*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Peach Flower

Beta: Peach Flower

---------------------------------------------------------------------------

Bởi vì để ôn tập cho kiểm tra, thư viện chật ních người, nhưng mà Hạ Thập rất ít khi đến đây ngồi ngốc, cô có ít thời gian, bình thường đều là tranh thủ thời gian rảnh ở phòng ngủ thì lấy sách ra đọc. Lúc này vào khoảng thời gian kết thúc học kỳ, tâm trạng khó tránh khỏi có chút rối loạn. Hạ Thập ban ngày đi hết nơi nọ đến nơi kia để tìm việc làm. Tìm nhân viên làm thêm cũng rất nhiều, nhưng đa phần đều là không bao ở, hiển nhiên là muốn tuyển học sinh bản địa.

Hạ Thập tìm mấy ngày nay đều gặp phải tình huống này, đang lúc nghĩ cô có nên đi thuê phòng hay không, Tạ Văn Vũ đã từ nhà trở lại. Tạ Văn Vũ là học sinh bản địa, bình thường cứ đến cuối tuần liền trở về nhà, ngày mai có kiểm tra nên hôm nay cô ấy lại chạy về.

"Sao cậu lại đen nhẻm như này rồi?"

Thời điểm Tạ Văn Vũ nhìn thấy Hạ Thập đã bị hù cho nhảy dựng lên, mới có vài ngày mà cô đã đen đi vài tông rồi. Hạ Thập ngượng ngùng cười cười:

"Đi tìm việc."

"Trước đó cậu nói đã tìm được việc rồi mà?" Tạ Văn Vũ nhíu mày, tháng trước cô có hỏi qua chuyện này, vốn tính toán đề cử cho Hạ Thập một công việc, kết quả Hạ Thập nói bản thân đã tìm được, cô cũng nói gì thêm.

"Ừ, bên kia nói đã đủ nhân viên, không tuyển nữa." Hạ Thập giải thích.

Tạ Văn Vũ thở dài nói: "Đúng lúc một người bạn của tớ đang cần người, lần trước đang múôn tìm cậu đi."

Hạ Thập ngẩn người, có chút nghi hoặc.

"Là một công việc phục vụ, yêu cầu thành thạo tiếng Anh."

Nhìn vẻ mặt của Hạ Thập, Tạ Văn Vũ day day huyệt thái dương,

"Tớ là người địa phương, các mối quan hệ cũng khá rộng rãi. Tiểu Thập cậu dưỡng trắng da mặt đi, bằng không đến lúc đó người ta lại tưởng tớ đề cử một người da đen đi qua."

Tạ Văn Vũ nói xong liền đi đến bàn của mình ở bên cạnh cầm một đống mỹ phẩm, mấy thứ này hiệu quả cũng khá tốt, đương nhiên gia cũng không "mềm" lắm, dù sao Tạ Văn Vũ cũng không quan tâm lắm.

"A?"

Là một người hằng ngày chỉ dùng nước uống do hệ thống cung cấp để rửa mặt, Hạ Thập đối với mấy thứ đồ này đều là vô cùng xa lạ. Vừa đúng lúc Đặng Hồng Ngọc đẩy cửa tiến vào, Tạ Văn Vũ chỉ chỉ cô ấy, nói với Hạ Thập:

"Nhường cho Hồng Ngọc dạy dỗ cậu."

"Dạy cái gì?" Đặng Hồng Ngọc buông sách trong tay, mờ mịt hỏi.

"Chăm sóc cho mặt cậu ấy trở nên trắng trẻo!" Tạ Văn Vũ bỏ lại một câu rồi lấy di động ra ngoài gọi điện.

Đặng Hồng Ngọc quan sát Hạ Thập từ đầu đến chân, thâm trầm vuốt cằm nói: "Tiểu Thập, cậu thật sự đen đi rất nhiều đấy! Cậu đây là đi châu Phi du lịch sao?"

Rất nhanh Đặng Hồng Ngọc bị đống đồ này nọ trên tay Hạ Thập hấp dẫn chú ý, "Mẹ! Ơi!"

Tuy rằng đều là bạn cùng phòng nhưng các cô cũng không thích hỏi thăm chuyện của đối phương. Bình thường Đặng Hồng Ngọc cũng biết gia cảnh Tạ Văn Vũ cũng không tệ, dù sao cũng là người ở thủ đô, một đống đồ mỹ phẩm một lần đổi mới toàn bộ thì cô phải nhìn lại độ "Giàu" của Tạ Văn Vũ rồi.

"Làm sao vậy?" Hạ Thập không hiểu ý của cô ấy.

Đặng Hồng Ngọc lập tức lắc đầu, xoay người đi đến chỗ Hạ Thập, lòng bi thương mà miệng mỉm cười nói: "Ha ha, rơi vào tay tớ, cậu phải lột một lớp da đi mới được!"

"..."

Thời điểm Tạ Văn Vũ nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng, Đặng Hồng Ngọc đang bóp chặt lấy mặt Hạ Thập để nghiên cứu, nhìn bộ mặt Hạ Thập biểu cảm trời sinh không thể yêu, Tạ Văn Vũ đầu tiên là cúi đầu cười cười, sau đó tiến lên hất tay Đặng Hồng Ngọc.

"Tớ đã cùng bên kia nói chuyện xong rồi, chờ thi xong tớ mang cậu đi phỏng vấn."

Hạ Thập cảm kích nói: "Cảm ơn."

Tạ Văn Vũ xua tay: "Còn chưa có thành, không cần cảm ơn, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của chính cậu, bên kia tương đối nghiêm cẩn đấy."

Kiểm tra không phải một ngày là xong, có đôi khi một ngày chỉ kiểm tra một hồi, cách một hai ngày lại kiểm tra thêm một hồi, chờ bọn Hạ Thập hoàn toàn đi xong thì hơn nửa tháng đã trôi qua. Bởi vì ban ngày nắng cháy cả đỉnh đầu không phải đi ra ngoài tìm việc, lại thêm được "bác sĩ" sắc đẹp Đặng Hồng Ngọc điều trị, Hạ Thập xem như khôi phục lại màu da của người bình thường.

"Trở về nhà! Trở về nhà!"

Phù Tiểu Thanh ngồi cạnh rương hành lý bắt tay vào sắp xếp đồ, cô ấy đã sớm tính toán thời gian, mua vé xe lửa để về nhà.

"Trên đường đi chú ý an toàn." Hạ Thập dặn dò.

"Biết biết, chờ tớ trở lại tớ mang mấy đồ này nọ cho các cậu ăn!"

Phù Tiểu Thanh là người phía Nam, người nho nhỏ, tính khí lại nóng nảy, nhưng mà cũng là bởi vì là người miền Nam nên lời nói của cậu ấy luôn có chút mềm mại, yếu đuối. Tạ Văn Vũ cũng cầm theo một rương hành lý, ý bảo Hạ Thập cũng đi theo luôn.

"Ôi, các cậu đều đi hết à?" Đặng Hồng Ngọc ghé đầu vào bàn, có chút lưu luyến.

"Buổi tối tớ sẽ trở lại." Hạ Thập quay đầu nói.

"Được rồi."

Xe tới đón Tạ Văn Vũ đã đứng trước cổng trường, hai người ngồi ở ghế sau, Tạ Văn Vũ nói với tài xế:

"Bác Lý, trước tiên chưa vội về nhà, đi Tây Viên Lâu."

"Vâng, tiểu thư."

"Tây Viên Lâu bên kia thường xuyên tiếp đãi khách, đặc biệt là khách nước ngoài, cho nên yêu cầu phục vụ phải có trình độ Tiếng Anh tốt, cậu hẳn là có thể."

Tạ Văn Vũ sợ Hạ Thập khẩn trương, cẩn thận giải thích về Tây Viên Lâu.

"Ừ." Hạ Thập gật đầu tỏ vẻ biết.

Tuy rằng Hạ Thập tới từ một trường cấp 3 ở thị trấn nhỏ, nhiều năm đều đứng đầu trong danh sách các huyện nghèo khó, thế nhưng khẩu ngữ Tiếng Anh của cô vô cùng tốt, như là người Anh bản địa. Kỳ thực rất đơn giản, Hạ Thập học từ lúc còn bé. Thời điểm học cấp 2 nhà trường có tặng cho cô một cái máy ghi âm để ghi lại bài, chất lượng lại vô cùng tốt, vẫn còn dùng đến tận bây giờ. Hạ Thập học theo băng cách phát âm, cuối cùng học ra khẩu ngữ vô cùng hay.

Tây Viên Lâu đã phát triển từ thời dân quốc, nghe nói tổ tiên là ngự trù, bởi vậy chất lượng cũng cao hơn những quán khác không ít.

*Ngự trù là đầu bếp cho Vua.*

Tuyển người phục vụ cũng muốn người thông thạo song ngữ, cả người tràn đầy tinh thần, đương nhiên tiền lương cũng vì thế mà cao hơn rất nhiều. Bởi vì có quan hệ, Hạ Thập trực tiếp đi vào từ cửa sau. Quản lý khách sạn nhìn nhìn cô từ trên xuống dưới, lại khảo sát trình độ tiếng Anh của Hạ Thập, cuối cùng nói:

"Bên chúng tôi mùa hè thông thường không nhận nhân viên làm thêm, không may gần đây thiếu người không có biện pháp nào khác, Hạ Thập hả? Cô sẽ lại chỗ chúng tôi, giữa trưa rồi cùng ở lại chỗ này ăn đi, cô nhìn cũng rất gầy."

"Sau này có thể đi lại thoải mái không? Chúng ta phải làm một cuộc huấn luyện ngắn trong ba ngày."

"Có thể."

Hạ Thập biết mình phỏng vấn thành công, trên mặt không khỏi mang theo chút tươi cười. Quản lý vốn phải đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người chỉ chỉ vào mắt kính Hạ Thập:

"Kính cận à? Chúng ta ở đây không cho phép đeo kính, lần sau nhớ tháo ra nhé."

Hạ Thập ngẩn ngơ, vẫn gật đầu đáp ứng. Bình thường Tây Viên Lâu huấn luyện đều phải mười ngày nửa tháng, nhưng lần này thực sự quá gấp liền tuyển vài sinh viên, cũng tốt, đều là người trẻ tuổi tiếp thu nhanh. Hạ Thập theo lời quản lý nói, đem mắt kính tháo xuống, quản lý nhìn nửa ngày cũng không nhận ra người.

"Em....Không đeo kính với có khác nhau rất lớn đấy, cô gái trẻ không cần phải luôn đeo mắt kính mang phong cách người lớn." Quản lý cười nói.

Nghe vậy Hạ Thập lập tức giải thích: "Cái kia là phòng tia phóng xạ từ máy tính, em học máy tính, cho nên theo thói quen đeo vào."

"Ra là thế à! "

Kỳ thực mắt kính kia cũng không phải mang vẻ người lớn, chỉ là kiểu dáng hơi quê một chút. Gọng kính lại bị tróc sơn khá nhiều, thế nên mới có vẻ rất xấu. Tây Viên Lâu có ký túc xá cho nhân viên, một phòng bốn người, khá giống với phòng ngủ ở trường học. Hạ Thập thấy rất thoả mãn với cuộc sống như vậy, mỗi ngày đều có một mục tiêu, làm từng việc tốt là được rồi. Nhưng có một chuyện khiến Hạ Thập buồn rầu rất lâu, Tây Viên Lâu không đơn giản chỉ là một quán rượu như vẻ bề ngoài, nhân viên bên trong đều phải mặc sườn xám đi giày cao gót, vì thế nên trước đó quản lí mới nói cô rất gầy, vì như vậy không thể mặc đẹp sườn xám. Ba ngày huấn luyện chỉ có dạy cách phục vụ đồ, sau đó nói cho mọi người những quy định của quán, phát cho hai bộ quần áo liền coi là huấn luyện xong.

*Sườn xàm:



Bản thân Hạ Thập quần áo cũng chẳng có mấy bộ, càng không bàn đến sườn xám, nhất là mang giày cao gót. Ngày đầu tiên đi làm, Hạ Thập luôn lo lắng không thôi, sợ bản thân cùng mâm đồ bị quăng ngã. Cũng may Hạ Thập trời sinh học nhanh vào, vài ngày liên tục cô chăm chú quan sát những cô gái khác, cũng có thể trông mèo vẽ hổ đi vài bước.

"Tiểu Hạ, khách ở ghế lô số 6 gọi đồ."

"Đến đây."

Hạ Thập vững vàng đi giày cao gót, bưng một mâm lớn đi về phía ghế lô số 6. Vài ngày nay cô thấy rất nhiều người Trung Quốc mang theo khách ngoại quốc đến nhấm nháp món ngon truyền thống của Trung Quốc, hiển nhiên những vị khách này đối với đồ ăn Trung vô cùng hứng thú, nhưng mà nghe quản lý nói để đặt bàn trước ở Tây Viên Lâu cũng không phải là đơn giản. Phục vụ đồ ăn cho khách xong, Hạ Thập còn không thể đi mà phải dùng tiếng Anh giải thích về nguồn gốc từng món ăn cho họ nghe. Chờ cô nói xong, một vị khách dùng tiếng Trung bập bẹ nói:

"Cô là học phát thanh sao?"

Vị khách ngoại quốc kia nghe Hạ Thập nói thực sự là không nhịn nổi, bèn hỏi một câu. Hạ Thập nâng mâm, thuần thục nói bản thân không phải. Từ khi cô có thể nhớ hết nguồn gốc các loại thức ăn, quản lý hay giao việc cho cô, sau đó sẽ có khách ngoại quốc hỏi như vậy. Thực ra năm đó cô chính là học theo phát thanh viên của đài BBC, nhưng băng đã bị cô làm hỏng mất rồi.

"Rất có tài! Có tài!" Khách ngoại quốc kính rượu với ông chủ Trung Quốc, cười hề hề.

Hạ Thập thấy thế lập tức đi xuống, tối nay còn có một bàn khách muốn mời cô phục vụ. Mang giày cao gót đứng cả một ngày sẽ có cảm giác khó chịu, trên chân Hạ Thập có đau, nhưng cũng không đến nỗi khiến cô phải nhíu mày. Hơn nữa, có thể có cơ hội nói tiếng Anh xem như một cách học tập, Hạ Thập từ trước đến nay vẫn luôn dễ dàng thoả mãn như vậy.

Mười giờ đêm tan làm, Hạ Thập vừa thay xong quần áo chuẩn bị về ký túc xá thì quản lý lại vẫy tay gọi cô lại.

"Quản lý, anh tìm em?"

"Ừ, không có việc gì lớn, vừa rồi khách ở ghế lô số 6 nói rất thích em, nói em giải thích rất tốt, cho em tiền bo." Quản lý nói xong đem tiền nhét vào tay Hạ Thập.

Tây Viên Lâu bình thường không thu tiền bo, nhưng cũng không ngăn nhiều người ngoại quốc đôi khi muốn cho người phục vụ chút tiền. Bọn họ cũng không có cự tuyệt, tiền bo trực tiếp đưa cho nhân viên. Một vài cô gái thay quần áo xong có chút ghen tị nhìn thoáng qua Hạ Thập, tiền bo sẽ có nhưng không thường có, thế nhưng cố tình Hạ Thập phục vụ mười lần thì có chín lần nhận được.

"Cảm ơn quản lý." Hạ Thập cầm tiền cười nói.

"Bọn họ đều cảm thấy khẩu âm của em rất tốt. Tiểu Hạ tiếng Anh em học được rất chuẩn."

Nếu như đổi thành người Trung Quốc ra nước ngoài ăn cơm, gặp phải người phục vụ ngoại quốc không những biết tiếng Trung mà phát âm còn rất hay, cũng sẽ cảm thấy có thiện cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play