Mạt Phó sau khi bị cho uống "thuốc độc" thì ngoan ngoãn im thin thít, Đường Tam căn dặn hắn mấy câu để phối hợp, Nana phải dùng hồn kĩ kéo lại tinh thần cho hắn, bấy giờ Mạt Phó mới bình tĩnh đi gặp ba tên hồn vương.

Đường Tam đối Nana nói:

"Chuyện hồn thú chỗ kia chúng ta không tự mình làm được, cũng không thể trở lại đề phòng bọn chúng nghi ngờ. Đành muốn nhờ bên đội chấp pháp hoàng gia đến đây, cho họ thấy chứng cứ. Để họ hợp tác với chúng ta." Đường Tam nói rồi còn đánh mắt sang Thiên Minh.

Nana gật đầu hiểu ý, đến chỗ Thiên Minh.

"Thiên Minh, xin lỗi đem cho ngươi phiền phức. Có thể nhờ ngươi lại giúp một chuyện!"

Thiên Minh đưa tay bắt bả vai Nana, đang cầu người nên Nana cũng tùy hắn, chỉ cười cười. Thiên Minh nói:

"Nana, ngươi nói gì thế, ta còn cảm ơn ngươi đây. Nhà ta chứa chấp loại người như vậy thật không tốt. Ngươi nói đi, muốn ta làm gì?"

"Ta muốn nhờ ngươi đi mời hoàng gia chấp pháp giả tới đây."

"Được. Nhưng ta có điều kiện."

"Ngươi cứ nói, ta sẽ làm hết sức có thể."

Thiên Minh cười:

"Kể cả muốn ngươi gả cho ta?"

"Hả?"

Bảy người ngã rầm xuống đất. Tần Minh mắt đã biến đỏ, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên dữ tợn. Thiên Minh quan sát Nana một chút rồi nói tiếp:

"Không sao, ta đùa thôi. Ta là muốn lát nữa trở lại ngươi phải kể hết chuyện cho ta nghe, ngày mai ta cũng muốn đi theo."

Nana xoay cái cổ cứng ngắc nhìn sáu người Thất Quái, họ lại tiếp tục liếc mắt nhìn đi nơi khác. Nana thầm than, thật không có nghĩa khí. Sau đó cũng phải gật đầu, Thiên Minh mặt mày hớn hở đi tìm người đưa tới.

Trong lúc này Nana đã để Lam Mỵ thả lồng thú ra, nhìn lại con hồn thú trong lồng, ai nấy đều kinh ngạc. Vinh Vinh thắc mắc.

"Chẳng phải Nana đã trị thương rồi sao? Sao giờ trông nó như sắp chết vậy?"

Nana ánh mắt nhìn vào một khoảng không, cảm giác như thấy được một đầu cáo đang tỏ vẻ kênh kiệu, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Là Lam Mỵ làm đấy, không biết nó làm gì mà hồn thú này run bắn người như thế? Nhưng cũng may, người của hoàng gia đến thấy chứng cứ càng thuyết phục."

Mọi người cũng lắc đầu, phủ lại màn che, chờ đợi. Tần Minh đi đến ngồi gần Nana, cố tỏ ra hắn đang rất tức giận, Nana nhìn hắn một chút rồi nói:

"Ngươi không khỏe có thể về nghỉ ngơi. Không cần miễn cưỡng."

Tần Minh không nhịn được quay sang hét lên với Nana:

"Ngươi muốn đuổi ta để ngày mai đi với tên mặt trắng kia hả?"

Nana cũng không sợ, thản nhiên nói:

"Hét gì mà hét, còn không nhìn lại khuôn mặt bây giờ thật khó coi."

Sáu người khác đã chuồn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tần Minh bất ngờ kéo Nana vào lòng mình ôm thật chặt, tự thân sức Nana không thể thoát ra, dùng hồn lực lại sợ hắn bị thương nên đành để vậy. Tần Minh giọng nói ồm ồm vì kìm nén.

"Nana, ngươi là cố ý không muốn hiểu sao! Ta là thích ngươi, thực thích ngươi. Ta không muốn thấy ngươi thân mật với nam nhân khác."

Nana nghe hắn nói rất bối rối, thực chất cô đã là người trưởng thành hiểu ra mấy chuyện này không khó, nhưng thời gian qua Tần Minh không nói rõ ràng cô có thể giả vờ như không biết. Hôm nay hắn thổ lộ như vậy...

"Tần Minh, ta còn rất nhỏ."

"Ta sẽ chờ ngươi trưởng thành."

"Ta, ta, ta không thích ngươi. Ta chỉ xem ngươi là bạn."

Nana điên rồi, không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể nói như vậy, hi vọng hắn từ bỏ. Bản thân Nana cũng không biết, cô nếu yêu Tần Minh có làm thay đổi cốt truyện hay không, yêu có phải sẽ chết không?

Tần Minh lặng đi một lúc sau đó chỉ dịu dàng mà kiên định.

"Ta sẽ cố gắng."

Nghe tiếng chân của sáu người đang trở vào, Tần Minh buông Nana ra rồi đi tới đứng nơi cửa sổ để cô không bị khó xử. Sáu người vào một chút thì Thiên Minh cũng tới dẫn theo một người một thân cung trang, trông rất cao quý. Mọi người đối hắn chào.

"Chấp pháp giả đại nhân."

Chấp pháp giả này là Hạ Từ - hồn thánh, trưởng lão của đội chấp pháp hoàng gia, thân phận cao quý, tính tình cương trực. Nhìn những đứa trẻ ngoan trước mặt, Hạ Từ ôn tồn nói.

"Ta tên Hạ Từ, nghe nói các ngươi có chuyện quan trọng muốn gặp riêng ta?"

Đường Tam ra hiệu cho Nana để cô giảng thuật, thuận tiện nói cho Thiên Minh một thể. Nana hành lễ với Hạ Từ xong cũng thành thật kể lại tất cả từ lúc họ phát hiện Tuyết Hồ đến nay, chỉ che giấu thân phận của Tần Minh.

Nghe Nana nói, Hạ Từ là không thể tin, ai cũng biết hồn sư săn giết hồn thú lấy hồn hoàn là đương nhiên, nhưng buôn bán hồn thú, bắt giữ và giết hại hồn thú vô tội như vậy là điều chưa bao giờ xảy ra, còn là ngay trong Thiên Đấu thành.

Nana biết là rất khó tin nhưng họ có chứng cứ.

"Đại nhân, chúng ta đã tìm được một khu bọn tội phạm bỏ hồn thú, đây là bằng chứng chúng ta lấy được, mời xem."

Tấm màn che mở ra, Hạ Từ và Thiên Minh kinh ngạc như không tin vào mắt mình. Một con Hắc Hổ vốn hung dữ nhưng giờ đây nó đang nằm run cầm cập không dám ló đầu ra bên ngoài, răng đánh vào nhau phát ra âm thanh, nhìn dưới thân nó còn ướt. Lông thì dính máu đã khô, khắp người bị chụp một chiếc vòng khiến nó không thể cử động tứ chi. Vô cùng tội nghiệp.

Nana lấy ra trong giới tử một nhúm lông trắng đưa cho Hạ Từ, nói tiếp:

"Đại nhân, đây là ta lấy từ con Tuyết Hồ, trên đó có dính chất thuốc phá vòng giam, mời ngài đưa về nghiên cứu chế tạo thuốc, ở khu kia còn 22 con hồn thú đang thoi thóp chờ được giải cứu."

Hạ Từ tay run run, hắn không biết nói gì cho phải, chuyện này đồn ra thì uy nghiêm của đội chấp pháp sẽ bị giảm, sẽ có nhiều chuyện nghiêm trọng xảy ra hơn.

Lúc sau, Hạ Từ nói:

"Theo lời các ngươi, trưa ngày mai ta sẽ tập hợp kị sĩ giải cứu. Các ngươi bắt sống tội phạm đem về ta cũng cảm kích. Cũng mong các ngươi giữ kín chuyện này, không thể để lộ."

"Chúng ta hiểu, đại nhân yên tâm." Mọi người đồng thanh, Hạ Từ gật đầu hài lòng.

"Các ngươi là học sinh học viện nào? Ta sẽ xin bệ hạ ban thưởng cho các ngươi."

"Chúng ta là học sinh của Sử Lai Khắc." Lại đồng thanh.

Hạ Từ giật mình nhớ ra nhìn Nana.

"Sử Lai Khắc trước kia có vụ án hồn thú bị liệp sát, tiểu cô nương bị hại trong vụ án đó là ngươi đi?"

Nana không biết vì sao mà Hạ Từ lại đoán ra là cô nhưng cũng gật đầu khó xử. Hạ Từ cười.

"Hahaha, xem ra ngươi rất có duyên với hồn thú đây."

Mọi người đều cười, Nana và Tiểu Vũ nhìn nhau càng là hiểu ý.

Tối mọi người dùng cơm ở nhà của Thiên Minh, hắn muốn tất cả ở lại cho hắn đi theo. Mạt Phó cũng đã trở về, ba tên hồn vương hẹn sáng mai gặp ở trước tòa nhà Túy Tiên Các sau đó chúng sẽ dẫn Tần Minh cùng Hồng Tuấn đi kiểm tra hồn thú. Mọi chuyện diễn ra rất êm và theo đúng kế hoạch. Chỉ là lòng người sẽ không theo đúng như những gì mình muốn vạch ra.

Nana không ngủ được, từng câu nói của Tần Minh cứ vang lên bên tai cô. Nghĩ một lúc Nana quyết ra ngoài đi dạo, Tần Minh không biết vô tình hay cố ý vẫn đứng nơi xa nhìn về phía phòng của Nana. Bước ra, Nana liền thấy hắn, vốn định quay người đi vào nhưng Tần Minh lại phóng vụt đến bế cô lên nhảy ra phía xa tòa nhà, đứng bên bờ hồ.

"Tần Minh, ngươi làm gì? Bỏ ta xuống mau."

"Ta không bỏ, đánh cũng không bỏ."

"Ngươi muốn gì?"

"Nana, ta biết ngươi có rất nhiều bí mật, lúc ngươi giết đám hồn thú, ta biết không phải tất cả do Lam Mỵ làm. Ngươi rất mạnh, ngươi không cần ta bảo vệ nhưng ta dù thế nào cũng muốn bảo vệ ngươi."

Nana không đáp, chỉ im lặng bị Tần Minh bế trên tay, cúi đầu nhìn Nana một chút Tần Minh nói tiếp:

"Ngươi thực ra cũng rất quan tâm ta đúng không? Nhưng lại có điều gì khiến ngươi bận tâm. Ta hi vọng sẽ có một ngày ngươi đem tất cả bí mật nói cho ta, ta cùng ngươi giữ chúng."

Nana cắn môi cho mình thật tỉnh táo, chỉ hỏi một câu:

"Tần Minh, nếu yêu ngươi ta sẽ chết, vậy ngươi còn muốn ta yêu ngươi sao?"

Tần Minh lặng người. Nana nói vậy là có ý gì? Yêu ta Nana sẽ chết sao? Tại sao? Ta đâu có làm gì sai?

Một lúc lâu sau, Tần Minh mới trả lời.

"Vậy ta sẽ yêu ngươi nhiều cả phần ngươi yêu ta. Ngươi chỉ cần bình an là được."

Nana không đáp lại, chỉ im lặng như thế sau đó nằm trên tay Tần Minh chìm dần vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play