Tiêu Tiễn đang lo lắng vì Blake, vì vấn đề an toàn của địa cầu ăn ngủ không yên thì, hồ nhị ly cũng không yên ổn.

"Em cảm thấy em sinh hai đứa!" Cậu đối với Hổ Vương bên cạnh vui đến hoàn toàn không có hình tượng nói.

"Làm sao em biết chứ? Ngay lúc đó mấy vú già đều nói em chỉ sinh một!" Hổ Vương một bên đùa với cọp con, một bên hững hờ - trả lời lão bà.

Dương bác sĩ nhắc nhở qua, sản phu có bốn phần mười sẽ đến cái gì bệnh trầm cảm sau sinh, gã vốn là không tin, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hồ nhị ly, gã có chút tin! Quả thực là tự tìm phiền não, buồn lo vô cớ!

"Sẽ không sai, em cảm thấy sau khi sinh ra cọp con, em lại đau, sau đó mơ mơ màng màng sinh thêm một! Đem ta đau ngất đi!" Hồ nhị ly tiếp tục cau mày.

"Nói chung lúc anh vào thăm em, em thực sự là hôn mê, thế nhưng xung quanh không thấy bất luận thứ gì..." Hổ Vương đi qua hôn nhẹ hồ nhị ly, để tâm động viên cậu một hồi.

"Là như vậy phải không?" Hồ nhị ly cũng cảm thấy bị hồ đồ rồi! Hiện tại cậu chỉ có thể lấy tất cả quy kết vì là ảo giác... Lúc đó nhiều người ở hiện trường như vậy, cũng không thể phạm loại sai lầm cấp thấp này, chỉ mong đi!

"Chết điểu kia ngày hôm nay đưa mật thư cho anh!" Hổ Vương thần bí nở nụ cười, "Chết điểu lần này cần liên thủ với anh!"

"Muốn làm gì?"

"Đồng thời liên thủ đem khu vực không ai quản lí tiếp quản!"

"Loại địa phương vô bổ kia, bạch mù khí lực!" Hồ nhị ly lườm một cái. Chồng mình cái gì đều tốt, chính là ánh mắt chiến lược kém một chút, cũng còn tốt có cậu hỗ trợ, người nhiều mưu trí giúp đỡ, không phải vậy nơi nào có thể trở thành vương!

"Anh là báo thù cho em a! Giời ạ, tên đầu mục của khu vực không ai quản lí, lại dám kẹp cổ em uy hiếp anh, đương nhiên phải trả giá thật lớn!" Hổ Vương rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Cái này ngược lại cũng đúng, thù này nhất định phải báo, không phải vậy em cũng sẽ không sinh non." Hồ nhị ly gật đầu, sau đó con mắt hơi chuyển động: "Chúng ta cùng chết điểu liên thủ a, có ích lợi gì?"

"Hắn nói cho anh một nửa đất, nhưng nơi kia chim còn không sinh trứng - có ích lợi gì? Đến đó chúng ta còn phải ra tiền thanh lý rác rưởi, anh từ chối!" Hổ Vương hả hê - ưỡn một cái ngực, "Anh lấy ra kiến nghị càng tốt hơn—— anh yêu cầu ở biên cảnh hai nước xây một thành mậu dịch, hơn nữa yêu cầu mỗi tuần có thể ăn được hai lần món ăn Tiêu Tiễn tự mình làm, hắn đồng ý!"

"Lão công, anh rốt cục thông minh rồi! Đúng rồi, nói với Tiêu Tiễn, em muốn ăn gà!" Hồ nhị ly che miệng cười gian.

Có thể ăn được món ăn Tiêu Tiễn làm, so với bắt được rác rưởi phá địa bàn càng có lời! Nhìn đến sự thông minh của chính mình truyền nhiễm đến lão công ngốc, cậu càng thêm tự hào!

Chuyện này đối với phu thê hả hê - cười, nhưng "nhân vật chính" Tiêu Tiễn đã bị lãng quên hiện tại còn bị kèm hai bên, nước sôi lửa bỏng...

Cọp con trong ngực Hổ Vương, mở ra đôi mắt đẹp đẽ, cặp mắt kia như hồ nhị ly, ánh nhìn khôn khéo, lông mi uốn cong uốn cong, khóe mắt hơi vểnh lên, nơi khác thì giống như Hổ Vương —— khung xương khỏe mạnh, lộ ra đuôi cùng tai.

Nó còn chưa biết nói chuyện, nhưng trong đầu nó rất rõ ràng! Nhóc hiện tại cũng không có nghe cha mẹ bát quái về đồ ăn, nhóc đang suy nghĩ một chuyện rất trọng yếu...

Từ lúc nhóc cùng đệ đệ còn ở trong bụng, thì có đồ lưu manh từng ngày từng ngày tẩy não cho hai người bọn nó, nói là chủ nhân của bọn nó, tương lai sẽ đem hai người họ bồi dưỡng.

Hiện tại nhóc đã ở đây, nhưng đệ đệ không thấy, rất rõ ràng là bị cái gia hỏa không trinh tiết kia trộm đi!

Đúng rồi, tên đó đã nói chính mình là —— tên đó là, tên đó tên là San Đạo.

San Đạo đang làm gì đó? San Đạo hiện tại rất sung sướng! Mấy người cha của mình bận rộn đến xoay quanh, căn bản không đếm xỉa tới nhóc. A4 ngố kia căn bản phát hiện không được bí mật của nhóc, A4 cơ bản cũng sẽ không dừng - cho nhóc ăn ăn đồ ăn, sau đó có cùng nhóc tán gẫu một hồi mình cỡ nào muốn trở lại bên người Blake tướng quân...

San Đạo là một người hiện thực, Tiêu Tiễn bị phần tử khủng bố bắt đi đối với nhóc mà nói cũng không phải việc xấu, cái hài tử không có tim không có phổi này!

Nhóc thậm chí hi vọng Tiêu Tiễn liền như vậy bị bắt cóc đến ngoại tinh đi, như vậy nhóc là có thể chiếm lấy ba ba White thân ái!

"Đến, ăn một viên!" Nhóc lấy trứng cá muối đút cho Tiểu Ly, Tiểu Ly ăn một viên, khóc!

Không răng miệng mở ra đóng lại, gào khóc. Suýt chút nữa ngạt chết!

San Đạo tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nhóc không phiên dịch được ngôn ngữ trẻ con. Tuyệt không biết hiện tại Tiểu Ly đang gọi: "Mẹ, con muốn uống sữa của bà nội, muốn uống của bà nội..."

Tiểu Bạch thì ăn xong chút bánh mỳ vụn, tiếp tục nửa mở nhắm nửa con mắt, ở bên trong nước trôi nổi ngủ gật, nó một ngày có thể ngủ 18 giờ trở lên, cho dù San Đạo làm sao đâm nó, cho dù Tiểu Ly làm sao khóc nháo, đều không ảnh hưởng giấc ngủ tuyệt hảo của nó.

Tiểu Bạch kỳ thực là một quỷ lười ăn no ngủ kỹ, nhưng trong mắt San Đạo, con cá này thật thâm trầm —— như thế tiểu Đạo Đạo liền bắt đầu ngộ nhận, minh tưởng, tu luyện, thật siêu nhiên! Cao, thật sự là cao!

Tiểu Ly đói bụng tàn nhẫn, thú tính quá độ, tìm sữa uống khắp nơi, nó bản năng cắn tất cả đồ vật giống núm vú. Nó lần lượt tập kích mười ngón tay của San Đạo, chóp mũi, thậm chí giữa hai chân...

"A!" San Đạo phát sinh từ tiếng kêu thảm thiết nhất từ trước tới nay! Khàn giọng tới ba ngày.

Cũng còn tốt không có răng, không phải vậy San Đạo đã sớm làm hòa thượng. Giời ạ! San Đạo rơi lệ đầy mặt! Dưỡng tiểu thụ gặp nguy hiểm, khán giả mời chớ mô phỏng theo!

Sau khi vị trí quan trọng nhất của thân thể bị tập kích, San Đạo đi thăm dò duyệt lại "Hướng dẫn chăm sóc trẻ con – bản Phong quốc, tiếp nhận giáo dục lại. Tuy rằng nhóc là tiểu thiên tài bách khoa toàn thư, nhưng mấy tri thức trước đây White dạy nhóc, không có loại tri thức xã hội này...

"Nói sớm đi, muốn uống sữa liền nói a! Hà tất gì quấy nhiễu tình dục bổn công! Cưng thực sự trưởng thành sớm quá, Tiểu Ly!" San Đạo xấu hổ - lên án hồ ly nhỏ bởi vì đói bụng gào gào khóc lớn.

Sau mười phút, San Đạo lấy sữa bò ấm áp từng muỗng từng muỗng đút cho Tiểu Ly đói bụng.

"Ngoan rồi, hiện tại cưng ăn cái này là tốt rồi, sau này cũng không nên cắn loạn ngón tay ngón chân bổn công, còn có... Sinh mạng. Dù sao đó cũng là hạnh phúc tương lai của cưng, nếu như cắn rơi mất, cưng cùng Tiểu Bạch sau này làm sao bây giờ đây?" San Đạo như thầy đồ, đối với Tiểu Ly ăn như hùm như sói tiến hành giáo dục, sau đó đỏ cả mặt - nói: "Muốn cắn cũng phải lớn lên lại cắn, khi đó ta sẽ không từ chối... Ha hả, thật thẹn thùng!"

Gọi là đàn gảy tai trâu, khoảng chừng như vậy.

Ai cũng không sẽ nghĩ tới, Tiểu Ly tương lai trở thành một kẻ tham ăn siêu cấp, là bởi vì khi còn bé bị đói bụng 30 giờ... Vì lẽ đó nó bản năng đối với tất cả đồ ăn cảm thấy hứng thú, đến mức độ bụng đói ăn quàng, hơn nữa tương lai nhóc ấy còn trở thành người thừa kế của Tiêu Tiễn, thiên phú kinh người.

...

Nông thôn nhìn tầm thường nhất Dực quốc, ba người phụ nữ đang bi thương - gào khóc. Tiếng khóc liên tiếp, như ba tầng hát.

"Tiểu Thất, làm sao bây giờ, N2 không cần con nữa! Chúng ta sau này sống thế nào?"

"Quá mức lại đi bán hoa a, có cái gì không sống nổi?" Tiểu Thất bị ba người phụ nữ này làm cho tâm tình phiền muộn! So với bị N2 vô tình đuổi ra cửa còn phiền muộn hơn!

Nói chia liền chia, thật là tàn nhẫn! So với cậu còn tàn nhẫn.

"Nhưng là, con liền không thể trở lại đi học, không có học phí, không còn lái phi thuyền, chúng ta cũng không còn một phần tiền tiêu vặt, chúng ta sẽ đói meo! Tháng sau chúng ta liền không thể ở bên trong căn phòng lớn ngăn nắp như vậy, chúng ta không trả nổi tiền thuê nhà, chúng ta lại phải về đến cái nhà tranh nhỏ mưa tạt kia! Trời ạ!" Vừa nghĩ tới lại phải về đến sinh hoạt khổ bức như vậy, ba quý phụ khóc càng thương tâm!

"Không có ai xa ai không thể sống!" Tiểu Thất khóe miệng bỏ ra một tia cười gượng, lần lượt đi qua giúp ba bà mẹ búi tóc, "Không có N2 không có chuyện gì a, con còn có ba mỹ nữ bồi con!"

Ba người phụ nữ dở khóc dở cười, coi như là tình trạng lại gay go, thằng bé cũng lạc quan như thế. Tuy thằng bé vẫn còn nhỏ, nhưng đã biết an ủi các nàng!

Các nàng lau lau nước mắt, gật đầu nói: "Ngày mai mẹ cùng đi bán hoa với con, như vậy nhất định để giành đủ tiền sửa chữa mái nhà dột nát kia một chút!"

Tháng ngày tổng sẽ tới, Tiểu Thất hiện tại bị người vô tình vứt bỏ, mới càng cần phải an ủi đây.

Tiểu Thất nhìn sang trời mờ mịt ngoài cửa sổ, đêm tối liền muốn tới, ngày hôm nay bắt đầu, cậu sắp sửa quen thuộc ngủ một mình, không còn nấu cơm cho N2, không còn chờ N2 về nhà, không còn nấu nước tắm cho hắn, không cần ở trên giường lưu vị trí cho hắn, cũng không còn hy vọng xa vời ôm ấp ấm áp của hắn, môi nóng rực, cảm xúc mãnh liệt cộng hưởng...

Quen thuộc cô quạnh đi! Tiểu Thất, ngươi có thể làm được. Tiểu Thất xóa đi vệt nước mắt nơi khóe mắt.

...

Trong đêm tối, tổng bộ XP trắng đêm chưa ngủ.

"Sáng mai tiến công!" Blake nói.

"Cái kia, Tiêu Tiễn có thể..." White căng thẳng!

"Ta thu được tin tức nói, tất cả mạnh khỏe. Yên tâm đi!" Reid ở dân gian có không ít tai mắt, tin tức so với chính thức còn linh thông.

"Chỉ mong đi! Ai..." White dùng ngón tay nhẹ kích màn hình, ánh mắt thâm trầm, cau mày nói: " Hầm của chúng ta bị tiếp quản, số 12 quản gia bị nhốt."

"Quản gia còn có chỗ tác dụng, bọn họ sẽ không làm gì ông. Chỉ bất quá bí mật của hầm của chúng ta, e sợ không che giấu nổi!" Reid thở dài.

"Không sao, phát hiện liền phát hiện! Cái hầm kia vốn là căn cứ hạt nhân của nhân loại năm đó, Sa Hoàng quân sự trọng địa, kẻ điên kia coi như biết được nhiều hơn chúng ta, cũng là bình thường. Chúng ta trước tiên đánh đại bản doanh của hắn ta, chặt đứt đường lui của hắn." Blake khóe môi bốc ra tự tin mỉm cười, "Ta không ngại nhốt kẻ điên này bên trong đường hầm, đến bắt ba ba trong rọ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play