*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồng Tuấn cầm một chồng giấy trong tay, sau lưng đeo một con cá, tiến vào Tấn Xương phường.  Giờ vẫn còn sớm, Triệu Tử Long sau lưng vẫn đang ngủ, miệng cá há ra ngáp một cái.

“Ta đi dán bố cáo tìm mèo ngươi nghĩ có tác dụng không?”

“Chữ ngươi xấu như gà bới thế kia, ai nhìn ra được là mèo hả?” Cá chép yêu đáp.

Hồng Tuấn nhìn xung quanh, nhân dịp sáng sớm ít người, ném móc câu phi thân lên mái hiên. Lại móc vào Đại Nhạn tháp, nhảy từng bước, đến đỉnh tháp, ôm gối ngồi xuống.

Trời xanh, mây trắng, Trường An mái ngói trải dài, đắm chìm trong gió nhẹ sáng sớm. Ở đại địa Thần Châu, nhân tộc xây dựng được một thành thị xa hoa đồ sộ như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Hồng Tuấn cúi đầu nhìn tập giấy vẽ con mèo trước khi ra ngoài, thầm nghĩ nếu đang ở Diệu Kim cung thì tốt rồi, chỉ cần Thanh Hùng cùng Trọng Minh nói chuyện với đám chim chóc, phái hai con chim ưng đi tìm, so với chính mình thì nhanh hơn nhiều.

“Hóng gió xong liền về đi.” Cá chép yêu nói, “Mùa thu ở bên ngoài không khí thật khô, chẳng thoải mái chút nào.”

“Ta thấy hắn thật thê thảm.” Hồng Tuấn nói, “Mọi người đều chẳng hề dễ chịu, có mỗi ta còn giúp hắn đi tìm.”

Cá chép yêu nói rằng: “Lòng trắc ẩn khó lan truyền.”

Hồng Tuấn nói: “Nếu tìm được con mèo, về sau làm quan liệu bọn họ có đối tốt với hắn hơn không nhỉ?”

Hồng Tuấn đêm qua từ chỗ Cá chép yêu, biết được nhân gian có phân ba bảy loại nguyên tắc, cùng với nguyên nhân thất bại của Lý Cảnh Lung, tuy rằng chưa hiểu hết nhưng trên cơ bản cũng nắm sơ qua, bởi vì hoàng đế và đám đại quan không muốn nhìn thấy hắn.

“Ngốc quá.” Cá chép yêu nói, “Thành kiến của con người thực khó xóa bỏ, có vài người một khi đã muốn làm thì bất kỳ giá nào cũng làm bằng được, so với yêu tộc còn quyết liệt hơn. Kẻ nào dám thừa nhận bản lĩnh Lý Cảnh Lung, thì có khác gì tự vả mình không? Ta xem, bọn họ sẽ bắt hắn suốt ngày tìm chó tìm mèo thế này thôi.”

Đột nhiên Hồng Tuấn nghĩ đến, lẩm bẩm: “Con mèo này vì sao phải bỏ đi? Bị cái gì dọa sợ sao?”

“Ngươi cũng nghĩ giống ta, chỉ sợ nó nhìn thấy cái gì không nên thấy.” Trên tầng cao nhất Đại Nhạn tháp truyền đến thanh âm của Lý Cảnh Lung khiến Hồng Tuấn hoảng sợ, suýt chút nữa trượt chân.

Hắn cùng Lý Cảnh Lung suy nghĩ giống nhau, đều đến chỗ cao nhất thành Trường An. Nhìn cảnh sắc toàn thành để ngẫm nghĩ. Hồng Tuấn liền thả móc câu, để Lý Cảnh Lung trèo lên đỉnh tháp ngồi.

“Ngươi đến đây từ lúc nào?” Hồng Tuấn trong lòng có quỷ, không ngừng nhìn Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung đáp: “Từ đoạn ‘Ta cảm thấy hắn thật thê thảm’ bắt đầu.”

Hồng Tuấn xấu hổ đến cực điểm, Lý Cảnh Lung cau mày nói: “Vừa rồi ta đến phủ Tần quốc phu nhân một chuyến. Trong đêm hôm đó không biết con mèo nhìn thấy cái gì, bị dọa sợ. Mèo đối vốn có linh tính nhạy cảm với yêu quái, vả lại dễ dàng cảm nhận được linh hồn. Trong thành Trường An có mấy nhà so được với điều kiện của phủ Tần quốc phu nhân chứ? Cho nên ta đoán rằng, chuyện này đối với con mèo kia cực kì đáng sợ, làm nó bỏ đi không dám trở về.”

“Có lẽ nó lạc đường thì sao?” Hồng Tuấn hỏi

“Khả năng không lớn.” Lý Cảnh Lung lắc đầu nói.

“Hay là bị bắt đi?” Hồng Tuấn hỏi tiếp

“Ai dám không sợ chết mà đi giấu mèo của Tần quốc phu nhân chứ?” Lý Cảnh Lung nói tiếp, “Lúc trước Lục quân đã tìm kiếm suốt mười ngày liền, treo giải khắp thành. Nếu không có chuyện gì xảy ra, hẳn là nó trốn ở đâu đó trong thành. Ta đoán là một chỗ nào đấy gần Tần quốc phủ. Đi thôi.”

Hồng Tuấn bỗng nhiên cảm giác Lý Cảnh Lung phi thường thông minh.

Lý Cảnh Lung trèo xuống khỏi tháp. Hồng Tuấn xoay người ném móc câu từ đỉnh Đại Nhạn tháp đến mái nhà gần đó, kéo Lý Cảnh Lung lên, hai người đi dọc theo mái nhà, tới cuối liền phóng đi.

“Ngươi cảm thấy Trường An có nhiều yêu quái thật sao?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi Lý Cảnh Lung đang đi phía trước.

Lý Cảnh Lung đáp: “Yêu phân quỷ vụ, từ lâu đã không kiểm soát được rồi. Ban đêm là lúc chúng bầy yêu loạn vũ, quả thực không giống Trường An trước mặt ngươi bây giờ đâu.”

“Làm sao mà ngươi cảm nhận được?” Hồng Tuấn cũng hiểu được đôi chút, nhưng cảm giác không rõ ràng như Lý Cảnh Lung, mỗi đêm sau ba nghìn tiếng trống, toàn bộ Trường An giống như thay da đổi thịt. Tựa hồ có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không hề biết.

Lý Cảnh Lung vỗ vỗ thanh kiếm bên thắt lưng, không trả lời

“Là thanh kiếm cảnh báo cho ngươi sao? Ngươi cảm thấy Trường An có bao nhiêu yêu quái?””

“Tính đến hàng vạn.” Lý Cảnh Lung quay đầu lại thoáng nhìn Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn nhớ tới trước khi đi, Trọng Minh có nói qua, trong thành Trường An yêu tộc chiếm cứ rất nhiều. Đã tới đây lâu rồi mà sao bản thân không phát hiện ra yêu quái, là do bọn chúng che dấu quá giỏi hay là do bản thân kém cỏi?

“Con khỉ.” Cá chép yêu sau lưng Hồng Tuấn đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?”

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn không hiểu ra làm sao, đứng ở nóc nhà bên ngoài chợ Đông. Đột nhiên có vật gì đó bay tới, đập vào mặt Lý Cảnh Lung, hai người hoảng sợ, xoay người lại chỉ nghe thấy tiếng “ki ki ki” không dứt, một con khỉ ngồi ở trên mái nhà Bích Hoa đường bên ngoài chợ Đông.

“Này…” Lý Cảnh Lung đang muốn tiến đến đuổi con khỉ đi. Hồng Tuấn đột nhiên nhớ ra, chính hôm đó đã thả con khỉ này đi, nói: “A! Ra là ngươi!”

Hồng Tuấn hướng con khỉ kia vẫy vẫy tay, con khỉ kéo theo sợi xích sắt, đinh đinh đang đang chạy tới. Sau khi được thả ra, sắc mặt nó đã tốt hơn, thi thoảng còn gặp người hảo tâm cho nó ít đồ ăn. Trong tay nó còn cầm một cái màn thầu đã mốc meo, giơ về phía Hồng Tuấn giống như mời hắn ăn.

Hồng Tuấn đành phải nhận cái tâm ý mốc meo kia, thuận tay đút cho Cá chép yêu ăn, Cá chép yêu không vui, “Cái bánh này…”

“Ngươi mau ăn đi.” Hồng Tuấn từng miếng từng miếng nhét vào mồm Cá chép yêu, lại lấy phi đao tháo xích trên cổ con khỉ nhỏ.

Lý Cảnh Lung nói: “Những con khỉ được nuôi diễn xiếc đều hiểu được tiếng người. Nếu nó được thả mấy ngày nay, đi dạo khu vực quanh đây. Ngươi thử hỏi xem nó có gặp qua con mèo kia không?”

Hồng Tuấn thầm nghĩ: Đúng rồi, vội lấy trong tay tờ bố cáo tìm mèo kia đưa cho con khỉ nhìn qua. Lý Cảnh Lung “Ngươi vẽ… Đây là ngươi vẽ mèo sao!!”

Lý Cảnh Lung cảm thấy choáng váng thiếu chút nữa té từ trên mái hiên xuống. Hồng Tuấn trên giấy vẽ ba vòng tròn, thêm một cái gì đấy xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một con sâu, có đủ hai tai, nhìn giống như một con yêu quái.

Con khỉ nghiêng đầu, “Ki” vài tiếng, ý bảo Hồng Tuấn đi theo nó, rồi nhanh chóng chạy đi.

“Không thể nào!” Cá chép yêu nói, “Còn xem hiểu được!”

Hồng Tuấn vội túm lấy Cá chép, cùng Lý Cảnh Lung đuổi theo con khỉ nhỏ. thẳng một đường tới bên ngoài Bình Khang phường. Chợ Đông bắt đầu họp, phía dưới dần dần náo nhiệt hơn. Lý Cảnh Lung vẫn còn nhớ tới chuyện cũ, tránh xa mọi người, cúi thấp người để không bị nhìn thấy.

Lúc con khỉ dừng lại, Hồng Tuấn liền nhìn thấy, “A” một tiếng.

Ở giữa hai thanh lâu của Bình Khang, Lưu Oanh Xuân Hiểu cùng Ỷ Thi Lan,  có một vật màu trắng nhìn giống cái phất trần nằm úp sấp trên mái hiên phơi nắng.

“Là nó sao?” Hồng Tuấn quay đầu hỏi.

“Không cần vội!” Lý Cảnh Lung trăm triệu lần không nghĩ tới lại tự nhiên tìm được! Vận khí của Hồng Tuấn thật không thể nào tốt hơn. Tìm được con mèo này dù không đến mức mở mày mở mặt nhưng vẫn có thể dằn mặt lục quân… Chính là, lục tung cả thành không tìm được, tự nhiên đến tay mình thì giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng. Điều này khiến hắn quả thực không tin được.

“Muốn gọi bọn Mạc Nhật Căn tới hả?” Hồng Tuấn hỏi, “Vạn nhất phải nó thì sao?”

Lúc trước Lý Cảnh Lung nói, nếu vận khí tốt tìm thấy nó, vả lại sợ đả thảo kinh mèo, không cần thông báo trước, ai biết được.

Nhưng khi đi Tần quốc phủ mới biết, con mèo này thuộc giống quý, vì vậy tìm cả thành Trường An cũng không có con thứ hai.

“Không cần.” Lý Cảnh Lung thấp giọng cảnh giác nói, “Cứ kệ bọn họ nhàn rỗi đi. Bắt nó lại rồi nói tiếp. Ta đến phía sau, ngươi lên phía trước, có mang lưới theo không?”

“Có, có” Hồng Tuấn nghe nói cũng khẩn trương.

“Đừng làm kinh động người đi đường phía dưới.” Lý Cảnh Lung lại dặn dò, “Đỡ phải chạy trốn.”

Hồng Tuấn mờ mịt gật đầu, chỉ thấy Lý Cảnh Lung thủ thế, cúi xuống khom người đi qua.

“Không cần chạy xa như vậy.” Cá chép yêu nói, “Chỉ là một con mèo mà thôi.”

Hồng Tuấn: “Ngươi đợi một chút nữa…”

Cá chép yêu: “Không nói nữa! Ta không hỗ trợ các ngươi đâu! Ngươi quên ta là gì rồi à!”

Hồng Tuấn liền nhớ cá yêu vẫn cứ là cá, đối với mèo và gấu là trời sinh sợ hãi, đành từ bỏ. Thấy Lý Cảnh Lung đi vòng qua một đoạn xa, đến nỗi Hồng Tuấn không nhìn thấy người, ước chừng phải ngoài năm mươi bước, biến thành một điểm đen nho nhỏ, từ từ đến gần.

Hồng Tuấn cầm tấm lưới, nhẹ nhàng tiến đến, cố gắng không tạo ra âm thanh nào. Con mèo kia còn đang làm bộ biếng nhác, phơi nắng trên mái hiên.

Càng ngày càng tiến đến gần hơn, con mèo ở giữa vẫn không nhúc nhích, thân thể theo hô hấp mà phập phồng tựa như đang ngủ.

Khi Lý Cảnh Lung cách con mèo chưa đến một trượng, thì ngừng lại, hướng phía Hồng Tuấn ra hiệu. Hồng Tuấn khom người, hai tay giơ lưới, một bước một đi qua…

Đột nhiên con mèo mở mắt, thấy Lý Cảnh Lung. Hai bên trong giây lát trố mắt nhìn nhau, Lý Cảnh Lung quát: “Động thủ!”

Ngay sau đó, Lý Cảnh Lung nhảy đến, Hồng Tuấn cũng mở lưới tiến lên.

Lý Cảnh Lung đã nghĩ vào tình huống này, hẳn con mèo sẽ chịu hoảng sợ chạy về phía Hồng Tuấn, vừa vặn bị lưới của Hồng Tuấn chụp lấy. Nhưng mà con mèo kia lại đột nhiên chạy vọt qua háng Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung: “!!!”

Hồng Tuấn lập tức đuổi theo, cũng trượt qua háng Lý Cảnh Lung.

“Đừng chạy!” Hồng Tuấn cầm lười, khi vừa vặn đuổi kịp con mèo thì một cước đạp trúng một chỗ mái ngói hỏng, tức thì hiện lên một suy nghĩ trong đầu.

Con mèo này rất giảo hoạt! Có thể đã thành tinh!

Hồng Tuấn từ Lưu Oanh Xuân Hiểu hướng phía dưới lầu Ỷ Thi Lan hung hăng nhảy xuống. Ở phía dưới có quán ăn vừa mới mở hàng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Cảnh Lung một phen tóm hắn, lôi lên.

Hồng Tuấn nhìn xuống dưới, thấy một nồi nước sôi to tướng. Nháy mắt thầm nghĩ, nguy hiểm thật, nếu mình ngã xuống, cho dù bản thân vô sự nhưng Triệu Tử Long chắc chắn sẽ thành món hầm trong cái nồi kia.

“Này.” Lý Cảnh Lung mang theo Hồng Tuấn trốn về sau, chỉ thấy con mèo kia nhảy vào lầu ba của Ỷ Thi Lan, dọc theo cánh cửa sổ đang khép hờ chui vào rồi biến mất.

Hồng Tuấn thở hồng hộc nói: “Ta đã cố gắng hết sức …”

“Không sao.” Lý Cảnh Lung nói, “Đã biết nó ở đâu thì dễ hơn rồi, đi thôi!”

Hai người nhảy vọt qua, từ trên mái hiên nhẹ nhàng phi xuống. Hồng Tuấn thấp giọng nói: “Đến mấy chỗ này, ngươi không sợ lại bị…”

“Không xui xẻo đến mức đó đâu.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói.

Ỷ Thi Lan chính là thanh lâu mà đám văn nhân thành Trường An ưa thích nhất. Trong biệt viện cũng trang trí nhã nhặn. Sau khi nhảy qua cửa sổ, đáp xuống đất là một hành lang chật hẹp, trong hành lang này cứ một gian lại đến một gian. Bên ngoài có treo biển như biển số nhà như “Tương tiến tửu” “Xuân hiểu” “Ngọc thai xuân”.

“Chia nhau ra tìm.” Lý Cảnh Lung nói, “Triệu Tử Long cũng hỗ trợ đi, cả con khỉ nữa. Hồng Tuấn ngươi phân phó chúng đi.”

Cá chép yêu muốn cự tuyệt, nhưng Hồng Tuấn đã thả nó xuống đất. Nó đành phải nơm nớp lo sợ mà lách cái đầu cá qua khe cửa, nhìn vào bên trong. Con khỉ kia thì nhìn Hồng Tuấn xong hiểu ý cũng đi đến một gian phòng khác.

“Nếu tìm thấy, ngươi lẻn ra báo cho chúng ta.” Hồng Tuấn nói, “Không cần ngươi động thủ.” Tiện đà đẩy Cá chép yêu đi vào.

“Ngươi trái, ta phải” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói.

Mặt trời đã lên cao, các cô nương trong Ỷ Thi Lan không biết đều đi đâu rồi, Hồng Tuấn cũng vào một gian phòng xem xét xung quanh. Ngửi được mùi son phấn xộc vào mũi, bên trong được trang trí thanh lịch xa hoa, có thể đoán mấy cô nương ở đây đều là hồng bài cả. Lý Cảnh Lung đoán không sai, con mèo này quả nhiên trốn ở khu vực gần Tần quốc phủ.

Cá chép yêu cũng tiến vào một gian phòng, lúc trước bị Hồng Tuấn nhét màn thầu cảm thấy hơi nghẹn liền tìm nước uống. Nó uống được mấy ngụm bỗng cảm thấy kỳ quái, nói “Xúi quẩy, là nước rửa chân!”. Nhìn khắp nơi nó thấy trên tường có một bức tranh, chính là bức “Xuân khê cẩm lí đồ” của Trương Huyên. Bên trên vẽ cá chép rất sống động, cành liễu lay động, lúc này Cá chép yêu há hốc miệng, đứng im nhìn chằm chằm.

“Tiểu mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân!” Cá chép yêu tới gần một chút, nước miếng chảy một đống xuống sàn.

Đúng lúc này, sau lưng nó vang lên âm thanh móng vuốt cào cào trên tấm ván gỗ. Cả người Cá chép yêu cứng đờ, vảy cá cùng lông chân dựng đứng lên, miệng phát ra tiếng kêu khe khẽ, sợ hãi quay đầu nhìn lại.

Chính là con mèo kia ngồi trên nóc tủ, hai mắt một xanh một vàng chằm chằm nhìn nó không có chút ý tứ tốt đẹp nào cả.

Cá chép yêu hồn phi phách tán, quát to một tiếng: “Mau tới đây!!!”

Trong phòng bên canh, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn nghe thấy động tĩnh từ phòng ở giữa, liền chạy như bay đến.

Con mèo lông xù kia từ nóc tủ nhảy xuống lao thẳng tới Cá chép yêu! Cá chép yêu sợ hãi chui thẳng vào gầm giường.

Khi Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đẩy cửa xông vào, con mèo kia “Meo” một tiếng cũng chui vào gầm giường, Cá chép yêu kêu to một tiếng rồi chui từ gầm giường ra, không vội chạy, đập đập đuôi trốn vào tủ quần áo.

“Thấy rồi!” Lý Cảnh Lung đóng cửa lại, lần này tránh cho con mèo chạy thoát.

Hồng Tuấn đi đến dưới tháp định bắt mèo, nhưng giường gỗ này hình dạng khác hẳn so với cái bình thường hay dùng. Chính là lấy gỗ lim quý hiếm mà tạo thành, ba mặt hướng ra ngoài đều bị bịt lại, chỉ chừa vài thanh chắn. Hồng Tuấn đã thấy con mèo kia trốn bên trong, cặp mắt hai màu nhìn nhìn hắn.

Lý Cảnh Lung thò tay định tóm nó, thì nó càng trốn sâu vào bên trong. Hồng Tuấn hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

Khuỷu tay của Lý Cảnh Lung bị mắc kẹt tại tấm chắn.

Hồng Tuấn: “…”

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn cũng thò tay với vào, nhưng con mèo vẻ mặt vẫn bình tĩnh, liếm chân, hoàn toàn không coi hai người ra gì.

“Để ta nâng giường lên.”

“Nâng lên thì nó chạy mất.” Hồng Tuấn nói, “Ngươi dịch lên một chút để ta vào bắt nó.”

Lý Cảnh Lung dụng lực, hô một tiếng “Lên!” rồi đem cái giường to tướng nặng hơn bốn trăm cân kia nhấc lên, lộ ra một khoảng đủ cho người chen vào, Hồng Tuấn lăn vào luôn.

Dưới gầm giường không gian cũng không lớn, còn có mấy cuộn vải to như cột nhà. Con mèo định chạy trốn, Hồng Tuấn đã nhanh tay tóm được chân nó, “Bắt được rồi!”

Lý Cảnh Lung dặn: “Ôm chặt nó! Đừng để nó chạy!”

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện.

“Ban đêm không tới được, cũng chỉ có thể ban ngày đến xem nàng…”

Lý Cảnh Lung giật mình, giọng người đàn ông kia vô cùng quen thuộc. Đồng tử co lại, ngay lập tức rút khuỷu tay ra.

Hồng Tuấn ôm mèo, lấy đầu gối chống giường, giữ cho cái giường gỗ không hạ xuống.

“Trưởng sử ngươi nâng giường một chút được không để ta đi ra…”

Nhưng nói thì chậm mà việc đến lại nhanh, Lý Cảnh Lung cũng lăn một phát vào gầm giường. Đồng thời đỡ giường, nhẹ nhàng hạ xuống.

Hồng Tuấn định mở miệng, Lý Cảnh Lung từ phía sau ôm hắn, vươn tay chặn miệng, không để cho hắn nói chuyện. Giường vừa được hạ xuống, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử cước bộ trầm ổn hữu lực cùng với một nữ tử cười nói tiến vào phòng.

Hai người ngồi vào mép giường, chỉ nghe nam tư kia nói: “Lý Cảnh Lung kia đến Lưu Oanh Xuân Hiểu dạo một vòng làm hại Long Vũ quân bị Ngự Sử Đài xen vào, đã nhiều ngày không thể tới đây, bản quan sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Hồng Tuấn mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung chậm rãi buông tay, ra hiệu, tiện đà giữ chặt con mèo nằm trong ngực Hồng tuấn. Hồng Tuấn ôm mèo, Lý Cảnh Lung từ phía sau ôm Hồng Tuấn. Tại cái gầm giường nhỏ hẹp này, Hồng Tuấn cảm nhận được tim Lý Cảnh Lung trong lồng ngực rộng lớn hữu lực kia đang đập thình thịch, thân thể còn nóng rực lên.

Lý Cảnh Lung trên mặt đầy lệ khí, người đến Ỷ Thi Lan này đúng là thống lĩnh của mình ngày trước tại Long Vũ quân, Hồ Thăng – tổng thống lĩnh. Lúc đó cũng chính bởi vì hắn không tin tưởng mình mà bị mọi người trong quân cười nhạo, rồi đến Dương Quốc Trung chế nhạo hắn một phen.

Khi nghe Hồ Thăng trên giường ôm nữ tử kia, miệng liên tục gọi “Tấn Vân”. Tấn Vân bắt đầu thở dốc, chưa đến một khắc liền lăn lên giường, ngôn ngữ càng ngày càng hỗn loạn.

Tim Hồng Tuấn bỗng nhiên đập nhanh hơn, mười sáu năm qua chưa từng trải thế sự, cư nhiên ở chỗ này bị Lý Cảnh Lung ôm vào ngực. Hai người ôm nhau ở một tư thế cực kì ái muôi, chưa kể còn được nghe một màn mới lại. Thanh âm kia với hắn quả thực ảnh hưởng lớn. Chưa kể Hồ Thăng thay đổi tư thế liên tục lại càng phát ra một tràng ái muội, khiến hắn mặt đỏ tai hồng.

Càng xấu hổ hơn, hắn cảm giác Lý Cảnh Lung sau lưng mình hô hấp không thuận, vật kia còn cứng rắn chạm vào hắn.

Hồng Tuấn nuốt nước miếng, Lý Cảnh Lung không kiểm soát được mà siết Hồng Tuấn chặt một chút, Hồng Tuấn cũng siết con mèo trong tay thêm một chút. Con mèo bị siết không thoải mái, hai chân giãy giụa cào loạn lung tung.

Hồng Tuấn lo sợ phát ra động tĩnh, đánh động hai người phía trên, liền tóm lấy chân mèo, đè lại, Không ngờ móng mèo móc vào đám vải bố dưới gầm giường lật ra.

Tấm vải bị kéo xuống lộ ra một cái đầu lâu, Hồng Tuấn giật mình, hô thành tiếng.

Hồng Tuấn: “A ——!”

Lý Cảnh Lung: “!!!”

Nhanh như chớp Lý Cảnh Lung kịp bịt miệng Hồng Tuấn lại, che mắt hắn, đem hắn ôm chặt vào trong ngực.

Cùng lúc Tấn Vân trên giường kêu to một tiếng, trùng với tiếng động Hồng Tuấn tạo ra. Hồ Thăng không phát giác lại tiếp tục mây mưa.

Hồng Tuấn lần đầu tiên nhìn vào mặt người chết ở khoảng cách gần như vậy thiếu chút nữa bị dọa phát điên. Sau khi lấy lại tinh thần chỉ điên cuồng ho khan vài trận, Lý Cảnh Lung cũng cảm thấy sợ hãi, quả thực không thể tin được nhưng vẫn giữ chặt tay, ý bảo Hồng Tuấn đừng sợ.

Trên giường, Hồ Thăng thở dốc một hồi, hiển nhiên đã xong việc còn đang nói chuyện với Tấn Vân.

Hồng Tuấn quan sát gương mặt kia, phát hiện xác chết kia đặt ở đây đã lâu rồi, miệng há ra, làn da đã chuyển sang đen, hai mắt trống rỗng. Lý Cảnh Lung vươn tay, kéo tấm vải xuống, thấy xác khô kia cuộn tròn thân thể trong một bộ quần áo màu trắng, động tác dường như sợ hãi lui tận vào trong góc gầm giường.

Hồng Tuấn sờ sờ cánh tay Lý Cảnh Lung, tay hắn cũng nổi đầy da gà.

Hồ Thăng cười nói: “Ta phải đi rồi.”

“Lại phải đi rồi sao?” Tấn Vân lưu luyến không rời nói.

“Hôm nào ta sẽ trở lại thăm nàng.” Hồ Thăng ôm Tấn Vân, trên mặt nàng hôn một cái rõ kêu, mặc lại quần áo, đẩy cửa ra ngoài. Tấn Vẫn cũng đi theo tiễn Hồ Thăng.

Không lâu sau, hai người từ dưới gầm giường chui ra, Lý Cảnh Lung không ngừng thở dốc, đối điện Hồng Tuấn trong mắt mờ mịt.

Hồng Tuấn nói: “Bây giờ phải làm gì?”

Lý Cảnh Lung suy nghĩ một lát nói: “Nơi đây không nên ở lâu, sự tình quan trọng, không cần kinh động bọn họ.”

_________________________________

Tái hồi Bình Khang: trở lại Bình Khang

Đại Nhạn tháp:

Đêm qua tại hạ edit xong chương này rồi mà chưa có ngồi soát lỗi được nên đành sáng nay mới up

Đêm qua tại hạ edit xong chương này rồi mà chưa có ngồi soát lỗi được nên đành sáng nay mới up. Sang tuần sau lớp học thêm buổi tối được nghỉ tết rồi chắc có nhiều thời gian edit hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play