*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ phim《 Linh Thạch Tình Duyên 》 quay ở Hải Thành.

Tại phim trường, nhân viên công tác đã vào vị trí, từng người một bắt đầu bố trí sắp xếp địa điểm quay.

Tại phim trường một đám người luống cuống tay chân vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên một trận gầm rú vô cùng chói tai truyền đến, ngay sau đó phanh một tiếng, một chiếc Ferrari màu xanh lục chạy qua khúc cua, ngừng ở cửa phim trường.

Mọi người theo bản năng nhìn qua bên đó.

Cửa xe Ferrari hong thả mở ra, giây tiếp theo, một thanh niên từ vị trí ghế lái bước ra.

Áo thun đầu chó, quần jogger túi hộp thương hiệu S, các phiên bản giới hạn mùa thu của B.

Một cặp kính đen của G ở trên sống mũi.

*Mình nghĩ những từ đó là từ viết tắt của thương hiệu thời trang: S (Supreme), B (Burberry), G (Gucci).

Phải hình dung như thế nào, chính là soái ca.

Nhưng, là cái loại soái ca tỏa ra mùi thơm của nhân dân tệ.

Thấy hắn xuống xe, ba chiếc xe bảo mẫu màu tím dừng lại, cửa xe đồng thời mở ra, một đám người trợ lý vệ sĩ phần phật bước ra, một số, đại khái có...... Hai mươi người.

Trợ lý bung dù, đưa điện thoại di động, vệ sĩ thì mở đường.

Đoàn người hộ tống soái ca nhân dân tệ, mênh mông cuồn cuộn đi về phía phim trường.

Nhân viên công tác nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bắt đầu giao lưu ngắn ngủi, ở trong mắt của nhau đều nhìn thấy được thông tin tương tự.

—— Tiểu thiếu gia Lôi gia tới rồi!

Hai trợ lý mang vào một chiếc sô pha gấp di động, vượt lên trước Lôi Nguyên Hạo, nhanh chóng tìm chỗ thích hợp, mở sô pha ra.

Cúi đầu cúi người: "Hạo ca, bên này mời ngồi."

Lôi Nguyên Hạo cũng không thèm nhìn tới, bờ mông vểnh lên ngồi xuống chiếc ghế, cả người lười nhác hãm vào sô pha.

Một chiếc dù thật lớn ngăn ánh mặt trời, chiếc điều hòa nhỏ di động cũng đã được nhanh chóng đem vào.

Có người ân cần cầm tới lon coca, "Lôi ca, mời ngài."

Lôi Nguyên Hạo vui vẻ thoải mái hưởng luồng gió mát lạnh từ điều hòa, chậm rì rì tiếp nhận, uống hai ngụm, duỗi tay.

Trợ lý không rõ ý tứ của hắn: "Lôi ca, đây là?"

Lôi Nguyên Hạo nhíu mày: "Kịch bản!"

Trợ lý lập tức: "Há, vâng vâng vâng."

Quay đầu nói với tiểu trợ lý đằng sau, "Mau, đem kịch bản lại đây cho Lôi ca!"

Rất nhanh, trải qua một dây chuyền vận chuyển, một cuốn kịch bản bằng giấy mạ vàng rốt cuộc cũng đưa tới trước mặt Lôi Nguyên Hạo.

Hắn lười biếng tiếp nhận, không chút để ý lật ra xem.

Sau đó ánh mắt hắn dừng lại.

Nửa người trên từ sô pha ngồi dậy, từ từ nghiên về phía trước, nhìn chằm chằm những hàng chữ nhỏ trong kịch bản thượng trầm mặc vài giây.

Ngẩng đầu, nhìn về phía đại trợ lý, ngữ khí khiếp sợ: "Con mẹ nó ta là nam thứ?"

Trợ lý: "Đúng vậy, đúng vậy, Lôi ca ngài không biết sao?"

Sắc mặt Lôi Nguyên Hạo lập tức biến đổi.

Mấy tháng nay hắn luôn bận rộn tới chết.

Chơi gái, chơi bóng, nhảy Disco, cưỡi ngựa, tắm biển...... Cái nào cũng cần thiết để hắn làm?

Cả ngày đều bận rộn tới mức kịch bản còn chưa lật ra, sao có thể biết!

Lông mày hắn nhíu lại, không kiên nhẫn mà nhíu mày sốt ruột: "Bộ phim này không phải là Lôi gia đầu tư sao? Như thế nào lại để ta đóng vai nam thứ?"

Trợ lý lấy lòng mỉm cười một chút, ở bên tai nhắc nhở: "Chuyện này Lôi tổng không làm chủ được, Lục thị cũng là một nhà đầu tư."

Lục thị?

Nghe thấy cái này tên, biểu tình của Lôi Nguyên Hạo hòa hoãn lại, nhưng vẫn khó chịu như cũ mà liếc mắt nhìn kịch bản: "Nam chính là ai? Nói tên ra cho ta nghe một chút, ta muốn nhìn xem là ai lớn lối như vậy, có thể để cho bổn thiếu gia đây phối hợp diễn."

Trợ lý do dự một chút, phun ra hai chữ: "Tống Nghiên."

???

Vẻ mặt Lôi Nguyên Hạo ngốc ngốc nhìn về phía hắn: "Ai? Từng diễn qua bộ phim nào?"

Trợ lý ở bên tai hắn nhẹ giọng nói vài câu, Lôi Nguyên Hạo vẻ mặt khó coi, "Cái gì? Một cái tên còn chưa được gọi là ngôi sao, thế mà được diễn nam chính?"

Hắn híp híp mắt: "Có thể lấy được vai nam chính này, rất không đơn giản, chẳng lẽ là thiếu gia nhà ai? Trông như thế nào? Cho ta nhìn xem."

Trợ lý vẻ mặt khó xử nhìn về phía hắn, sau đó vươn đầu ngón tay, chi chỉ một hướng.

Lôi Nguyên Hạo theo ngón tay hắn nhìn qua, vừa lúc thấy một thiếu niên từ xa đi tới.

Ngũ quan ngược lại rất tinh xảo xinh đẹp, chỉ là chiếc áo thun mặc trên người hình như rất rẻ.

Cực kỳ giống như chiếc áo 19 đồng trong chương trình khuyến mãi của cửa hàng bên cạnh studio.

Trong tay còn cầm một ly nước thấp kém, nhìn qua tuyệt đối sẽ không hơn 10 đồng!

Sau đó, thiếu niên giản dị này cầm theo ly nước nhỏ, chậm rì rì đi lướt qua người hắn.......

Đối với một người cười tủm tỉm: "Hà tỷ, còn nước không?...... Ân ân, cho tôi một ít nha!"

Lôi Nguyên Hạo: "......"

"Ngươi nói cái gì?" Bàn tay hắn run rẩy chỉ vào thiếu niên, không thể tin tưởng, "Cậu ta? Nam chính??"

Hắn đường đường là tiểu thiếu gia Lôi gia, thế nhưng lại phải hạ thấp bản thân phối hợp diễn với một tên không tên không tiền như vậy?!

Cái quái gì thế!

-

Không thể không nói ánh mắt của Lôi thiếu gia thật sự sắc bén, chiếc áo trên người Tống Nghiên là của cửa hàng bên cạnh.

Chiếc áo thun này thật là không tồi, chất liệu cotton, vậy mà chỉ cần 19 đồng!

Bình thường 19 đồng không thể mua được, là do hết mùa rồi nên mới rẻ như vậy đó.

Cho nên, cậu không chỉ mua.

Mà còn mua vài cái.

Trắng, vàng, đen, xanh...... Tất cả đều cùng một kiểu.

Bất quá, cái ly nước...... Lôi Nguyên Hạo đã đoán sai giá rồi.

Căn bản không cần tới 10 đồng!

Chỉ cần 6 đồng 6 thôi, còn mua một tặng một!

Quả thực quá rẻ mà.

Người nhặt tiện nghi Tống Nghiên vô cùng sung sướng, vui tươi hớn hở chạy tới lấy nước, lại vui tươi hớn hở cầm tấy ly nước, xách chiếc ghế đẩu nhỏ đi đến bên tường, để tốt, ngồi xuống.

Uống một hớp nước, đem ly nước bỏ vào túi.

Sau đó lấy kịch bản, bút dạ quang và cây quạt nhỏ ra

Kịch bản bị lật đến quăng góc, mặt trên dung đủ loại màu sắc đánh dấu lại của bút dạ quang.

Cây quạt nhỏ...... là cái loại mà được những người tiếp thị bên đường phát.

Trên đó có một hàng chữ to đặc biệt dễ nhìn thấy ——

Đối với sức khỏe sinh sản của nam giới.

Hôm nay ngươi rất sướng sao?

Lôi Nguyên Hạo nhìn chằm chằm hàng chữ kia, sắc mặt khó coi mà che nơi nào đó: "Đệt!!"

Tống Nghiên hoàn toàn không phát hiện có một tầm mắt, vô cùng "chân tình" mà chú ý nhất cử nhất động của mình.

Giờ phút này cậu đánh dấu những chỗ cần nhớ, chuyên tâm nghiên cứu kịch bản.

Cậu chưa học qua diễn xuất, cũng không có kinh nghiệm gì, trước kia cũng có nhiều lần đóng diễn viên quần chúng, nhưng tổng cộng lời thoại còn không đến mười câu.

May mà lúc trước, lúc tạp huấn chung với Dụ ảnh đế, cậu cũng đã mặt dày mà hỏi anh ấy một số vấn đề.

Không thể không nói, Dụ lão sư thật là một người tốt.

Không chỉ kiên nhẫn trả lời vấn đề của cậu, còn liệt kê một loạt sách, còn vô cùng tri kỷ mà đưa cho cậu số điện thoại, cũng tỏ vẻ lúc nào cũng được, có cái gì không hiểu đều có thể gọi cho anh ấy.

Tống Nghiên bị cảm động là cho sắp khóc.

Ô ô ô Dụ lão sư đúng là tốt nhất trên thế giới!!!

Tuy rằng đã có số điện thoại, nhưng Tống Nghiên cũng chưa từng quấy rầy Dụ lão sư, đụng tới chỗ nào không hiểu thì tự suy nghĩ, suy nghĩ không ra thì lấy bút đánh dấu lại, ghi xuống dưới.

Phim trường đã được dựng lên, lập tức phải khởi động máy.

Tống Nghiên nhìn vào trang giấy đầy bút ký, rối rắm một lát, rốt cuộc cầm lấy di động, gọi điện cho Dụ lão sư.

Không nghĩ rằng chỉ mới vang lên một hồi chuông, phía bên kia đã bắt máy, thanh âm có chút...... Vội vàng?

"Tống Nghiên?"

"Vâng vâng là tôi, chào Dụ lão sư." Tống Nghiên có chút hơi xấu hổ, "Anh hiện tại có rảnh không?"

......

Dụ lão sư không chỉ rảnh, mà còn phi thường rảnh, nếu không...... Tống Nghiên cũng sẽ không nói chuyện điện thoại tới hết pin.

Nhìn thấy lượng pin chỉ còn 1%, Tống Nghiên nhanh chóng đánh gãy lời nói của Dụ lão sư, giọng điệu xin lỗi: "Dụ lão sư, điện thoại tôi sắp hết pin rồi."

Dụ Ứng Giản chưa đã thèm, hắn trầm ngâm chốc lát, không hề dấu vết mà mỉm cười: "Được, hay là thêm WeChat đi? Về sau dễ nói chuyện hơn."

Cúp điện thoại, Tống Nghiên mở WeChat, vừa vặn nhìn thấy mấy tin tức hiện lên.

Là một nhóm đến từ cô nhi viện.

Bên trong có ba thành viên, cậu, Viên Uy, Triệu Giai nghiệp.

Bọn họ là cùng nhau lớn lên, tuy rằng bây giờ mỗi người một nơi, nhưng bọn họ cũng thường xuyên liên lạc bằng WeChat.

Viên Uy: 【 hazz, sinh viên đang trong kỳ nghỉ, thu nhập quán mì bị giảm đi một nửa rồi [ thuốc lá ]】

Viên Uy: 【@ Tống Nghiên, đến Hải Thành rồi đi? Đoàn phim mới thế nào? Quen chưa? 】

Lúc này Tống Nghiên mới nhớ tới vẫn chưa báo bình an cho hai anh ấy, nhanh chóng trả lời: 【 ngày hôm qua đến nơi! Cũng quen rồi, nhưng mà thức ăn cũng được như trại tập huấn. 】

Viên Uy: 【 thủ sẵn đồ ăn vào túi đi. @ Triệu Hưng Nghiệp, lão Triệu, hai ngày nay làm gì mà không hé răng vậy? 】

Triệu Hưng Nghiệp vẫn không trả lời, sau một lúc lâu: 【 khụ, đây không phải là do bận rộn sao 】

Phản ứng của Triệu Hưng Nghiệp không đúng lắm, nhưng di động của Tống Nghiên đã hết pin nên không hỏi nữa, cắm sạc điện thoại trước, thêm WeChat Dụ lão sư.

Dụ Ứng Giản nhìn giao diện WeChat nhiều thêm một tấm hình, khóe môi không tự giác mà giương lên.

Nhân viên công tác chạy tới, nhỏ giọng hỏi: "Dụ lão sư, có thể bắt đầu được chưa?"

Hôm nay vốn dĩ hắn có cuộc phỏng vấn, không nghĩ tới Dụ ảnh đế mới quay được một nửa, đột nhiên yêu cầu tạm dừng phỏng vấn, sau đó...... Mọi người nhìn hắn đi vào một hành lang nhỏ, nói chuyện điện thoại liên tục một hai tiếng.

Ngữ khí ôn nhu lắm nha!

Thật vất vả, chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, cô mới dám tiến lên dò hỏi một phen.

Dụ Ứng Giản ngẩng đầu cười: "Mười phút nữa, được chứ?"

Nhân viên công tác bị hắn mê hoặc tới thần trí không rõ, gật đầu lia lịa, che lại khuôn mặt đỏ bừng, chầm chậm rời đi.

Chạy được một nửa, quay đầu lại nhìn Dụ ảnh đế một cái.

Người phía sau nhìn chằm chằm điện thoại tới xuất thần, ánh mắt phi thường...... Hiền lành?

Dụ Ứng Giản bây giờ đích thực rất hiền lành.

Hắn nghía qua một vòng bạn bè của Tống Nghiên, khuôn mặt không tự chủ được mà nở nụ cười.

【 gần đây tự nhiên muốn ăn nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau có thể chết đói hay không? Thiệt buồn......】

【 hôm nay a di nhà ăn làm cơm chiên Dương Châu, ăn quá ngon! Vui vẻ 】

【 đi Hải Thành, lần đầu tiên ngồi máy bay, đánh thẻ 】

【 trưa nay không ăn no QAQ, thật nhớ thương thức ăn của trại tập huấn 】

【......】

Tống Nghiên không kết bạn nhiều, cũng chỉ sử dụng nửa năm nay, tổng cộng cũng chỉ có khoảng mười đến hai mươi trạng thái, Dụ Ứng Giản liền xe từng cái từng cái một.

Ánh mắt hắn hơi dừng lại, lông mày bất động thanh sắc mà nhíu nhíu.

Rồi sau đó chụp màn hình, thuận tay gửi cho con thỏ cáu kỉnh kia.

Không quá hai giây, di động liền vang lên, đầu kia điện thoại quả nhiên vang lên một âm thanh cáu kỉnh: "Đờ mờ, cái con cáo già chết tiệt! Ngươi dám thêm WeChat với bé con???"

"Ngươi cảm thấy ta dám sao?" Dụ Ứng Giản bình tĩnh lại, hơi lộ ra chút đắc ý, "Là điện hạ chủ động thêm ta."

Hai từ chủ động được nhấn mạnh, vô cùng cường điệu.

Cảnh Dư càng thêm phát điên: "Sao có thể!! Nhất định là ngươi cái con cáo già chết tiệt đà dung thủ đoạn gì rồi! Quá âm hiểm! Kỹ năng thiên phú tộc hồ ly của ngươi chính là âm hiểm......"

Cảnh Dư nói vào điện thoại, hung hăng mắng hắn hơn nửa ngày.

Dụ Ứng Giản chỉ đơn giản chụp lại màn hình điện thoại, chờ hắn mắng đủ rồi mới chậm rì rì hỏi hắn: "Có muốn xem trạng thái cá nhân của điện hạ không?"

Cảnh Dư: "......"

Dụ Ứng Giản mỉm cười: "Không muốn đúng không, ta đây cúp điện thoại."

"Đừng đừng đừng!" Cảnh Dư nhanh chóng nhịn nhục cúi đầu, "...... Muốn."

Dụ Ứng Giản tiếp tục mỉm cười: "Cho nên...?"

Cảnh Dư trầm mặc một lát, nhắm hai mắt: "Ta sai rồi, kỹ năng thiên phú của Hồ tộc các ngươi chính là thiện lương."

A phi!

Dụ Ứng Giản thiện lương vừa lòng cúp điện thoại, đại phát từ bi gửi ảnh chụp màn hình cho hắn.

Vì thế Cảnh thiên vương cuồng túm khốc huyễn lại lần nữa thét chói tay:

【 a a a ta đã chết rồi! Thật manh! 】

【 từ từ, đây là cái gì, bé con tự chụp sao? 】

【 trời ạ, không hổ là vương của chúng ta, ngay cả góc chết cũng hoàn mỹ như vậy! 】

Nhìn đến nội dung cuối cùng kia, lại tiếp tục vang lên tiếng thét chói tai: 【 trời ạ, bé con ăn cơm không đủ no! cái đoàn phim kiểu gì vậy! Ô ô đau lòng......】

Tống Nghiên không nói giỡn, cậu thật sự ăn không đủ no.

Trong đoàn phim không có a di nấu cơm, chỉ mua cơm hộp tính trên đầu người, mỗi lần Tống Nghiên chỉ có thể được phát một cơm hộp, có đôi khi vận khí tốt, còn có thể có hai ba hộp.

Hôm nay cậu rất may mắn.

Bởi vì có một nhân viên xin nghỉ, cùng với...... vị nam thứ kia căn bản xem thường cơm hộp của đoàn phim, cho nên suất ăn của cậu nhiều thêm hai hộp cơm!

Tống Nghiên vui vẻ ăn xong ba hộp, nhưng vẫn chưa đã thèm.

Nhưng cách đó không xa, Lôi thiếu gia vẫn luôn âm thầm quan sát lại trừng mắt nhìn: "Đệt!"

Hắn giơ đôi đũa tinh xảo, lộ ra vẻ chấn động không tinh xảo một chút nào: "Các ngươi thấy không! Ăn ba hộp cơm đó! Này mẹ nó không phải người mà, ăn gì một lần ba hộp cơm!"

"Muốn ta hạ mình diễn xuất với cái thùng cơm kia sao? Nằm mơ!"

- --------------------------------------------------



*Xe Ferrari: là một loại siêu xe của Ý. Tầm hơn 6 tỷ thôi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play