Hành động lần này mọi người không cần chuẩn bị gì nhiều, mỗi người khoác lên một chiếc áo choàng đen dễ dàng hòa vào đêm tối là được. Có điều, nhìn trước mặt "cái ghế" màu lục quấn bằng dây leo, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh thật hết nói nổi.

"Nana, đây là thứ gì? Ngươi không phải muốn ta và Trúc Thanh ngồi lên đó chứ?" Đới Mộc Bạch đưa cái tay cứng ngắc mà chỉ thứ màu lục do Nana tạo thành.

Vật này được vô số dây leo Linh Lan Hoa kết hình thù như chiếc lồng giam, khác ở chỗ lồng giam bao bọc kín một nửa phía dưới, bốn dây leo phân biệt bốn phía kéo lên mặt trên do một thảm dây leo che chắn thành mái vòm. Chính là một chiếc khinh khí cầu cỡ nhỏ vừa đủ hai người, Nana nhún vai: "Tất nhiên là thế, lão đại, ta đã vận dụng hết khả năng mới nghĩ ra được đấy, Linh Lan Hoa mảnh mai nhưng vô cùng chắc chắn, hai người đứng vào đó không cần chịu áp lực khi bay, khí tức hoàn toàn che dấu, ta đây nắm phía trên này bay đi là được rồi!"

Nana hào hứng vỗ vỗ một cái tay cầm trên đỉnh mái vòm, trong lòng cười đến nở hoa: Vì sao phải có mái che? Khung cảnh lãng mạn khinh khí cầu bay trong đêm, hai người có thể tâm sự a, ta cũng đâu thể làm người xấu đi nhìn trộm, haha.

Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh rõ ràng không biết đến suy nghĩ này của Nana, hai người nghĩ Nana nói chuyện che dấu khí tức là thật. Chu Trúc Thanh nghi ngờ: "Ngươi có chắc dây leo này sẽ không nở hoa khi bay chứ?" Mặc dù biết Nana có thể giải độc nhưng chẳng ai cam nguyện đi thử độc Linh Lan.

Nana cười trừ: "Ha, không đâu, nếu nó không có độc thì nở hoa mới là tốt!"

"Ngươi nói thế là ý gì?" Đới Mộc Bạch cảm giác Nana đây là có âm mưu, cái ghế nhỏ còn có cho hoa nở mới tốt.

Nana thất thố giật nẩy mình, lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão đại, Trúc Thanh, không còn thời gian đâu. Chúng ta phải tới thành Tư La trước khi trời sáng. Tiểu Tuyết đã thăm dò một thoáng, không có người theo dõi nhưng để chắc chắn ta sẽ bay theo hướng đại hải vòng đến phía nam. Hai người thấy thế nào?"

Đới Mộc Bạch gật đầu: "Phía ca ca đã giúp chúng ta làm giả hành tung tránh để Đới Chân phát hiện bất thường, từ giờ ngươi cứ tự mình làm, nếu mệt thì phải dừng lại nghỉ ngơi, gắng gượng không tốt."

"Ta đã biết, lão đại." Nana trong lòng một hồi ấm áp, dù thế nào thì Đới Mộc Bạch vẫn luôn đặt an nguy đồng bọn lên hàng đầu, hắn quả là một lão đại thực chí danh quy.

Nana thu liễm ánh sáng của Điệp Vũ, âm thầm dùng hồn lực bao bọc nâng đỡ khinh khí cầu bay ra khỏi tòa tháp nghỉ ngơi hướng phía đại hải, không chút động tĩnh. Cảnh đêm hôm nay thật quá yên bình, đại hải trải dài phản chiếu nhiều tinh tú trên bầu trời, sóng nước do gió thổi khẽ ba động, bóng dáng ba người dần xa cung điện hòa vào không gian phía trên mặt biển đổi hướng về phía nam. 

Đới Mộc Bạch nhìn ngắm xung quanh nói bên cạnh Chu Trúc Thanh: "Hồn kĩ này của Nana thật lợi hại, ước chừng còn nhanh hơn Nấm Bay của tiểu Áo, vô thanh vô tức, chúng ta phía dưới vậy mà không có chút áp lực nào."

Chu Trúc Thanh khẽ gật đầu: "Ừm, khả năng chỉ một canh giờ nữa sẽ đến thành Tư La. Đới Cẩn lúc trưa đã xuất phát, bây giờ chắc đã đến nơi."

"Ta đã dặn dò, chúng ta theo phía trên hạ xuống khách sạn Mục Hi, Đới Cẩn đặt sẵn gian phòng ở lầu cao nhất, rất thuận tiện."

Chu Trúc Thanh lấy ra một chiếc băng bịt mắt nhỏ giọng nói với Đới Mộc Bạch: "Đây là tỷ tỷ chuẩn bị, thiệt thòi ngươi phải che đi một bên mắt, ta giúp ngươi đeo." 

Đới Mộc Bạch nhìn khuôn mặt Chu Trúc Thanh có chút ửng hồng, hắn trong lòng như có thứ gì xao động, nhẹ đáp một tiếng: "Ừm."

Nana nghe hai người phía dưới nói chuyện, cảm giác không khí có chút hơi nóng truyền đến phía trên mái vòm không ngừng mỉm cười, các đôi tình nhân tình cảm thêm thắm thiết không tránh khỏi có sự giúp đỡ từ ngoại cảnh. Nana trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, lúc ấy, hắn đã chạm môi...

"A! Tên khốn kiếp!"

Nana la lên một tiếng mất khống chế làm khinh khí cầu nghiêng về một phía, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh giật bắn buông tay thủ thế. Đới Mộc Bạch lo lắng hỏi: "Nana, có chuyện gì? Gặp mai phục?"

"Không, không phải, ta bị... muỗi bay vào mắt, haha." Nana cười trừ hít sâu lấy lại tinh thần, trong lòng liên tục chửi rủa: Tần Minh tên khốn, ta lúc ấy thế mà để ngươi chiếm tiện nghi, lần tới gặp lại không tát ngươi mặt nở hoa ta sẽ không phải Sở Phượng Na!

Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh ngơ ngác: Muỗi sao? Độ cao này?

Thiên Đấu đế quốc, Lạc Nhật sâm lâm.

Tần Minh từ lúc Nana rời đi chưa đêm nào hắn yên tâm ngủ ngon, hôm nay không ngoại lệ. Tần Minh ngồi bên cạnh một hồ nước nóng minh tưởng, hắn luôn dùng tu luyện để áp chế nỗi nhớ dành cho Nana, hắn muốn biến nỗi nhớ này thành động lực trở thành phong hào đấu la, xứng với Nana. Bất chợt trong tim nhói lên một chút, Tần Minh mở mắt nhìn lên bầu trời tự lẩm bẩm: "Nana, ta rất nhớ ngươi. Ngươi đây là đang nhớ ta sao? Ta sợ, sẽ không chịu đựng được, năm năm tưởng niệm đối ta quá dài. Nhưng chỉ cần ngươi hứa trở về, ta sẽ đợi ngươi."

Tinh La đế quốc, phía ngoài thành Tư La.

Nana dừng trên không trung cách mặt đất ước chừng 200m, hỏi Đới Mộc Bạch: "Lão đại, chúng ta đã tới nơi. Khách sạn Mục Hi là chỗ cao nhất kia đi?"

Đới Mộc Bạch nhìn tòa nhà cao phía xa gật đầu: "Theo lời Đới Cẩn là thế, ngươi trước đến đó đừng hạ xuống, trước để tiểu Tuyết thăm dò."

"Được." Nana theo lời Đới Mộc Bạch đến phía trên khách sạn Mục Hi, tiểu Tuyết nhanh chóng nhận lệnh sau một lúc trở về, Nana thất kinh: "Lão đại, trong phòng có mùi nhưng không thấy Đới Cẩn, tiểu Tuyết phát hiện có vết máu."

Đới Mộc Bạch kinh ngạc: "Nana, sợ có chuyện chẳng lành, xuống đó kiểm tra."

Nana không nói hai lời phóng vụt xuống theo ban công vào gian phòng của Đới Cẩn, thu cánh và dây leo, ba người bật đèn hốt hoảng tìm kiếm xung quanh.

Nana: "Lão đại, không có người."

Chu Trúc Thanh: "Phía ta cũng không có."

Đới Mộc Bạch nhìn căn phòng bị phá đến tan tành tức giận đấm một phát vào tường: "Thật không ngờ Đới Cẩn lại gặp chuyện lúc này."

Chu Trúc Thanh tiến lên an ủi hắn: "Bình tĩnh đi, Đới Cẩn đây có thể bị bắt cóc không nguy hiểm tính mạng. Ngươi xem những dấu hiệu hồn kĩ lưu lại này, nếu kẻ thù muốn giết thì hắn đã không ra khỏi đây được rồi."

"Đúng vậy lão đại, ta sẽ cho tiểu Tuyết đi tìm, ngươi yên tâm. Chỉ là không biết kẻ thù thực lực mạnh yếu đông đảo thế nào?" Nana vuốt chút cằm nói, tiểu Tuyết đã rời đi.

Đới Mộc Bạch lấy lại tinh thần, ngồi xuống chờ đợi, hắn nói: "Đới Cẩn thường xuyên trở về thuộc địa, nghỉ đêm ở thành Tư La đây là lần đầu tiên, chứng tỏ kẻ thù lúc này nhân cơ hội mới ra tay, không có chuẩn bị, khả năng lớn hang ổ của chúng ở gần hoặc ngay trong thành này."

"Vậy thì hôm nay xem như chúng xui xẻo." Nana nhếch môi cười.

Đới Mộc Bạch thở dài: "Đới Cẩn nhất định phải cứu, hắn gặp chuyện khi hợp tác với chúng ta, bình an qua khỏi đối chúng ta rất có lợi, ngược lại là vô cùng xấu, Đới Cẩm chỉ có hắn là con trai, nếu Đới Cẩn chết e rằng Đới Cẩm sẽ trở mặt hoàn toàn với hoàng thất. Nhưng sợ kẻ thù quá đông có tổ chức, ta không muốn các ngươi gặp nguy hiểm."

Chu Trúc Thanh hừ lạnh: "Ta lúc nào thành nữ tử yếu đuối? Ta cảm thấy móng tay đã lâu không được mài dũa, có chút khó chịu."

Nana tâm trạng càng là phấn chấn: "Phải, trảo của ta không dùng cũng rất phí phạm."

Đới Mộc Bạch nhìn hai nữ không sợ trời không sợ đất chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, tùy cơ ứng biến vậy, dù thế nào hắn cũng sẽ làm hết sức mình để bảo vệ hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play