Hôm sau theo lệnh hoàng đế Đới Giai Chính, hai đội kỵ binh cưỡi Hắc Mã đã xếp hàng chỉnh tề trước cửa hoàng cung Tinh La, chuẩn bị hộ tống công chúa Chu Trúc Thanh về A Nhĩ Pháp vương quốc.

Nana bây giờ đang cùng Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh ngồi trên xe ngựa hoàng gia, mã xa lấy màu trắng chủ đạo, trang trí hoa văn kim ngân vô cùng lộng lẫy. Nana ló đầu ra bên ngoài cửa kính, chống cằm đợi đến chán nản: "Aiza, không phải tiểu Cẩn đổi ý đấy chứ? Đã lâu vậy rồi còn chưa xuất hiện."

Đới Mộc Bạch cười: "Có lẽ vậy, xem ra để ngươi phí công hố hắn đây."

Nana bĩu môi xem thường, hôm qua cô còn vì hắn trộm bộ đồ của cung nhân cho hắn mặc, đâu ngờ Đới Cẩn thế mà không có nghĩa khí.

Thống lĩnh đoàn hộ tống lần này là đội trưởng đội kỵ binh hoàng gia, hồn đế Mặc Diệp, hắn tuổi đã ngoài 60 nhưng khí thế vẫn phá lệ anh dũng tiêu sái, xứng đáng là một thống lĩnh nhân. Mặc Diệp thúc ngựa đi tới mã xa phía sau, kính cẩn chào ba người bên trong xe ngựa, nói: "Điện hạ, thời gian đã sớm quá giờ xuất phát, xin cho phép ta ra lệnh khởi hành."

"Khoan đã, đợi thêm chút nữa, ta cảm nhận được rồi." Nana khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ, thứ cô cảm nhận được, là sát khí.

Mặc Diệp khó xử nhìn Nana: "Tiểu thư, chuyện này ta..."

Đới Mộc Bạch xem dáng vẻ Nana đã hiểu chút gì, hắn gật đầu nói với Mặc Diệp: "Theo ý cô ấy đi, đợi thêm chút nữa."

"Vâng, điện hạ." 

Đới Mộc Bạch đã lên tiếng thì hết đường từ chối, Mặc Diệp quay ngựa trở lại trước hàng ngũ tùy thời nhận lệnh xuất phát.

Không cần đợi lâu, chỉ năm phút sau người mà nhóm Nana chờ đợi cũng xuất hiện. Hắn là thanh niên nam tử cao lớn với mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt xanh thẳm như đại dương, có điều không biết vì lí do gì một bên mắt đã bị hủy biến đáng sợ, hắn phải thủy chung đeo băng đi che lấp, khí tức tỏa ra trên thân hắn khiến không khí xung quanh đột ngột biến đen dọa đội kỵ binh thoáng nhảy dựng, khí chất thanh niên nam tử trông thật hung dữ cùng tôn quý hoàn toàn trái ngược với bộ áo chùng màu trắng rộng thùng thình mặc trên người.

Thanh niên nam tử bước đến gần xe ngựa, toàn đội kỵ binh ngoái đầu nhìn theo, Mặc Diệp nhanh chóng cho ngựa tới ngăn chặn thanh niên nam tử, hét lớn: "Cung nhân to gan, bộ dạng bất kính như vậy cũng dám lại gần mã xa của hoàng tử?"

Thanh niên nam tử nghe Mặc Diệp nói lập tức quăng đến cho hắn một ánh mắt tràn đầy sát khí khiến tất cả kỵ binh giật bắn ngồi thẳng người, ngay cả Mặc Diệp cũng ngỡ ngàng bởi khí thế tên cung nhân này phát ra. Thế nhưng.

"Tiểu Cẩn, chớ làm trò, không thì ở lại đi." Nana vẻ mặt hăm dọa đối thanh niên nam tử Đới Cẩn thản nhiên nói.

Nana một câu nói ấy vậy mà có thể khiến cung nhân hung dữ thoáng chốc trở nên hiền hòa cười cười gật đầu.

Mặc Diệp ngạc nhiên nhìn Nana, Nana giải thích: "Hắn là tùy tùng riêng của ta, bệ hạ đã cho phép hắn đi theo lần này, giờ thì, xuất phát đi."

Có Đới Mộc Bạch nói trước đó, Mặc Diệp đối Nana phải nghe lời hơn nhiều, hắn đáp: "Vâng, tiểu thư."

Đới Cẩn nhảy lên Hắc Mã đã được chuẩn bị sẵn đi ở sát bên xe ngựa, liếc vào thấy Nana đang đối hắn làm dấu tay hết chỉ hắn rồi lại chỉ vào mắt mình tỏ ý cảnh báo: Ta nhất định sẽ chú ý đến ngươi.

Đới Cẩn hừ lạnh đưa tay cứa cổ: Cẩn thận ta giết ngươi.

Nana chẳng những không sợ ngược lại càng trừng mắt nghiến răng ken két. Đới Cẩn bất giác có thể đọc rõ ràng ý nghĩa của ánh mắt đó chính là.

Thì ra, ngươi chọn cái chết!

Giật thót, Đới Cẩn nhất quyết quay mặt không ho he gì nữa. 

Nana xem biểu hiện của Đới Cẩn rất đắc ý gật gù: Vẫn là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, như Đới Cẩm và con trai hắn, ai cũng nói phụ tử bọn họ nóng tính thành thói, chống đối hoàng thất ra mặt nhưng thực chất họ rất thuần tính lương thiện và tốt bụng. Còn Đới Chân khuôn mặt thủy chung ôn hòa mỉm cười, bất quá, là khẩu phật tâm xà.

Khoảng cách từ thành Tinh La tới Cung Pháp Nhĩ thành thuộc A Nhĩ Pháp vương quốc chỉ mất hơn nửa ngày thời gian ngồi xe ngựa, khá gần. Nana trên đường đã "cẩn thận" thu hết tất cả mọi thứ vào trong tầm mắt, mỗi lần Đới Mộc Bạch có ý nhắc nhở, Nana đều nói: "Lão đại, ta phải quan sát thật kĩ, đề phòng có mai phục, còn phải thu thập tình báo. Ngươi cũng tập trung đi."

Lời nói nghiêm túc khiến Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh hết đường ngăn cản, hai người đành để mặc Nana thích làm gì thì làm. Chẳng ngờ đến lại có thêm một Nana phiên bản, nam nhi. Hai người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh thật cảm thấy, bất lực.

Từ lúc xe ngựa vừa tới cổng Cung Pháp Nhĩ thành, Nana đã nhảy xuống đường phố cùng Đới Cẩn thích thú đi bộ ngắm nghía lung tung, ở đây giống Tinh La thành, hai bên đường các cửa hiệu đều in ấn huy hiệu Tà Mâu Bạch Hổ, lầu gác cao từ ba tầng lầu trở lên, đèn sáng vô cùng lung linh hoa mỹ, chỉ cần hai từ cũng đủ hình dung hoàn cảnh sống của người dân nơi này, chính là, giàu có. 

Đới Cẩn lần đầu không cần để ý thân phận, thoải mái theo Nana ngồi ven đường nếm thử tất cả các món ăn vặt bày bán sẵn, Nana gọi tiểu Cẩn rất thuận miệng, Đới Cẩn giờ có ý xem đó thật sự là tên hắn, cực kì vui vẻ.

Cung trang trên người Đới Cẩn thực quá gây chú ý với người dân Cung Pháp Nhĩ thành, Nana hào phóng vung tiền mua cho hắn năm bộ y phục nam nhân bình thường. Đới Cẩn ưng ý sảng khoái vỗ lưng Nana cái bốp, dõng dạc nói: "Hảo huynh đệ!" 

Và sau đó khỏi cần bàn cãi, hắn hân hạnh ăn ngay hai cú tát khủng bố tinh thần từ Nana, ai bảo hắn vô tư đi đánh lưng nữ sư tử này, thật đáng đời.

Thẳng một đường lê la từ cổng thành cho tới cung điện A Nhĩ Pháp, Nana và Đới Cẩn mới trở lại vị trí theo đoàn hộ tống tiến vào cung điện. Sau khi thấy hoàng cung Tinh La thì quang cảnh ở đây đối Nana cũng miễn cưỡng coi là đẹp, chẳng có gì đặc biệt thu hút ngoài một hồ nước trồng hoa Thủy Liên.

Chu Trúc Thanh biết Nana đang nghĩ gì, phì cười cốc đầu Nana một cái: "Không như ngươi nghĩ, phụ vương ta thích hoa Thủy Liên mới sai người làm hồ này, dưới hồ nuôi chính là Quang Minh Ngư, chúng nó ưa thích ánh sáng, thích hợp sinh trưởng bên trong, buổi tối bọn chúng trên thân phát ra kim sắc cùng hồng sắc rất đẹp, lát nữa dẫn ngươi đi xem."

Nana hai mắt đã không nhịn được tỏa sáng, Quang Minh Ngư đó a, mệnh danh là bảo ngọc của ngư tộc, thân hình nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay, đuôi bốn lớp xếp đều giống cánh bướm, ban ngày chúng sẽ tàng hình ẩn vào nước chỉ để lộ hai mắt như bạch sắc trân châu, ban đêm ngược lại Quang Minh Ngư chính là vũ nữ của thủy hồ, kim hồng sắc trên thân chúng tỏa sáng lấp lánh vô cùng mĩ lệ. Trước đây Nana chỉ có thể ngắm nhìn trên màn hình trò chơi, bây giờ có cơ hội chứng kiến tận mắt, không tránh khỏi kích động.

Tạm gác lại tâm tình, nhóm Đới Mộc Bạch theo cung nhân trực tiếp đi vào phòng ăn lớn của cung điện, đúng lúc bây giờ đã đến bữa tối. Kỵ binh được sắp xếp đến nơi khác nghỉ ngơi, Đới Cẩn với tư cách tùy tùng riêng của Nana nên được phép theo ba người cùng tiến vào cung điện, có điều, ba người ngồi ăn, hắn đứng nhìn.

Còn may trước đó Đới Cẩn đã ăn ở bên đường nếu không ngay lúc này hắn sẽ lập tức nhảy chồm đến ăn ngấu nghiến đống thức ăn ngon lành trên bàn. Đới Cẩn duy nhất có thắc mắc, rõ ràng lúc nãy hắn và Nana ăn như nhau, nhưng giờ Nana vẻ mặt vẫn vô cùng háu đói ăn đến quên trời quên đất. Đới Cẩn nghi ngờ Nana đây có phải đang cố trêu ngươi hắn với đống mĩ thực hay không?

Thực chất Đới Cẩn đã hiểu sai, Nana đơn thuần là thưởng thức đồ ăn ngon mà thôi.

Bữa ăn giữa các quý tộc với nhau chỉ tóm gọn trong hai từ, nhàm chán. Cung quy nhiều điều chú ý thận trọng, cho dù là cha con, tỷ muội cũng hết sức giữ mình nề nếp, trò chuyện trước mặt các cung nhân đều là sáo rỗng. Ăn xong, bốn người Đới Mộc Bạch lặng lẽ cùng Chu Trúc Vân vào phòng họp đã chuẩn bị sẵn, chính sự bây giờ mới bắt đầu.

Đới Cẩn tháo băng bịt mắt dọa Chu Trúc Vân nhảy dựng, còn may Chu Trúc Thanh nhanh ý giải thích: "Tỷ tỷ an tâm, hắn bây giờ là bằng hữu, chuyện ở thành Tư La là thế này..."

Nghe xong, Chu Trúc Vân biểu cảm giống với Đới Giai Chính trước đó, vuốt cằm nói: "Bọn chúng muốn làm gì? Ngay tại đây đóng căn cứ, thật muốn tới thời cơ sẽ hủy đi thế gia hoàng hậu, trước chặt đi cánh tay phải của hoàng thất?"

"Phải, ngoài ra còn bao nhiêu căn cứ chúng ta chưa thể biết. Tất cả những tên sát thủ chúng ta gặp đều vô dụng. Mãi mới có một tên này mang chúng ta tới đây." Đới Mộc Bạch trả lời Chu Trúc Vân xong liền nhìn tới Nana: "Thả hắn ra đi."

Nana gật đầu đưa mắt sang khoảng không gian trống rỗng, dần dần, nơi đó đã xuất hiện hai chiếc đuôi hồn thú phi thường lớn khiến Đới Cẩn và Chu Trúc Vân một phen kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play