Lái xe là Đại Lệ. Mặc dù đầu đã cao đến gần người lớn nhưng dẫu sao cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, Lý Trình Tú liền muốn xuống xe.
Thiệu Quần ngồi bên cạnh hắn, không nhịn được nói: “Ngồi đàng hoàng.”
“Cậu ta, cậu ta có bằng lái sao.”
“Ồ, anh còn biết bằng lái cơ à? Cái gì mà bằng lái, thấy cái đó không?” Thiệu Quần chỉ chỉ kính chắn gió, nơi đó có một huy hiệu làm bằng đồng. Bởi vì mặt hướng về phía bên ngoài, Lý Trình Tú chỉ có thể từ phía sau lưng thấy đại khái đó là một dạng gia huy: “Đó chính là bằng lái, ai dám ngăn cản.”
Đại Lệ vén mái tóc đỏ, quay đầu lại cười: “Thiệu Quần, lá gan mày cũng thật lớn. Để cha mày biết còn không đánh chết mày”
(Mới 11,12 đã nhuộm tóc ạ. Giờ mới để ý, lũ trẻ trâu này mới 11,12 hoi)
Tiểu Thăng ngồi ở phía trước nãy giờ một mực không im lặng bỗng nhàn nhạt mở miệng nói: “Đại Lệ, nhìn trước mặt, chớ thường xuyên quay đầu.”
“Yên tâm đi, tao chỉ có tuổi tác không tới thôi, kỹ thuật không thành vấn đề.” Nói xong cũng một cước dẫm ga tăng tốc độ, chiếc xe ầm lên một tiếng liền phóng ra ngoài.
Lý Trình Tú lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên ngồi xe ô tô nhưng hoàn toàn không có ấn tượng mới lạ tốt đẹp như trong tưởng tượng mà ngược lại khiến hắn sợ đến cả người đều run rẩy, hơn nữa còn rất muốn ói.
Thiệu Quần cũng lắc lư rồi trực tiếp ngả đến trên người Lý Trình Tú, hắn chán ghét đẩy Lý Trình Tú một cái, đứng dậy liền đạp vào sau ghế Đại Lệ: “Đ*t mẹ mày đi chậm chút đi!”
Tiểu Thăng cau mày không đồng ý nhìn hắn một cái: “Thiệu Quần, là mày lấy xe ra bảo nó lái. Mày cáu cái gì?”
Thiệu Quần trợn mắt nhìn hắn một cái, hùng hùng hổ hổ trở về dựa vào chỗ ngồi nói tiếp: “Tiểu Thăng khốn kiếp, mỗi lần mày đều giúp Đại Lệ. Hai chúng mày yêu nhau à?”
Tổ bê đê quật Đại Lệ:0
Lý Văn Tốn ha ha cười lên.
Đại Lệ cũng cười mắng: “Mày thì biết cái gì? Nếu không phải Tiểu Thăng là con trai, bọn tao sau này chính là vợ chồng đấy.”
Lý Văn Tốn bày tỏ: “Haha, tao nghe mẹ tiểu Thăng nói trước đây bác sĩ nhìn lầm rồi cho rằng hắn là con gái. Kết quả là mẹ mày liền cho mấy đứa con nít bọn mày đính hôn. Đến lúc sinh ra lại phát hiện là một tiểu tử nha!”
Sau đó mấy đứa con nít miệng liền liến thoắng không chịu ngừng lại, một đường cười nháo lái xe đến trung tâm thành phố.
Sau khi Lý Trình Tú xuống xe sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy, khom người hai tay chống đầu gối, ói mửa nửa ngày. Cái gì cũng không phun ra nhưng cả người khó chịu không nhịn được.
Thiệu Quần xuy một tiếng: “Anh là người giấy à? Đứng lên, chúng ta đi.”
Lý Trình Tú sờ dạ dày một cái, thẳng người đi theo phía sau bọn họ.
Lý Trình Tú nhìn từng tòa nhà chọc trời đứng sát cạnh nhau, nhất thời có chút hoảng hốt.
Cậu đã rất lâu chưa có tới trung tâm thành phố. Trong trí nhớ lúc cậu lên tiểu học, khi đó ba mẹ cậu quan hệ cũng không tệ cho lắm, một nhà ba người thỉnh thoảng sẽ tới chỗ này đi dạo một vòng. Trên căn bản thì họ không mua thứ gì nhưng mà ai cũng lây một chút cái loại không khí náo nhiệt đó. Tiện thể nhìn hàng hóa trong tủ kính bày la liệt. Đối với cậu khi đó mà nói chính là rất hưởng thụ.
Mấy người này đưa cậu vào một cửa hàng mua quần áo thể thao.
Lý Trình Tú chỉ biết một vài nhãn hiệu không nhiều nhưng cái cửa hàng thật to này cậu vẫn có ấn tượng. Đó chính là rất đắt, rất rất đắt. Đồ ở đây cậu đụng cũng không dám đụng. Cho cậu đứng ở sàn nhà cẩm thạch không nhiễm chút hạt bụi nào kia, cậu cũng rất sợ khiến chỗ này bị dơ.
Lý Văn Tốn chọn hai bộ quần áo đẩy tới trên người hắn: “Thay đồ đi.”
Lý Trình Tú ngơ ngác nhìn hắn, quần áo trong tay cũng không dám nắm thật chặt nhưng cũng chẳng dám ném xuống đất: “Bộ này tôi… tôi… tôi không mua nổi.”
“Không cần anh mua, đi thay đi.”
Lý Trình Tú vẫn lắc đầu: “Chuyện này không tốt lắm đâu…”
Thiệu Quần không nhịn được đẩy Lý Văn Tốn ra: “Mày cùng cái con quỷ nhỏ này khách khí như vậy làm gì!” Thiệu Quần chỉ Lý Trình Tú: “Anh đi thay ngay cho tôi! Mặc cái thứ đồ rách rưới này lên người mà lắc lư trước mặt tôi có tin hay tôi lột hết sạch đồ của anh ra ngoài đường phố không hả!”
Trong tiệm có mấy người nghe được tiếng mắng này cũng hướng về phái bên này nhìn nhìn. Liền thấy một đám con nít, hơn nữa thái độ còn rất ngông cuồng, mỗi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Lý Trình Tú níu quần áo, quay người trốn vào phòng thử quần áo.
Cậu nhìn nhìn nhãn hiệu trên tay áo, vừa xem xong giá tiền chỉ cảm thấy hô hấp cũng hụt hơi. Nhưng nghĩ đến Thiệu Quần bên ngoài hung thần ác sát liền cắn răng liền thay đồ. Cho dù hắn muốn thì cậu cũng không thể trả được từng đấy tiền, cũng không thể bắt cậu mua. Nói sau đi nữa cũng không phải ai thử xong cũng đều phải mua. Cửa hàng tổng hợp to như này, người bên trong hẳn là biết nói phải trái.
Chờ cậu mặc đẹp đi ra ngoài, mấy người liền nhìn chằm chằm phòng thử quần áo. Vừa thấy cậu đi ra, trên mặt liền không che giấu được vẻ bất ngờ.
Đại Lệ hắc một tiếng, nghiêng đầu liền móc túi đi trả tiền.
Lý Văn Tốn cười tủm tỉm cùng Thiệu Quần nhìn nhau: “Không sai, nhìn rất tốt.”
Lý Trình Tú xoay người, đỏ mặt nhìn mình trong kính một cái.
Quần áo xinh đẹp sạch sẽ như vậy mặc lên người, quả nhiên liền khiển bản thân nhìn qua có cảm giác tinh thần hơn hẳn. Cậu nhìn nhìn mình, lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Thiệu Quần chỉ chỉ hàng trên kệ quần áo, nói với nhân viên bán hàng: “Những bộ này tôi đều mua, đóng gói lại đi.” Nam nhân viên trẻ tuổi bán hàng kia qua loa lấy lệ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn bọn họ có mấy phần khinh thường.
Lý Trình Tú cũng rất không ưa thái độ trong mắt y như không có người khác của mấy người Thiệu Quần. Bọn họ rõ ràng là con nít nhưng một chút cũng không tôn trọng trưởng bối. Đối với người khác nói chuyện đều sai khiến, ở cùng bọn họ chung một chỗ chỉ khiến cả người cậu khó chịu.
Cậu còn đang do do dự dự định nói mình mua không nổi, Thiệu Quần liền không cùng hắn nói nhảm. Ngay cả quần áo cũng không để cho hắn đổi lại, nhanh gọn lẹ trực tiếp đem hắn mang đi vào một gian cửa hàng khác.
Lý Trình Tú không biết bọn họ muốn làm cái gì, liền bị bọn họ táy máy thay đủ loại quần áo hắn chưa từng thấy qua, một chữ cũng không dám nói.
Mọi người đi dạo hơn một giờ, lúc này trời đã tối rồi, túi trong tay mỗi người cũng xách không ít.
Đem túi ném vào sau xe, bọn họ lại đem Lý Trình Tú vào quán ăn cơm.
Lý Trình Tú đã bị bọn họ làm cho choáng váng, ngay cả một câu lời trả lời cũng run rẩy, sợ bọn họ lại làm chuyện gì khiến cậu không tiếp thu nổi.
Bọn họ mua cho hắn nhiều đồ tốt, còn đưa hắn tới dùng cơm. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, đạo lý này rất dễ hiểu. Có điều những thứ đó hắn một chút cũng không muốn lại không dám từ chối, cứ như vậy bị buộc nhận. Cậu sợ hãi cảm thấy mình tựa như đã bị bán cho bọn họ. Cho dù là giá tiền của bộ quần áo kia đã khiến cậu phải liều sống liều chết mấy tháng mới có thể đủ được. Cậu nhìn bốn người trước mắt tựa như đang nhìn chủ nợ vậy.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Cậu thật sự rất sợ. Không biết tại sao bọn họ lại bất chợt đối với cậu tốt như vậy. Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lý Văn Tốn thấy cậu ngồi ngẩn người không động đũa liền lấy đũa gõ một cái vào chén của hắn: “Nhìn cái gì chứ? Còn không ăn cơm đi.”
Lý Trình Tú ngẩng mặt lên ánh mắt rụt rè nhìn hắn, lấy dũng khí hỏi: “Các cậu, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Lý Văn Tốn cười ung dung: “Muốn che chở anh nha.”
“Tại… tại sao?”
“Nhìn anh thuận mắt thôi, đâu ra nhiều tại sao như vậy chứ. Tóm lại là sau này anh đi theo chúng tôi lăn lộn, ai cũng không thể khi dễ anh được. Sau này chúng tôi che chở anh. Thế nào, vui không?”
Lý Trình Tú mê mang nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng nói: “Tôi… tôi đi nhà vệ sinh.”
Nói xong ngại ngùng hướng về phía nhà vệ sinh chạy đi.
Cậu vừa đi, mặt Thiệu Quần liền kéo dài ra, trợn mắt nhìn Lý Văn Tốn: “Vui mà? Vui mà cái rắm, tao nhìn tên đó liền muốn đánh người.”
Lý Văn Tốn ở bên cạnh đạp chân hắn một cái: “Ngày đó nói rất hay cơ mà, mày không muốn chơi thì đi ra. Mày nhận thua đi, bọn tao chấp thuận mày nhận thua.”
Đại Lệ ở bên cạnh ồn ào lên: “Đúng đúng, nhận thua. Mày nhận thua, tao liền đem tên kia ném ra ngoài. Mày cho là ai cũng nguyện ý cùng con quỷ nhỏ kia ăn cơm à? Xấu hổ chết đi được.”
“Nhận thua? Thiệu Quần tao trong cuộc đời chưa từng có cái khái niệm thua cuộc này.”
“Vậy mày liền đối xử với tên kia tốt hơn một chút đi. Mày dữ như vậy, mấy lần suýt nữa đem người hù chạy. Chúng ta làm sao mà chứng minh được anh ta rốt cuộc có phải là cái đó hay không.”
Thiệu Quần vừa tới nghe cái này cũng có chút tinh thần: “Dù sao cũng nhất định là như vậy, tuyệt đối là như vậy.”
“Tao cũng cảm thấy là như vậy. Vậy phải để cho anh ta thừa nhận chứ. Mày rốt cuộc phối hợp hay không phối hợp? Không phối hợp mày liền nhận thua, tao cũng không chơi.”
“Nhận cái rắm. Tao biết rồi, tao đối với anh ta tốt hơn một chút là được.”
“Đúng vậy, mày là hỏa lực chủ yếu biết không? Lúc ấy tên đó nhìn mày liền đỏ mặt.” Đại Lệ nói đến cái này lại ha ha cười lên.
Lý Văn Tốn cũng cười trên sự đau khổ của người khác cười: “Nói không chừng có một ngày anh ta vừa ý mày đấy.”
Thiệu Quần mắng: “Cút đi!”
Lý Trình Tú đi nhà vệ sinh tạt mấy nước mấy lần vào mặt, tỉnh táo một ít mới lắp bắp đi ra.
Ngồi xuống liền hỏi: “Không phải chúng ta phải đi học sao.”
Lý Văn Tốn ực một hớp trà lạnh, qua loa lấy lệ nói: “Đúng! Được rồi, bây giờ liền đi.”
“Bây giờ, ở nơi này? Làm sao được?”
“Trước tiên chúng ta học tiếng Anh đi. Anh dạy bọn tôi nói một chút đồ trên bàn dùng tiếng Anh nói như thế nào đi.”
Lý Trình Tú sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng, do dự nhìn đồ trên bàn, sau đó thật sự liền bắt đầu nói: “Cái này nè, đũa, là chopsticks.”
Thiệu Quần phun một hớp nước ra ngoài, tựa như đang nhìn bệnh nhân mắc bệnh thần kinh.
Đại Lệ cười cười trên bả vai tiểu Thăng: “Thật! Nói thật a, ha ha ha ha ha.”
(Dấu hiệu của việc bị tổ bê đê quật)
Lý Trình Tú mặt chợt đỏ, luống cuống giơ đũa: “Không phải là phải học sao…”
Lý Văn Tốn cầm khăn ăn lau miệng, cười nói: “Chúng ta đổi sang nơi khác học, đi thôi.”
Lý Trình Tú lại bị bọn họ lôi lên xe. Nhìn sắc trời bên ngoài bắt đầu tối, cậu dùng giọng thương lượng cùng Lý Văn Tốn nói: “Hôm nay đã muộn rồi, nếu không để ngày khác học bù đi.”
“Muộn cái gì mà muộn, vẫn chưa tới chín giờ mà.”
Từ trung tâm thành phố đến nhà hắn phải ngồi xe hơn một giờ, nếu bây giờ còn không về lúc về đến nhà cũng đã là nửa đêm.
Nhưng nhìn thái độ cứng rắn của bọn họ, cậu muốn đi cũng không đi được.
Trong lòng cậu gấp không chịu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy xe, hướng đến nơi cậu không biết.
Cuối cùng xe dừng ở một hộp đêm tràn ngập ánh đèn. Lý Trình Tú trợn tròn mắt.
Cậu mặc dù chưa từng vào mấy chốn ăn chơi kiểu này nhưng vẫn từng nghe nói qua. Trong sự giáo dục cậu tiếp nhận, mấy cái phòng khiêu vũ, hộp đêm, karaoke các loại đều là nơi mà người tốt và mấy đứa con nít không thể vào.
Nhìn mấy người xanh xanh đỏ đỏ ra ra vào vào hộp đêm, trực giác Lý Trình Tú bọn họ đều không phải là người tốt. Nam mặc đồ rực rỡ như vậy làm gì, sao nữ lại mặc ít như vậy, cậu cũng cảm thấy ngại ngùng.
Thiệu Quần kéo cậu ra khỏi xe, đẩy cậu vào.
Lý Trình Tú kêu lớn một tiếng: “Cậu làm cái gì?”
Cho tới nay cậu luôn nói chuyện vo ve y như con muỗi, hiếm thấy lớn tiếng một lần, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Lý Văn Tốn cau mày nói: “Đi vào chơi nha.”
Lý Trình Tú là người chính trực, cả người đều run run nói: “Chơi… Chúng ta mới… mới lên trung học cơ sở, người ta không để cho vào đâu. Chúng ta còn nhỏ, làm sao có thể đến loại này? Loại địa phương này… chơi…”
“Đây là anh tôi mở, không có chuyện gì.”
“Không được! Loại địa phương này… là nơi không đúng đắn… Bên trong rất loạn, đừng vào. Chúng ta đi thôi.”
Thiệu Quần mắt trợn trắng nói: “Anh sợ cái gì, ai ăn anh đâu mà sợ! Bọn tôi tốt bụng dẫn anh đi nhìn cảnh đời, mấy đứa con nít cũng không thể vào đây, chỉ có người lớn mới có thể tới. Nếu không phải đi theo bọn tôi, anh mới không có cơ hội như vậy đâu. Anh sợ cái gì?”
Lý Văn Tốn đắc ý nói: “Có cơ hội như vậy anh phải quý trọng đấy. Anh còn có phải là đàn ông hay không hả? Ai là đàn ông cũng phải tới mấy chỗ kiểu này chơi. Sau này anh đi theo bọn tôi lăn lộn, không thể hèn nhát như vậy chứ.”
Lý Trình Tú rúc người lui về phía sau, không chịu xuống xe.
Con ngươi Đại Lệ khẽ động: “Đúng rồi, chúng ta không thể đi vào như vậy. Phải thay quần áo nha!” Bọn họ cúi đầu nhìn mình một chút, họ vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh nữa, coi như cho vào cửa đi chăng nữa, đi vào cũng quá mất mặt.
Mấy đứa con nít ở cái tuổi đó, đứa nào cũng cho là mình thành thục không sợ gì cả, cho rằng chỉ cần mình thay thường phục là đã thành người lớn rồi.
Thiệu Quần đem Lý Trình Tú nhét vào trong xe. Sau đó bọn họ lấy đống quần áo mới vừa mua, thay đồ ngay trong xe.
Lý Trình Tú rúc ở trong góc, ánh mắt chính trực nhìn ngoài cửa sổ, không dám nhìn bọn họ cởi quần áo.
Lý Văn Tốn phát hiện, liền hướng Thiệu Quần nháy mắt. Thiệu Quần ngẩng đầu liếc một cái liền nhìn thấy cổ Lý Trình Tú đang cứng ngắc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn đường ngoài cửa dựa theo gò má của hắn, hợp với một đoạn da cổ trắng sáng, cho dù ánh đèn mờ tối, vẫn có thể nhìn ra cậu đang thẹn thùng đến nỗi cả mặt đều đỏ bừng. Nhất thời trong lòng Thiệu Quần nổi lên cảm giác kỳ quái, không giải thích được. Chính là cảm giác ấy rất đột ngột xông lên, chẳng qua là rất nhanh liền bị chán ghét thay thế.
Hắn từ trong túi giấy móc ra một bộ quần áo, ném tới trên người Lý Trình Tú: “Thay đi.”
Lý Trình Tú níu quần áo, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn đi.”
Thiệu Quần sách liễu một tiếng: “Đổi ngay! Có phải là anh muốn tôi thay cho anh không hả?”
Lý Trình Tú ngẩng mặt lên, khiếp sợ nhìn hắn một cái: “Có thể không đi vào được không?”
Thiệu Quần liếc mắt một cái, nâng cánh tay lên làm động tác như muốn đánh người.
Lý Trình Tú sợ tới mức co rúc cả người một cái, gắt gao nhắm mắt lại.
Mãi mà không thấy cảm giác đau như mình tưởng, Lý Trình Tú cẩn thận mở mắt ra, nhìn Thiệu Quần ở trên cao đang nhìn xuống hắn. Ngũ quan ngây thơ tuấn mỹ lộ ra một loại ngạo mạn không hợp với độ tuổi của hắn, trong tròng mắt sáng ngời viết rõ chữ khinh bỉ.
Hắn nghiêm túc nói: “Thay!”
Lý Trình Tú cắn môi, ngón tay móc vạt áo đồng phục học sinh của mình ra, ánh mắt có chút lúng túng nhìn bọn họ. Thấy bọn họ không ai có phản ứng mới nhỏ giọng nói: “Xoay qua chỗ khác đi…”
Đại Lệ lộ ra một biểu tình hỏng mất, chửi một tiếng liền mở cửa xuống xe, sau đó đem cửa xe nặng nề đóng lại.
Tiểu Thăng cũng ý vị sâu xa nhìn cậu một cái, đi theo hắn xuống xe.
Lý Văn Tốn mập mờ cười một tiếng: “Làm sao, mọi người đều là nam sợ cái gì nha? Anh còn xấu hổ à?”
Thiệu Quần ôm cánh tay ngồi ở đằng sau, cứ như vậy nhìn cậu, cũng không có ý định xuống xe.
Lý Trình Tú mặt đỏ tới nỗi có thể nhỏ ra máu, cậu định giải thích: “Tôi không có thói quen…”
“Đều là nam, có cái gì mà thói quen! Sau này anh học trung học phổ thông nghe nói còn phải tắm tập thể đấy.”
Lý Trình Tú níu níu vạt áo, bất kể Lý Văn Tốn nói thế nào cũng không chịu thay đồ trước mặt bọn họ.
Lý Văn Tốn trêu xong rồi liền nháy mắt với Thiệu Quần, hai người liền xuống xe.
Mấy người vừa xuống xe liền hút thuốc, học theo người trưởng thành làm dáng vẻ nuốt sương nhả khói*. Thiệu Quần không biết thế nào, tự nhiên quay đầu nhìn vào trong xe một cái. Xuyên qua cửa kính xe đen nhánh cơ hồ nhìn không được thứ gì. Nhưng khi Lý Trình Tú nghiêng người mặc bộ quần áo, lưng liền dán chặt vào cửa kính xe, trùng hợp liền bị Thiệu Quần thấy được. Hắn thấy một tấm lưng nhỏ gầy mà trắng nõn, người này gầy đến độ có thể loáng thoáng nhìn thấy từng cây xương sườn.
(Chính là hút thuốc, amen, một đứa trẻ trâu mới 11,12:)))
Hắn đột nhiên cảm thấy giọng có chút khàn, khói thuốc trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống khiến hắn ho khan hồi lâu, mặt cũng đặc biệt đỏ.
Lý Trình Tú nhăn nhó nửa ngày, rốt cuộc từ trên xe bước xuống.
Bộ đồ Thiệu Quần vừa mới kín đáo đưa cho cậu chính là một bộ quần áo rất mốt, chẳng qua là cậu vừa mặc liền cảm thấy không hợp lý.
Bộ quần áo kia cũng quá chật, giống như là dựa theo dáng người cậu mọc ra vậy. Eo thon chân nhỏ của cậu đều bị lộ ra. Thiếu niên tay chân mềm dẻo mà thon dài, bọc ở trong quần áo bó sát lộ ra sự cám dỗ của tuổi trẻ.
Quần áo này là Lý Văn Tốn chọn. Hắn nhìn thấy trong hộp đêm của anh hắn những người bán cái mông cho đàn ông đều mặc như vậy. Cậu vốn là đánh cuộc nói rằng Lý Trình Tú tuyệt đối giống y chang những người đó, vì thế liền mua cho hắn trang phục như thế. Bây giờ vừa nhìn thấy cậu như vậy liền ác ý cười hai tiếng.
Lý Trình Tú vừa nghe thấy tiếng cười kia lại càng khó chịu hơn. Cậu sau khi mặc vào mới cảm thấy bộ quần áo này làm sao lại kỳ quái như vậy. Mặc dù không biết tại sao nhưng cậu lại có thể theo bản năng cảm giác được sự xấu hổ. Nhưng cậu không dám đổi những bộ đồ khác, đây là bộ đồ Thiệu Quần kín đáo đưa cho cậu. Cậu cảm thấy mấy thứ đồ trong túi kia, bao gồm cả cái này, đều là bọn họ mua cho mình. Không phải chính mình mua, như vậy cậu không có tư cách lựa chọn.
Thiệu Quần nhìn cái lối ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ này liền cảm thấy một trận phiền não, đi lên kéo cánh tay hắn một cái: “Đi thôi, vào thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT