*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Cố Kỳ Nam mời đàn anh Lý Đằng ăn cơm vào tối ngày Thứ Tư, sau khi cậu kết thúc khóa học Tán Thủ. Địa điểm ăn cơm là do Cố Kỳ Nam lựa chọn, nằm gần khu quảng trường nhỏ mà lần trước họ hẹn nhau để lấy tư liệu học tập nhưng ăn cái gì lại là Lý Đằng chọn, một nhà hàng chuyên về điểm tâm Quảng Đông.

Lúc ngồi xuống, Lý Đằng cười nói, “Không biết em thích ăn món gì, ẩm thực Quảng Đông rất đa dạng chắc là có thể chọn được món em thích.”

Cố Kỳ Nam thắc mắc, “Chẳng phải em mời à? Anh phải gọi món anh thích chứ.”

Lý Đằng chỉ cười chứ không đáp.

Trong lúc chờ dùng bữa, Lý Đằng hỏi, “Mười sáu tuổi rồi?”

Cố Kỳ Nam gật đầu.

Lý Đằng giải thích, “Thời điểm sinh nhật em anh vẫn còn ở trong đội tập huấn nên không thể tặng quà cho em. Sau khi trở về nghĩ muốn đưa nhưng anh vắt óc mãi mà chẳng biết em thích thứ gì cho nên mới đem tài liệu ôn tập lúc trước sửa sang lại, hi vọng có thể giúp ích cho em.”

Cố Kỳ Nam chân thành nói, “Em cảm ơn.”

Lý Đằng do dự một lúc mới mở miệng hỏi, “Em chuyển trường là vì…”

Hắn còn chưa nói xong, Cố Kỳ Nam đã lên tiếng ngắt lời, cậu xua tay rồi nói, “Đã là chuyện của quá khứ rồi, em chuyển trường là do em không thích lớp Thực Nghiệm, không thích Nhất Trung, em không muốn nhắc tới họ.”

Lý Đằng thức thời không tiếp tục truy vấn nữa. Hắn đã từng hỏi qua một vị bạn học cũ kém hắn một khóa, đối phương nói chuyện của lớp 11 cậu ta không biết quá nhiều, hỏi thăm nửa ngày cũng chỉ biết là ở lớp Thực Nghiệm có người bị cô lập, cụ thể là vì cái gì cậu ta lại không rõ cho lắm.

Há cảo được mang lên, nóng hôi hổi.

Lý Đằng dùng đũa gắp một cái bỏ vào trong bát của Cố Kỳ Nam sau đó mới tự lấy cho mình.

Cố Kỳ Nam không mấy thoải mái cất lời, “Cảm tạ đàn anh, để em tự ăn.”

Lý Đằng nở nụ cười rồi đáp, “Để anh thể hiện một chút, không được sao?”

Cố Kỳ Nam khiếp sợ nhìn hắn.

Lý Đằng nói, “Anh vẫn chưa từ bỏ.” Hắn nửa đùa nửa thật thử thăm dò, dù cho Cố Kỳ Nam đã từng cự tuyệt hắn, cự tuyệt một cách thẳng thừng.

“Em không thích anh, cũng không muốn nói chuyện yêu đương, hiện tại quan trọng nhất với em là Olympic Toán và thi đại học.”

Nhưng mà Cố Kỳ Nam thật sự đáng yêu, hắn hỏi em ấy có kì thị đồng tính luyến ái hay không, em ấy liền nói phải về nhà tra một ít thông tin đã, bởi vì em ấy không biết.

Đáng yêu vô cùng. Năm ấy tuổi còn nhỏ, chỉ mới mười lăm, làm sao hiểu được thế nào là yêu thích, thế nào là yêu đương. Em ấy chưa từng thích nam sinh cũng không hề thích qua nữ sinh cho nên hắn cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội, chỉ cần có đủ kiên nhẫn, chờ em ấy lớn lên.

Nhưng mà hiện tại, vấn đề quan trọng chính là…

“Sang năm thi đại học, kỳ tuyển sinh em dự tính thế nào?” Lý Đằng hỏi.

Hắn biết thành tích của Cố Kỳ Nam ở lớp Thực Nghiệm rất khá, nhưng để có thể thi đỗ khoa Toán học tốt nhất cả nước lại có chút khó khăn.

“Em muốn đăng kí vào khoa Toán của B Đại!” Cố Kỳ Nam nói.

Tốt lắm, rất lạc quan.

Lý Đằng thực sự hi vọng Cố Kỳ Nam có thể thi đậu, cùng học chung một trường, thi chung một cái khoa, xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều.

Thế nhưng…

Lý Đằng cân nhắc từ ngữ một cách cẩn thận rồi mới uyển chuyển nói, “Em có thể thành công vượt qua được kì thi tuyển sinh đại học nhưng anh chắc rằng thành tích của em so với điểm chuẩn của khoa Toán B Đại vẫn sẽ có chỗ chênh lệch. Còn nếu như thông qua Olympic Toán, anh nói thật, ban đầu em vốn thuộc lớp chuyên Olympic Toán của Nhất Trung khi đó em còn có cơ hội, nhưng hiện tại… Tỉ lệ em có thể tiến vào Đội tuyển quốc gia không quá cao đâu.”

Tiến vào Đội tuyển quốc gia mới có tư cách được đề cử vào danh sách tuyển thẳng của B Đại. Nếu muốn có một suất ở đội tuyển, có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực mà còn phải có danh sư phụ đạo, thêm cả nguồn kho tàng tri thức đề bài mỗi năm nhằm tập trung cho việc huấn luyện, sao cho trong một khoảng thời gian nhất định đạt được hiệu quả rõ ràng nhất. Mà Thất Trung vốn chẳng có tài nguyên như thế, bọn họ ngay cả ban Olympic Toán học cũng không có. Nếu chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, Cố Kỳ Nam khó có thể thắng được người khác.

Cố Kỳ Nam gật đầu, cậu biết rất rõ cho nên mục tiêu của cậu không phải là Đội tuyển quốc gia.

“Em phải cố gắng lấy cho được giải nhất toàn tỉnh.” Cố Kỳ Nam nói, “Chỉ có giải nhất mới có thể báo danh vào Trại Thu Vàng (*) của B Đại, em hi vọng mình có thể giành được một suất, thành công miễn được mấy chục điểm tuyển chọn đầu vào.”

(*) Trại Thu Vàng: Nguyên văn 金秋营, vào tháng 10 hàng năm, B Đại sẽ tổ chức Trại Thu Vàng cho ba môn Toán, Vật Lý và Hóa Học. Trại Thu Vàng chuyên nhằm vào các ứng cử viên đạt được giải nhất toàn tỉnh. Thí sinh càng có thành tích vượt trội hơn người thì càng có cơ hội được kí kết.

Lý Đằng đồng ý, cái này so với việc được tuyển thẳng vào B Đại khả quan hơn một chút.

Cố Kỳ Nam bố sung, “Trại Thu Vàng tới tháng 10 mới công bố kết quả, mặc kệ thành tích ra sao em vẫn phải chú tâm chuẩn bị cho kì thi đại học. Còn nếu như không giành được suất học vậy thì một năm này em phải cố gắng nhiều hơn nữa, nâng thành tích lên.”

“Có hi vọng không?” Lý Đằng hỏi.

Cố Kỳ Nam gật đầu, “Có, chỉ cần em cải thiện được thành tích Tiếng Anh của mình lên thêm 20 điểm nữa.”

Lý Đằng cười, “Anh Ngữ có chỗ nào khó hả? Chẳng phải chỉ cần ghi nhớ là ổn à? Nhưng anh không có tham gia vào kì thi tuyển sinh nên không hỗ trợ thêm được gì cho em. Có cần anh hỏi thăm bạn học của anh không? Hỏi mượn bọn họ một số tài liệu ôn tập này nọ.”

Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Em đã nói với bạn của em ở trường Thực Nghiệm rồi, cậu ấy sẽ gửi tư liệu của trường qua cho em. Làm đề của trường Trung Học Thực Nghiệm là đủ, em không thể làm hơn được nữa.”

“Ừ.” Lý Đằng gật đầu, “Cố lên, hi vọng năm sau có thể cùng em chung một trường đại học.”

Cố Kỳ Nam đang ăn bánh Pateso sầu riêng thì phát giác ra nụ cười của Lý Đằng có vẻ kì quái, cậu suy nghĩ chốc lát rồi thẳng thắn bày tỏ, “Đàn anh, không cần phải chờ em đâu, anh từ bỏ đi.”

Lý Đằng cười đến nỗi suýt nữa bị hóc xương gà, hắn ôn hòa hỏi, “Tại sao? Sau khi thi đại học xong em cũng không tính tới chuyện hẹn hò à? Hay là em chỉ thích nữ sinh?”

“Em chưa từng thích qua con gái.” Cố Kỳ Nam thành thật trả lời, “Không liên quan gì tới chuyện thi đại học hay không, ờ thì… tóm lại anh hãy buông xuống đi.”

Lý Đằng trợn tròn mắt, “Không lẽ người em thích là nam sinh?”

“Ầy…” Cố Kỳ Nam lúng túng phủ nhận, “Không phải… em không rõ lắm.”

Đồ ăn trong tay bỗng dưng không còn mùi vị gì nữa, Lý Đằng thả cánh gà xuống rồi hỏi, “Có thích hay không sao lại không rõ?”

Cố Kỳ Nam nghiêm túc trả lời, “Em không phân biệt được đó là tình yêu hay chỉ đơn thuần là tình bạn. Bởi vì là một người bạn rất tốt, tốt lắm, vô cùng tốt cho nên có khi nào em lẫn lộn giữa hai loại thích không?”

Lý Đằng nói không nên lời.

Người bình thường tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu, một khi đã cảm thấy được lẫn lộn vậy thì 100% chính là đã phải lòng người ta rồi.

Lý Đằng có chút ghen tị. Hắn quyết định không lên tiếng nhắc nhở Cố Kỳ Nam, dù sao em ấy còn nhỏ chờ cho tới lúc em ấy nhận ra có lẽ đã là năm sau rồi, kì thi đại học đến, em ấy và bạn học chắc cũng phải tách ra thôi.

Lý Đằng mở miệng an ủi, “Bất kể ra sao, việc thi vào khoa Toán của B Đại mới là trọng yếu, còn yêu đương sau này hãy tính, biết chưa?”

Cố Kỳ Nam đồng ý.

Lý Đằng còn nói, “Có lẽ đợi cho tới khi thi xong đại học, em đã thông suốt rồi, là bạn học em mới quen ở Thất Trung à?”

Cố Kỳ Nam gật đầu, kinh ngạc hỏi, “Sao anh biết hay vậy?”

“Là đám bạn khi ấy cùng ra ngoài chơi với em hả?” Lý Đằng nhớ tới ba vị bạn học đi theo Cố Kỳ Nam tới cuộc hẹn lần trước.

Cố Kỳ Nam luôn luôn thẳng thắn lúc này lại có điểm ngượng ngừng, liên tục nói, “Anh đừng có hỏi, không được hỏi, đây là bí mật!”

Hai người dùng bữa tới tận tám giờ.

Trước khi rời đi, Cố Kỳ Nam gọi một phần bò khìa giá, há cảo, sườn heo hấp bột, cao quy linh (1), bánh Tarts trứng, sau đó còn rót đầy trà Phổ Nhĩ (2) vào bình giữ nhiệt mà mình mang theo, cậu nói là muốn mua cho một người bạn ăn.

(1) Cao quy linh: Nguyên văn 龟苓膏, hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi, là một loại thuốc Đông y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu (Quảng Tây), đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng. (Theo wiki) 

(2) Trà Phổ Nhĩ: Nguyên văn 普洱茶,  là một loại trà được làm từ lá trà đen, trải qua quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, tương tự như việc ủ rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao, loại trà này có nguồn gốc từ thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam. (Theo wiki)

Lý Đằng trợn mắt ngoác mồm, “Vị bạn học này của em sức ăn tốt thế cơ à?”

“Vâng!” Cố Kỳ Nam cẩn thận xách túi đồ ăn rồi mới nói, “Anh ấy cao lắm luôn, một mét chín lận đó! Đặc biệt cường tráng, đánh nhau vô cùng lợi hại!”

Lý Đằng bị cái câu đánh nhau lợi hại dọa cho sững sờ, hắn còn muốn hỏi thêm nhưng Cố Kỳ Nam đã không thể chờ được nữa chạy thẳng ra khỏi nhà hàng.

Vừa ra khỏi cửa Cố Kỳ Nam ngay lập tức hô lên, “Tạm biệt tiền bối! Cảm ơn tài liệu của anh nha!”

Sau đó cậu cầm theo đống đồ lỉnh kỉnh đầu cũng chẳng quay lại, cứ như thế chạy thẳng một mạch về hướng khu quản trường nhỏ phía trước.

Lý Đằng chậm rãi đi theo sau Cố Kỳ Nam, rất nhanh liền thấy ở vị trí chỗ hẹn lần trước, có một người cao một mét chín đang đứng đợi cậu.

Cố Kỳ Nam xách theo túi đồ vậy này nọ, vẻ mặt tươi cười chạy tới trước mặt người kia, hai tay dâng lên hệt như đang hiến bảo vật rồi nói với người kia vài câu.

Cậu chàng cao to ấy nghiêm túc lắng nghe sau đó đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Đằng đang đứng.

Lý Đằng vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.

“Người mới nãy là Lý Đằng đúng không?” Triển Minh vừa ăn bò khìa giá vừa hỏi.

Cả hai ngồi trên chiếc ghế đá sát mép khu quảng trường nhỏ, Cố Kỳ Nam hai tay ôm lấy bình giữ nhiệt chăm chú nhìn Triển Minh ăn, thỉnh thoảng còn đưa vài hớp trà cho hắn uống.

Cố Kỳ Nam gật đầu, hỏi, “Há cảo có ngon không? Sườn heo thế nào?”

Triển Minh gắp một miếng há cảo muốn đút cho cậu ăn, “Ăn ngon, em ăn một cái đi.”

Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Chịu thôi. Đồ ăn ngon nên hồi nãy em ăn nhiều lắm. Ừm… Cho em lát khoai sọ phía dưới miếng sườn kia là được rồi.”

Triển Minh gắp lên khoai sọ đút vào miệng cậu, khoai sọ hấp mềm dẻo hòa quyện với nước sốt thịt heo tươi mát, ăn ngon vô cùng.

Cố Kỳ Nam tấm tắc khen, “Ngon lắm luôn! Bánh Pateso vị sầu riêng trong cái quán đấy cũng ngon lắm, lần sau tụi mình đến đó ăn có được không?”

Triển Minh ngay lập tức im bặt khi nghe thấy ba chữ vị sầu riêng.

Căm cụi ăn một lúc, Triển Minh cuối cùng cũng giải quyết sạch sành sanh đống đồ ăn mà Cố Kỳ Nam mua cho, trà Phổ Nhĩ cũng uống hơn nửa bình.

Trên quảng trường nhỏ lúc này đã bắt đầu mở nhạc khiêu vũ.

Cố Kỳ Nam chưa muốn về nhà, thế là cùng ngồi với Triển Minh, hai người xem người ta khiêu vũ quảng trường.

Triển Minh trong lòng thấp thỏm, nhịn không được bèn lên tiếng hỏi, “Vị tiền bối Lý Đằng này có phải vẫn muốn theo đuổi em không?”

Cố Kỳ Nam thoải mái thừa nhận, “Chắc vậy, ảnh nói ảnh chưa muốn từ bỏ nhưng em nói với ảnh là mong ảnh buông xuống đi.”

Triển Minh nghẹn rất lâu mới nói ra được một câu, “Em còn nhỏ, không thể yêu đương vào lúc này.”

“Phải không đó?” Cố Kỳ Nam hoài nghi, “Bạn học của em biết yêu từ hồi tiểu học kìa, cấp hai còn nhiều hơn nữa.”

“Hiện tại thi đại học mới là quan trọng nhất.” Triển Minh lên tiếng giải thích.

Song Cố Kỳ Nam lại bắt lấy câu nói của Triển Minh làm cái cớ, bám lấy không tha, cứ hở ra là lại nói thi đại học trọng yếu thế nào, quan trọng ra sao, sau đó chớp chớp mắt nhìn hắn rồi hỏi, “Dạo này anh có học hành gì không đấy?”

Làm sao mà học nổi? Mỗi ngày mệt chết đi được, về đến nhà là ngủ thẳng cẳng rồi.

“Chủ Nhật ra ngoài làm bài tập nha.” Cố Kỳ Nam nói, “Em, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân tuần trước đã tới tiệm cà phê làm được nửa ngày bài tập. Chủ Nhật tuần này anh phải tới, nếu không bài vở của anh phải xử lí sao?”

Triển Minh đành phải đồng ý.

Hai người ở quảng trường trò chuyện rất lâu, mãi cho tới tận mười giờ mới nói lời tạm biệt, Triển Minh tiễn Cố Kỳ Nam tới ga tàu điện ngầm còn bản thân hắn thì bắt xe bus để trở về.

Thời điểm hắn về tới nhà, em họ của hắn là Triển Nhuệ đang cãi nhau với Triển Quốc Cường.

Hôm nay Triển Nhuệ trốn lớp học thêm để đi ăn tiệc buffet. Giáo viên của trung tâm đào tạo gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình thì trong nhà mới biết là thằng nhóc này trốn học, chú của hắn tức điên lên. Triển Nhuệ chơi tới tối mới chịu về, tiếp bước theo gót chân A-sin của Triển Minh.

Triển Quốc Cường xót tiền học thêm, giận dữ rống lên.

Mà Triển Nhuệ cũng ngay lập tức quát lại, “Ngày nào cũng học thêm, con nghỉ một ngày không được à? Mỗi lần lớp có hoạt động gì là con lại vắng mặt, công viên giải trí lần trước đã không đi, lần này buffet mà không đi nữa con làm sao nhìn mặt bạn bè! Sinh hoạt tập thể mà lại không tham gia, ba muốn con bị cô lập hay gì?”

Triển Quốc Cường mắng, “Cả ngày chỉ biết có chơi thôi! Chờ tới khi nào mày thi đỗ đại học rồi lúc ấy hãy chơi! Ăn tiệc buffet không cần dùng đến tiền à? Dựa vào cái bảng thành tích của mày nếu mày không đậu nỗi vô trường đại học hạng hai hoặc hạng ba thì mày nghĩ nhà mình lo nỗi cho mày hả? Nội cái tiền học phí của chị mày đã ngốn cả một mớ tiền rồi giờ thêm cả mày nữa, cả gia đình phải cạp đất mà ăn đấy!”

“Thế thì con không học nữa!” Triển Nhuệ gào lên, “Mỗi ngày đều nhắc học phí học phí, nghỉ học luôn cho lành!”

Triển Nhuệ bị mắng tới bực mình, nay thấy Triển Minh trở về liền bắt đầu giận cá chém thớt.

“Con không thể đi chơi còn nó thì được, lần trước còn chơi qua đêm tận ngoài biển.”

Triển Quốc Cường chửi ầm lên, “Người ta có tiền nên đi chơi! Còn mày có bản lĩnh thì tự kiếm tiền đi!”

Triển Nhuệ mặt mày đỏ chót, “Ngày nào cũng học thêm lấy đâu ra thời gian làm công? Nó nếu có năng lực sao không dọn ra ngoài ở đi, mỗi ngày ăn nhờ ở đậu nhà người khác làm gì?”

Triển Minh cầm quần áo tự giác tiến vào phòng tắm rửa, lúc đi ngang qua trận cãi vả của hai bố con họ, một cái liếc mắt hắn cũng chẳng thèm nhìn.

Tiểu Nam Tử: Em thật sự hi vọng kỳ nghỉ hè nhanh nhanh kết thúc, chỉ khi đi học mới có thể gặp anh mỗi ngày!

Tiểu Nam Tử: Nghỉ hè rồi mà anh vẫn phải làm thêm, ngày ngày làm thêm, một cái buổi sáng anh cũng hổng rảnh nên chẳng thể tìm anh chơi, chán lắm luôn.

Tiểu Nam Tử: Nhớ…Muốn chơi đùa với anh.

Tiểu Nam Tử: Tối mai em tới chỗ anh được không, tám giờ, mình cùng nhau ăn cơm nha?

Tiểu Nam Tử: Được không? Có thể chứ? Được hông? Được hông? Được hông?

Triển Minh nằm trên giường xem tin nhắn của Cố Kỳ Nam, hắn từ tốn đọc từng cái một, cảm giác như bao nhiêu hung tợn và bực dọc trong lòng đều bị những lời này của Tiểu Nam Tử trấn áp xuống.

Dao A Dao: Đừng đến, quá muộn, em tự ăn cơm đi.

Dao A Dao: Ngoan.

Tiểu Nam Tử: Đâu có trễ, tám giờ chứ mấy!

Dao A Dao: Bảo.

Dao A Dao: Nghe lời.

Cố Kỳ Nam ở đầu bên kia phố thị, nằm trên giường chỉ để nhìn chằm chằm một chữ ‘Bảo’, dường như có thứ gì đó trôi theo mạch máu chảy thẳng vào tim.

Tê dại khiến toàn thân mềm nhũn.

________

Thanh niên Triển Minh và Lý Đằng mượn cái cớ giống nhau quá ha. =]]

Triển Minh, Lý Đằng: Thi đại học quan trọng nhất, yêu đương để sau đi!

Cố Kỳ Nam: Ể?

______

Bánh Pateso sầu riêng:

pateso

Bò khìa giá:

___

Sườn heo hấp bột:

 R

Cao quy linh: có bề ngoài hệt như sương sáo bên mình nhưng sương sáo và cao quy linh là hai loại khác nhau, mọi người chớ nhầm lẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play