“Lý Cảnh Lung!” Một giọng nam nhân trầm thấp cả giận vang lên, “Lại đi đâu rồi?” Ngay sau đó là một tràng ho liên tiếp.

“Con đây!” Lý Cảnh Lung vội nói

Hai thiếu niên sóng vai nhau ngồi ở hành lang, thời tiết cực kỳ oi bức

“Ta phải đi.” Hồng Tuấn nói

“Đi?” Lý Cảnh Lung còn chưa kịp định thần.

“Chuyển nhà.” Hồng Tuấn chán nản nói.

“Nhưng ta còn chưa học được pháp thuật gì mà?” Lý Cảnh Lung cuống lên, “Ngươi đồng ý dạy ta rồi!”

Trong mắt Hồng Tuấn hiện lên một tia áy náy, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, từ từ nhớ lại, phụ mẫu cách một năm lại chuyển nhà một lần, chưa ngừng bao giờ, bốn tuổi từ Hoa Âm đến Lạc Dương, năm tuổi từ Lạc Dương đến Tương Dương, sáu tuổi đến Sơn Đông, bảy tuổi đến Trường An…

… Mỗi khi đến chỗ mới, mẫu thân đều dặn dò không cho chơi với hài tử nhà khác. Hồng Tuấn đành mỗi ngày ở nhà đợi, nhìn đống sách thuốc của phụ thân đến xuất thần.

Lý Cảnh Lung chín tuổi là bằng hữu đầu tiên của hắn, cũng là bằng hữu duy nhất.

“Dọn đi đâu?” Lý Cảnh Lung nói, “Ta bảo cha ta cũng chuyển nhà, cùng đi!”

“Trong thân thể ta, có yêu quái.” Hồng Tuấn không dám nhìn Lý Cảnh Lung, chân đá đá đôi guốc gỗ, đáp.

Lý Cảnh Lung không nói lên lời.

Hồng Tuấn quay đầu: “Bọn họ muốn giết ta.”

“Ai?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Hồng Tuấn lắc đầu, hắn không biết thân phận đối phương, chỉ biết phụ thân luôn bị thương, mà mẫu thân khóc lóc ôm hắn vào lòng, vì hắn, mà cả nhà nhiều đêm không dám ngủ.

“Ta là người mang điềm xấu.” Hồng Tuấn đáp, “Yêu quái trong thân thể ta nếu sống dậy, ngươi cũng sẽ chết mất.”

Lý Cảnh Lung cứ im lặng nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn phi thường bình tĩnh, nói: “Ta sẽ nhớ rõ ngươi, Lý Cảnh Lung.”

Hồng Tuấn đứng dậy rời đi, Lý Cảnh Lung lại gọi hắn.

“Tối mai, ta chờ ngươi ở ngoài phường Kim Thành.” Lý Cảnh Lung nói, “Trước khi đi gặp mặt một lát.”

Hồng Tuấn bất ngờ, quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, nghĩ nghĩ, đáp: “Ta sẽ trả sách cho ngươi.”

Hồng Tuấn vượt qua tường viện, lại nghe thấy tiếng hô bên kia.

“Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn kinh ngạc đứng nhìn một lúc, không biết tại sao cảm thấy hoảng hốt, chạy về gian phòng của mình, đột nhiên sấm sét đùng đoàng, một tia chớp lóe sáng khiến hắn không mở được mắt ra.

“Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn nhìn quanh tứ phía, cảnh sắc dường như biến hóa, hắn dường như trở lại đầu hẻm nhỏ, ý thức được đang từ từ rời khỏi mộng cảnh.

Trong tay nắm chặt cuốn sách của Lý Cảnh Lung, nghe thấy tiếng gọi từ khắp nơi  “Hồng Tuấn!” “Hồng Tuấn!”

Trong đêm đen lại một trận ánh chớp lóe lên, tiếng của Lý Cảnh Lung vọng đến từ phía trước:  “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn chạy đến, mà Lý Cảnh Lung đang ở cuối hẻm đợi hắn.

“Lý Cảnh Lung?” Hồng Tuấn nói, Lý Cảnh Lung vươn tay tóm lấy hắn, Hồng Tuấn cảm thấy sợ hãi, vội né sang.

“Tin ta! Hồng Tuấn!”

“Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?” Lý Cảnh Lung lo lắng nói: “Đi theo ta!”

Lý Cảnh Lung một phát bắt được tay của hắn, kéo lấy hắn liền hướng trong hẻm nhỏ chạy vội, ngõ hẻm cuối cùng là một cái khép hờ cửa gỗ, hắn đẩy ra, đem Hồng Tuấn mang vào cỏ dại hoang vu tiền viện bên trong!

“Đây là…” Hồng Tuấn mờ mịt nói, “Lý Cảnh Lung! Ngươi muốn làm gì?”

Sấm sét chớp nhoáng liên tiếp, Hồng Tuấn chầm chậm bước đi, phát hiện ra đang đi vào trong sân Khu ma tư, trong sân một pháp trận màu vàng lóe hào quang, chớp mắt kim quang vạn đạo, ‘ông’ một tiếng vây hắn ở chính giữa.

“Thả ta ra!” Hồng Tuấn ném sách qua một bên, hô lớn.

Tiểu Lý Cảnh Lung đứng ở tiền thính, sau lưng hắn là một người mặc toàn thân kim giáp, ánh sáng lấp loáng.

“Người ta đã đưa đến.” Lý Cảnh Lung kịch liệt thở dốc, nói, “Chính là hắn!”

Hồng Tuấn giận dữ hét: “Ngươi lừa ta!”

Võ sĩ kia nói bằng một giọng già nua trầm thấp: “Thiên Ma chủng, ngày sau tai họa đều từ ngươi mà ra, hôm nay dù phải lạm sát kẻ vô tội, ta nhất định phải lấy mạng ngươi…”

Võ sĩ cầm trong tay một thanh kiếm vàng, pháp trận ầm ầm nổ vang, phun ra bạch hỏa!

Hồng Tuấn ở trong pháp trận không ngừng dùng sức vùng vẫy, hô lớn: “Lý Cảnh Lung!”

Một khắc này, thời gian dường như lưu chuyển, Lý Cảnh Lung dáng người lớn dần, mà Hồng Tuấn không ngừng thu nhỏ lại, hắn kinh ngạc nhìn hai tay thu bé thành hình hài lúc bốn tuổi, thì lại bắt đầu lớn lên, khôi phục hình dáng lúc mười sáu.

“Lý Cảnh Lung!” Hồng Tuấn hô.

Trong hai mắt Lý Cảnh Lung, phản chiếu ánh lửa từ pháp trận, người Hồng Tuấn tản ra hắc khí, đau đớn, điên cuồng hô to, kim sắc quang đốt cháy da thịt hắn, toàn thân ứa máu, tóc tai bù xù, bị đốt thành một huyết nhân!

“Lý Cảnh Lung…” từ yết hầu Hồng Tuấn phát ra tiếng gào thét, trái tim phun ra hắc khí như che kín cả bầu trời, mà kim giáp võ sĩ cầm trường kiếm trong tay, thu lại, quanh người hiện ra sáu pháp khí hào quang bắn khắp nơi, một khắc sau, pháp khí xoay tròn hợp nhất, hợp lại thành một cây trường cung thực lớn.

Ngay sau đó Kim giáp võ sĩ bay về phía Lý Cảnh Lung, ‘ông’ một tiếng hợp thể thành một!

“Cha…nương…” Hồng Tuấn quỳ gối trong pháp trận, gương mặt bị kim hỏa thiêu đến biến dạng, kêu gào, “Cứu ta…đau quá…a….”

Lý Cảnh Lung run rẩy, kéo trường cung, nhắm về tiểu Hồng Tuấn trong pháp trận.

Một khắc sau, đại môn Khu ma tư sụp xuống, cửa gỗ bị một dòng pháp lực như thác lũ phá tan, Khổng Tuyên như một bóng ma vọt vào pháp trận, hứng trọn mũi tên của kim giáp võ sĩ…

Khổng Tuyên mở Ngũ Sắc Thần Quang, đón mũi tên hợp nhất từ sáu món kim sắc pháp khí, thế nhưng quang tiễn xé nát Ngũ Sắc Thần Quang cắm thẳng vào lồng ngực Khổng Tuyên!

Giả Dục Trạch xông vào pháp trận, tóc tai rối bù, ôm lấy Hồng Tuấn đã bị thiêu thành than, tê tâm liệt phế khóc thét lên từng tiếng.

Khổng Tuyên gầm lên: “Địch Nhân Kiệt –!”

Khổng Tuyên xông đến trước mặt Địch Nhân Kiệt, không khỏi cúi đầu nhìn mũi tên đã cắm sâu vào ngưc.

Nước mắt Giả Dục Trạch rơi xuống, ôm lấy Hồng Tuấn, một tay vuốt gò má hắn, lẩm bẩm nói: “Tinh nhi đừng sờ, không sao đâu… Không sao cả…”

“Nương… con đau quá…” Hồng Tuấn run rẩy, khóe miệng nứt ra, phun ra một ngụm máu, yết hầu đã tắc lại.

“Sẽ hết đau, sẽ hết đau ngay thôi.” Giả Dục Trạch lệ rơi đầy mặt nói, “Đốt nguyên hồn ta, tán chân phách ta…”

Thân thể Hồng Tuấn thu nhỏ dần, Giả Dục Trạch nhắm hai mắt, từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, niệm tụng chú văn, một tay phát ra lục quang, đặt lên trán Hồng Tuấn. Toàn thân Hồng Tuấn da thịt nhanh chóng khép lại, không ngừng tái sinh, như lột xác, lớp huyết nhục cháy đen bên ngoài bong xuống từng mảng, hiện ra da thịt nguyên vẹn.

Theo hiệu lực của chú văn kia, Giả Dục Trạch một đầu tóc xanh nay hóa thành trắng tuyết, gương mặt già nua.

“Địch Nhân Kiệt.” Giả Dục Trạch nói: “Hãy tha cho Tinh nhi của ta, nó có lỗi lầm gì?”

Khổng Tuyên bị quang tiễn xuyên ngực, cố gắng đứng dậy, nhưng hai đầu gối suýt chút nữa lại khuỵu xuống, Giả Dục Trạch tiến đến đỡ lấy Khổng Tuyên, cùng nhau quỳ trước mặt Lý Cảnh Lung.

Khổng Tuyên run giọng: “Địch Nhân Kiệt, ta chỉ có duy nhất một hài nhi này…”

Hồng Tuấn kéo thân thể nhỏ bé trong bộ y phục to đùng, hai mắt sợ hãi, ngước lên nhìn kim giáp võ sĩ đang cầm Trí Tuệ kiếm trong tay.

“Cha… Nương…” Hồng Tuấn quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy.

Hồng Tuấn từ từ ngẩng đầu, thần sắc trong mắt như tro tàn, đối mặt với Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung run rẩy giơ tay, bạch quang trong tay phát sáng

Hồng Tuấn gầm lên: “Cha –!”

Hắc khí trên người hắn bộc phát, ma ảnh từ dưới đất mọc lên, như cơn lũ quét khắp tứ phương phát nát toàn bộ Trường An.

Khu ma tư, Kim Thành phường, Trường An, toàn bộ Trung Nguyên cùng nhau sụp đổ, bách tính, sinh bị đều bị cuốn vào trong hắc khí, giống như bị một cơn lốc xoáy cuốn như.

Lý Cảnh Lung nhìn cơn gió lốc kia, phẫn nộ quát: “Hồng Tuấn!”

Vòi rồng hắc khí kia như phá nát mọi thứ, Lý Cảnh Lung tay phải cầm Trí Tuệ kiếm, tay trái phát bạch quang, phá vỡ chân trời đại địa.

“Tỉnh lại!” Lý Cảnh Lung quát, kéo Hồng Tuấn vào trong ngực, bạch quang ầm vang bắn ra bốn phía, thấm đẫm toàn thân Hồng Tuấn.

Linh hồn Hồng Tuấn như bị cường quang chiếu rọi, thiêu đốt, cảm giác đau đớn này lại xuất hiện, hắn điên cuồng giãy dụa, hô: “Thả ta ra!”

“Tỉnh rồi!” Mạc Nhật Căn quát, “Trưởng sử! Hắn tỉnh rồi!”

Bạch quang vừa thu lại cả thế giới lại tối đen, thần trí Hồng Tuấn như bị một tiếng sét đánh cho tỉnh, Lý Cảnh Lung ôm chặt lấy hắn, hai tay giữ phi đao, kiệt sức ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Trong mắt hắn phản chiếu Ngân Hà đêm đông, xoay đầu thấy Mạc Nhật Căn người đầy thương tích, đứng trên tuyết thở dốc, Lý Cảnh Lung tóc tai rối bù, mặt mũi đầy máu vẫn ôm chặt Hồng Tuấn không buông.

Bốn phương tám hướng đều là Chiến Tử Thi Quỷ lăn lóc dưới đất, Lưu Phi nằm trên đất, phòng nhỏ đã phá nát, Chiến Tử Mã cũng nằm đầy mặt đất, mặt băng. Bên trên nghĩa địa đều là xác chết, Lý Cảnh Lung đứng trên đống tuyết, ôm lấy Hồng Tuấn, dưới chân máu nhỏ thành vũng đã tím đen lại.

“Ngươi gạt ta.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói, sau đó mất đi ý thức, ngã vào ngực Lý Cảnh Lung

Thương Lang chở Lý Cảnh Lung cùng Lưu Phi, Hồng Tuấn mê man còn nằm trong ngực Lý Cảnh Lung, chạy về phía cuối sơn cốc.

Hồng Tuấn dù bị xóc nảy nhưng vẫn lại lâm vào một cơn mơ rất dài, trong mộng Lý Cảnh Lung đuổi theo xe ngựa tiễn hắn, lại đưa sách cho hắn

“Không đợi được lựu chín!” Lý Cảnh Lung, “Đem nó trồng trong sân nhà mới đi!”

Hồng Tuấn nhô đầu ra, nước mắt không ngừng rơi xuống, nói: “Sau này còn gặp lại, Lý Cảnh Lung.”

Lý Cảnh Lung đứng cuối hẻm, không ngừng lau nước mắt, hô: “Chờ ta học pháp thuật thành tài! Sẽ đi tìm ngươi!”

“Trù Tinh?” Giọng nói của một nam nhân phảng phất bên tai hắn.

Hồng Tuấn từ từ tỉnh lại, phát hiện hình như hắn lại quay về căn phòng trong mộng, mờ mịt nhìn người ngồi bên giường, vô ý thức sờ bên cạnh, sờ thấy chăn mền ấm áp.

“Tỉnh rồi?” Nam nhân bên giường nói, “Tỉnh rồi! Mau mời Lý trưởng sử?”

“Đây là đâu?” Hồng Tuấn nhấc tay, nhìn không thấy thay đổi gì, vẫn là thân thể mười sáu tuổi của mình, hòi: “Ta có phải đang nằm mơ không?”

Nam nhân kia, gương mặt có mấy phần quen thuộc, kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn.

“Ta là cữu cữu của con, Trù Tinh.” Nam nhân nói

Cửa bị đẩy ra, Lý Cảnh Lung chạy vào như một cơn gió, “Hồng Tuấn?”

Mạc Nhật Căn cũng tiến vào, Cá chép yêu theo sau, hô to gọi nhỏ kêu lên: “Hồng Tuấn! Ngươi không sao chứ?”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đầu Hồng Tuấn lại bắt đầu đâu, “Đây là nơi nào?”

Mạc Nhật Căn sờ trán Hồng Tuấn, thấp giọng niệm chú ngữ, cơn đau đầu của Hồng Tuấn dần lui. Lý Cảnh Lung lại sờ trán hắn, Hồng Tuấn vẫn còn nhớ đến giấc mộng kia, trong mắt mang theo sợ hãi, né tránh,

“Trù Tinh.” Nam nhân bên giường hỏi, “Còn nhớ ta không? Ta là Giả Châu.”

Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn nam nhân kia, mặc dù không nhớ là ai, nhưng dung mạo rất giống mẫu thân trong mộng của hắn.

“Còn nhớ ta sao?” Lý Cảnh Lung nói,

Hồng Tuấn gật đầu, nhìn Mạc Nhật Căn lại gật đầu. Cá chép yêu lách đầu đến, nói: “Ta đây, ta đây?”

Hồng Tuấn xác định không phải là mơ, ngón trỏ gõ lên đầu Cá chép yêu mấy cái, Cá chép yêu nhảy lên giường, Hồng Tuấn nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ bên giường kia.

“Nhớ hắn là ai không?” Lý Cảnh Lung chăm chú hỏi, “Hắn là Thái thú Qua Châu, Giả Châu, ca ca của mẫu thân ngươi.”

“Chuyện này không đúng.” Giả Châu nói, “Tinh nhi ngươi năm nay không phải mười chín rồi sao? Tướng mạo này, hiển nhiên giống Khổng Tuyên như đúc, nhưng quái lạ…” Giả Châu nói liền cười.

Hồng Tuấn nhớ lại, hôm đó Dương Ngọc Hoàn trong xe ngựa nói với hắn, mẫu thân hắn có huynh đệ, ngoại công còn từng đảm nhiệm chức phó Tiết độ sứ, mà sau đó nhà cữu cữu liền ở Hà Tây.

“Đúng rồi, cậu cùng mẹ con… dung mạo thật giống nhau.” Hồng Tuấn tỉ mỉ quan sát gương mặt Giả Châu. Giả Châu đã hơn bốn mươi, nghe như vậy liền cười, lau nước mắt, cầm tay Hồng Tuấn, trên tay đầy vết chai từ những ngày hành quân tập võ.

“Sao giờ con mới đến?” Giả Châu hỏi, “Sau khi phụ mẫu con mất, là ai nuôi nấng con? Năm đó ta nghe nói phụ mẫu con mất đi, còn phái người đi tìm tung tích con…”

Chớp mắt sắc mặt Hồng Tuấn thay đổi, ngồi thần ra, ngước mắt nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung thấy vẻ mặt hắn có gì đó không đúng, hỏi: “Sao vậy?”

Hồng Tuấn nhất thời luống cuống, Mạc Nhật Căn nói: “Chắc là mệt rồi, để hắn nghỉ một lát đi.”

Cá chép yêu quan sát Hồng Tuấn nói, “Sắc mặt kém quá.”

“Hai người ôn chuyện đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Hồng Tuấn, ngươi nghỉ ngơi đi. Có việc gì thì gọi ta, ta ở ngay đông sương.”

Hồng Tuấn không nói gì, Lý Cảnh Lung liếc mắt ra hiệu cho Giả Châu, Giả Châu gật đầu. Lý Cảnh Lung cùng Mạc Nhật Căn liền ra ngoài.

Cá chép yêu nói: “Ta không làm ầm, Hồng Tuấn, ngươi để ta ở đây là được.”

Cá chép yêu liền đến góc tường, chui vào cái chậu gỗ nhỏ.

Trong phòng còn Hồng Tuấn với Giả Châu, Hồng Tuấn nghĩ nghĩ muốn rời giường. Giả Châu liền nói: “Đừng vội, con vài ngày chưa ăn gì rồi.”

Giả Châu ra ngoài phân phó, liền có người mang cháo đến.

“Tên của con là do cữu cữu đặt.” Giả Châu nói, định đút cháo cho Hồng Tuấn. Hồng Tuấn nói: “Để con tự ăn.”

“Cẩn thận bỏng.”

Hồng Tuấn nhận bát, trong đầu toàn nghĩ về mộng cảnh kia. Dù đối diện với Giả Châu nhưng không thể không nghĩ đến giấc mộng, nhìn thấy mẫu thân với cữu cữu năm phần giống nhau, khiến Hồng Tuấn nhớ đến Giả Dục Trạch.

Hồng Tuấn uống một ngụm cháo, cảm giác khí lực trở về một í, nhìn chăm chú Giả Châu, nói: “Mẹ con là Giả Dục Trạch.”

“Cha con là Khổng Tuyên.” Giả Châu cười, “Diệu thủ hồi xuân, hành y tế thế.”

Hồng Tuấn thở một hơi, đưa tay sờ bên giường, Giả Châu lấy Khổng Tước Linh từ dưới gối ra, nói: “Trưởng sử mang ngươi đến Ngọc Môn quan, sai người nghe ngóng…”

“Đã đến Ngọc Môn quan rồi?” Hồng Tuấn kinh ngạc, “Đi xa như vậy sao? Con đuổi theo Lục Hứa một đêm còn chưa đến Trương Dịch…”

“Mọi người trên đường dường như gặp không ít chuyện.” Giả Châu đáp, “Đừng vội, từng chuyện từng chuyện từ từ nói.” Đúng lúc này, bên ngoài có quân báo, Giả Châu đứng dậy rời đi, dặn dò một lát sau sẽ quay lại rồi rời đi.

Trong phòng bên cạnh, Lý Cảnh Lung nằm xuống, nửa người đau đớn.

Mạc Nhật Căn ngồi trước án ngắm tuyết bay trong nội viện.

“Ta cảm thấy Hồng Tuấn có gì đó.” Lý Cảnh Lung nói, “Ánh mắt hắn nhìn ta, giống như mới tỉnh dậy từ ác mộng.”

“Ta đã đánh thức hắn từ trong mộng trở về, chí ít bây giờ ngươi cũng có thế tới tìm người.” Mạc Nhật Căn lo lắng, “Tung tích Lục Hứa còn chưa rõ ở đâu.”

Lý Cảnh Lung an ủi: “Trinh sát của Giả Châu đã đi tìm, Lưu Phi cũng đi, sẽ không có việc gì đâu.”

Mạc Nhật Căn hỏi: “Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Triệu Tử Long nói không rõ ràng tí nào.”

Lý Cảnh Lung đáp: “Chỉ có hỏi Hồng Tuấn mới biết được.”

Mạc Nhật Căn nói: “Nhưng ngươi không để ta hỏi.”

“Ngươi điên sao?” Lý Cảnh Lung giận tím mặt.

Mạc Nhật Căn đành im lặng. Hồng Tuấn vừa mới bị bệnh, bộ dạng kia có vẻ rất hốt hoảng giờ có muốn hỏi cũng không hỏi được, nhưng Lục Hứa mất tăm mất tích, Mạc Nhật Căn như ngồi trên đống lửa.

Lý Cảnh Lung: “Ngươi vì sao không tự đi ra ngoài tìm người? Đừng tạo thêm phiền phức cho ta được không?”

Lý Cảnh Lung như gia trưởng của Khu ma tư vậy, Mạc Nhật Căn dù lớn hơn hai tuổi, nhưng không thể không nghe hắn.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hồng Tuấn?” Lý Cảnh Lung nhíu mày.

“Hắn có một nửa huyết mạch là yêu quái.” Mạc Nhật Căn đáp, “Trong người có tà khí, ta không rõ có phải trước đây dưỡng phụ của hắn dùng phong ấn kiềm chế không.” Mạc Nhật Căn vừa nói vừa đứng dậy, dạo vài bước trong phòng: “Hắn không phân địch ta, tấn công lung tung giống như bị vây hãm trong ác mộng vậy.”

“Ngươi nhìn thấy giấc mộng của hắn?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Mạc Nhật Căn lắc đầu, “Ta chỉ có thể đánh thức hắn, Bạch Lộc mới khiến hắn chìm vào giấc ngủ rồi xâm nhập mộng cảnh.”

Trong phòng khách, Hồng Tuấn ngồi trước án, đem cái chậu chứa Cá chép yêu đặt trên bàn.

“Dọc đường đi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn, ngươi làm gì cũng không nhớ sao?”

“Mau nói.” Hồng Tuấn nhíu mày nhìn Cá chép yêu.

Cá chép yêu chần chừ, nói: “Được rồi. Trưởng sử bảo ta không được nói cho ngươi, sợ ngươi…”

Hồng Tuấn đáp: “Ta sẽ không nói nửa lời.”

Cá chép yêu biểu tình thần thần bí bí, hai tay vắt lên thành chậu, thò đầu nhìn Hồng Tuấn, lúc này bắt đầu kể.

Nguyên lai đêm hôm đó, Hồng Tuấn đuổi theo Lục Hứa và Lưu Phi, đến một cái nghĩa địa, sau khi vào căn phòng nhỏ, tạm thời nghỉ ngơi, qua một đêm Cá chép yêu cũng không phát hiện dị trạng gì.

Nhưng giữa đêm, Hồng Tuấn hình như bị mộng du, chậm rãi đến giữa nghĩa địa. Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn đuổi đến, Hồng Tuấn như con rối, toàn thân tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, xuất thủ công kích Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn!

Lục Hứa một thân hắc ý, lơ lửng sau Hồng Tuấn, hai tay tản mát ra ngàn vạn sợi tơ, khống chế nhất cử nhất động của Hồng Tuấn. Mà “Lưu Phi” lắc mình biến hóa thành nữ tử cũng mặc hắc ý, mặt mũi đen kịt.

Lý Cảnh Lung cùng Mạc Nhật Căn xông lên ứng cứu, hắc y nữ tử điều khiển hàn phong bạo tuyết quét sạch nghĩa địa cùng bình nguyên.

“Đó chính là Huyền Nữ sao?” Hồng Tuấn hỏi.

Cá chép yêu đáp: “Ta… ta không biết/”

Mạc Nhật Căn cùng Lý Cảnh Lung trái chống phải đỡ, chật vật ứng phó. Hàn phong của Huyền Nữ quá lợi hại, không thế tới gần, bốn phía đều là băng giá bão tuyết, mà Hồng Tuấn như ma vương trong gió tuyết đại khai sát giới.

Đúng lúc ấy Lưu Phi quay lại, dùng Phong kiếm triệu hoán tướng sĩ an nghỉ dưới nghĩa địa. Mạc Nhật Căn không để ý vết thương cùng Huyền Nữ liều mạng, Huyền Nữ bị thương rút đi. Lý Cảnh Lung liền dùng Tâm Đăng chặt đứt sự thao túng của Lục Hứa trên người Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn đột nhiên nhớ ra, trong mơ chỉ thấy ánh chớp chứ không nghe thấy tiếng sấm, ánh sáng chớp lóe kia chính là Tâm Đăng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Lục Hứa biến mất.” Cá chép yêu nói, “Lúc sắp đi còn nói một câu.”

Hồng Tuấn mở to hai mắt.

“Ngươi, mệnh trung chú định[1], ngày nào đó sẽ chết dưới tay hắn.”

“Ma chủng trở lại, những ngày sau, chịu dày vò đi.”

__________________________

Hắc ám mộng yểm: Ác mộng hắc ám

[1] Mệnh trung chú định: số phận an bài sẵn.

Lảm nhảm: Trong mộng của Hồng Tuấn có nhiều chuyện là do ‘Lục Hứa hắc y’ bày ra, nhưng cả nhà ba người chật vật vì ma chủng trong người Hồng Tuấn là thật. Lúc đọc QT mình đọc đoạn này nhanh quá, giờ edit lại thấy thương ba người thực sự =(( Hai đứa từ bé đã quen biết rồi, còn lý do tại sao quên mất thì về sau sẽ rõ nha. Giờ mới ngẫm lại, bộ này mấy đứa ăn hành đến khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play