Cảnh Dư bị con cáo già giảo hoạt này làm cho tức chết rồi!
Mẹ nó!
Quá mắc cỡ!!!
Hắn ngàn phòng vạn phòng, vẫn là chưa đủ, lại để cho con cáo già đó phát hiện ra Yêu Vương bé con, còn chiếm tiện nghi của bé con nữa chứ!
Quả thực không thể nhẫn nhịn!
Hắn rũ mắt, hừ lạnh một tiếng: "Chữ này mà cũng không biết? Ngươi thất học sao?"
Dụ Ứng Giản thu ý cười, híp mắt nhìn về phía Cảnh Dư, sau một lúc lâu bình tĩnh mà mỉm cười: "Không thấy rõ mà thôi."
Cảnh Dư càng tức giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi tiến lên, đem móng vuốt của con cáo già đó từ tay bé con đoạt lại, kéo kéo môi: "Không thấy rõ đúng không? Tới tới tới, ta viết cho ngươi! Bảo đảm khiến ngươi xem rõ ràng!"
Cảnh Dư vươn Nhất Dương Chỉ, dũng mãnh muốn chọc chọc lòng bàn tay của Dụ Ứng Giản.
...... Chẳng khác gì thân thủ muốn đem bàn tay đó chém đứt.
Hắn ha hả hai tiếng: "Nhìn rõ ràng sao, Dụ lão sư?"
Lão Dụ khóe miệng lén giật giật, trên mặt vẫn duy trì phong độ như cũ, rút bàn tay sắp bị con thỏ chết tiệt này phế đi, đối với mọi người đang trợn mắt há mồm: "Mọi người luyện tập trước đi."
Hắn liếc mắt nhìn Cảnh Dư, bước nhanh ra ngoài.
Cảnh Dư cũng cười lạnh một tiếng, theo sau.
Hắn đẩy cửa toilet ra, nghiến răng nghiến lợi: "Cái con cáo già này hay lắm! Tìm đến đây nhanh như vậy! Là ta khinh thường ngươi rồi!"
Vừa dứt lời, liền lắc người vọt tới sau lưng nam nhân, một tay nắm lấy phía sau cổ áo, một tay vung nắm đấm.
Lúc một quyền nện xuống, luồng không khí xung quanh dường như bị nứt.
Dụ Ứng Giản xoay người, bàn tay to duỗi ra, nắm chặt cổ tay của hắn, dùng sức kéo mạnh, hai con yêu khoảng cách gần nhau hơn.
Hắn híp mắt, ở bên tai Cảnh Dư thấp giọng: "Ngươi điên rồi! Muốn ở đây hấp dẫn nhiều yêu quái tới sao!"
Một thoáng dừng lại, "May mắn Bình Thành này chỉ là một thành phố hạng hai, này nếu là ở Bắc Kinh, hành động vừa rồi của ngươi, hấp dẫn ít nhất mười con đại yêu tới đây!"
Sắc mặt Cảnh Dư biến đổi, ý thức được cái gì, yêu lực nháy mắt tiêu tán.
Hắn căm giận ném tay Dụ Ứng Giản ra, trừng đôi mắt đỏ bừng, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, "Trừ bỏ ngươi còn có con yêu nào biết việc này không?"
"Trước mắt còn không có," Dụ Ứng Giản không chút để ý mà kéo kéo cổ áo bị vò nát, châm điếu thuốc, "Thế nhưng tương lai không ai biết được."
"Tốt hơn rồi." Tâm tình Cảnh Dư cuối cùng tốt hơn một chút, hắn trên dưới đánh giá hai mắt cáo già, cảnh cáo, "Chuyện của Tiểu yêu vương, chúng ta nhất định phải giấu thật kỹ!"
Mấy ngày nay hắn đều dính bên người bé con, nhìn bé con ca hát khiêu vũ, cùng nhau chơi trò chơi, thậm chí có khi còn có thể nhặt được cái chai mà bé con uống qua!
Thật sự quá hạnh phúc!
Ngay cả khi bị con cáo già này chen chân vào, thì cũng chỉ là thêm một đối thủ mà thôi.
Nhưng một khi tin tức lộ ra ngoài, hết thảy đại yêu!
Hết thảy!
Đều là người cạnh tranh của hắn!
Hắn chẳng qua chỉ là một con thỏ ăn cỏ, làm sao có thể tranh với bọn họ, đến lúc đó đừng nói Yêu Vương bổn vương, cho dù là một sợi tóc, hắn cũng sờ không được!
Dụ Ứng Giản nhàn nhạt cười: "Điều này còn chờ ngươi nói sao?"
Cảnh Dư hừ hừ: "Cũng là con cáo già nhà ngươi so với ta giảo hoạt hơn nhiều!"
Sau khi thương lượng với con cáo già xong, hắn thuận tiện đi vệ sinh, vừa rửa tay vừa không yên tâm mà nói, "Còn có, tuy rằng chi lực của Yêu Vương điện hạ đã thức tỉnh, nhưng dựa theo cổ huấn, bản thể của Yêu Vương một năm sau mới có thể biến hình.
Cho nên, ta cảnh cáo ngươi, trước khi điện hạ biến hình, ngàn vạn lần không thể để lộ thân phận dọa đến ngài ấy! Đã biết chưa!"
Dụ Ứng Giản ném tàn thuốc, chậm rì rì: "Cái này ta còn rõ ràng hơn so với ngươi."
Cảnh Dư trừng mắt: "Vậy ngươi còn làm càn như vậy!"
Thế nhưng để cho bé con viết vào lòng bàn tay hắn!
A phi!
Thứ gì a!
Hắn tới lâu như vậy, còn không có dám hy vọng xa vời vào đôi bàn tay tôn quý của bé con đâu, gia hỏa này, mới tới ngày đầu tiên đã làm càn như vậy!
Cảnh Dư càng nghĩ càng giận, "Ngươi lại đây."
Dụ Ứng Giản lười phản ứng đến hắn, chỉ xoay người liền đi, lại không nghĩ bị một cái nhéo đau điếng từ phía sau, lảo đảo lui lại mấy bước.
Một tia nước lạnh băng xối vào tay hắn.
Khuôn mặt ưu nhã của hắn thường ngày liền xuất hiện một tia rạn nứt: "Ngươi làm gì!"
"Hừ, cho ngươi rửa tay!"
Dụ Ứng Giản bất chấp thể diện, giận dữ nói: "Thao, ngươi mẹ nó dừng tay cho ta! Đây là lễ vật gặp mặt của điện hạ cho ta!!"
Khuôn mặt hắn gần như hỏng mất, đau lòng muốn rỉ máu.
Ngọa tào a a a!!
Điện hạ!!!
Là hắn vô năng, không giữ được độ ấm của tay điện hạ ô ô ô......
"Dừng tay! Cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi!"
Cảnh Dư hừ lạnh một tiếng, không chỉ không dừng tay, ngược lại tăng thêm lực độ......
Một bên xoa xoa thật mạnh, một bên suy nghĩ sâu xa.
Lão Dụ là con cáo già ngàn năm mà hắn ghét nhất, cũng không phải chủng loại của hắn là bản tính thuần lương, về sau nhất định phải nhìn chằm chằm vào con yêu này, không để cho hắn ta có tâm cơ gì được.
-
Mọi người trong phòng tập hiện đang trợn mắt há mồm.
Trên mặt mỗi người đều đang được viết rõ ràng —— tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vừa xảy chuyện gì vậy?
Nếu như nhớ không lầm, đầu tiên Dụ ảnh đế tiến vào tự xưng là người hướng dẫn, sau đó người hướng dẫn tiền nhiệm là Cảnh thiên vương vọt tới, đem Dụ ảnh đế oánh một trận, sau đó......
Đạo diễn kích động mà tuyên bố, Cảnh thiên vương cùng Dụ ảnh đế, đồng thời trở thành người hướng dẫn của kỳ này!
La Kiệt Linh ngây người hồi lâu, sau đó yên lặng móc di động ra, đem ảnh chụp màn hình lúc sáng xóa đi.
Tống Nghiên vẫn như cũ không theo được mạch não của hắn, "A, sao cậu xóa rồi!"
Buổi sáng còn không phải rất hưng phấn mà chụp lại làm kỷ niệm sao, nói đây chính là hot search gần nhất sao?
La Kiệt Linh liếc nhìn cậu một cái: "Thứ chúng ta muốn chính là hot search chân chính, tôi còn lưu lại cái này làm gì?"
Dụ ảnh đế a!
Cảnh thiên vương a!
Hai đại nhân vật này ra cửa mua đồ ăn cũng lên được hot search đó?
Lúc này, hai đại nhân vật vương bất kiến vương này, thế nhưng còn xuất hiện chung một chỗ của 《 Trại Tập Trung Idol 》!
Có thể không oanh động sao?
Ngẫm lại liền nhiệt huyết sôi trào a!
Càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào chính là, trò chơi liên kết vào buổi chiều, Dụ ảnh đế cùng Cảnh thiên vương song song đích thân tới hiện trường.
Trò chơi liên kết là một hạng mục vào mỗi cuối tuần, cũng là phân đoạn mà Tống Nghiên yêu thích nhất.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì sau trò chơi sẽ có một bữa tiệc lớn khen thưởng.
Hôm nay phần thưởng là một món lẩu thịnh soạn, quán quân có thể đơn độc chọn ba món riêng!
Tống Nghiên cảm giác đã thật lâu rồi mình không nếm được vị lẩu, vừa nhớ tới hương vị đó, nước miếng đã chảy ròng ròng.
La Kiệt Linh ở bên cạnh háo hức: "Ai, cậu chút nữa chọn......"
Hắn còn chưa nói xong, đôi mắt Tống Nghiên liền sáng lên: "Thịt bò! Xâu thịt dê! Còn một cái nữa để tôi suy nghĩ thêm a."
La Kiệt Linh: "......"
"Ai hỏi cậu chọn đồ ăn nào? Tôi hỏi ở đây là chọn đồng đội! Trò chơi thứ nhất ba người thành một đội, có hai ta ở đây rồi, chọn thêm một người sức lực mạnh mẽ nữa.
"Nga." Tống Nghiên không hứng thú lắm, "Chọn ai cũng được mà."
La Kiệt Linh lập tức không tán đồng: "Như vậy sao được? Chọn người rất quan trọng! Liên quan đến điểm số cuối cùng của mỗi người, hơn nữa lần này không giống nhau......"
Tống Nghiên nhìn hắn với vẻ mặt thần bí, cũng rất có hứng thú mà đem lỗ tai thò lại gần: "Như thế nào không giống nhau?"
La Kiệt Linh hạ giọng: "Tiết mục trước kia ratings thấp, xuất hiện trên màn ảnh ít hay nhiều đều không sao cả, nhưng lần này không giống nhau, tôi nghe nói hai người hướng dẫn sẽ cùng chơi với chung ta, ratings nhất định tăng vọt! Thêm một cái ống kính nữa là sẽ khác nhau rồi!"
Cuối cùng tổng kết thành một câu, "Cho nên, chúng ta phải chọn một người tạo thành nhóm lợi hại nhất, sẽ được chiếm sóng nhiều hơn."
Tống Nghiên rối rắm trong chốc lát, rốt cuộc nhỏ giọng: "Vậy cậu cùng tôi một đội là được."
La Kiệt Linh: "?"
Tống Nghiên ăn ngay nói thật nói: "Tôi cảm giác...... Tôi chính là cái người lợi hại nhất đó."
Không nói giỡn!
Từ sau khi hăng hái làm việc nghĩa kia, Tống Nghiên đã làm qua rất nhiều các thử nghiệm, các loại vận động nhảy cao nhảy xa kia, cậu đều siêu cấp lợi hại.
Còn có thể tay không bắt một con ruồi, một lần bắt một con, ký túc xá mấy ngày nay cũng không còn ruồi bọ đâu.
La Kiệt Linh yên lặng nhìn thân thể nhỏ bé của cậu: "......" Ha hả.
Một giờ sau, La Kiệt Linh liền ha hả không ra.
Tổng điểm của Tống Nghiên còn cao gấp đôi so với người đứng thứ hai, chậm rãi phun ra một chữ: "Mẹ kiếp."
Cảnh Dư cùng Dụ Ứng Giản toàn bộ hành trình đều mang nét cười trắc ẩn, cộng thêm một chút ngốc nghếch.
Dụ Ứng Giản: "Không tồi, chỉ đứng đó thở thôi cũng đáng yêu như vậy, cũng chỉ có Yêu Vương điện hạ mới có thể làm được."
Cảnh Dư: "A a a lần này bé con lấy được điểm tuyệt đối rồi! Quá tuyệt vời!"
Dụ Ứng Giản: "Điện hạ không hổ là điện hạ, có dũng có mưu!"
Cảnh Dư: "......"
Dụ Ứng Giản: "......"
Sau một phen tâng bốc này, sắc mặt hai người đã hòa hoãn rất nhiều, nhìn đối phương cũng không chướng mắt như trước nữa.
Tận dụng thời gian hai phút nghỉ ngơi, Dụ Ứng Giản chậm rì rì lấy di động ra, lặng lẽ ngưỡng mộ ảnh chụp trộm điện hạ của hắn.
Cảnh Dư vừa vặn nhìn qua, liền liếc mắt nhìn bức hình trong điện thoại.
Trong hình là thiếu niên nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, nghiêng mặt, mắt cười cong cong.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua những tán lá xanh thẩm, lười nhác đánh vào trên người ngài ấy, cấp lên làn da trắng sứ của thiếu niên một màu vàng nhạt.
Ngao ô, Yêu Vương bé con, thật sự là!
Quá tuyệt!!!
Dụ Ứng Giản chọc chọc vào kiệt tác của mình, đột ngột xuất hiện một bàn tay trước mặt hắn, cầm lấy cái điện thoại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Dư mất tự nhiên mà ho khan một tiếng: "Cái kia, thêm WeChat đi."
Dụ Ứng Giản không nói chuyện, đôi mắt híp lại, nhìn về phía hắn.
Cảnh Dư bị hắn nhìn đến khó chịu: "Cái bức ảnh mà ngươi mới vừa chụp đó, gửi, gửi cho ta!"
Dụ Ứng Giản lười phản ứng hắn: "Dựa vào cái gì muốn ta gửi cho ngươi?"
Cảnh Dư: "Không gửi đúng không. Ai nha, thật là tiếc, ở chỗ ta có rất nhiều bức ảnh độc nhất vô nhị vô cùng trân quý đây, cái này là lúc bé con tập nhảy, cái này là......"
Lời nói còn chưa nói xong, Dụ ảnh đế đã mỉm cười đưa điện thoại di động đưa tới, thân thiết: "Ngươi thêm ta, vẫn là ta thêm ngươi đi?"
Ngô đạo vừa lúc thấy một màn như vậy, nhanh chóng để cho nhiếp ảnh gia chụp lấy.
Ảnh đế cùng thiên vương ở trong chương trình của bọn họ trao đổi phương thức liên lạc a!!
Thật là một cảnh bùng nổ!
Đã trao đổi xong WeChat, Dụ ảnh đế cùng Cảnh thiên vương, tiến hành một đại hội ngắn giao lưu bức hình, ánh mắt giành cho nhau càng thân cận hơn một ít.
...... Dĩ nhiên lộ ra một cảm giác hữu hảo.
Ngay sau đó, một đạo thanh âm: "Quán quân của trò chơi liên kết ngày hôm này đã xuất hiện rồi, đó chính là, Tống Nghiên! Quán quân chờ lát nữa có thể được có thêm ba món ăn khác, còn có thể thả lỏng nghỉ ngơi trong nửa giờ!"
"Mặt khác, người chiến thắng trong trò chơi tiếp theo, có thể cùng quán quân nghỉ ngơi nửa giờ, mọi người nhiệt tình......"
Đây là...... Cơ hội được đơn độc ở chung với Yêu Vương bé con?
Chẳng những có thể hấp thu linh khí sung túc, còn có thể quang minh chính đại mà hút lấy nhãi con??
Thân mình lười nhác của Cảnh thiên vương lập tức căng thẳng, nét cười hờ hững trên mặt Dụ ảnh đế biến mất một chút, hai yêu quay đầu, trong lòng hiểu rõ không nói ra mà nhìn vào mắt đối phương.
Hai đại nhân vật mới vừa xây dựng quan hệ hữu nghị, hoàn toàn sụp đổ.
Trò chơi lần này rất đơn giản, là không được chớp mắt.
Tên như mặt chữ, khi trọng tài hô bắt đầu, người tham gia không được chớp mắt, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, đó là người chiến thắng.
Trong tình huống bình thường, khoảng chừng ba đến năm phút là trò chơi kết thúc, mà hôm nay......
Mọi người ở đây nhìn hai người trong sân thi đấu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Mười phút!
Suốt mười phút!!
Một người hai lần đoạt giải ảnh đế thực lực xuất sắc, một người là thiên vương đỉnh cấp chạm vào là bỏng tay.
Hai người kia, ở chỗ này chỉ vì nửa giờ nghỉ ngơi, không ai nhường ai mà trợn mắt trừng đối phương.
Trừng mắt ước chừng mười phút!
Mọi người rõ ràng nhìn thấy viền mắt của ảnh đế đã đỏ......
Đồng thời hốc mắt của thiên vương, khóe mắt còn chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt quật cường......