Editor: Méo

Giày vò cả một đoạn đường, cuối cùng cũng thành công đưa Hà Miểu Miểu về đến nhà.

Mặc dù lúc gần đi Hà Miểu Miểu vẫn lưu luyến không rời Lâm Mộc Chi, nhưng trong lời nói lại giống như coi Lâm Mộc Chi là ảo giác khi say rượu, dù sao thì thần tượng mình thích đột nhiên xuất hiện trước mặt, người bình thường cũng khó tiếp nhận được.

Tiễn Hà Miểu Miểu về nhà xong, ban đầu Lâm Diêu Chi dự định để Lâm Mộc Chi đưa Tần Lộc trở về, nhưng anh lại từ chối, ý bảo mình có thể tự đón xe không cần làm phiền Lâm Mộc Chi.

Lâm Mộc Chi đánh giá Tần Lộc, ánh mắt kia so với nhìn bạn trai cũ của Lâm Diêu Chi còn khắc nghiệt hơn: "Được thôi, không tiễn."

Tần Lộc vẫy tay, nhanh nhẹn rời đi.

Lâm Diêu Chi cảm thấy kỳ quái khi Lâm Mộc Chi tỏ ra địch ý với Tần Lộc, hỏi: "Anh vì sao không thích anh ấy?"

Lâm Mộc Chi nhìn em gái ngốc của mình: "Cậu ta quá đẹp trai."

Lâm Diêu Chi: "Nhưng bạn trai cũ của em cũng rất đẹp." Chỉ là vẻ đẹp khác xa với Tần Lộc.

Lâm Mộc Chi đáp: "Mặc dù hắn ta có vẻ ngoài, nhưng đầu óc lại không dùng được."

Lâm Diêu Chi: "..."

Lâm Mộc Chi sờ sờ cằm, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chí ít là nhìn từ bên ngoài, đầu óc Tần Lộc khẳng định là tốt hơn bạn trai cũ của em."

Lâm Diêu Chi tỏ vẻ đồng ý.

Lâm Mộc Chi nói: "Cho nên anh cảm thấy cậu ta không phải người tốt."

Lâm Diêu Chi: "...Logic của anh có phải không đúng lắm."

"Hừ, chỗ nào không đúng." Lâm Mộc Chi đeo khẩu trang lên, "Đàn ông bị em gái anh coi trọng, đều không phải người tốt."

Lâm Diêu Chi không còn lời nào để nói, người anh trai này từ nhỏ đến lớn đối với tất cả giống đực tới gần cô đều tràn đầy địch ý.

"Đi thôi, đi về nhà." Lâm Mộc Chi nói, "Anh làm nước chanh ướp lạnh cho em rồi...Còn có cả mật ong."

Lâm Diêu Chi cười nói được.

Bên ngoài nóng như cái lồng hấp, vừa đi vào nhà, da thịt trên cánh tay bởi vì không khí hơi lạnh nổi lên một lớp da gà, Lâm Diêu Chi vào phòng tắm tắm thật sạch sẽ, hất mái tóc ướt sũng nằm lên ghế salon, uống nước chanh Lâm Mộc Chi làm cho cô.

Lâm Mộc Chi ngồi bên cạnh chơi game, notebook bị hắn gõ liên tục: "Sấy tóc đi, đừng để bị cảm."

"Ừm." Lâm Diêu Chi trả lời một cách bâng quơ, "Ai, hắn vẫn liên lạc với em."

"Ai?" Lâm Mộc Chi hỏi.

Lâm Diêu Chi nói: "Vương Phi Hàm."

Vương Phi Hàm chính là tên bạn trai cũ của cô.

"Em còn chưa cho hắn vào blacklist à?" Lâm Mộc Chi đưa đầu tới.

"Cho rồi mà, QQ Wechat tất cả đều block rồi, hắn gửi email cho em." Lâm Diêu Chi, "Chậc, da mặt dày thật."

"Da mặt không dày lúc trước cũng không theo đuổi được em." Lâm Mộc Chi nói, "Anh cảm thấy người này vẫn có ưu điểm."

"Ưu điểm gì?" Lâm Diêu Chi hỏi.

"Nhớ ăn không nhớ đánh." Lâm Mộc Chi nói, "Em nhìn em đánh hắn một trận, hắn vẫn liên tục dây dưa, thật là một tiểu – đáng – yêu."

Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, nếu ba chữ tiểu đáng yêu kia anh không nghiến răng nghiến lợi nói như vậy, em còn có thể miễn cưỡng tin một chút.

Trong thư, Vương Phi Hàm dùng một ngàn chữ miêu tả tình yêu của mình đối với Lâm Diêu Chi, lại dùng một ngàn chữ đối với chuyện bắt cá hai tay này biểu thị áy náy, sau cùng lại hỏi thăm giữa hắn và Lâm Diêu Chi liệu còn có khả năng quay lại không.

Lâm Diêu Chi xem hết email, ý nghĩ duy nhất là bạn trai lăng nhăng không nghe lời, đánh một trận là xong.

Lâm Mộc Chi cũng hiểu rõ em gái mình sẽ không dễ dàng lùi bước, cho nên hai người đều coi Vương Phi Hàm giống như trò cười, hoàn toàn không để trong lòng.

Ngày hôm sau, tỉnh rượu Hà Miểu Miểu lập tức gọi điện thoại cho Lâm Diêu Chi, có chút ngượng ngùng đối với hành vi lỗ mãng ngày hôm qua nên nói xin lỗi. Lâm Diêu Chi tỏ vẻ không sao, đồng thời khen ngợi tửu lượng của Hà Miểu Miểu.

"Ai, về sau cũng không thể tiếp tục uống nhiều như vậy." Hà Miểu Miểu nói, "Tôi uống quá nhiều còn xuất hiện ảo giác, còn cho là mình nhìn thấy Hoàng Ngàn Viêm."

Lâm Diêu Chi: "A..."

Hà Miểu Miểu nói: "Tôi thậm chí còn coi Hoàng Ngàn Viêm là anh trai của cô!"

Lâm Diêu Chi nghĩ một chút, quyết định không lừa gạt Hà Miểu Miểu, thẳng thắn nói: "Không phải ảo giác, Hoàng Ngàn Viêm là anh trai tôi."

Hà Miểu Miểu: "..."

Đầu kia điện thoại yên tĩnh vài phút, sau đó một tiếng thét chói tai vang lên, Hà Miểu Miểu nói: "A a a a, tôi không nằm mơ chứ, còn chưa tỉnh rượu sao? Hoàng Ngàn Viêm, Hoàng Ngàn Viêm bằng xương bằng thịt!!!"

Lâm Diêu Chi cười theo, cô cảm thấy cô gái Hà Miểu Miểu này rất thú vị, bề ngoài thì giống ngự tỷ, nhưng tính tình lại giống như trẻ con.

Sau đó Lâm Diêu Chi đáp ứng yêu cầu của Hà Miểu Miểu, giúp cô ấy lấy chữ kí của anh trai mới khiến cho Hà Miểu Miểu bình tĩnh trở lại.

Lâm Diêu Chi cúp điện thoại, nhìn thời gian vẫn còn sớm, vốn định đến tiệm bánh xem một chút, lại nhận được điện thoại của bạn học nói tối nay sinh nhật Tiểu Y, hỏi Lâm Diêu Chi có qua được không.

Tiểu Y là bạn đại học của Lâm Diêu Chi, nhân duyên tốt nên thời gian học đại học cô tham gia không ít câu lạc bộ, kết giao bạn bè cho dù rời khỏi trường vẫn còn liên lạc. Nghĩ ngợi một chút cũng không bận gì, vì vậy đồng ý, còn nói bọn họ đừng mua bánh kem, cô sẽ làm một cái mang tới.

Đổi một chiếc váy dài nhẹ nhàng, Lâm Diêu Chi trang điểm xong liền ra cửa.

Cô đã sớm gọi điện thoại đến tiệm bảo nhân viên làm một cái bánh kem thật cẩn thận, Lâm Diêu Chi thuận tiện đi vào cửa hàng bên cạnh mua một món quà sinh nhật. Cô rất chu đáo trong việc giao tiếp với mọi người, nhưng bạn bè thân thiết chỉ đếm trên đầu ngón tay, chí ít mười mấy người hôm nay sẽ gặp, ngay cả việc cô từng tập kickboxing cũng không biết.

Sau bảy giờ, mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống, nhiệt độ thoáng có chút giảm bớt.

Lâm Diêu Chi mang theo bánh với quà tặng đi tới phòng ăn, còn chưa tiến vào đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong.

Lâm Diêu Chi gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa vào, trong phòng bao mọi người náo loạn cả lên.

"Diêu Diêu, cậu tới rồi." Tiểu Y là nhũ danh của thọ tinh, nhiệt tình kêu gọi Lâm Diêu Chi, "Mau đến đây ngồi."

Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm ừ một tiếng, tiện tay đặt bánh kem xuống, ánh mắt vô tình lướt qua một nơi không đáng chú ý.

Trong góc khuất, một người đàn ông mặc trang phục lộng lẫy, người kia dường như còn cố ý đi hấp tóc, thậm chí kẻ cả lông mày, nếu như chỉ nhìn bề ngoài, thật sự sẽ có người tán thưởng một câu ngọc thụ lâm phong.

Chỉ tiếc, Lâm Diêu Chi sau khi nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt phai nhạt.

Không sai, người này chính là bạn trai cũ của Lâm Diêu Chi, cô không nghĩ tới sẽ gặp hắn ta ở nơi này.

Có vẻ như thấy vẻ mặt Lâm Diêu Chi không tốt lắm, Tiểu Y tranh thủ thời gian giải thích, nói Diêu Diêu cậu đừng nóng giận, chúng ta hôm nay ăn một bữa cơm, không nói chuyện gì cả.

Lâm Diêu Chi nói: "Không cần nói, được thôi." Cô vuốt tóc đen bên tai, cười mềm mại lại ôn hòa, như một cô gái nhỏ tính tình tốt, "Vậy tất cả mọi người không được phép nhắc đến nha."

Tiểu Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đúng đúng, tất cả mọi người không được đề cập tới." Bọn họ chỉ biết Lâm Diêu Chi với Vương Phi Hàm chia tay, nhưng lại không biết bọn họ chia tay vì cái gì, nhưng trong lời nói của Vương Phi Hàm thì bọn họ có chút mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần dỗ dành một chút, hai người hẳn sẽ quay lại.

Đều nói thà phá vỡ mười cây cầu còn hơn hủy đi một mối nhân duyên, nếu như hai người hợp lại, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt, chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ trước khi Lâm Diêu Chi đến. Hiện tại nhìn thấy thái độ của cô, Tiểu Y mẫn cảm phát hiện được, tranh thủ thời gian giảng hòa.

Ngày hôm nay bữa cơm định ra là cơm trưa, hương vị món ăn đều rất nhẹ nhàng khoan khoái, nếu như không phải ngồi cùng cái đồ đáng ghét, Lâm Diêu Chi cảm thấy mình sẽ càng vui vẻ hơn, cũng may phần lớn bạn bè nói được thì làm được, không ai nhắc đến Vương Phi Hàm. Ngược lại có hai nữ sinh quan hệ bình thường với Lâm Diêu Chi có vẻ có chút hứng thú với Vương Phi Hàm, liên tục nói chuyện vui vẻ với hắn.

Lâm Diêu Chi cũng không ngại, cho dù bạn trai cũ có muốn tìm đầu heo để yêu, cô cũng không quan tâm.

Cơm nước xong xuôi, mọi người lại hẹn đi KTV ca hát uống rượu, Lâm Diêu Chi vốn từ chối, nhưng vì mọi người nhiệt tình mời nên đành đồng ý, dù sao về nhà cô cũng không có gì làm. Mặc dù rất chán ghét Vương Phi Hàm, nhưng người sai cũng không phải cô, tại sao phải trốn tránh?

Đón xe đi KTV, Lâm Diêu Chi chọn mấy bài hát xong liền ngồi ở mâm đựng trái cây phía trước.

Lúc ăn cơm Vương Phi Hàm rất đàng hoàng, không dám đến trêu chọc Lâm Diêu Chi, lúc này ngồi bên cạnh uống rượu giải sầu, Lâm Diêu Chi coi hắn là không khí cũng lười nhìn.

Hát được hơn chục bài, bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt, Lâm Diêu Chi mặc dù không đa tài đa nghệ giống anh trai, nhưng hát rất dễ nghe, năm đó có cuộc thi tranh tài ca sĩ trường còn được giải thưởng.

Ngay khi cô cầm mic hát bài "Thất Lý Hương", một âm thanh khác vang lên.

"Diêu Diêu." Không biết từ lúc nào Vương Phi Hàm đã ngồi ở trên bục hát, trong tay cầm microphone, thâm tình nhìn Lâm Diêu Chi, giọng điệu bi thương, hắn nói, "Em có còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta đến KTV, ca khúc em hát cho anh là gì không?"

Lâm Diêu Chi: "Quên rồi."

Vương Phi Hàm nói: "Thế nhưng anh nhớ rất rõ, tận sâu trong tâm trí." Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Diêu Chi, quỳ một chân xuống đất: "Lúc đó em hát Thất Lý Hương, anh nghe xong liền biết đời này ngoài em ra không phải người nào khác."

Lâm Diêu Chi nghĩ thầm người này đúng là giỏi diễn trò, ngược lại tôi muốn xem xem hôm nay anh có thể diễn thành dạng gì, tuy trong đầu là hàng nghìn từ mắng nhiếc, nhưng trên mặt cô lại là bộ dạng hoa lê đái vũ, thần sắc kinh sợ: "Anh làm gì vậy Vương Phi Hàm! Chúng ta đã chia tay!"

Vương Phi Hàm gào thét: "Không! Anh không đồng ý! Anh chưa từng đồng ý!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play