Bữa cơm hôm nay Trương Vũ ăn rất thỏa mãn, từ thịt đến đồ ăn một món cũng không bỏ qua như cá diếc sang sông, không chừa mảnh giáp. Còn Khoa Nhĩ thấy rất thỏa mãn, chỉ cần nhìn Trương Vũ ăn ngon ngủ ngon, bản thân đã cảm thấy thỏa mãn vô hạn, đương nhiên, cơm nước cũng rất tốt, mặc dù có chút cay, chỉ là có chút cay sao? Bọn người hầu kính nể nhìn tốc độ ăn của thiếu phu nhân, một bên cay "hít hà" một bên chiến đấu hăng hái, trong tay còn cầm một một ly sữa.
Còn Khoa Nhĩ, bọn người hầu đồng tình nhìn thiếu gia, thiếu gia, nếu như ngài cay thì cũng đừng ăn, nhìn tốc độ ăn cơm của ngài vẫn không nhanh bằng tốc độ uống nước đâu!
Khoa Nhĩ bình tĩnh uống nước ăn đồ ăn, đừng nói cay, cho dù trước mặt là hoàng liên, chỉ cần vợ nhỏ nhà mình phát minh ra, Khoa Nhĩ đều có thể vui vẻ ăn. Đây là thời cơ biểu hiện lòng thành tốt nhất đúng không? (Nhưng Khoa Nhĩ đại nhân, đây là lẩu của trái đất cổ á, không phải phát minh đâu thân~)
Trương Vũ thỏa mãn ăn xong một miếng cuối cùng, xong rồi ngồi phịch ở trên ghế bất động, thỏa mãn "nấc" một tiếng bất nhã. Quay đầu nhìn Khoa Nhĩ, lúc này Khoa Nhĩ vẫn còn đang phấn đấu cũng bát đồ ăn, trong tay còn cầm một ly nước.
Trương Vũ "phốc" bật cười "Khoa Nhĩ, nếu anh thấy cay thì đừng ăn, người không quen ăn cay ăn nhiều sẽ đau bụng."
"Thôi khỏi." Khoa Nhĩ xua tay, ăn xong một miếng cuối cùng, lặng lẽ thở ra một hơi, không còn đồ ăn thừa.
"Em bảo này nếu anh không muốn ăn cũng không cần ăn, sao lại miễn cưỡng chính mình như thế làm gì." Trương Vũ rất hiển nhiên là không lĩnh ngộ được khổ tâm của Khoa Nhĩ, chỉ nhíu mày, "Anh phải chuẩn bị thuốc cẩn thận, coi chừng bụng anh đau đó."
"...." Khoa Nhĩ buồn cười nhìn Trương Vũ mạnh miệng không nói mềm mỏng, nói quan tâm lại kỳ quái như thế, thực sự đáng yêu.
"Yên tâm tố chất thân thể của anh rất tốt, chắc chắn không sao." Đối với Khoa Nhĩ từ nhỏ không cảm mạo nóng sốt nhiều, đau bụng gì gì đó càng không có.
Vô luận Khoa Nhĩ tự tin như thế nào, đến buổi tối, Khoa Nhĩ thật bất hạnh trúng chiêu: Đau dạ dày. Đương nhiên cái đau này vẫn có thể nhịn, Khoa Nhĩ thần sắc như thường nhìn Trương Vũ đi vào giấc ngủ, sau đó cấp tốc chạy đến chỗ Ngõa Lạp Nhĩ tìm thuốc uống, lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Ngõa Lạp Nhĩ ngáp nhìn vị đại thiếu gia này nửa đêm xông vào nhà mình, làm mình còn tưởng rằng thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, thật không ngờ lại là Khoa Nhĩ thiếu gia muốn tìm thuốc đau dạ dày. Ngõa Lạp Nhĩ lục tung tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được, mau cho Khoa Nhĩ dùng.
Sau khi thấy sắc mặt Khoa Nhĩ tốt hơn nhiều, tò mò hỏi "Ngài ăn gì thế, sao lại bị đau dạ dày chứ?" Không phải Ngõa Lạp Nhĩ muốn tò mò, mà thật sự là thể chất của đại quý tộc quá tốt, bản thân sở hữu dị năng, cho nên bệnh nhẹ gì đều sẽ tự động diệt, thật không ngờ hôm nay lại chứng kiến Khoa Nhĩ thiếu gia đau dạ dày!!! Thực sự là kỳ quan đệ nhất thiên hạ!
"..." Ngõa Lạp Nhĩ cười trộm trong lòng, Khoa Nhĩ thiếu gia quả là một người muộn tao, rõ ràng là do ăn lẩu của thiếu phu nhân "phát minh", lại còn không thừa nhận~
"Chuyện đêm nay tôi hy vọng không có người thứ 3 biết." Lúc trước khi ra cửa Khoa Nhĩ quay đầu liền thấy dáng vẻ muốn cười nhưng không cười của Ngõa Lạp Nhĩ, nhíu mày nói 1 câu rồi đi mất.
Vẫn chưa đi xa, trong phòng Ngõa Lạp Nhĩ liền bạo phát tiếng cười to "ha ha", thân thể Khoa Nhĩ hơi cứng đờ, ít khi mang khuôn mặt đen như nhọ nồi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Trương Vũ đang ngủ mơ say sưa, chăn bị mở ra cũng không biết, nằm hình chữ đại chiếm đoạt hơn nửa cái giường.
Khoa Nhĩ buồn cười lắc đầu, đặt tay chân mở ra của Trương Vũ vào chăn xong, sau đó nằm bên cạnh Trương Vũ, đắp kín mền cho hai người, Khoa Nhĩ hôn một cái lên trán của Trương Vũ, thấp giọng nỉ non "Chúc ngủ ngon." Nhớ kỹ phải mơ thấy anh.
Một đêm này Trương Vũ ngủ rất say, cậu chẹp chẹp miệng, trề môi nói khẽ cũng không biết nói gì, Khoa Nhĩ cẩn thận ghé vào bên mép Trương Vũ muốn nghe Trương Vũ nói gì, đáng tiếc, Trương Vũ trở mình rồi không nói nữa, Khoa Nhĩ rất tiếc không thể làm gì khác hơn là ôm Trương Vũ đi vào giấc ngủ lại lần nữa.
Lan Tư quản gia không có ngủ, ông gõ bàn "lộc cộc", chung quanh là một đám người áo đen, trước mặt Lan Tư một người con gái xinh đẹp tuyệt trần đang cúi xuống.
"Tạp Nhạc." Lan Tư quản gia nhìn người con gái cúi đầu từ đầu đến cuối "Tên thật của cô là gì? Tại sao lẻn vào phủ Bái Đức Lỗ? Còn có ai là đồng bọn của cô?"
"....."
"Cô cho rằng không nói lời nào tôi cũng không biết cô đang muốn làm gì sao? Lan Tư cười lạnh một tiếng "Bản đồ lực lượng phòng thủ quân sự là cô trộm được hả!?"
"Ha ha." Lan Tư cười nhạt "Chuyện của thiếu phu nhân cũng là cô phái người tên Lý Nhĩ Lai Đức làm sao!?"
"Cô không nói lời nào cũng được, dù sao cô cũng hết giá trị rồi." Lan Tư quản gia thờ ơ khoát khoát tay, anh mắt tựa như tùy ý lại nhìn chòng chọc trên người " Tạp Nhạc" không tha, cố gắng quan sát nhất cử nhất động của người con gái này.
"Tôi chỉ muốn đem hình của cô đăng lên mạng, tôi nghĩ sẽ có người nhận ra cô, cô nói coi?"
Người con gái vẫn không động, dường như toàn bộ cơ thể là một bức tượng sáp.
"Tôi cũng có thể đoán được." Ánh mắt của Lan Tư thay đổi "Cô có thể giả mạo Tạp Nhạc ở phủ Bái Đức Lỗ công tác mấy ngày này sâu như thế, vẫn không bị phát hiện, tất nhiên là đã trải qua huấn luyện đặc thù."
"Hơn nữa, còn là từ nhỏ đã được truyền thụ từ gia tộc." Lan Tư đổi đề tài "Cô là tử sĩ quý tộc tinh tế nuôi dưỡng sao!?"
Cơ thể người con gái hơi run lên một cái, vẫn không nói.
Dường như Lan Tư quản gia không có phát hiện, nói tiếp "Tử sĩ trung thành là thứ tôi khâm phục."
"Thế nhưng tôi vẫn luôn muốn biết chủ nhân của cô lấy bản đồ lực lượng phòng thủ quân sự giao cho Lan Đặc tinh hệ làm gì?" Lan Tư như đang lầm bầm lầu bầu "Ở tinh tế chúng ta có thể vì Lan Đặc mà cắn ngược đế quốc, tôi không nghĩ ra lí do."
"Trừ phi xuất hiện hai trường hợp."
Lan Tư quản gia đến gần " Tạp Nhạc", nói "Một là đế quốc đã làm gì đó mất công bằng vứi một quý tộc, một cái khác chính là..." Lan Tư ghé sát lỗ tai của "Tạp Nhạc" nhẹ nhàng nói "Có yêu cầu."
"Có chút chuyện không công bằng đương nhiên sẽ có, thế nhưng cũng không nhiều, hơn nữa cũng sẽ không làm cho các đại quý tộc trở mặt phản bội quốc gia của mình, như vậy chỉ còn lại có một loại khác, chính là có yêu cầu." Lan Tư đứng lên, mỉm cười nói.
"Mặc dù không dám nói ở trong vũ trụ tinh tế thuộc nhóm đệ nhất, thế nhưng cũng coi là một nước đứng ở hàng đầu, tôi tin không có cái gì mà các đại quý tộc mong mà không được, huống chi là muốn nhờ Lan Đặc tinh hệ."
"Lan Đặc tinh hệ luôn luôn nổi tiếng là dân phong hung hãn, toàn dân bọn họ vũ lực tốt, nhưng đây không phải là nổi tiếng nhất, nổi tiếng nhất chính là chất lượng thuốc."
"Là ai cần thuốc chứ? Tôi nghĩ đối với đại quý tộc mà nói, những chất thuốc này cũng không có giá trị gì, chỉ có thể vô bổ, nhưng một số thuốc trong đó cũng cực kỳ trân quý, đó chính là thuốc trường sinh, nó có thể cải biến gen của thường dân, làm cho thường dân có được thọ mệnh như đại quý tộc."
"Là ai cần thuốc trường sinh chứ?" Lan Tư suy tư, trong lòng lại hiện ra tên của một người, nhưng... Lan Tư quản gia nghĩ mình nghĩ lầm rồi, cho dù chỉ là đã đoán sai, cũng phải gạt tử sĩ này một gạt.
"Nếu như tôi không đoán sai là..." Lan Tư đi trước mặt người con gái ấy, nhẹ nhàng nói ra cái tên đó.
"!!!!" Tử sĩ kinh ngạc nhìn Lan Tư, song rất nhanh thì phát hiện tâm tình của mình quá kích động, rất nhanh thì cô khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt "Tùy ông đoán sao thì đoán."
Người phụ nữ thông minh, Lan Tư tán thưởng nhìn thoáng qua tử sĩ này, không có phủ định, cũng không có thừa nhận, lập lờ nước đôi như vậy ngược lại càng khiến người ta do dự bất định. Đáng tiếc gặp phải Lan Tư, Lan Tư cười nhạt "Mang cô ta đi!"
Người áo đen hành động nhanh chóng nhanh nhẹn mang "Tạp Nhạc" ra ngoài.
Lan Tư quản gia trầm tư một hồi, lộ ra một nụ cười chắc chắn phải được "...Đứa nho này thực sự là càng ngày càng giảo hoạt ha~"
"Chú, ngài vẫn lợi hại như vậy a." Một bóng người từ chỗ tối đi tới, ngẩng đầu, dáng dấp cùng với người con gái ban nãy giống nhau như đúc.
"Con bé này." Lan Tư cưng chìu sờ sờ đầu cô gái "Học được chế giễu chú rồi hà, phải không?"
"Nào có." Cô gái lắc tới lắc lui cánh tay của Lan Tư "Người ta thật lòng khích lệ ngài đó!"
"Ha ha, cháu đó, lúc nào mới có thể trưởng thành hơn chứ." Lan Tư nhìn cô gái trước mắt trong lòng cảm khái, cô bé nhỏ trước kia nháy mắt đã lớn như này rồi, duyên dáng yêu kiều, sắp kết hôn sinh con rồi.
"Chú ghét bỏ Thụy Lạp rồi phải không?" Cô gái bĩu môi, làm nũng.
"Nào dám đâu, tiểu tổ tông của chú." Lan Tư cười ha ha.
Hai người trò chuyện một hồi, Lan Tư nghiêm mặt nói rằng: "Nhiệm vụ này rất nghiêm trọng, Thụy Lạp, cháu nhất định phải hoàn thành nghiêm túc."
"Vâng, cháu biết rồi." Thụy Lạp thay đổi biểu tình nữ sinh đáng yêu, nghiêm túc trả lời.
"Quan trọng nhất là..." Lan Tư không nỡ nhìn Thụy Lạp "Chú ý an toàn."
Thụy Lạp nhìn tóc hoa râm của Lan Tư, nghe được lời ông dặn, viền mắt ửng đỏ, dùng sức chớp mắt một cái, làm bộ không thèm để ý phất tay một cái "Chú thực sự coi cháu thảnh con nít thủy tinh rồi hả, cháu là năm người đứng đầu trong khoa ám sát đó!!!"
"Chú mau đi về đi, trong phủ không thể vắng ngài."
Nói xong, Thụy Lạp xoay người một cái biến mất ở trong màn đêm.
"Haizz." Lan Tư thở dài một hơi, lặng lặng đợi một hồi, cuối cùng Lan Tư thẳng người, dường như lại trở về người nghiêm túc lễ độ trước đó, Lan Tư có cách trị phủ.
Thụy Lạp, chú ý an toàn nhiều hơn.
Nếu như không phải là vì chỉ có dị năng của Thụy Lạp mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, Lan Tư nói gì cũng sẽ không để cho Thụy Lạp đi làm chuyện này.
Thụy Lạp vốn chỉ là một con gái của thường dân, bởi vì một lần ngoài ý muốn, Thụy Lạp bị đưa đến phủ Bái Đức Lỗ làm bạn với Khoa Nhĩ, đáng tiếc Khoa Nhĩ trời sinh chính là một nhóc mặt liệt, đâu rảnh mà để ý Thụy Lạp, cô bé chính trực khuyết thiếu cảm giác an toàn mỗi một ngày đều chỉ phải nhảy dây, ngồi cô đơn trên xích đu, Lan Tư quản gia suốt đời không vợ không con, lần đầu tiên nhìn thấy Thụy Lạp liền đã cảm thấy cô bé lớn lên tựa thiên sứ nhỏ ngốc manh ngây ngô, Lan Tư quản gia rất thích cô bé này, cho nên lúc nhìn thấy cô bé cô đơn như thế liền cảm thấy không nỡ, thế là liền mang cô bé theo bên cạnh mình, vì cha mẹ của cô bé còn rất khỏe mạnh, còn cha nuôi thì Lan Tư quản gia không thích cái từ này, thế là Thụy Lạp bắt đầu gọi Lan Tư là "Chú".
Cô bé rất lợi hại, rất thông minh, đương nhiên đây không phải là kinh hỉ nhất, lúc Thụy Lạp 15 tuổi đã thức tỉnh dị năng, dị năng của cô rất đặc thù, toàn bộ tinh tế cũng chỉ có một mình Thụy Lạp sở hữu, dị năng này chính là -- thôi miên.
Cô vận dụng dị năng chỉ cần tùy ý liếc mắt nhìn một người, như vậy thì ý chí của người này nếu không phải đặc biệt mạnh, hoặc là tùy thời sinh ra phòng bị, như vậy cô có thể thôi miên bất cứ người nào. Thậm chí bao gồm quý tộc có lực ý chí không kiên định.
===================================
J: Hôm qua chơi ngu xoá mẹ nó cái CC không đăng truyện được không nói, hôm nay bị ghiền game the nun, chơi mê mết riết quên đăng nên giờ mới lết lên đăng nè:)) Mấy thím thử đoán CP phụ đi, ngược luyến tàn tâm thân!