Biết vậy đã đừng lấy chồng, y ở trên giường ăn năn hối hận.

"Tiêu Tiễn ba ba, con đến thăm ba nà!" Một thân ảnh nho nhỏ tập tễnh xuất hiện ở cửa, bên cạnh nhóc còn có một bé hồ y đỏ rực, chính là Tiểu Ly bạn tốt như hình với bóng của nhóc.

San Đạo một mặt thiên chân vô tà, mở to đôi mắt xanh lục giống như của Blake, thật như thằng bé con nhi! Không giống như cái dáng vẻ ông cụ non của thằng nhóc thường ngày....

Tiểu Ly cầm theo một cái rổ nhỏ, hai mắt chớp chớp nhìn Tiêu Tiễn, cơ linh đáng yêu.

Bé cùng San Đạo đi tới trước giường Tiêu Tiễn, sau đó động tay, từ trong rổ nhỏ lấy ra một khối không nhìn ra hình dạng

"Bánh ngọt, Tiểu Ly làm!" San Đạo nịnh hót dâng lên lễ vật, mượn hoa hiến Phật.

Tiểu Ly như là mới vừa học nói, biết hai chữ: "... Người... Ăn!"

Ý tứ là bé làm đến hiếu kính Tiêu Tiễn, mời y ăn!

"Con còn nhỏ như thế mà đã biết nấu bánh ngọt rồi?" Tiêu Tiễn chấn kinh rồi!

Y ngồi dậy, cẩn thận tỉ mỉ cầm cái khối không rõ hình dạng có tên "Bánh ngọt" theo như San Đạo. Trời đất, ông cụ non lại còn làm ra thành phẩm, này có thể ăn được hay không a? Sẽ không ngộ độc thức ăn đi!

Nhưng đối diện ánh mắt chờ mong ngây thơ hiếm có giống như hài tử của San Đạo cùng Tiểu Ly một mặt cầu ca ngợi, Tiêu Tiễn vẫn là thỏa hiệp! Từ chối bọn nhỏ quả thực chính là làm bậy a!

Cắn một cái, lại rất xốp giòn ngon miệng. Tuy rằng hình dạng nhìn không biết nên nói cái gì, thế nhưng bên trong lại rất xốp, tầng ngoài thơm nức, làm người mới, hoàn toàn có thể đánh 80 điểm a!

Tiêu Tiễn đưa mắt nhìn đứa nhỏ bên cạnh con mình, một bên nhai một bên khen: "Tiểu Ly, con có tiền đồ!"

"Tiểu Ly, cha ta nói cưng có tiền đồ a! Y là người khó mở miệng khen người nhất trên đời này nha, có nghe hay không... Cưng quả nhiên là một thiên tài!" San Đạo kích động, ôm lấy Tiểu Ly xoay xoay chúc mừng một hồi, kết quả hai đứa đều đứng không vững, lăn tới trên đất, đều cười vui đến quên trời quên đất.

"Thu Tiểu Ly làm đồ đệ đi, ba ba thân ái!" Nhìn giọng điệu này của San Đạo, tuyệt đối là đang mượn gió bẻ măng, nịnh nọt.

Tiêu Tiễn nào có không nhận! Lại không nói tiểu hồ ly này thật sự có năng khiếu, còn nhỏ tuổi liền có thể làm ra một cái bánh khá ổn, liền chỉ nói riêng ngày sau y có thể truyền hết kinh nghiệm cho thằng bé, y cũng một trăm đồng ý!

Đến lúc đó, y là có thể chỉ cần động động miệng lưỡi rồi! Từ "con dâu" lên thành "mẹ chồng", là ý này chứ?

Nhưng sự tình thu đồ đệ này, tuyệt đối không phải mục tiêu cuối chính của San Đạo hôm nay tới nơi này. Dùng bánh ngọt đến lấy lòng Tiêu Tiễn cũng chỉ là vì thông đồng.

"Ba, con có một chuyện cần ba hỗ trợ! Con đã mang tới cho ba một đồ đệ tốt như vậy rồi, ba cũng không thể cự tuyệt con!" San Đạo lăn tới trong lồng ngực Tiêu Tiễn tiếp tục bán manh.

Tiêu Tiễn đau răng - vặn vẹo khóe môi, y liền biết không đơn giản như thế: "Nói đi, chuyện gì?"

Chẳng lẽ để y làm mãn Hán toàn tịch?

"Giúp con chơi một máy vi tính!" San Đạo cực kỳ chân thành mà sùng bái nhìn Tiêu Tiễn, thẳng lấy Tiêu Tiễn cả kinh không nhẹ.

"A? Đó cũng không là trưởng hạng của ba!" Tiêu Tiễn thẳng xua tay. Muốn y làm ra một trăm món ăn nôi tiếng thế giới còn dễ hơn ngồi gõ máy tính!

"Thế nhưng hiện tại, cob là được ăn cả ngã về không a! Ba không giúp con, con liền chỉ có một con đường chết!" San Đạo cùng Tiểu Ly đều mắt mở to nhìn Tiêu Tiễn, kiểu như ba không đáp ứng tụi con tụi con liền đi chết cho ba xem.

"Nhưng trình độ của ba còn dừng lại ở thế kỷ21, chơi không nổi cái trình độ năm 3013 của mấy đứa!" Tiêu Tiễn sờ sờ đầu nhi tử, " Blake ba ba của con không phải đã cử một ngàn quân nhân chuyên mảng tin học qua giúp con sao? Làm sao con còn gọi ta ra trận? Người đã khuyết thành như vậy?"

"Không phải.. Là hiện tại có một máy tính đời 20 mới vừa được khai quật, thế nhưng con khổ sở phát hiện -- bởi quá quê mùa, không ai sử dụng được!" San Đạo cau mày nói: "Vì lẽ đó con không thể làm gì khác hơn là tìm đến ba, ba cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của con! Ba tuyệt đối đừng nói với con, ba vô học, khi còn bé cũng đối với tin học không có hứng thú, sinh ra chỉ có ăn với ăn, nấu cơm nấu cơm nấu cơm!" Lúa ba vụ hiện tại thật muốn rít gào!

Tiêu Tiễn nở nụ cười, rửa sạch nhục nhã - nở nụ cười! Y nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con: "Máy tính thế kỉ 20, ta biết dùng nhe!"

Phụ thân Tiêu Tiễn rất sủng ái y, thế giới có một thiết bị hiện đại mới ra đều đặt cho y một cái, cho y thỏa sức khám phá. Tiêu Tiễn không nói cho San Đạo biết, y hồi nhỏ rất được khen trong mảng tin học, hơn nữa học rất nhanh!

San Đạo như được đại xá - kéo Tiêu Tiễn vừa chạy ra ngoài: "Vậy còn chờ gì, mau tới giúp con giải quyết cái máy tính xưa xưa xưa xưa kia!"

Cũng còn tốt nhà đào được một "người cổ", như vậy mới có thể giải quyết mấy món đồ cổ kia được a!

Giời ạ, y thật không nghĩ tới máy tính một ngàn năm trước, lại không phải chạm đến bình, dùng bàn phím cũng coi như, lại trực tiếp nhảy ra hắc bình, muốn dùng DOS tiến vào hệ thống? Liền tra văn kiện cũng phải nhập mã lệnh! Thật muốn mệnh a!

Người khi đó, thật sự có mạnh mẽ như vậy, có bao nhiêu mã lệnh a? Ta X a

Tiêu Tiễn nhìn cái máy tinh màn hình lồi trong phòng vô khuẩn một chút, như nhìn thấy bạn cũ lâu không gặp, ngắm nghía nó một chút, cười nói: "Ta lúc học tiểu học thì từng nghịch qua, lúc đó chúng ta gọi loại máy tính này là 486! Thật không nghĩ tới bây giờ còn có thể nhìn thấy vật này!"

"Ở trong đống rác điện tử tìm ra, bởi vì quá dày tro bụi, hơn nữa đặt ở trong cùng, ngăn cách không khí, lại không có bị gỉ sét đi, sau khi được sử lý qua một chút lại có thể mở điện khởi động máy, cũng thật là trời cũng giúp con!"

Trời giúp nhóc nhất, là Tiêu Tiễn ba ba của nhóc!

San Đạo kích động đứng phía sau Tiêu Tiễn, nhìn Tiêu Tiễn ung dung từ đầu bếp hóa thân cao thủ vi tính, thuần thục ứng dụng DOS tiến vào hệ thống...

Thời khắc này, San Đạo rốt cục phát hiện một mặt mới hoàn toàn của Tiêu Tiễn! Một người cha cỡ nào thần kì! Được rồi đầu bếp, lên được cơ phòng rồi!

Chuyện tất cả mọi người đều bó tay toàn tập, Tiêu Tiễn liền dễ dàng giải quyết!

"Ta không thấy có chút tệp tin nào dùng được!" Tiêu Tiễn tìm tòi một hồi trong máy vi tính, không có mấy tệp tin có giá trị.

"Không sao, chúng ta lập tức sáng tạo chút thứ có ý nghĩa vào!" San Đạo tà tà nở nụ cười, lấy ra một phần văn kiện, muốn Tiêu Tiễn gõ vào máy tính, bảo tồn tốt. Lại nhờ y ở trong máy vi tính động chút tay chân, khảo ra ít đồ...

Tiêu Tiễn như là lại trở về cái tuổi ấu thơ không buồn không lo, kéo phụ thân mới vừa mua máy tính về, hết thảy đều quen thuộc có phải hay không, đối với các ứng dụng trong máy tính đã thành bản năng thân thể, không cần hồi ức, liền tự nhiên hiểu được bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Liền như vậy, hai phụ tử một nói, một làm, hợp tác - thiên y vô phùng.

"Đến, chúng ta tiếp lên in tờ nết đi!" San Đạo quả thực không che giấu nổi một mặt mừng rỡ như điên. Nhóc "khổ cực" tìm kiếm hơn một ngàn đài máy tính, cuối cùng cũng tìm thấy được cái "máy tính tổ tông" này...

"Bảo bối, đến đây đi, đến công kích ta đi! Tới lấy văn bản tuyệt mật đi của lão tử! Đến khống chế đài máy tính cổ này đi, come-on, baby!" San Đạo điên cuồng gầm thét lên, quả thực kích động như hít thuốc lắc.

"Thật vất vả sửa lại cái máy tính này, làm sao thả ra để cho người ta công kích đây?" Tiêu Tiễn không hiểu.

"Nó là mồi! Con dùng nó câu cá lớn đây!" San Đạo cùng Tiểu Ly đồng thời lắc lắc cái mông, khiêu vũ.

...

Một bên khác, trưởng máy đại nhân tà ác đang nhìn chằm chằm một ngàn đài tiểu trưởng máy đã bị cáo chế trước mắt, quay về số liệu tùng đờ ra.

Yêu, con báo đổi thái tử a! Cho rằng sẽ không bị phát hiện sao?

Cái tiểu trưởng máy khả nghi kia, phi thường kỳ quái! Rất cấp thấp, đặc biệt cấp thấp, không gian nhỏ hẹp đến đáng thương, như mũi kim rơi vào trong biển rộng! Bọn chúng đây là muốn thừa nước đục thả câu sao? Đánh đồng hắn ta cùng sinh vật kém thông minh này? Hắn ta nhưng là nhìn rõ mọi việc, cái gì mờ ám cũng không gạt được hắn ta!

"Tiểu cá chạch, đừng nghĩ trốn!" Hắn ta hung tàn - trượt tiến lên, vung vẩy cánh tay có thể co duỗi, bắt đầu điên cuồng sử dụng hệ thống trưởng máy, khống chế cái tiểu trưởng máy kia, toàn bộ tiếp quản, phục chế, phân tích...

"Không thể, tất cả không thể đều là một đống rác rưởi!" Hắn ta lầm bầm lầu bầu - tiếp tục điên cuồng giải mã, lần thứ hai bới ra văn kiện, phân tích!

Văn kiện không được, phân tích hệ thống của nó! Hệ thống làm sao cổ xưa như thế? Năng lực trí tuệ như đám rối hoạt động bằng lên dây cót!

"Bọn chúng thần bí như vậy, khẳng định không chỉ là như vậy! Nhất định còn có mã ẩn bên trong! Hệ thống cổ xưa mà nghiêm mật như thế, quả thực chưa từng gặp!" Vì sao lại có hệ thống như tường đồng vách sắt như thế? Đơn giản, thế nhưng kín kẽ không một lỗ hổng, không hề kẽ hở! Lại như một quả trứng gà đơn giản, không chỗ ra tay...

Hắn ta trầm ngâm chốc lát, bắt đầu thâm nhập nghiên cứu cái hệ thống cổ xưa này... Hắn ta không cho phép ngay dưới mắt xuất hiện bất kỳ bí ẩn không rõ.

"Tiêu Tiễn ba ba, ba lập đại công!" Một bên khác, San Đạo nhếch mép cười gian.

Giời ạ, chết hàng, chờ chết đi! Tuy rằng chỉ là bắt đầu, nhưng hắn ta đã được định sẵn kết cục chấm dứt.

Nhóc hưng phấn nhảy lên trên người Tiêu Tiễn, hun y một cái thật kêu, cực kỳ sùng bái nói: "Tiêu Tiễn ba ba, ba lập công!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play