".... Thiếu phu nhân thường dân Trương Vũ của gia tộc đại quý tộc Bái Đức Lỗ đã được chứng thực có thai thật........"
"..............Đàn ông thường dân có thai có phải có nghĩa là thông hôn giữa quý tộc và thường dân sẽ trở thành trào lưu đúng không?.............."
"........Vì sao người đàn ông mang thai thứ tư trong ba vạn năm cũng có nghĩa là đàn ông mang thai cũng thành trào lưu?......."
".....Bạn muốn có thai sao? Bạn muốn có một bảo bảo đáng yêu sao? Mời chọn thuốc bôi trơn hiệu xxx....."
...
Trương Vũ nhìn tin đầu đề phô thiên cái địa không biết có tâm tình như nào, mẹ nó, hồi trước mình cũng co đầu rút cổ trong phủ Bái Đức Lỗ, mặc dù không thể ra khỏi phủ, nhưng mình vốn là dựng phu, ăn xong uống xong đi dạo bộ xong, đọc sách xong thì cũng là ăn trưa, ăn cơm trưa xong đi nằm ngủ, hễ hết rồi thì tập luyện bài tập cho dựng phu chung với mẹ chồng Mạnh Hinh, ra sức bảo trif vóc người tốt đẹp của mình ^_^;, tập xong thì cũng ăn cơm tối được rồi, cho nên thời gian tuy trôi qua có hơi nhàm chán, nhưng chắc chắn cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng! Trương Vũ nhấn mạnh, vì sao cuộc sống mình lại thúi hẻo như thế chứ! Nhìn tin tức ~ ờm, Trương Vũ nhìn một lần phiền muộn một lần, nhìn một lần thì thúi hẻo một lần, bây giờ Trương Vũ cũng không dám mở quang não ra luôn rồi á!!!
Ngoài cái đó ra thì cũng thôi đi, mỗi một ngày đều sẽ có các quý tộc dắt tay nhau tới thăm, chỉ định muốn gặp Trương Vũ. Có người Hách Nhĩ có thể đuổi trực tiếp, thế nhưng có người lại không thể dễ dàng đuổi ra khỏi phủ, dù sao giao tình vẫn còn đó, không thể tùy tiện là có thể đuổi. Thế là thời gian tự do của Trương Vũ liền chuyển thành bị một đám nam nữ già trẻ nhìn mặt, còn thỉnh thoảng phải tiếp thu các ánh mắt hâm mộ và ghen ghét, Trương Vũ thề, chắc chắn mình bị coi thành khỉ trong đoàn xiếc rồi!
Mạnh Hinh cũng không vui vẻ, con dâu nhà mình mang thai, cần an tĩnh hoàn toàn, mà không phải mỗi ngày phải nghe ngôn ngữ tán thưởng hoặc ghen tỵ ì ì èo èo như trong phố xá sầm uất, sau khi nhận hết mấy ngày cuồng oanh loạn tạc, Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ tuyên bố đóng cửa phủ Bái Đức Lỗ, lý do là dựng phu cần được an tĩnh.....
Thế là cuối cùng Trương Vũ cũng được giải phóng, Mạnh Hinh cũng mệt lả, mẹ chồng con dâu hai người liếc nhìn nhau, "phụt" một tiếng bật cười. Quả thật gần đây đủ thứ chuyện kéo nhau mà đến, hai người đều làm việc xấu.
Trong thư phòng, Hách Nhĩ khóe miệng mỉm cười, trò chuyện với Mạc Lý qua quang não.
"Mọi thứ đều thuận lợi, đối phương đã lấy được mẩu da và tóc của Trương Vũ." Hách Nhĩ khó được tâm tình tốt, hai ngày này Mạnh Hinh và Trương Vũ bị các quý tộc tinh tế không ra chiến trường quấy rầy, mình thì phải nhận cuồng oanh loạn tạc của bà xã khi tối đến, phải chạy sang phòng sách độ qua một buổi tối tịch mịch, Hách Nhĩ giận tới nỗi muốn đem bọn tạp chủng băm thành thịt nát cho chó ăn! Nếu không phải vì kế hoạch được thực thi suông sẻ, Hách Nhĩ sẽ không ngu tới nỗi để cho cả bầy người những người không có nhiệm vụ vào phủ Bái Đức Lỗ đâu! Nếu như phiền tới sức khỏe của cháu trai mình, Hách Nhĩ chắc chắn sẽ dạy cho chúng nó một bài học khó quên!
"Vậy là tốt rồi, như vậy thì vợ của Khoa Nhĩ không sao chứ?" Mạc Lý trưởng lão nhanh chóng hỏi vấn đề mà ông quan tâm nhất. Tuy đó là một cách tốt, nhưng cũng là một nước cờ hiểm, nếu không để ý kỹ an nguy của Trương Vũ, như vậy thì tất cả sẽ thất bại, hơn nữa còn tiền mất tật mang!
"Yên tâm, Mạnh Hinh trông một bên, đám người kia vẫn không có cơ hội xuống tay, có thể để cho bọn họ lấy được mẩu đã là hời cho họ!" Hách Nhĩ giễu cợt, bản lĩnh của bà xã ông còn không biết à? Bất kỳ dấu vết gì cũng sẽ không thoát được ánh mắt của bà, đám ranh con kia còn chưa đủ bà xã nhét kẽ răng đâu!
"Vậy là tốt rồi, nói chung bảo vệ tốt Trương Vũ là quan trọng nhất." Mạc Lý trưởng lão trịnh trọng yêu cầu, nói thật đối với hung danh bên ngoài của Hách Nhĩ, Mạc Lý trưởng lão vẫn không yên tâm chút nào, chớ nhìn ông có dáng vẻ thiết huyết lãnh khốc tỉnh táo, trên thực tế lá gan của ông còn lớn hơn ai hết, việc gì cũng dám làm, cũng nổi danh tàn nhẫn. Thế nhưng mày cũng không khỏi không bội phục đầu óc của người ta, chỉ cần ổng muốn chỉnh mày, muốn thì làm, vẫn không có ai tránh được, gây chuyện không ngớt, chả như cưới vợ nè, năm đó lại đè áp lực mà hấp tấp cưới Mạnh Hinh con gái tiểu quý tộc, thế nhưng người ta trâu bò mà, người ta thuận thuận lợi lợi sinh ra người thừa kế, khiến một đám già bày vẻ mặt chấn kinh!
Đây cũng là tại sao Hách Nhĩ rất ít phát biểu ngôn luận, thậm chí bỏ lại con trai để du sơn ngoạn thủy tứ xứ cũng không người nào dám chọc vào phủ Bái Đức Lỗ, đương nhiên cái này với Khoa Nhĩ cũng trở thành một thượng tướng sau này, quân công rầu rỉ không thoát được quan hệ, Khoa Nhĩ cũng là một tướng quân cực kỳ ưu tú, anh có thiên phú chiến đấu bẩm sinh, thậm chí vượt qua cha của anh Hách Nhĩ, thế nhưng tính tình Khoa Nhĩ lại lạnh nhạt hơn, từ bố trí cơ mật, cho đến quân địch sa lưới, may là bình thường Khoa Nhĩ không quá để ý mấy chuyện loạn thất bát tao này, không giống Hách Nhĩ, chỉ cần ai dám chọc, vậy thì mi hãy chuẩn bị mà chờ đi!
Cho nên nói hai cha con này đều không phải là đèn cạn dầu, Mạc Lý trưởng lão âm thầm rơi lệ.....
Trên phi thuyền nào đó trong vũ trụ, Khoa Nhĩ bình tĩnh nhìn ánh mắt hoặc ước ao hoặc chúc mừng trước mặt, không đếm xỉa mà trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cũng đóng lại hâm mộ và ghen ghét đầy đất.
Tây Tư An Đắc Nhĩ: "Này, tôi bảo Khoa Nhĩ cậu cũng quá đáng lắm luôn, đã làm ba ba rồi mà cũng không nói cho tôi? Cậu quá lỗ mãng rồi á!?!"
Khoa Nhĩ nhàn nhạt liếc nhìn Tây Tư: "Nói cho cậu biết làm gì?" Nói xong lại đánh giá Tây Tư từ trên xuống dưới: "Nói cho cậu biết để cậu ước ao đố kị à?"
Tây Tư: "...." >_<, mẹ nó, đây chắc chắn là khinh bỉ!
Khoa Nhĩ: "Còn có chuyện gì sao?"
"Có chứ, còn không phải là bản đồ bố trí lực lượng quân sự à!" Tây Tư có chút phiền muộn: "Cậu nói coi sao bọn Lan Đặc tinh hệ muốn nhiều tinh cầu thực dân vậy chi? Mỗi ngày vui vui vẻ vẻ nghiên cứu thuốc của mình là được rồi, mở rộng thực dân làm cái vẹo gì?! Còn phái nhiều thám tử và gián điệp ăn cắp bản đồ bố trí lực lượng quân sự, tôi bực quá mà! Cậu nói coi, bây giờ có nhiều bản đồ bố trí lực lượng quân sự bị trộm như vậy, người ta đánh trận còn không bằng đi dạo vườn hoa nữa ha?!"
"Đừng lo, chúng ta sẽ thắng!" Khoa Nhĩ cũng biết lời Tây Tư nói đều là tình hình thực tế, mặc dù việc quân còn khó hơn trong suy nghĩ nhiều lắm, thế nhưng chưa biết ai thắng ai đâu!
"Chỉ mong vậy!!" Tây Tư khoát khoát tay nói.
Trong phủ quý tộc nào đó.
"Lấy được không?"
"Thưa ông chủ, lấy được rồi!"
"Vậy là tốt rồi! Ha ha ha ha." Người đàn ông điên cuồng cười to, Khoa Nhĩ ơi Khoa Nhĩ, nếu như mày biết gen của vợ mày bị tao lấy, không biết mày còn có thể bình tĩnh chạy ra vũ trụ đánh giặc hay không?! Ha ha ha.
Đã bao nhiêu năm, mình đợi ngày này đã bao nhiêu năm! Người đàn ông ngừng tràng cười như điên lại, trong lòng lại dâng lên đau thương, mình không làm sai, vì người mình yêu, tất cả chuyện này đều đáng! Nhớ tới nụ cười dịu hiền của vợ, nhớ tới dáng vẻ cô ấy đích thân chuẩn bị cơm nước, tất cả đều tốt như ánh mặt trời ngày đó, ấm áp tốt đẹp. Nhưng tại sao lấy điều kiện tinh tế lại không cách nào tăng thêm tuổi thọ cho vợ chứ? Tại sao? Điều hắn muốn cho tới bây giờ cũng không nhiều, nhìn vợ mình từ từ già đi, từ từ không còn khỏe như trước nữa, tim của hắn quả như là bị dao cắt.
Người đàn ông sờ gò má của mình, ướt một mảng: "Thì ra là mình rơi nước mắt à!" Đã bao lâu? Là thời điểm tuổi của vợ sẽ kết thúc hay là lúc bọn hắn chia lìa? Hắn không nhớ nổi.
Hắn hận Lan Đặc tinh hệ, thế nhưng cũng có cảm kích. Hắn hận nó xâm phạm tinh cầu của mình, càng hận nó mang vợ mình đi. Nhưng cũng lại cảm kích, nếu không phải là nó thì e là vợ mình đã chết rồi, là nó mang tễ thuốc trường thọ đến, cho vợ sinh mệnh lần hai. Nhưng nó cũng có điều kiện.
Người đàn ông nắm chặt tay, xin em nhất định phải chờ ta! Ta nhất định sẽ đón em về.
Trở lại tinh tế em có thể tiếp tục tưới hoa, nuôi động vật nhỏ, lúc rảnh rỗi cũng có thể vào bếp, nghe nhạc, đệm đàn, dù cho chỉ là ngồi trên ghế dài an tĩnh. Cuộc sống không cần thay đổi quá lớn, chỉ cần có em, là tốt rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã gần hai tháng trôi qua, hai tháng qua muốn nói cái gì thay đổi nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là bụng của Trương Vũ!
Mạnh Hinh líu lưỡi, không lẽ Trương Vũ mang thai hai đứa chứ!? Sao bự thế được? Quả thực tựa như một cái nồi lớn úp ngược lên trên bụng của Trương Vũ, lớn đến kinh người!
Trương Vũ vác cái bánh bao thịt miết nên quen không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy đơn giản như khom lưng là một chuyện rất 囧. Mỗi lần muốn khom lưng nhặt đồ, đều sẽ có một loại ảo giác, chính là sẽ ép bể bụng ~~~ cho nên Trương Vũ đừng nói nhặt, ngay cả khom lưng cũng không cúi xuống được luôn!
"Lại đây, Trương Vũ chúng ta đi dạo nào, vậy thì lúc sinh con cũng sẽ không quá đau!" Bây giờ tất cả trọng tâm của Mạnh Hinh đều đặt trên người Trương Vũ, khăng khăng bắt Trương Vũ làm lại mấy việc lúc bà mang thai phải làm. Đương nhiên những việc này đều phải qua giám định của bác sĩ, nếu không thì Mạnh Hinh cũng không dám lấy cái mạng của con dâu và cháu trai mình ra mà cam đoan đâu!
Trương Vũ được Mạnh Hinh đỡ đi từ từ, thật ra Trương Vũ vẫn cảm thấy đi cũng không quá tốn sức, cũng có lẽ là vì mình là đàn ông, gì mà mồ hôi trộm cả đêm, đi đứng chuột rút đồ cũng không thể hiện rõ trên người Trương Vũ, cho dù là bủn rủn không muốn di chuyển, cũng không tìm được trên người cậu.
"Có chỗ nào khó chịu không?" Mạnh Hinh không biết Trương Vũ có mắc chứng u buồn trước sinh hay không, bà lại như là mắc vậy, mỗi ngày mình phải lo nghĩ muôn phần, chỉ sợ Trương Vũ xảy ra sự cố. Trái lại Trương Vũ ăn ngon, ngủ ngon.
Đương nhiên cũng không trách Trương Vũ không tim không phổi như thế, mấy ngày gần đây Khoa Nhĩ đều đúng hạn gọi cho Trương Vũ trò chuyện qua quang não, đây chính là chỗ tốt của dựng phu, không cần Khoa Nhĩ vun vén thời gian, đồng sự và cấp dưới liền tích cực chủ động nhận lấy việc của Khoa Nhĩ, lượng công việc của Khoa Nhĩ giảm xuống đáng kể, lúc này mới có thể trò chuyện cùng Trương Vũ.
Đã biết Khoa Nhĩ an toàn, cơ thể khỏe mạnh, cuối cùng Trương Vũ cũng buông tim treo lơ lửng xuống, mỗi ngày nói tới tới lui lui vài câu như vậy, gì mà "có mệt không", "có bận không", "ăn cơm có ngon không",... đủ loại việc vặt nổi da gà mà nói, tuy là chủ đề nhạt nhẽo nhưng hai vợ chồng cũng vui.
"Không có." Trương Vũ trả lời, nhìn Mạnh Hinh vội vã cuống cuồng, Trương Vũ thoải mái: "Mẹ đừng lo, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, sinh con cũng chả có gì nguy hiểm."
"Tất nhiên mẹ biết rồi." Mạnh Hinh bĩu môi: "Nhưng mà vẫn rất lo lắng." Hơn nữa, ba chục ngàn năm qua tinh tế mới có ba người đàn ông sinh con, đám bác sĩ đỡ đẻ cho ba người đàn ông đó cũng ngỏm rồi, đám bác sĩ bây giờ tuy là có tư liệu do người trước để lại có thể tham khảo, thế nhưng như vậy sao đủ? Gấp chết rồi! Lời này lại không dám nói cho Trương Vũ, chỉ sợ cậu thêm cảm giác lo nghĩ ảnh hưởng tới con, hầy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT