Chỉ thấy Ba Xà gào thét vọt về phía Ngọc Tảo Vân, nó thấy đang cứu Hóa Xà muốn kéo lại, Lý Cảnh Lung hét lớn: “Nghe ta chỉ huy, xuống dưới!”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủ, Lý Cảnh Lung ý thức được Khổn Yêu thằng có thể cộng minh với Hàng Ma xử, lúc này Hồng Tuấn và hắn nhảy xuống vọt đến trước mặt Ba Xà.
“Trói miệng nó lại!” Lý Cảnh Lung quả quyết quát.
Hồng Tuẩn vung Khổn Yêu thằng, Ba Xà hất văng Ngọc Tảo Vân đánh về phía hai người, Lý Cảnh Lung tế Tâm Đăng, ánh đèn sáng rực, mắt Ba Xà bị rọi cường quang, lập tức ngửa đầu gào thét, Hồng Tuấn chờ đúng lúc này, thu Khổn Yêu thằng đang vung đầy trời lại.
Khổn Yêu thằng co lại, siết chặt lấy đầu Ba Xà, càng quấn càng chặt.
Rắn, cá sấu, thằn lằn có lực cắn ngàn cân, nhưng không có lực mở miệng, Lý Cảnh Lung khi trước luyện binh dã ngoại, thường luyện xem thế nào đế tóm được đầu rắn mà không bị nó cắn. Đêm qua sau khi thất bại, hắn cẩn thận tính toán, quả nhiên có hiệu quả. Ba Xà bị Khổn Yêu thằng trói chặt, không há miệng được, nó đành điên cuồng lăn lộn, quét ngang dọc, khiến cả hang động ầm ầm vang dội tiếng oằn người của nó.
Hồng Tuấn hợp nhất cả bốn thanh phi đao, Lý Cảnh Lung quát: “Ghìm đuôi nó!”
Lý Cảnh Lung không muốn giết linh vật ngàn năm này, chỉ muốn trói nó lại tạm thời, Ba Xà lại vọt về phía Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung phi thân lướt đến, dùng Tâm Đăng bảo vệ Hồng Tuấn, chiếu cho Ba Xà chói mắt, thân rắn sượt sát bên cạnh lao vào vách động.
Hồng Tuấn tụ hợp phi đao, vận lực, quang mang đỏ rực rót vào trong Mạch Đao, Mạch Đao nghiêng một cái, Lý Cảnh Lung lùi lại, Hồng Tuấn tiến lên, vung Mạch Đao ngang một cái…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên trước mắt hiện ra một quang ảnh mờ mịt.
“Khổng Tuyên?”
Hồng Tuấn khẽ giật mình Lý Cảnh Lung lập tức ý thức được nguy hiểm, quát: “Chế trụ nó trước!”
Hồng Tuấn vung đao xuống, thân ảnh kia đã đến trước mặt, một chưởng ấn lên trán Hồng Tuấn, trong giây lát chạm nhau, Hồng Tuấn bỗng nhiên nhận ra: Đây là nguyên thần của Ba Xà!
Lý Cảnh Lung lo lắng, tế Tâm Đăng, cường quang lao về phía Hồng Tuấn.
Tâm Đăng thu yêu chiến yêu, hiệu quả chẳng bao nhiêu, trừ phi là yêu quái bị ma khí làm ô uế, nếu không chẳng có mấy tác dụng. Nhưng một khi đối phương lấy nguyên thần, quỷ hồn, bất kỳ hình thái nào không có nhục thân thì Tâm Đăng là khắc tinh!
Hồng Tuấn bị cảnh tượng như sóng biển nhấn chìm, khuôn mặt đau thương của Giả Dục Trạch, Ba Xà canh giữ bên cạnh, ngay sau đó Lý Cảnh Lung dùng một chiêu, tách nguyên thần Ba Xà ra khỏi Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn vô thức giơ Mạch Đao, nhưng đã quá trễ, Ba Xà tranh thủ thở sâu một hơi, thân rắn rút đến gần, hất văng Hồng Tuấn, ngay sau đó nó xoay người xoắn một cái, Mạch Đao bay đi, cắm trên đất. Lý Cảnh Lung lăn tới định nhặt Mạch Đao, thì thân rắn quét ngang, quăng Mạch Đao ra xa, ngay sau đó Hồng Tuấn lao lên định cứu Lý Cảnh Lung nhưng cảm giác bốn phương tám hướng đều là thân rắn, trùng điệp vây quanh, xoắn lại!
Lý Cảnh Lung bị thân rắn đè nặng, Hồng Tuấn từ phía sau duỗi một tay tới, trên trời dưới đất đâu cũng là thân thể Ba Xà, nó co người, cuốn cả hai vào cùng một chỗ.
Hồng Tuấn nói: “Ta nhìn thấy…”
Lý Cảnh Lung: “Trước nghĩ cách trốn đã!”
Lý Cảnh Lung biết con đại xà này rất khó đối phó, một khi bị quấn chặt thế này khó mà thoát thân, nhưng đã muộn, hai người bị Ba Xà siết chặt lại, lưng sát lưng, không động đậy được, Hồng Tuấn với tay lại không dùng được Ngũ Sắc Thần Quang.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn: “…”
Thân thể Ba Xà càng siết càng chặt, đầu rắn hướng phía hai người, thân rắn lạnh buốt như tường sắt, đè lên lồng ngực cả hai, Hồng Tuấn há mồm thở dốc, lồng ngực đau đớn. Lý Cảnh Lung co một ngón tay viết nhanh lên đùi Hồng Tuấn mấy chữ.
“Mau dụ nguyên thần của nó ra.”
Làm sao mà dụ ra? Hồng Tuấn bị siết đến đau cả hai bên mạn sườn, muốn dùng Ngũ Sắc Thần Quang kéo Mạch Đao về, Ba Xà vẫn bị Khổn Yêu thằng trói miệng, không há mồm nhưng vẫn phát ra tiếng.
“Ngươi tìm cái này sao?”
Ngay sau đó, Khổng Tước Linh chậm rãi bay lên, ánh sáng nhu hòa tỏa ra, Ba Xà nhìn chăm chú Hồng Tuấn, hai con mắt to như cả căn phòng, con ngươi co lại, phát ra ánh sáng sắc lạnh.
Lý Cảnh Lung nhẹ vỗ chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn đột nhiên tỉnh ra, cảm giác Ba Xà có chuyện muốn nói.
“Ta biết ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Ba Xà.”
Lý Cảnh Lung khen thầm trong lòng, Hồng Tuấn càng ngày càng thông minh.
“Nghiệt chủng Khổng Tuyên.” Ba Xà khinh bỉ nhìn Hồng Tuấn, trầm giọng nói, “Ngươi lớn lên giống Dao Cơ, không chừng ta còn tha cho ngươi một mạng, nhưng ma thai… Ma chủng trong cơ thể ngươi đâu?”
Trong lòng Lý Cảnh Lung đánh thót một tiếng, không biết Ba Xà làm thế nào nhìn ra được thân phận Hồng Tuấn, dường như yêu tộc có cách nào đó nhận ra nhau, hắn từng nghe qua quá khứ của Dao Cơ từ chỗ Cừu Cầu khi còn ở Hàng Châu, nhưng Hồng Tuấn không biết!
Quả nhiên Hồng Tuấn nghi hoặc nói: “Dao Cơ là ai?”
Đầu rắn nghiêng qua, nhìn cả hai người, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn bị vây khốn không động đậy nổi. Lý Cảnh lung trầm giọng nói: “Dao Cơ là mẹ em!”
“Sao huynh lại biết?” Hồng Tuấn chấn kinh, giờ khắc này so với tình cảnh nguy khốn hiện tại, sự việc năm đó lại khiến hắn chú ý hơn, quên mất mình đang gặp nguy hiểm.
Lý Cảnh Lung bình tĩnh: “Cừu Cầu nói cho ta biết.”
“Sao hắn lại biết chuyện cha mẹ ta?”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này!”
“Huynh một mực giấu diếm ta?!”
“Im miệng!” Ba Xà cả giận nói, bị làm lơ khơi dậy phẫn nộ của nó, nó siết người chặt lại, Hồng Tuấn cảm giác xương sườn sắp đâm vào phổi tới nơi, đau đớn giãy dụa, Ba Xà lại nói: “Gương mặt này, bộ dáng này, Khổng Tước Đại Minh Vương… chính là ngươi… Ngươi đưa Dao Cơ đi…”
Hồng Tuấn bỗng nhiên mở to hai mắt: “Ngươi…”
Hắn nhớ tới lúc bị nguyên thần Ba Xà đánh trúng, chính là mẹ hắn, bầu bạn với cự xà này.
“Các ngươi…” Hồng Tuấn run giọng nói.
“Không tồi.” Trong mắt Ba Xà đầy thù hận, chậm rãi nói: “Ta bỏ cơ hội hóa rồng, ba ngàn năm nay chỉ vì trông coi mẹ ngươi, Dao Cơ cứ như vậy mà bỏ rơi ta, đi luân hồi chuyển thế. Lúc mang ma thai lại còn dám đưa cả cha ngươi tới, cầu ta giúp đỡ…”
Chớp mắt, toàn bộ tiền căn hậu quả đã rõ ràng, Lý Cảnh Lung đoán ra manh mối, trầm giọng nói: “Chuyện này không công bằng, Ba Xà, Dao Cơ sau khi luân hồi chuyển thế, chuyện kiếp trước nàng không thể nhớ được!”
“Ngươi…” Hồng Tuấn run giọng, “Các ngươi biết nàng đã lâu rồi?”
“Ta cho rằng nàng sẽ quay về.” Ba Xà chậm rãi nói. “Nghiệt chủng. Nghiệt chủng!”
Lý Cảnh Lung chọc Hồng Tuấn một cái, viết hai chữ ‘cao nhân’, Hồng Tuấn hiểu được ý tứ của Lý Cảnh Lung, cau mày nói, “Mẹ ta khi còn sống có từng nhắc tới một vị sư phụ…”
Ba Xà nghe nói như thế bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Nàng nhắc đến ta?” Giọng Ba Xà hơi run rẩy.
Hồng Tuấn nhìn nó chăm chú, trong lòng bỗng nhiên thông cảm lạ kỳ, nhưng hắn và Lý Cảnh Lung đang trong hiểm cảnh, nếu không mau chóng thoát ra, chỉ sợ Ba Xà sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.
“Đúng thế.” Hồng Tuấn kiên trì nói. “Là một người… trung niên.”
Lúc đó, xa xa trên vách động sáng lên, khóe mắt Lý Cảnh Lung liếc lên, thấy Cừu Vĩnh Tư trên bình đài, trong tay cầm một chiếc gương, phản xạ ánh sáng ngoài động vào, soi xuống vừa đúng sau lưng Ba Xà.
Cứu viện đến, Lý Cảnh Lung vững lòng hơn, chỉ thấy ánh mắt Ba Xà thay đổi, đầu rắn nhè nhẹ sáng lên, nguyên thần rời thể, huyễn hóa thành một thích khách trẻ tuổi vóc người thon dài mặc áo giáp vảy.
Hồng Tuấn: “…”
Nam nhân kia mặt đầy lệ khí, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, giơ một tay, trong tay tỏa sáng hiện ra một thanh chủy thủ bằng nanh rắn, trầm giọng nói: “Nàng nói ta thế nào?”
Lý Cảnh Lung định nghe vài câu, nhưng hắn biết Hồng Tuấn không giỏi nói dối, mà Ba Xà động sát tâm sẽ không giữ mạng cho bọn họ, chỉ đợi khi được trả lời, lập tức giết luôn. Cơ hội của hắn cũng chỉ có lúc này thôi, Lý Cảnh lung vận khởi Tâm Đăng.
Cơ hội chỉ có một lần, Lý Cảnh Lung toàn lực ứng phó, Tâm Đăng ầm vang bộc phát, tạo nên những dòng ánh sáng rối loạn! Ngay cả hắn cũng không ý thức được khi bộc phát lại hiệu quả như vậy, Hồng Tuấn thấy trước mắt trắng xóa một mảnh, suýt nữa không nhìn thấy gì.
Ngay sau đó nguyên thần Lý Cảnh Lung rời thể, dùng Tâm Đăng ngưng tụ thành nguyên thần vọt tới chỗ thích khác kia, thời gian nhưng ngừng lại, hư ảnh Lý Cảnh Lung lấp lóe, tam hồn thất phách ly thể, mang theo tàn ảnh cùng thích khách do nguyên thần Ba Xà huyễn hóa ra đánh một chiêu!
Thích khách kia gầm lên, rút lui, nhưng nguyên thần Lý Cảnh Lung đã giơ tay giữ chặt cổ họng hắn, cưỡng chế được nguyên thần Ba Xà. Nguyên thần bị quản chế, thân thể có phản ứng, Ba Xả ngửa mặt lên trời, thân rắn thả dần, thân thể khổng lồ giãy dụa, Hồng Tuấn lập tức thoát ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cừu Vĩnh Tư vô thanh vô tức, từ trên cao phi thân xuống, trong tay vung ra một xấp bùa!
“Lấy Mạch Đao!” Lý Cảnh Lung quát to.
Hồng Tuấn thoát khốn lập tức triệu hồi Mạch Đao, Ba Xà lăn lộn, thân rắn đảo qua lại, Cừu Vĩnh Tư quát: “Triệu hồi nguyên thần! Đừng đánh nữa!”
Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng khiến tam hồn thất phách ly thể đối kháng với nguyên thần của Ba Xà là lấy quỷ hồn đối quỷ hồn, nguyên thần Ba Xà dù không địch lại, nhưng liều chết dùng một dao đả thương hồn phách Lý Cảnh Lung, thương thế kia không nói chơi được. Trong huyệt động vô cùng hỗn loạn, Hồng Tuấn cầm Mạch Đao đang chần chừ, Cừu Vĩnh Tư phẫn nộ quát: “Hồng Tuấn ra tay đi! Tính mạng mọi người quan trọng!”
Trong Khu ma ti, ngoài Lý Cảnh Lung thì người hiểu rõ Hồng Tuấn nhất là Cừu Vĩnh Tư, có lúc Cừu Vĩnh Tư còn phỏng đoán tốt hơn cả Lý Cảnh Lung, lúc hắn ở trên cao nghe được cuộc đối thoại, Cừu Vĩnh Tư biết Hồng Tuấn sẽ do dự. Nhưng Ba Xà quá mạnh, hắn từng đối mặt với tất cả ác giao, thực lực không kém long tộc, lại đầy ác ý với nhân tộc, nhất là hậu nhân của Khổng Tuyên, càng muốn giết cho thống khoái, Hồng Tuấn còn chần chừ, hậu quả không thể tưởng nổi.
Hồng Tuấn tỉnh ra, không do dự nữa, vung đao!
Lý Cảnh Lung đồng thời thu nguyên thân, một đao của Hồng Tuấn, xé nát lân phiến trên người Ba Xà, máu tươi phun đầy trời, Ba Xà vừa thu nguyên thần, lập tức nghiêng người lao đến Hồng Tuấn. Con yêu xà viễn cổ này đã lập tức nhận ra ai mới là kẻ nguy hiểm nhất. Cừu Vĩnh Tư hô: “Cẩn thận!”
Hồng Tuấn kiên định vung đao thứ hai, đao khí bay đi, chỉ chực chém nó thành hai mảnh, ai ngờ đầu Ba Xà vọt tới, đuôi hất lên, quăng về giữa pháp trận cuốn lấy Hàng Ma xử, toàn thân phát ra cường quang màu xanh!
Lam quang bộc phát, Lý cảnh Lung nhận ra Ba Xà đang hấp thu pháp trận, quát: “Lùi laij1”
Hồng Tuấn vung đao, nhưng lam quang bắn ra từ chỗ Ba Xà là dựa vào năng lượng địa mạch, đỡ được một đao kia! Thiên Địa mạch là sức mạnh nguyên thủy, có câu “Thiên Địa làm lô, tạo hóa làm công”, tất cả pháp lực và thần binh đều bị địa mạch nung chảy, Hồng Tuấn chưa hề gặp yêu quái nào đối chọi được Mạch Đao, mắt thấy Ba Xà hấp thu địa mạch có thể làm được, từ dưới đất một cơn lốc bốc lên, hất văng cả đám bay ra ngoài.
Cừu Vĩnh Tư, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn bị Ba Xà tấn công lập tức ngã xuống ba phía. Lồng ngực Hồng Tuấn khí huyết cuộn trào, nôn ra một ngụm máu, Lý Cảnh Lung thu Tâm Đăng cố gắng tụ khí.
Cừu Vĩnh Tư phóng xuất phù chú, chỉ đợi dán lên thân thể Ba Xà, muốn chuyển nó vào trong Trấn Long tháp, không ngờ địa mạch phóng năng lượng đốt trụi toàn bộ bùa chú, thất bại trong gang tấc.
Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn va phải măng đá, ngã úp xuống, Ba Xà lại vọt tới, lúc này địa mạch bị pháp trận rút lấy, truyền vào cơ thể Ba Xà, toàn thân Ba Xà bắt đầu bốc cháy.
Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng hiểu nguyên lý pháp trận này – để pháp trận ở trên địa mạch là rút lấy sức mạnh, thiêu đốt mà trấn áp yêu quái!
Ba Xà vì muốn cản Mạch Đao, nên liều lĩnh cưỡng ép dẫn địa mạch vào cơ thể, khiến cả nguyên thần và nhục thân bị sức mạnh này thiêu đốt đau đớn, muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận!
Dưới luồng sức mạnh, pháp trận bắt đầu xoay tròn, dường như cảm ứng được quái vật này định trốn ra, măng đá trên đỉnh động liên tiếp rơi xuống, ầm ầm.
“Cùng chết hết đi!” Ba Xà tỏa lam quang quát, “Hôm nay dù có bị đốt chết ta cũng phải giết các ngươi…”
Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung bị măng đá vây lại, trước mắt Hồng Tuấn tối đen, một đao kia dốc toàn lực, hao hết toàn bộ pháp lực, hắn không động đậy nổi.
“Động sắp sụp!” Cừu Vĩnh Tư quát, “Làm sao đây!”
Đầu Lý Cảnh Lung toàn máu, sức mạnh dưới sự khuấy động của Ba Xà bắt đầu hỗn loạn, măng đá trên đỉnh động đứt gãy, kinh thiên động địa rơi xuống, Hồng Tuấn cao giọng quát to: “Lên!”
Ngay sau đó Ngũ Sắc Thần Quang bật mở, chống lên đỉnh động, Hồng Tuấn bị ép đến mức quỳ xuống. Lý Cảnh Lung quát: “Mau nhổ Hàng Ma xử!”
Cừu Vĩnh Tư quay người chạy về phía pháp trận, Ba Xà bám sát theo sau, Lý Cảnh Lung lắc người, cản phía sau cho Cừu Vĩnh Tư, hai tay phóng cường quang, chiếu vào mắt Ba Xà. Ba Xà hoa mắt, bị lệch đi, quét văng Lý Cảnh Lung/
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cừu Vĩnh Tư đã xông vào giữa pháp trận, bắt được Hàng Ma xử đang bị đuôi rắn cuốn lấy.
_____________________________
Trần niên cựu oán: Thù cũ năm xưa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT