Đất trời đen kịt một màu, ma khí cuồn cuộn, bao trùm tất cả.
“Phía trước… có thôn trang.” Lý Cảnh Lung chỉ phía trước.
A Thái và A Sử Na Quỳnh mỗi người một bên, để Lý Cảnh Lung choàng tay qua vai bọn họ, lảo đảo tiến về trước.
“Lục Hứa! Không tìm được ngựa sao?” A Sử Na Quỳnh hô.
Thất khiếu Lý Cảnh Lung chảy máu, bọt máu không ngừng tuôn ra từ miệng, dường như bị hai người vừa kéo vừa đẩy mà đi. A Thái nói: “Làm sao ngươi biết… chỗ này có thôn trang…”
“Lúc ở trên Hoàng Hà, ta và… Hồng Tuấn… ngồi trên thuyền… thấy qua…”
“Đừng nói chuyện với hắn, A Thái.” A Sử Na Quỳnh nói, “Sắp không chịu nổi rồi.”
“Ngươi cố giữ hắn tỉnh táo đi.” A Thái nửa ôm lấy Lý Cảnh Lung nói, “Nếu không chảy máu thế này, một lát nữa sẽ ngất đi mất…”
“Ta có thể… chịu được…” Khí tức của Lý Cảnh Lung yếu ớt lắm rồi.
“Lục Hứa!” A Sử Na Quỳnh hô.
Lục Hứa đứng bên ngoài thôn xóm bỏ hoang, toàn bộ thôn trang đã bị san thành bình địa từ bao giờ không biết. Xung quanh toàn xương cốt bị đốt thành than, có xương cốt đã tan thành tro. Thuyền bè vỡ vụn, dừng bên bờ Hoàng Hà, phòng ốc đổ sụp bị thiêu chẳng còn gì.
A Sử Na quỳnh: “…”
A Thái: “…”
Mắt Lý Cảnh Lung chảy máu, không nhìn thấy gì, trong mũi cũng toàn mùi máu tươi, nói: “Làm sao… mượn ngựa… về Trường An…”
Hai người để Lý Cảnh Lung ngồi xuống, A Thái đi theo, nhìn quanh thôn trang, nói: “Chuyện gì thế này! Cái gì đốt được thành như vậy?”
Không ngờ trong trận doanh An Lộc Sơn, lại có quái vật đáng sợ như vậy, A Thái và A Sử Na Quỳnh đều là người biết nghề dùng lửa, nhưng chưa từng thấy pháp thuật nào kinh khủng thế này. Trên thế gian nếu có thể dùng một ngọn lửa mà san bằng thôn trang, đốt mọi thứ thành tro bụi thế này thì chỉ có thể là Hỏa Thần của Hỏa Giáo giáng lâm. Dù A Thái đeo Thần Hỏa giới, dùng toàn lực cũng không thể phát động được như vậy.
Lục Hứa đứng trước một tòa nhà đã đổ sụp, phóng xuất ánh sáng.
Lý Cảnh Lung run giọng: “Mau lên… mọi người còn chờ cái gì?”
A Thái từ từ đến gần, Lục Hứa thu ánh sáng trong tay lại, A Thái nói: “Tiểu Lục, ngươi nhìn thấy gì?”
Lục Hứa không nói gì, không ngừng nghẹn ngào.
Trong nháy mắt, một cơn sợ hãi bao trùm toàn thân A Thái, hắn từ từ vươn tay, phóng ánh sáng rọi đến bên trong phế tích…
… trong đó, trên mặt đất có một ngọn roi, kia chính là vũ khí của Đặc Lan Đóa vứt bỏ lại.
Dưới bức tường bị thiêu thành tro, có mấy mảnh xương đen nằm rải rác.
Tờ mờ sáng, thế gian tăm tối một vùng.
Phản quân tiến đến Đồng Quan như chỗ không người, thiêu giết cướp bóc, giết người phóng hỏa, thôn trang ven đường đều rơi vào tay giặc, còn có người Hồ đuổi giết người Hán mua vui. Hồng Tuấn cầm phi đao, xông đến một chỗ, chém địch nhân rơi khỏi ngựa, Thương Lang hùng hổ xông tới, hai người đột phá vòng vây của phản quân, một đường hướng Tây.
“Sao lại nhiều như vậy?” Hồng Tuấn vừa rời khỏi quan đạo lại có địch nhân mai phục lao ra, tiếng hô giết ầm trời.
“Không cùng một bọn!” Thương Lang quát, “Cẩn thận mũi tên!”
Tảng sáng, Hồng Tuấn mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn phải cố gắng mở Ngũ Sắc Thần Quang cản tên lạc cho Thương Lang.
Bọn họ gặp một nhóm phản quân khác, Thương Lang nói: “Bộ hạ Sử Tư Minh!”
Phía Tây Đồng Quan đã nằm trong tay giặc, thành địa bàn của phản quân An Sử. Hồng Tuấn đến một thôn xóm đã gặp ngay phản quân đang đồ sát một thôn trang.
“Tiến tiếp lên trước!” Thương Lang hô: “Quản chứ? Hay là đi tiếp?”
“Huynh nói đi?” Hồng Tuấn hỏi.
“Đệ quản thì ta quản!” Thương Lang đáp.
“Quản!” Hồng Tuấn nói.
Hắn thực sự không thể nhìn bách tính sống sờ sờ trước mắt gặp thảm cảnh giết chóc thế này, lập tức cùng Thương Lang vào trong thôn làng dưới chân núi. Thương Lang xoay người hóa thành Mạc Nhật Căn, cùng Hồng Tuấn nhảy lên nóc nhà, Mạc Nhật Căn kéo Thực Nguyệt Cung, Hồng Tuấn giũ phi đao, như chém dưa thái rau giết toàn bộ đám phản quân.
Đến bây giờ hai người không lo chuyện dùng pháp thuật với phàm nhân nữa, chỉ cần gặp phản quân là giết, địch nhân đều là người thường, còn chưa đến hai trăm người, thấy Khu ma sư lợi hại lập tức tháo chạy. Hồng Tuấn ném một thanh phi đao, khí lạnh tỏa ra dập tắt toàn bộ lửa cháy trong thôn.
“Tiên nhân! Tiên nhân!”
Dân chúng dẫn người nhà, hướng hai người đứng trên nóc nhà quỳ xuống, dập đầu mãi. Lại có người đến xin Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn thi pháp khởi tử hoàn sinh.
“Tiên nhân! Van cầu hai người, mau cứu vợ ta!”
“Tiên nhân!”
“Không cứu được! Không cứu được!” Hồng Tuấn nhảy xuống, đẩy đám người, hô: “Đi mau! Rời khỏi đây! Đi về phía Tây đi!”
Phản quân nhất định sẽ quay lại, nhưng lần sau không đơn giản như trước. Mạc Nhật Căn kiểm tra xung quanh thấy xác binh sĩ đều là phàm nhân, nói với Hồng Tuấn: “Lần này chơi lớn thật rồi, sau đây bọn chúng sẽ phái yêu quái tới.”
Hồng Tuấn giết người xong tay vẫn còn run, hắn run giọng nói: “Phản quân cầm binh khí, chém giết dân chúng; chúng ta dùng Trảm Tiên Phi Đao, Đinh Đầu Thất Tiễn bắn giết bọn chúng… cũng coi như quả báo… Ta thực sự không thể nhìn bọn họ chết được!”
Mạc Nhật Căn nói: “Đi đi, tranh thủ thời gian, mau về Trường An.”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, bách tính lại không muốn để bọn họ rời đi, người gãy tay gãy chân, kẻ ôm xác, đều khóc rống lên, cầu xin Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn hồi sinh hoặc trị thương cho bọn họ.
“Ta không cứu được.” Hồng Tuấn đi xuyên qua đám người, nói với bọn họ: “Ta không biết khởi tử hồi sinh cũng không có tiên đan linh dược!”
Trước khi rời đi, bao nhiêu thuốc Hồng Tuấn đều đưa cho Lục hứa, lúc này đành trơ mắt đứng nhìn bách tính dãy giụa đau đớn, chờ đợi cái chết mà thôi.
“Người phụ nữ mang thai kia… sắp sinh rồi.”
“Chuyện này có thể giúp được.” Hồng Tuấn nói.
Mạc Nhật Căn nói: “Đừng quan tâm, đệ tìm chỗ nào ngủ một lát đi.”
Hồng Tuấn nhớ tới Đặc Lan Đóa mang thai, sau khi bằng hữu mang thai, hắn rất để ý cảm nhận của người sắp làm mẹ, có thể cứu được một mạng cũng là tốt rồi.
“Cũng không kéo dài bao lâu.” Hồng Tuấn nói, “Hai ta cũng cần ăn uống, người phụ nữ kia ở đâu?”
Một người trẻ tuổi dẫn Hồng Tuấn tiến vào nhà mình, trong căn phòng tối truyền đến tiếng kêu thảm của một người phụ nữ, tê tâm liệt phế, đau đớn không chịu nối.
“Tiện nhân! Thái Cách Lạp, cái tên khốn này!”
Trong phòng lờ mờ, Đặc Lan Đóa nằm trên giường, đau đớn hô to. Hồng Tuấn thấy vậy lặp tức biến sắc, vội lao ra: “Căn ca! Căn ca! Không xong rồi! Là tẩu tử!”
Mạc Nhật Căn: “…”
Dù có chuyện gì, cũng không thể so với việc gặp được Đặc Lan Đóa ở thôn trang này, Đặc Lan Đóa bỗng nhiên dừng hô, thở dốc nói: “Hồng Tuấn? Đại Lang? Sao hai người lại ở đây?”
Mạc Nhật Căn vào phòng, không nói gì, lập tức quỳ xuống dập đầu cảm tạ người trẻ tuổi kia.
“Chuyện này… Hai vị mau đứng lên.” Người trẻ tuổi kia bối rối, đáp, “Chỉ là làm đúng bổn phận thôi, đại phu bị giết, ta không biết làm thế nào…”
Đặc Lan Đóa kêu thảm: “Aii, đau chết lão nương! Thái Cách Lạp đâu? Hắn ở đâu rồi?”
“Hồng Tuấn!” bên cạnh Đặc Lan Đóa, một đầu cá chép thò ra, hô: “Hai ngươi trở về rồi.”
Người trẻ tuổi kia bị dọa đến kêu to: “Cá chép biết nói chuyện!”
Trong phòng cực kỳ hỗn loạn, Đặc Lan Đáo kêu thảm, Cá chép yêu ồn ào, người trẻ tuổi bị dọa đến trắng bệch cả mặt, Hồng Tuấn quyết định nhanh, hô: “Tất cả im lặng cho ta!”
Chớp mắt, cả phòng bỗng yên tĩnh lại, Đặc Lan Đóa cắn răng chịu đựng, nhỏ giọng rên hừ hừ.
“Trời ơi! Đau chết rồi!” Đặc Lan Đóa dùng tiếng Ba Tư hô, vừa hô vừa mắng, trong âm điệu hô “Thái Cách Lạp, Thái Cách Lạp!” liên tục. Mạc Nhật Căn lập tức nói: “Mau đun nước, đau bao lâu rồi? Hồng Tuấn, đệ đỡ đẻ được không?”
Hồng Tuấn: “Không…”
“Thấy đệ chạy vào còn tưởng đệ biết đỡ đẻ!” Mạc Nhật Căn nói.
“Ta không đỡ đẻ được nhưng xem bệnh được mà!” Hồng Tuấn kêu thảm.
Cá chép yêu nói: “Đau ba canh giờ rồi!”
“Mấy tháng?” Mạc Nhật Căn hỏi.
“Sắp chín tháng.” Đặc Lan đóa rên rỉ nói.
Lúc Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn rời khỏi Đồng Quan, bụng Đặc Lan Đóa đã rõ lắm rồi, hai người đi một lần cũng gần cả tháng, bấm tay mà tính dù chưa đủ tháng nhưng cũng không hẳn sinh non.
Trên trán Mạc Nhật Căn rịn mồ hôi, nói: “Tẩu tử, thứ lỗi. Ở đây không có đại phu, ta đành…”
“Mau lên!” Đặc Lan Đóa kêu thảm, “Ngươi muốn làm gì cũng được, tùy ngươi! Mau lôitên quỷ đòi nợ này cho ta…”
Mạc Nhật Căn: “Tiểu ca, ngươi đi đun nước. Hồng Tuấn ở lại, truyền chân khí cho đệ muội, bảo hộ tâm mạch cho nàng.”
Hồng Tuấn: “Căn ca biết đỡ đẻ sao? Tốt quá rồi!”
Mạc Nhật Căn: “Ta… tính là biết đi!”
Đặc Lan Đóa sắc mặt tái nhợt: “Đại Lang, trước kia ngươi từng đỡ đẻ cho người ta à..”
Mạc Nhật Căn nói: “Từng đỡ đẻ cho ngựa với dê.”
Đặc Lan đóa: “…”
Hồng Tuấn: “…”
Mạc Nhật Căn nói với Hồng Tuấn: “Đệ giúp đỡ một chút, nước ối vỡ rồi.”
Hồng Tuấn vội gật đầu, ấn lên mạch môn Đặc Lan Đóa, truyền chân khí cho nàng, tiếng rên rỉ của Đặc Lan Đóa nhỏ dần, Hồng Tuấn nhớ tới sách thuốc có nói qua, bảo Cá chép yêu: “Triệu Tử Long, đi tìm dược đường trong thôn, tìm chút nhân sâm đến…”
Cá chép yêu nhảy nhót đi ra, Hồng Tuấn truyền chân khí cho Đặc Lan Đóa, phát hiện nàng từ nhỏ đã tu luyện công pháp, giống với pháp thuật Hỏa giáo của A Thái, đối chọi với Ngũ Sắc Thần Quang nhưng lại dung nạp Phượng Hoàng chân hỏa.
“Tẩu tử, chân khí dồi dào.” Hồng Tuấn nói, “Đừng lo lắng, sẽ sinh con thuận lợi.”
“A… Đệ khen ta sao?” Đặc Lan Đóa rên rỉ nói, “Nhưng bình thường ta không luyện công, Thái Cách Lạp nói ta lười…”
Mạc Nhật Căn nói: “Đợi thêm một lát, cố nhịn.”
Đặc Lan Đóa nói với Hồng Tuấn: “Cha mẹ ơi, Hồng Tuấn, đời này, đệ đừng có sinh con làm gì…”
Hồng Tuấn dở khóc dở cười, “Ta không sinh nổi, là nam mà.”
Cá chép yêu tìm được nhân sâm, Hồng Tuấn lấy phi đao cắt nhỏ, để Đặc Lan Đóa ngậm, hai người đều lo lắng đến phát run, Mạc Nhật Căn nói: “Cho nàng ấy thêm một chút nữa.”
“Tên khốn Thái Cách Lạp đâu…” Đặc Lan Đóa nói, “Để ta đánh cái đầu chó của hắn!”
Hai người: “…”
“Hai người làm sao mà rút lui được?” Hồng Tuấn hỏi Cá chép yêu.
Cá chép yêu vừa nói vừa ra hiệu, người trẻ tuổi kia ở ngoài đun nước nóng đi vào nhìn xem lại nói thêm, hai ngươi mới biết Đặc Lan Đóa và Cá chép yêu cũng mới gặp nhau.
Nửa tháng trước, Lý Cảnh Lung để Cao Tiên Chi phái một đội đưa Đặc Lan Đóa về Trường An, lúc ở Lạc Dương, Đặc Lan Đóa bị nhiễm năng lượng từ Địa mạch, động thai khí nên cái thai lớn rất nhanh, mỗi ngày một rõ, đi được nửa đường thấy không đúng.
Đường xá xóc nảy, sợ liên lụy binh sĩ, Đặc Lang Đóa không chịu nối, để bọn họ vừa đi vừa nghỉ, tìm một thôn xóm ven đường thuê thuyền về Trường An, không dám ngồi xe ngựa.
Cá chép yêu điều khiển Tinh Vệ, lúc đánh trận ở Đồng Quan bị bắn rụng, khi tỉnh lại chiến trường đã không còn ai, cũng không biết tung tích đám Lý Cảnh Lung, nó tìm một hồi, nhảy xuống Hoàng Hà bơi ngược dòng. Lúc lên bờ thấy phản quân tới chuẩn bị giết chóc.
Chết không chết được, Đặc Lan Đóa và đám binh sĩ chờ trong thôn, gặp phản quân, đám binh sĩ chạy trốn, Đặc Lan Đóa vung roi, đánh chết mấy tên phản quân, thì càng nhiều phản quân và yêu thú xông tới…
Hồng Tuấn: “…”
Mạc Nhật Căn nghe xong cả lưng toàn mồ hôi lạnh.
Cá chép yêu nói: “Sau đó không còn cách nào khác, liền đưa vảy rồng để muội tử dùng.”
“Đã đến sao?” Hồng Tuấn hỏi.
Cá chép yêu nói: “Tới một tên mù, lại phung lửa lung tung, đúng là đồ hỏng mắt! Còn suýt thiêu chết chúng ta! Toàn bộ thôn xóm bị nó đốt rụi!”
Hồng Tuấn: “Đó là Huỳnh Hoặc.”
Mạc Nhật Căn lại hỏi: “Rồng đâu rồi?”
“Thiêu xong về rồi.” Cá chép yêu nói.
Hồng Tuấn: “Không nói gì với ngươi sao?”
Cá chép yêu: “Không thèm để ý ta.”
Đặc Lan Đóa rên rỉ, nói, “Thực sự… lúc sống còn, vẫn nhờ có… Tử Long ca đáng tin cậy…”
Mạc Nhật Căn: “…”
Cá chép yêu hy vọng được đi dạo với Long Vương, kết quả Huỳnh Hoặc mù, phun lửa lung tung một hồi suýt thiêu chết hai người, may mà Đặc Lan Đóa kéo Cá chép yêu trốn vào thôn nhỏ kia. Cùng lúc Cá chép yêu tìm được một cái xe bò, con bò kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vẫn nhàn nhã ăn cỏ, Cá chép yêu đánh xe, chở Đặc Lan Đóa đi về phía Tây. Bỗng nhiên đất trời tối lại, không thấy mặt trời, mây đen bao phủ, tám trăm dặm Tần Xuyên như chìm vào đêm đen vĩnh cửu, Cá chép yêu lệch hướng Trường An, dừng lại đi loạn, ban đầu đi vè phía Nam, đang định đi Tây Bắc thì Đặc Lan Đóa đau bụng.
Đúng lúc này, tiều phu ở Ngô gia thôn phát hiện bọn họ, đưa cả hai trở về. Đặc Lan Đóa đói bụng, Cá chép yêu không dám nói chuyện, nép bên người Đặc Lan Đóa đến đây.
“Tiểu nương tử này nói…” Tiều phu trẻ tuổi nói, “Phong tục quê quán mang theo cá chép mới được Thần cá chép phù hộ, không bệnh tật, có thai dễ sinh, ta không biết nó là yêu quái… hợp lại lừa gạt ta.”
“Ta không phải yêu quái!” Cá chép yêu đáp, lại nhỏ giọng nói: “Ta muốn hóa rồng.”
Vảy rồng đã dùng, Long Vương cũng không nói gì với nó, suýt nữa biến nó thành cá nướng, Cá chép yêu thở dài.
Đặc Lan đóa rên rỉ nói: “Ta có cái này… cho ngươi… bây giờ cũng không dùng được…”
Cá chép yêu nói: “Ngươi cứ giữ lấy đi.”
Đặc Lan Đóa lại chịu đau, bắt đầu kêu lên, Mạc Nhật Căn nói: “Dùng lực được không, đệ muội, trước khi trời sáng sẽ sinh được, dùng sức đi!”
Đặc Lan Đóa lại bắt đầu hô: “Thái Cách Lạp! Cái tên gia hỏa không tim không phổi này! Ngươi có biết lão nương chịu khổ vì ngươi thế nào không!!”
_________________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT