Các lão sư trị liệu đã xác nhận Nana không bị thương, chỉ vì tinh thần mệt mỏi mà hôn mê. Đã hai ngày, Tần Minh đều túc trực bên cô, Tiểu Vũ cầm đến cho Tần Minh một bức thư nói:

"Tần Minh học trưởng, ta thấy thứ này trong áo của Nana, ta nghĩ vì nó mà Nana mới gặp nạn."

Tần Minh giật lấy tờ giấy rồi đọc nó, giấy viết.

Sở Phượng Na, Ninh Vinh Vinh đang ở trong tay bọn ta. Một mình đến rừng Lạc Nhật, nếu không hậu quả tự ngươi nghĩ.

Giấy ngắn chỉ viết vỏn vẹn từng ấy chữ nhưng Tần Minh đọc rất lâu, hắn nắm chặt đến nỗi tờ giấy đã nhàu nát. Mã Hồng Tuấn bước lên nhận lỗi:

"Tần Minh học trưởng, là tại ta, nếu lúc đó ta hỏi thêm một câu, có lẽ Nana đã không hoảng sợ một mình chạy đi."

"Không, là lỗi của ta, ta lúc đó là vì mải nói chuyện với Lâm Y mà không quay trở về, khiến tứ ca không biết, Nana mới hiểu lầm." Ninh Vinh Vinh cũng nhận phần lỗi.

"Đám người xấu này cũng thật giảo hoạt, biết Vinh Vinh là người ít có năng lực phản kháng mới đưa cô ấy ra dụ Nana." Đới Mộc Bạch căm hận nắm chặt nắm đấm mà nói.

Tần Minh nhận thấy có điều bất thường, hắn nhíu mày một chút, đại não cấp tốc vận chuyển thông tin.

"Đầu tiên, Nana và Vinh Vinh mới tới lớp học, cũng ít đi ra ngoài giao tiếp. Bình thường chúng ta gọi Nana, ở lớp niên cấp thứ nhất cô ấy mới giới thiệu đầy đủ là Sở Phượng Na.

Thứ hai, Vinh Vinh chưa từng thi triển vũ hồn ở đây, nhìn hồn hoàn cũng biết cô ấy là hồn tôn, không ai dám đụng vào. Chỉ có người quen với mọi người mới biết cô ấy là hệ phụ trợ.

Thứ ba, ta luôn theo sát Nana, chỉ lơ là một chút liền xảy ra chuyện, chứng tỏ Nana đã bị theo dõi rất lâu, ít nhất là vào một tuần trước.

Điểm cuối cùng, trùng hợp lúc Nana nhận thư, Vinh Vinh bị Lâm Y kéo lại trò chuyện.

Mọi người có liên tưởng chuyện gì?"

Đới Mộc Bạch mắt trừng lớn.

"Ý học trưởng là, chuyện này bắt nguồn từ sự việc chúng ta vào học ngày đầu tiên? Thủ phạm chính là Lâm Y?"

Vinh Vinh cũng nhận ra.

"Chả trách, từ năm ngày trước Lâm Y đột nhiên làm thân với ta, ta còn tưởng chúng ta rất hợp nhau, không ngờ cô ta lại là người như vậy!"

Tiểu Vũ bực mình, xắn tay áo lên xông ra cửa.

"Con tiện nhân này, ta cào nát mặt nó."

"Đứng lại, không phải Lâm Y!" Nana, tỉnh.

Tần Minh là người đầu tiên đến bên giường Nana, Nana gượng ngồi dậy, Tần Minh giúp cô, Nana cũng không từ chối. Tiểu Vũ quay lại vui mừng nói:

"Ngươi tỉnh rồi, quá tốt. Ngươi nói không phải Lâm Y?"

Nana nhìn mọi người cười cười, họ lo lắng cho cô, cô rất cảm động, giữa bọn họ cũng không cần phải nói lời cảm ơn, dừng một chút Nana phân tích.

"Ta và Lâm Y tuy có thù nhưng không lớn, chỉ là trò cãi nhau trẻ con. Lâm Y bên ngoài lời nói đanh đá nhưng lòng cô ấy không xấu, nhìn từ lúc cô ấy cúi người nhận lỗi là biết. Có lẽ, cô ấy là bị lợi dụng. Mọi người quên sao, ta còn có một địch nhân khác đây, cô ta luôn xem thường ta còn bị ta dạy dỗ, hơn nữa thành kiến đối với ta rất nặng vì... cô ta rất thích Tần Minh!"

Nana quay sang nhìn Tần Minh, sáu người khác cũng là như thế. Tần Minh thì ngơ ngác. Nana ho nhẹ một cái nói tiếp:

"Tính tình hống hách, gia thế giàu có, căm hận ta, quen biết lợi dụng Lâm Y. Có khả năng trả thù chỉ có thể là Mạc Nhiên."

"Con tiện nhân này!"

Tiểu Vũ ánh mắt răng nanh đều đưa ra chuẩn bị lại phóng ra cửa thì lập tức Nana dùng dây leo kéo cô lại.

"Nana, ngươi chưa hồi phục. Không thể vận công." Tần Minh lo lắng.

"Không sao, ta không bị thương, chỉ là tinh thần có chút mệt, giờ không sao rồi. Tiểu Vũ, bình tĩnh đi, chúng ta không có chứng cứ không thể bắt tội cô ta."

"Đúng thế, dám làm hại cháu gái ta, ta sẽ khiến cả nhà cô ta không yên ổn."

"Gia gia!"

Phất Lan Đức lên tiếng nói, cùng đại sư đi vào. Phất Lan Đức đến bên giường cho Nana ôm rồi xoa đầu cô, nhỏ giọng:

"Yên tâm, ta sẽ không để cháu gái ta chịu thiệt."

"Cháu cũng không để mình chịu thiệt."

"Bọn ta cũng không để ngươi chịu thiệt."

Nhìn mọi người bộ dáng kiên định mà đồng thanh, Nana không khỏi bật cười.

"Được rồi, có chuyện này phải hỏi đại sư. Đại sư, em phát hiện trên tờ giấy này có một mùi hương lạ... Hả, giấy đâu rồi?"

Nana theo bản năng đưa tay vào ống áo lấy đồ nhưng không thấy. Bấy giờ Tần Minh mới chợt nhớ ra, tay run run cầm tờ giấy đã vò nát từ lúc nào đưa cho Nana.

"Giấy, giấy này sao? Khụ khụ!"

Nana biểu tình cứng ngắc, chứng cứ duy nhất của cô đó a. Còn may vẫn có thể ngửi mùi. Nana phất tay xua đi các đốm sáng của hồn kĩ bao bọc tờ giấy rồi đưa nó cho đại sư. Đại sư cầm lên ngửi, lập tức ánh mắt trở nên kinh hoảng.

"Đây là Dục Thú Hương. Là mùi hương của hồn thú giống cái tiết ra kêu gọi bạn đời. Tờ giấy này được bôi thứ này, là nhất quyết dồn ngươi vào chỗ chết không toàn thây. Thủ đoạn thật độc ác."

Mọi người đều rơi vào trầm tư, hai tay đã nắm chặt, chỉ chờ phát tiết. Nana ngược lại là bình tĩnh, sinh tử trải qua rồi sẽ biến người ta nên kiên cường hơn. Đại sư còn có điều thắc mắc.

"Nana, ta biết bây giờ hỏi có thể ngươi sẽ không muốn nhớ lại nhưng bên phía người của hoàng gia đã phát hiện rất nhiều hồn thú bị liệp sát, ta sợ bọn họ sẽ điều tra qua đây. Ngươi có thể nói cho ta biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không? Làm sao ngươi thoát được tấn công của hồn thú mà không bị thương, còn có làm cách nào hạ sát được nhiều như vậy? Báo cáo của hoàng gia chỉ riêng hồn thú ngàn năm đã là khoảng trăm đầu, điều này là một tổn thất to lớn, ngươi không thể tránh khỏi truy tố."

"Trăm đầu hồn thú ngàn năm?" Sáu người là hai mắt đã muốn rớt ra ngoài.

Tần Minh không kinh ngạc, cảnh tượng mà hắn thấy còn khủng khiếp hơn, chưa kể đến những hồn thú bị nổ nát thành máu thịt be bét. Nana cúi đầu nghĩ một chút, năng lực của cô không thể tiết lộ, không thể nói là cô tự giết, chỉ có thể nhờ Lam Mỵ. Nana ngẩng đầu nói với Phất Lan Đức.

"Gia gia, giúp cháu phong tỏa căn phòng này."

Phất Lan Đức không hiểu nhưng cũng phóng thích tinh thần lực ngăn cách bên ngoài, Nana cảm nhận được đã ổn, nhìn vào khoảng không giữa phòng, Nana lên tiếng nhẹ nhàng mà nịnh nọt:

"Lam Mỵ, ngươi còn không mau ra nhận công lao sao?"

Mọi người kinh ngạc nhìn theo hướng Nana, không có gì cả.

"Nana, ngươi chưa hồi phục sao?" Áo Tư Ca nghi ngờ.

Nana chỉ biết cười lắc đầu.

"Nó lại thế rồi, chẳng bao giờ nghe lời ta. Nói cho mọi người biết, Lam Mỵ là sủng vật của ta đấy." Nana còn cố ý nhấn mạnh hai chữ sủng vật.

Lập tức khoảng không bị xé ra, cửu vĩ hồ màu lam vẻ mặt không hài lòng như đứa trẻ giận dỗi ô ô với Nana. Nana buồn cười còn mọi người thì đã chấn kinh, vũ hồn không tự giác mà phóng xuất. Nana thấy vậy càng là cười lớn, vươn tay, Lam Mỵ đã dùng đuôi dài nâng cô đến trên đầu nó.

Xoa xoa đầu Lam Mỵ, Nana nhìn mọi người đang bị hóa đá mà nói:

"Đây là Lam Mỵ, là sủng... Haha, là bạn của ta."

Lam Mỵ nghe vậy mới hài lòng đưa đuôi vuốt ve trên mặt Nana.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play