12.

Ngày hôm sau, khi đến nhà Lương Nhung, Tống Ninh nhìn thấy mấy chiếc xe tải đỗ ở đó. Cậu thắc mắc bước vào nhà thì mới biết đây là máy chạy bộ và xe đạp địa hình Lương Nhung mới mua.

Lương Nhung mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt đứng trước cửa nhìn người vận chuyển ra ra vào vào, sắc mặt có chút không vui.

Tống Ninh cười cười trêu hắn, “Hôm nay phải kiên trì tập luyện nha.”

Lương Nhung liếc mắt nhìn cậu, thần sắc bình tĩnh hướng vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Tôi không cần dùng tới những thứ này, tôi có thẻ VIP của phòng tập thể hình.”

Tống Ninh đóng băng tại chỗ, hóa ra người hôm nay là Lương Nhung hai mươi bảy tuổi.

13.

Tống Ninh nhân cơ hội này báo cho hắn chẩn đoán gần đây của cậu.

Lương Nhung rót hai ly cà phê, lặng lẽ dựa lưng vào ghế sô pha, nghe cậu nói. Đợi đến khi cậu nói xong, mới hỏi một câu, “Phương pháp của cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

“80%.”

Lương Nhung gật gật đầu nói, “Sau này phải làm phiền bác sĩ Tống rồi.”

Tống Ninh ngượng ngùng cười cười.

Nói thật, đối diện với một tiểu Lương Nhung ngốc ngốc lâu như vậy, đột nhiên lại phải đối diện với người đàn ông thành thục, lễ độ trước mắt làm cậu có chút không quen.

Có rất nhiều trường hợp, các nhân cách khác nhau sẽ có tính cách khác nhau một trời một vực. Tống Ninh nghĩ Lương Nhung chính là một ví dụ điển hình.

14.

Mới chỉ qua một lúc mà Lương Nhung đã hao phí không ít tinh lực, sau khi nghe Tống Ninh báo cáo, sắc mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Hắn tựa đầu ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tống Ninh không quấy rầy hắn, cầm ly cà phê Lương Nhung pha nhấp một ngụm.

Cà phê có mùi thơm khá nồng, so với mùi vị mua bên ngoài thì thuần túy hơn. Tống Ninh cũng là một người hiểu biết về cà phê, khi uống ly cà phê này, cậu cảm thấy rất ấn tượng, “Ly này pha rất ngon.”

Đúng lúc này, Lương Nhung đang nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, cười nói, “Tất cả mọi mặt tôi đều rất xuất sắc.”

Tống Ninh: “…”

Đây chính là điểm giống nhau giữa hai nhân cách a.

15.

Đúng như lúc trước Lương Nhung nói với cậu, thời gian hắn khống chế thân thể này rất ít. Liên tục hơn ba tháng, Tống Ninh mới chỉ gặp hắn chưa đến mười lần, mà khoảng thời gian mỗi lần cũng rất ngắn.

Đôi khi hai người đang nói chuyện thì tiểu Lương Nhung đột nhiên xuất hiện, vô tội hỏi, “Anh đến lúc nào vậy?”

Khiến Tống Ninh vô cùng giật mình.

Tống Ninh thường hay nhân cơ hội đó cho hắn một ít ám chỉ, hỏi ngược lại, “Tôi vừa mới đến, cậu không phát hiện sao?”

Lương Nhung suy nghĩ một chút rồi chắc chắn trả lời, “Tôi lúc đó gọi điện cho mẹ nên không để ý tới anh.”

Mỗi lần như vậy, Tống Ninh không thể tiếp tục đưa ra ám chỉ được nữa.

Nhân cách này của Lương Nhung thật sự rất vững chắc.

16.

Nhưng may mắn ở chỗ tiểu Lương Nhung rất ỷ lại vào Tống Ninh, hắn sẽ không bài xích những lần hướng dẫn tâm lý của cậu. Trong lòng có gì muốn nói, hắn đều nói với cậu.

Ban đầu Tống Ninh chỉ coi hắn là một bệnh nhân bình thường, nhưng sau một thời gian, cậu không tự chủ được lắng nghe những tâm sự của hắn giống như một người bạn.

Tống Ninh đến thành phố xa lạ này ngay sau khi tốt nghiệp, xung quanh đây không hề có bạn bè, người thân. Cậu cảm thấy rất tốt khi có người nguyện ý chia sẻ tâm sự với mình, cho dù tâm trí của đối phương không quá chín chắn.

17.

Khi Tết Nguyên Đán gần đến, Lương Nhung cho dì giúp việc nghỉ về quê ăn Tết với gia đình nên việc ăn uống trở thành vấn đề nan giải với hắn.

Vừa vặn năm nay cha mẹ Tống Ninh muốn ra nước ngoài thăm dì của cậu, nhưng Tống Ninh không đi cùng nên cậu đề nghị cùng Lương Nhung trải qua năm mới.

Lương Nhung nghe vậy vô cùng vui vẻ, hỏi, “Anh sẽ nấu cơm tất niên chứ?”

Tống Ninh ngẩn người, không chắc chắn lắm trả lời, “Có lẽ là vậy.”

Đến đêm ba mươi, Tống Ninh mua bột mì tới nhà Lương Nhung, sau đó trốn trong bếp làm này làm kia nửa ngày.

Lương Nhung ngồi trong phòng khách đến tận khi trời tối mà vẫn chưa thấy Tống Ninh đi ra nên đi tới cửa nhà bếp ngó đầu vào.

Kết quả lại thấy mấy cục bột tròn tròn trên mặt bàn.

Lương Nhung tò mò hỏi, “Anh đang làm gì vậy? Bánh mì à?

Tống Ninh, “… Đây là vỏ bánh sủi cảo.”

18.

Tống Ninh nhìn ra được, vì không muốn để cậu mất mặt nên Lương Nhung ăn hơn hai mươi cái sủi cảo rau hẹ chưa chín kỹ.

Nhìn thấy vậy, Tống Ninh lập tức đi xuống cửa hàng tiện lợi mua một hộp domperidone.

*Domperidone là loại thuốc làm tăng cường chuyển động hoặc co thắt dạ dày và ruột. Domperidone còn được dùng để điều trị và nôn do dùng các loại thuốc khác để điều trị

Sau khi ăn cơm, Tống Ninh ở lại cùng Lương Nhung xem *Xuân Vãn.

*Xuân Vãn: Chương trình nghệ thuật Gala mừng xuân thường niên được mong đợi nhất tại Trung Quốc

Đều nói Xuân Vãn là chương trình dành cho người phương Bắc, quả nhiên là sự thật, Tống Ninh mới chỉ xem một nửa mà đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Đợi đến khi tỉnh giấc, cậu phát hiện mình dựa vào bả vai Lương Nhung ngủ, trong khi hắn đang căng cứng cơ thể ngồi thẳng lưng, mắt không rời tivi.

Mặt Tống Ninh nóng lên, ngồi ngay ngắn lại, hỏi một câu xua tan sự lúng túng: “Chương trình hay không?”

Lương Nhung lập tức đáp: “Hay lắm.”

Không biết có phải do ánh đèn không mà Tống Ninh cảm thấy mặt Lương Nhung đỏ lên.

Hết chương 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play