Thời gian Khoa Nhĩ rời khỏi rất cô đơn, không liên quan tới vật chất. Rõ ràng thời gian trôi qua như nhau, ăn cơm đồ ăn ngon giống vậy, nhưng trống rỗng trong lòng cũng không phải những thứ khác có thể bù đắp.
Bây giờ Trương Vũ si mê kênh quân sự, mỗi một ngày đều xem tình hình chiến đấu mới nhất của Lan Đặc tinh hệ, mặc dù không có phát biểu ngôn luận gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy tin tức thắng lợi của tinh tế, Trương Vũ luôn có thể cao hứng ăn nhiều hơn một chén, thấy thất bại, Trương Vũ lại sẽ lo lắng, mặc dù không nói ra sự lo lắng của mình nhưng Lan Tư sao lại không biết chứ? Bởi vì chiến sự khẩn cấp, thời gian Khoa Nhĩ lên quang não rất không ổn định, nhiều khi Trương Vũ đã đi ngủ, Khoa Nhĩ mới có cơ hội sắp xếp một chút thời gian lên quang não hỏi tình trạng của Trương Vũ. Vì không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trương Vũ, vừa không cho Trương Vũ lo lắng, Khoa Nhĩ đều sẽ lưu lại một đoạn hình chiếu giao cho Lan Tư bảo Lan Tư phát hình cho Trương Vũ xem.
"Gần đây Trương Vũ thế nào rồi? Thân thể có khỏe không? Bé con có quậy em hay không?" Khoa Nhĩ vẫn là khuôn mặt căng đét đó, thân thiết và áy náy trong mắt lại không che giấu được.
"Mọi thứ anh đều tốt hết, bọn anh đã liên hợp lại cùng Tát Bối tinh cầu rồi, còn có những thứ khác chịu liên lụy của chiến sự tinh cầu." Khoa Nhĩ nhẹ nói.
"Được rồi, anh không thể noí chuyện nhiều với em được, anh phải tiếp tục nghiên cứu và thảo luận tình hình chiến tranh." Khoa Nhĩ quay đầu nhìn bên cạnh một chút, nhíu mày một cái, nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc tốt bản thân."
Trương Vũ xem đoạn video này nhiều lần, nhìn qua Khoa Nhĩ có hơi gầy, hơn nữa rất mệt mỏi. Tuy cậu cố gắng muốn biểu hiện trạng thái rất tốt, nhưng Trương Vũ sao lại Khoa Nhĩ chỉ là không muốn khiến cho mình lo lắng chứ?
Bình an là tốt, Trương Vũ âm thầm cầu nguyện.
Vì không để cho mình rơi vào loại tâm tình lo âu mà ảnh hưởng đến bảo bảo, Trương Vũ tận lực khiến mình bận rộn, sáng sớm rời giường ăn cơm xong, giữ bụng bự đến hoa viên đi tản bộ, tiêu thực. Đi xong Trương Vũ liền về phòng trao đổi việc trang trí phòng em bé với Lan Tư, cậu muốn cho bảo bảo của cậu sinh ra ở trong trong hoàn cảnh an tĩnh dễ chịu, muốn có một thế giới hoàn toàn mới nghênh đón nó.
Nếu không phải là vướng bụng bự, Trương Vũ cũng muốn tự mình vẽ tường cho em bé!
Thuốc thực vật màu xanh phối với cây sữa, ngôi sao chính là thứ tốt nhất làm màu vách tường của phòng bé. Thuộc tính thực vật hoàn toàn, không sinh ra phóng xạ và khí gây hại.
Trương Vũ đứng ở một bên chỉ huy công nhân.
"Bên kia tô tranh đậm một chút."
"Bên này bên này, đúng đúng, được!"
"Màu của đại dương đừng đậm quá, vẫn là nhạt một chút sẽ đẹp."
"Màu cát tô được ghê, ha ha."
"Thêm một con cua nhỏ nữa!"
"Thiếu phu nhân, cua là gì?"
"Cái này....."
Trải qua mấy ngày cố gắng, phòng em bé đã được Trương Vũ làm xong toàn bộ, Lan Tư quản gia không nhúng tay, ông biết thời gian chờ đợi đối với Trương Vũ mà nói rất khó chịu, có đôi khi công việc lu bù lên so với chờ đợi hao mòn lại là một việc rất tốt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới đứa bé trưởng thành.
Đại dương màu xanh lam, bãi cát màu vàng, trên bờ cát có vỏ sò phát sáng, còn có rùa đen nhỏ, trong đại dương là một mỹ nhân ngư màu vàng, mỉm cười xinh đẹp.
Trong phòng bày một chiếc giường nhỏ, nệm tơ tằm êm ái, chăn nhỏ mềm mềm, phía trên giường nhỏ là cái chuông gió nhỏ, gió thổi qua sẽ vang leng keng leng keng, cực kỳ dễ nghe.
Lan Tư quản gia đã đặt mua đồ chơi cho trẻ em từ lâu đặt trong góc phòng, thế nhưng, Trương Vũ nhìn mô hình cơ giáp đầy đất, mô hình vũ khí súng laser, mấy thứ này có khoa trương quá hay không?
Hơn nữa đồ chơi của trẻ sơ sinh không phải cái nào cũng cầm chơi được, chuông lắc nhỏ hả? Sao lại làm phức tạp như vậy?
Lan Tư quản gia giải thích, Khoa Nhĩ thiếu gia lúc nhỏ hay chơi những món đồ chơi này, không có gì nguy hiểm, hơn nữa, hứng thú yêu thích chính là từ khi sinh ra sẽ bắt đầu được bồi dưỡng, sẽ không không thích!
Trương Vũ: "....."
Cuối cùng Trương Vũ vẫn đồng ý đồ chơi mà Lan Tư chuẩn bị, ngược lại nếu bảo bảo không thích đồ chơi thì mình vẫn có thể đổi lai ha, hà tất phải tổn thương trái tim của ông lão chứ?!
Hài lòng nhìn phòng con, Trương Vũ sờ bụng một cái: "Con trai à, có thích phòng ba ba chuẩn bị cho con hay không? Thích thì đá chân cái nha!"
"Ai da, tiểu tổ tông của ba thực sự là quá mạnh, đá đau ba ba luôn!" Trương Vũ ôm bụng, vừa rồi thằng bé đá một đá kia quá mạnh, Trương Vũ chỉ cảm thấy bụng muốn văng ra, nhưng mà Trương Vũ vẫn mặt mày rạng rỡ: "Bảo bối thông minh quá, ha ha, ba ba bảo con đá một cái liền đá một cái thật, thật giỏi!"
"Xem ra bảo bối cũng rất hài lòng phòng nhỏ ba ba chuẩn bị, ba ba rất vui!"
Bố trí xong phòng cũng không quá hai ngày, An Na Độ Nhĩ cũng lấy danh sách truyền qua quang não cho Trương Vũ.
Trương Vũ lật xem hóa đơn buôn bán của tiệm nhỏ của mình, quả nhiên An Na Độ Nhĩ là một cao thủ thương nghiệp, mấy tháng ngắn ngủn như vậy liền làm cho cửa hàng nhỏ hữu thanh hữu sắc, mứt quả này, bánh ngọt chiên, dưa chua các loại bán cực kì hot. Nhìn không một đường công trạng số tiền tiêu thụ sẽ biết. Trương Vũ thoả mãn cực kỳ. ( An Na Độ Nhĩ: Ngẫu không muốn cố cũng không được âu, thiếu gia mà biết sẽ chém tui á~)
Còn lẩu, Trương Vũ lại càng hài lòng, nhìn An Na Độ Nhĩ báo cáo, nhìn quyển sách thật dầy nữa sẽ biết, bây giờ chi nhánh mở được hơn chục tiệm, phân bố ở khắp các khu, mỗi một khu chỉ có một lẩu, chuyện buôn bán thực sự là rất rất hot. Nhìn tiền lời trong quang não từ từ tăng lên, tâm tình Trương Vũ khó được khá hơn.
Nhưng rất nhanh thì Trương Vũ ngoại trừ tâm tình tốt ra thì lại có thêm một "Khiếp sợ" hạng nhất.
"Ông nói gì chứ? Chú Lan Tư, chú nói ai muốn về?"
"Lão gia với phu nhân á." Lan Tư quản gia rất vui, lão gia với phu nhân đã trở về, phủ Bái Đức Lỗ cũng sẽ được bảo đảm hơn một chút, an toàn của thiếu phu nhân cũng có thể được nâng thêm một ngưỡng, ít ra phu nhân với thiếu phu nhân cũng có thể trò chuyện một chút, giải buồn cho thiếu phu nhân.
"Chừng nào họ về hả?" Từ khi đến phủ Bái Đức Lỗ Trương Vũ vẫn chưa từng gặp hai vị trưởng bối này, tuy là cũng nghe Lan Tư nói qua, thế nhưng Trương Vũ vẫn không tự chủ được khẩn trương, ngộ nhỡ " Công công bà bà" (cha chồng, mẹ chồng), không đúng, là "cha vợ với mẹ vợ" không thích mình thì sao? Trong lòng Trương Vũ không chắc lắm.
"Chú Lan Tư, chú nói xem lão gia họ có thích tôi hay không?" Trương Vũ nhịn không được vẫn đi hỏi.
"Sao biết được." Lan Tư quản gia trấn an Trương Vũ: "Tính tình của lão gia và thiếu gia rất giống nhau, không nói nhiều, thế nhưng phu nhân là người rất rộng rãi, rất dễ chung sống."
"Thiếu phu nhân ngài cũng đừng lo, lão gia với phu nhân đều không phải là người hà khắc, ngài đó, mang lòng đặt lại vào bụng đi!!" Hơn nữa, ngài đã mang thai, lão gia với phu nhân đều hận không thể nâng ngài lên, có được hay không?!
Bất kể là Trương Vũ nghĩ như nào thì ba ngày sau, một chiếc xe huyền phù đáp xuống trên bãi cỏ của phủ Bái Đức Lỗ. Lúc này Trương Vũ vẫn còn đang ngủ trưa.
Xe huyền phù vừa mới dừng hẳn, một người phụ nữ vóc dáng cao gầy nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe huyền phù, tiếp theo đó là một người đàn ông thân hình cao lớn cũng xuất hiện ở trước mắt Lan Tư. Lan Tư mau chóng nghênh đón.
"Ao, Lan Tư." Nữ chủ nhân của phủ Bái Đức Lỗ Mạnh Hinh thẳng thắn trước sau như một không đợi Lan Tư ân cần thăm hỏi, liền mở miệng trước: "Con dâu dễ thương của tôi đâu? Nó ở đâu? Bây giờ tôi rất muốn gặp nó một chút!"
"Lão gia, phu nhân, hoan nghênh hai người trở về." Lan Tư mỉm cười khéo léo: "Thiếu phu nhân đang ngủ trưa, vì lão gia và phu nhân trở về trước hai ngày, cho nên thiếu phu nhân cũng không biết ngày hôm nay hai người trở về, hơn nữa..." Lan Tư quản gia ngừng một chút nói: "Tôi tin ngắt ngang giấc ngủ của một dựng phu rất không tốt với thai nhi."
"Ừm, tôi biết." Mạnh Hinh khoát khoát tay: "Ông làm cực kì tốt, Lan Tư, giấc ngủ rất quan trọng đối với dựng phu."
"Nhưng mà, ha ha, tôi quả thật không kịp đợi mà gặp cậu ấy một chút, tôi chỉ im lặng nhìn một cái là được." Hai mắt Mạnh Hinh tỏa ánh sáng, nóng lòng muốn thử: "Phòng ngủ của cậu ấy có phải là phòng trước kia của Khoa Nhĩ không?! Không cần ông dẫn đường, tự tôi đi là được."
Mạnh Hinh chạy chậm một mạch, đi tới phòng Trương Vũ ngủ. Cửa là hệ thống phân biệt, Mạnh Hinh chỉ nhẹ nhàng vặn một cái, cửa liền mở ra. Mạnh Hinh nhẹ nhàng đến gần giường lớn, Trương Vũ hơi hơi nhíu mày, nghiêng người ngủ, cũng không có cảm giác được bên cạnh mình thêm một người.
Còn có cái bụng, hi hi, Mạnh Hinh cười ngây ngô. Trong này là cháu trai bảo bối của mình á! Thật muốn sờ sờ, thế nhưng ngộ nhỡ quấy rối đến Trương Vũ nghỉ ngơi thì làm sao? Mạnh Hinh xoắn xuýt. Liền sờ một cái, Mạnh Hinh hì hì tới gần bụng của Trương Vũ, đưa tay~
Thật ấm~ Mạnh Hinh hạnh phúc, lại sờ một cái, Mạnh Hinh sờ một cái lại muốn sờ một cái. Mụ nội nó cháu trai nhỏ ơi~
Lan Tư với Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ không nói nhìn Mạnh Hinh rời đi. Lan Tư nhếch nhếch miệng: "Tính cách của phu nhân người cũng không thay đổi tí nào!" Vẫn hấp tấp như vậy.
"Ừ." Hách Nhĩ cưng chìu nhìn bóng lưng của Mạnh Hinh, cô gái nhỏ hiếu động năm đó tuy đã làm mẹ, nhưng hành động vẫn tốt như vậy, vẫn tràn ngập sức sống như vậy. Vô luận là ở trong hoàn cảnh nào, đều duy trì vui vẻ thoáng mát, vô luận ở thời điểm nào cũng động người như vậy.
"Lần này lão gia trở về, Lan Tư cũng bỏ xuống nữa lòng." Tuy Lan Tư quản gia có thể xử lý tốt tất cả hạng mục công việc, nhưng đối mặt với thế cục rung chuyển, lúc ngoại ưu nội hoạn, trong nhà không có gia chủ, vẫn sẽ ít ít nhiều nhiều xuất hiện một vài vấn đề. Nhất là hiện tại thiếu phu nhân không thể tiếp xúc với người ngoài, một khi bị người bên ngoài biết được thiếu phu nhân mang thai, vậy thì không chừng thám tử toàn bộ tinh tế đều sẽ noi theo phủ Bái Đức Lỗ.
Cho nên đối với việc lão gia và phu nhân trở về, Lan Tư quả quyết thở ra một hơi "Ừ, tôi biết." Ánh mắt của Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ sắc bén, đối với vấn đề xuất hiện gần đây của tinh tế, Hách Nhĩ cũng có nghe thấy, hơn nữa nhận được truyền tin của Lan Tư, nói Khoa Nhĩ có con nối dòng của mình rồi, bởi vì khi kết hôn mình với Mạnh Hinh xảy ra chút chuyện, không kịp chạy trở về, nhưng đối mặt với chiến tranh, tất nhiên là Khoa Nhĩ phải ra chiến trường, đến lúc đó chỉ chừa lại một dựng phu trong phủ, quả thực không an toàn, hơn nữa Mạnh Hinh thúc giục, Hách Nhĩ vẫn chạy về.
"Cô là ai?!" Trương Vũ đang ngủ, chỉ cảm thấy có ai sờ tới sờ lui trên bụng, đang ngủ mơ hồ nên Trương Vũ tưởng Khoa Nhĩ, không nghĩ tới nhướng mắt một cái lại là một cô gái tướng mạo diễm lệ, khuôn mặt đang hưng phấn sờ mó bụng của mình! "Tại sao lại ở trước giường của tôi? Nếu như không nói, tôi sẽ không khách khí!"
"Con dâu ngoan, mau để cho mẹ sờ bụng của con." Căn bản là Mạnh Hinh cũng không có để ý Trương Vũ phô trương thanh thế, nhưng nếu như bà biết trên cổ tay Trương Vũ có súng laser bản nâng cấp, không biết có thể sợ chứ hay không?
"Hả, con dâu?" Trương Vũ kinh hãi, chẳng lẽ cô gái tướng mạo diễm lệ này chính là mẹ của Khoa Nhĩ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT