Đáng tiếc Mặc Sĩ Hiển vừa mới nảy sinh thắc mắc với tính cách của Trường Không Trác Ngọc, cũng không có thời gian để hắn ta phân tích, Trường Không Trác Ngọc liền cầm đoạn xương trong tay Lệ Tinh Luân, khí thế cả người liền thay đổi.
Trường Không Trác Ngọc khi cầm lấy kiếm khác hẳn bình thường, y hầu như không dùng công pháp gì, nhưng rõ ràng lại đặc biệt thuần thục. Một là trận pháp, hai là kiếm pháp. Mỗi khi sử dụng hai thứ này, y đều lộ ra bộ dạng khác.
Đầu tiên Trường Không Trác Ngọc dùng chân nguyên bảo vệ y và Lệ Tinh Luân, hai người cùng bay lên phía trên ngọn núi, Mặc Sĩ Hiển đi theo sau, không có lệnh bài chưởng môn hắn ta không thể ngược gió bay lên, nhưng chưa tới đỉnh núi trận gió này hắn vẫn cản được.
Chỉ thấy Trường Không Trác Ngọc chậm rãi vung xương thú, không khí xung quanh toàn bộ bị kiếm trong tay y di chuyển, linh khí trên ngọn núi bắt đầu tụ về hướng Trường Không Trác Ngọc.
Nhìn sư phụ múa kiếm, Lệ Tinh Luân nắm chặt hai tay.
Hắn đã là Nguyên Anh kỳ, còn tiếp nhận một phần truyền thừa của Nữ Oa ở Vụ Linh cốc, tầm nhìn của Lệ Tinh Luân cũng rộng hơn trước nhiều, hiện tại hắn đã có thể thấy hướng đi không bình thường của linh khí trời đất.
Sư phụ giống như một vật phát sáng hấp dẫn linh khí, khác với đạo gia câu thông thiên địa, cũng khác ma tu cưỡng chế cướp đoạt linh khí, sự tồn tại của bản thân Trường Không Trác Ngọc, là đã hấp dẫn linh khí, không cần câu thông cũng không cần cưỡng chế cướp đoạt, chỉ cần y muốn, linh khí sẽ bị hấp dẫn, tự động đi vào thân thể y.
Đây không phải là trình độ của tu giả…
Ngay lúc Lệ Tinh Luân trầm tư, Trường Không Trác Ngọc đã thoải mái dùng xương thú chém ra một lối đi trong không trung, trên ngọn núi xuất hiện một con đường đi tới Dao Trì, thông qua con đường thẳng tắp như thanh kiếm kia, có thể lờ mờ nhìn thấy bầu trời kia cùng tòa Thần cung lóng lánh ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Nhanh chóng lướt qua lối đi, trước khi trận gió lần nữa hội tụ, Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân rất nhanh đã bay vượt qua trận gió, Mặc Sĩ Hiển ở phía sau bọn họ hơi do dự nhưng cũng liền lập tức đi theo. Nhiệm vụ của hắn ta rõ ràng là tìm kiếm thần khí đã mất của Côn Lôn, nhưng mà… không nói được là vì sao, hắn ta không muốn rời khỏi Trường Không Trác Ngọc, vô cùng tự nhiên mà chọn đi theo lên.
Xung quanh Dao Trì hình như có trận pháp, cũng không phải là đột phá trận gió là có thể tiến vào. Bất quá trận pháp không có hiệu quả với Trường Không Trác Ngọc, xác thực mà nói, lúc y vừa tiếp xúc với trận pháp Dao Trì liền có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Loại cảm giác quen thuộc này và lúc vượt qua trận pháp của Vụ Linh Cốc đã có, nhưng khi đi tới Dao Trì thì lại càng mãnh liệt.
Không nói được cảm giác trong lòng là gì, Trường Không Trác Ngọc gần như là nhẹ nhàng vung tay lên, cổng lớn Dao Trì liền mở ra cho bọn họ.
“Đây là… Xảy ra chuyện gì?” Mặc Sĩ Hiển vừa theo sát lên kinh ngạc nói, “Trận pháp Dao Trì làm sao lại mở ra dễ như vậy.”
Trường Không Trác Ngọc đắc ý ngửa đầu nói: “Tất nhiên là bởi vì ta nhất định là người của Dao Trì, nói không chừng Dao Trì mới là môn phái của ta.”
Cảm giác mất mát khi bị Lệ Tinh Luân chỉ ra mình không phải là Doãn Trường Không hình như khôi phục được một chút, Lệ Tinh Luân ở phía sau Trường Không Trác Ngọc hơi thở phào, tuy rằng hắn rất hy vọng sư phụ nhào vào lòng mình khóc, nhưng hắn thích nhất vẫn là bộ dáng đắc ý dào dạt của sư phụ.
Bất quá…
“Mặc Sĩ đạo hữu vì sao phải theo lên?” Sắc mặt Lệ Tinh Luân cũng không tốt lắm, “Ngươi hẳn là phải nên nhanh chóng tìm thần khí Côn Lôn bị mất mới đúng chứ? Không phải nói ngươi sống trong thần trận hơn mười năm, trong chân nguyên có khí tức mỏng manh của thần khí, cho nên là người tìm thần khí tốt nhất sao? Thời gian không chờ đợi ai, kiếp nạn nhân gian không biết chừng nào sẽ ập tới, ta và sư phụ còn phải luôn giành giật từng giây từng phút mà hết sức ngăn cản kiếp nạn đây.”
“Này…” Mặc Sĩ Hiền không nói được là vì sao, chính là bản năng khiến hắn ta theo lên, hắn ta há miệng, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
Lúc này một thanh âm nữ tử trẻ tuổi đúng lúc giải vây cho Mặc Sĩ Hiển: “Mặc Sĩ Hiển cũng không làm gì sai, mời chư vị khách quý vào điện.”
“Là ai?” Lệ Tinh Luân cảnh giác nói.
“Thanh Điểu của Dao Trì, thị nữ thân cận của Tây Vương Mẫu, cũng là chủ nhân hiện tại của Dao Trì.” Mặc Sĩ Hiển nói.
Hắn ta đi theo sư phụ đi tới Dao Trì, đối với thanh âm này cũng xem như quen thuộc.
Trường Không Trác Ngọc: “…”
Dao Trì đã có chủ, vậy y cũng không phải là người của Dao Trì sao?
“Sư phụ,” thấy Trường Không Trác Ngọc lại lộ ra vẻ mặt như muốn khóc, Lệ Tinh Luân vội vàng bước lên an ủi, “Trận pháp của Dao Trì thần cung quen thuộc với ngươi như vậy, ngươi và Tây Vương Mẫu nhất định có quan hệ, chúng ta đi vào trước rồi nói.”
Thân phận của sư phụ đã bị vạch trần từng cái một, hiện tại nếu mất thêm một thân phận, chỉ sợ sư phụ sẽ không nhịn được mà trực tiếp khóc ở đây. Nếu là lén lúc khóc dù rằng Lệ Tinh Luân sẽ đau lòng nhưng cũng vui vẻ, nhưng nếu ở trước mặt Mặc Sĩ Hiển lộ ra vẻ mặt không tiền đồ, Lệ Tinh Luân sẽ không chấp nhận.
Dưới sự an ủi của Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc kiên cường nén nước mắt, cổng lớn trước mặt bọn họ còn xuất hiện một lối đi cầu vồng, giống như là lối đi tạo nên cho bọn họ.
“Mặc Sĩ Hiển, trước kia ngươi đến Dao Trì, cũng được hưởng đãi ngộ như vậy sao?” Lệ Tinh Luân tương đối cẩn thận, trước khi đi vào cổng hỏi.
Mặc Sĩ Hiển lắc đầu: “Sư phụ là dùng lệnh bài chưởng môn tới, lệnh bài chưởng môn sẽ mở ra một lối đi đặc biệt, từ trong trận gió đi thẳng vào bên trong Dao Trì, trực tiếp chém trận gió phá trận pháp đi vào thì là lần đầu tiên. Nhưng ánh sáng bảy màu là thần quan đặc biệt của dao trì, hẳn là không có vấn đề.”
“Vậy đi vào trước đi.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Cho dù là có bẫy rập gì, có vi sư ở đây.”
Trên người y tản ra một loại tự tin mạnh mẽ, đây là tin tưởng vào thực lực bản thân, người như vậy tuyệt đối không thể là người sống vô danh ở Tu Chân giới, trước đây Trường Không Trác Ngọc tự tin khó hiểu cho rằng mình là đại nhân vật, hơn nữa còn rất tự tin.
Nhưng là, thân phận nào mình ôm vào người cũng toàn là do cá nhân y thích…
Có sư phụ cam đoan Lệ Tinh Luân vẫn thật cẩn thận, hắn theo sát sau Trường Không Trác Ngọc, ba người bước trên lối đi cầu vồng. Mà trong khoảnh khắc vừa bước lên con đường, tâm Lệ Tinh Luân liền tĩnh lại, hắn từng tiếp xúc hơn một lần phương pháp dùng thần lực, trong nháy mắt bước lên hắn liền rõ ràng, ánh sáng bảy màu này là thần quang.
Mà sức mạnh tràn ngập bên trong Dao Trì, cũng là thần lực.
Trong linh khí của Vụ Linh Cốc chỉ có một chút thần lực liền làm cho yêu tộc có được vô số chỗ tốt, mà linh tu sống bên trong Dao Trì, đắm chìm bên trong thần quang thì có thể mạnh tới mức nào.
Ban đầu Lệ Tinh Luân cho rằng Trường Không Trác Ngọc là cổ thần ngủ say trong Đoạn Hồn Cốc, nhưng sau khi đi vào Dao Trì, suy nghĩ của hắn liền thay đổi. Đắm mình trong thần lực, lại có thêm một vị tu thần cũng không phải là chuyện không thể, nói không chừng sư phụ thật sự là đi ra từ Dao Trì.
Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đến bây giờ cũng chỉ là suy đoán, không thể suy đoán bừa bãi.
Ở cuối ánh sáng là một nữ tử mặc thanh y, nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng ở chỗ hai tay đều không phải là cánh tay, mà là một đôi cánh màu xanh.
“Ngươi là… Thanh Điểu?” Trường Không Trác Ngọc đứng lại, nhìn nữ tử thanh y này, trong mắt đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy, Tinh Quân.” Thanh Điểu nhẹ giọng đáp.
“Ngươi gọi ta… là gì?”
“Tinh Quân, lúc kiếp nạn nhân gian xuất hiện, sẽ có một vị Tinh Quân lịch kiếp* xuất hiện, dẫn dắt Tu Chân giới vượt qua kiếp nạn. Dao Trì chờ Tinh Quân đã lâu, mời.” Thanh Điểu vươn đôi cánh dẫn đường cho ba người.
*Đã chú thích ở chương 2
Lệ Tinh Luân đi đến bên cạnh Trường Không Trác Ngọc, áp chế bất an trong lòng, nắm chặt tay sư phụ nói: “Xem ra đến Dao Trì là đúng, chúng ta rốt cuộc đã biết sư phụ có thân phận gì.”
“Ừm…” Đối với chuyện nhận thân phận luôn luôn vô cùng nhanh chóng và tự tin, lúc này Trường Không Trác Ngọc lại có vẻ hơi do dự.
Rõ ràng mỗi lần sư phụ phát hiện cái gì thuộc về thân phận của mình đều rất tích cực, hiện tại ngay cả nửa bước chân cũng thật khó khăn, Lệ Tinh Luân nhìn về phía Thanh Điểu, trong lòng dâng lên hoài nghi.
“Không cần dùng ánh mắt này nhìn ta,” Vẻ mặt Thanh Điểu bình tĩnh như trước, nàng đã sống rất nhiều năm, phần lớn chuyện trên thế gian đều không thể làm nàng có cảm xúc: “Tinh Quân chỉ còn cách vận mệnh thật sự của mình một bước mà thôi, đây là chuyện thường tình của con người.”
Thanh âm linh hoạt kỳ ảo lại bình tĩnh, giống như đang chỉ ra sự yếu đuối trong lòng Trường Không Trác Ngọc.
“Sư phụ ta không phải là người như vậy,” Lệ Tinh Luân kiên định nắm chặt tay sư phụ nói, “Trường Không Trác Ngọc chính nghĩa hơn so với bất kỳ ai, dũng cảm hơn bất kỳ ai, quan tâm đến người thế gian này hơn bất kỳ ai. Trước đây y không biết được thân phận của mình vẫn tận tâm tận lực bôn ba vì để ngăn cản kiếp nạn, dám xông vào bất kỳ nơi nào nguy hiểm trên thế giới này, y tuyệt đối không phải là người sợ hãi vận mệnh.”
“Đồ nhi…” Trường Không Trác Ngọc nhìn Lệ Tinh Luân, bất an lần đầu tiên dâng lên trong lòng dần dần biến mất.
“Cho dù là ai cũng sẽ sợ hãi tiếp thu vận mệnh của mình, bởi vì không ai có thể lựa chọn được vận mệnh của mình, tôn thượng cũng vậy, đọa thiên giả.”
*LTL không phải thần trên trời bị đày xuống nha.
“Ngươi… gọi ta là gì?” cánh tay Lệ Tinh Luân hơi run rẩy.
“Từ sâu trong lòng ngươi hẳn đã sớm biết mình là người như thế nào, nhưng chỉ là vẫn không nhìn thẳng vào thôi.” Trong thanh âm linh hoạt kỳ ảo của Thanh Điểu mang theo một tia lạnh lùng, “Trước đó ta đã nói qua, cho dù là ai cũng sẽ sợ hãi trước vận mệnh của mình, đây không phải là lỗi của các ngươi, chỉ là do nội tâm yếu đuối của con người mà thôi.”
“Đọa thiên giả…” Mặc Sĩ Hiển hỏi, “Thanh Điểu tiên tử, ý của ngài hắn chính là người phá hủy thế giới này sao?”
“Ta chưa từng nói như vậy,” Thanh Điểu trả lời, “Vạn sự vạn vật đã được định sẵn từ lúc ban đầu, không thể nói rõ ràng bằng dăm ba câu được, các ngươi cứ đi theo ta, ta mang các ngươi đi gặp một người trước.”
Ba người nửa tin nửa ngờ với lời Thanh Điểu nói, nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác, Dao Trì và nhân gian khác nhau, nơi này tựa hồ còn ẩn chứa rất nhiều bí mật thời thượng cổ. Mà Thanh Điểu cũng khác với người bình thường, cho dù là Bát vĩ hồ hay là yêu linh, bọn họ đều có suy nghĩ của mình, mà Thanh Điểu giống như một cái… ngọc giản, mỗi một câu nàng nói đều không mang nửa phần tình cảm.
“Mặc Sĩ Hiển, Thanh Điểu trước đây ngươi nhìn thấy cũng là thế này phải không?” Lệ Tinh Luân truyền âm nói với Mặc Sĩ Hiển, vừa nói vừa cảnh giác nhìn Thanh Điểu.
“Không khác lắm,” Mặc Sĩ Hiển nói, “Thanh Điểu từ thời kỳ hồng hoang luôn ở trong Dao Trì, bảo vệ truyền thừa Tây Vương Mẫu để lại. Nàng gặp qua quá nhiều tình cảm gút mắt của người trên thế gian, qua thời gian mấy ngàn vạn năm, Thanh Điểu đã đánh mất tình cảm. Hơn nữa, vốn dĩ nàng cũng không phải là nhân loại, mà là linh tu có quan hệ thân cận nhất với thần tộc, nàng đã từng nói ‘Tình cảm của nhân loại đối với con đường tu đạo là trở ngại, tu chân lại tu tâm, tất cả tình cảm đều nằm ở tâm ma, tu giả khư khư giữ lấy tình cảm không thể nào tìm được con đường chân chính’.”
“Như vậy…” Lệ Tinh Luân lẩm bẩm nói.
Nếu nói Thanh Điểu là linh tu, chi bằng nói là một thần khí được truyền thừa từ thời hồng hoang… Không đúng, thần khí nếu có linh tính cũng sẽ có tình cảm, có tính cách của riêng mình, Thanh Điểu càng giống như là một món đồ, không có một chút tình cảm gì trong đó.
Ngàn vạn năm sống trong Dao Trì là như vậy sao?
Lệ Tinh Luân âm thầm dùng ngón tay tóm tắt tình huống của Thanh Điểu nói cho sư phụ, mà bộ dáng Trường Không Trác Ngọc hình như không quá tự nhiên, y luôn tràn đầy tinh thần, lúc này sau khi nghe được mình là Tinh Quân lịch kiếp, vậy mà lại không có vẻ mặt rất sung sướng, lúc này đây y như đang khép kín mình, Lệ Tinh Luân luôn luôn hiểu y thế nhưng lại không cách nào nhìn ra được Trường Không Trác Ngọc đang suy nghĩ gì.
Ban đầu khi gặp nhau sư phụ cũng mặt không đổi sắc, bất quá khi đó dù y mặt không đổi sắc nhưng cũng có thể thần kỳ lộ ra chút cảm xúc, nhưng bây giờ… Trường Không Trác Ngọc thật sự là cảm xúc gì cũng không thể hiện ra.
Dù sao Thanh Điểu cũng không có chút tình cảm, như vậy đối với bọn họ cũng không có xúc động gì quá lớn, Lệ Tinh Luân trực tiếp mở miệng nói: “Sư phụ, ta cho rằng sư phụ có tâm tình muốn cứu vớt nhân gian, không phải bởi vì sư phụ là Tinh Quân lịch kiếp gì, mà sư phụ vốn dĩ chính là người như vậy, cho dù không có ai hoặc vận mệnh giao nhiệm vụ cho ngươi, sư phụ cũng sẽ làm như vậy.”
Liên hợp toàn bộ Tu Chân giới cùng hành động, kỳ thật bất quá là hành trình sư phụ muốn tìm được thân phận của mình thôi, Lệ Tinh Luân không phân rõ mục đích nào mới là tiện tay.
“Hơn nữa, tuy rằng ta không biết mấy chữ “đọa thiên giả” này là có ý gì, nhưng nếu là chuyện bất lợi với nhân gian, ta sẽ không làm.” Lệ Tinh Luân kiên định nói.
Thanh Điểu nghe hắn nói, lông mi nhúc nhích hai cái, nhưng không nói gì thêm, mà là tiếp tục dắt ba người vào Dao Trì.
Dao Trì thần cung tuy rằng là đám mây, nhưng kỳ thật là lợi dụng toàn bộ tinh lực của ngọn núi để bay lên bầu trời. Trận gió ngoại trừ có tác dụng bảo vệ bên ngoài thần cung, cũng là căn cơ* của Dao Trì, Dao Trì lợi dụng sức mạnh của cơn gió mới có thể tồn tại ở trên trời, thiên cung đã từng ở phía trên ba mươi ba tầng trời cũng là như thế.
*Nền móng
Sau khi bọn họ vượt qua cơn gió và mở trận pháp, trực tiếp đến thần cung, thần cung nằm ở trên đỉnh Dao Trì, lúc này Thanh Điểu mang theo bọn họ rời khỏi thần cung đi xuống phía dưới, nhưng càng đi xuống phía dưới, lại càng khó khăn, ban đầu chỉ cần đi bộ là có thể đi theo, nhưng càng về sau, phải vận chuyển chân nguyên mới có thể miễn cưỡng đi xuống.
“Cứ đi xuống như vậy, chỉ trong một lát có thể chúng ta phải dùng tới pháp khí.” Mặc Sĩ Hiển khó khăn đi tới, “Trước đây ta tới Dao Trì vẫn luôn ở trong thần cung, chưa bao giờ ra khỏi cung, không biết thì ra ngọn núi này là như vậy, làm sao lại có ngọn núi càng đi xuống càng khó như vậy.”
“Bởi vì trận gió ảnh hưởng,” Thanh Điểu trả lời, “Trận gió thổi lên, thời kỳ cổ hoang, lúc còn ba mươi ba tầng trời, càng lên cao cơn gió càng mạnh, mà ở phía trên thiên cung, phàm là tội nhân đều sẽ bị đánh vào bên trong vân lao*, nơi đó gần với trận gió trên ba mươi ba tầng trời, người có thần lực không đủ ở bên cạnh đó sẽ bị giằng xé đau đớn.”
*Nhà tù mà trong đám mây.
“Thì ra là thế.” Mặc Sĩ Hiển nói, “Nhân giới hiện tại, thật sự là khó tưởng tượng ra được tình huống đó.”
Từ khi thời kỳ cổ hoang tách ra làm tam giới lục đạo, thế giới cổ hoang làm nền tảng cho nhân giới, kém xa thế giới cổ hoang nhiều lắm.
“Bởi vì sau trận thần chiến thời cổ hoang nhiều năm, sau đó, nền móng của thế giới liền trở nên vô cùng yếu ớt, không thể tiếp tục chống đỡ trận gió của ba mươi ba tầng trời. Vị trí duy nhất trên nhân giới có thể chống đỡ được trận gió này, chỉ có núi Côn Lôn nằm ngay trung tâm của Trung Nguyên, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ cơn gió, Dao Trì nằm gần Côn Lôn cũng là vì nguyên nhân này.” Thanh Điêu vươn đôi cánh, Lệ Tinh Luân lập tức cảm thấy trận gió yếu đi nhiều.
“Nhưng mà, trận gió này cũng không chống đỡ được bao lâu.” Thanh âm của Thanh Điểu thay đổi, “Nếu không phải có người hao hết tâm lực cố gắng chống đỡ thần trận Côn Lôn, Dao Trì đã sớm rơi xuống. Trận gió trên ba mươi ba tầng trời cũng không chỉ là chống đỡ Dao Trì thần cung, thần cung là phong ấn cuối cùng của lối vào Ma giới, Sau khi Dao Trì rơi xuống, không trung sẽ bị Ma giới cắn nuốt. Ba cái phong ấn của nhân gian sụp đổ một cái, sự ổn định của nhân giới cũng sẽ không chống đỡ nổi, hai cái phong ấn của Thục Sơn và Nga Mi cũng sẽ đồng thời bị mở ra.”
“Ý của ngài là, nếu sửa lại Côn Lôn thần trận, củng cố phong ấn, kiếp nạn nhân gian liền có thể bị ngăn cản?” Mặc Sĩ Hiển nói.
“Không phải,” Thanh âm bình tĩnh của Thanh Điểu truyền vào trong tai mỗi người, “Nền móng của thế giới này căn bản không thể chống đỡ trận gió của ba mươi ba tầng trời, thần trận tồn tại lại không ngừng lấy nguyên lực của thế giới, tiếp tục như vậy sớm muộn gì linh khí của thế giới cũng sẽ ít đi, đây mới thực sự là kiếp nạn nhân gian.”
“Nhưng thần trận là cổ thần năm đó để lại!” Mặc Sĩ Hiển nói, “Năm đó khi cổ thần để thần trận lại, thật không ngờ tới sẽ rút cạn linh khí nhân gian sao?”
“Dựa theo kế hoạch của cổ thần, Ma giới hẳn là ở dưới phong ấn của thần trận ngày càng suy yếu, sau khi ma khí tiêu hao gần như không còn, thần trận hoàn thành sứ mệnh liền tự động biến mất. Ngàn vạn năm sau, ma giới hẳn là phải biến mất. Nhưng mà… nuôi dưỡng ma vật của ma giới, là cảm xúc tiêu cực của thế gian này, là của chính nhân loại. Ma khí càng lúc càng mãnh liệt, thần trận vì để chống lại ma giới không thể không lấy nguyên khí của nhân gian, mới có thể trở thành như hiện nay. Có người phát hiện ra chuyện này, đập nồi dìm thuyền* phá hủy thần trận Côn Lôn trước, không để linh khí thế gian bị khô cạn, cũng vì muốn hoàn toàn hủy diệt Ma giới.”
*Quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập hết nồi niêu để binh sĩ thấy không còn đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
“Vậy người ngài vừa nói là…” Trong lòng Mặc Sĩ Hiển đã có suy đoán, hắn ta nhìn không được nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc vẫn luôn cúi đầu trầm tư, thật sự không phải là người này sao? Vậy cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng này là thế nào?
“Tới rồi.” Chân núi, nơi gần với trận gió nhất, Thanh Điểu ngừng lại.
Ba người xuống phía dưới nhìn lại, ngạc nhiện phát hiện giữa ngọn núi và cơn gió, có một trận pháp thật lớn, bên ngoài trận pháp hình tròn có chín cột trụ, trên cột trụ có hoa văn khác nhau, có kiếm có Chúc Long còn có thánh thú, hiển nhiên là ứng với chín đại thần khí. Mà giữa trận pháp là một người đang khoanh chân ngồi, người nọ một thân đạo bào màu tím, trên mặt mày tràn đầy chính khí, là trung tâm của toàn bộ trận pháp, trận pháp khổng lồ này hoàn toàn dựa vào sức mạnh của người nọ chống đỡ.
“Sư phụ…” Mặc Sĩ Hiển trên không trung nặng nề quỳ xuống, “Thì ra… người vẫn luôn ở đây.”
“Doãn Trường Không…” Lệ Tinh Luân nhìn người trong trận pháp, người này không có dung nhan nghịch thiên như Trường Không Trác Ngọc, thậm chí có chút bình thường, nhưng hắn vẫn làm người khác cảm thấy cao lớn lại ấm áp, giống như toàn bộ núi Côn Lôn, chống đỡ toàn bộ thế giới.
“Sau khi thần trận Côn Lôn bị phá rồi đánh mất thần khí, Côn Lôn liền không thể tiếp tục chống đỡ trận gió.” Thanh Điểu tiếp tục nói, “Lúc Dao Trì sắp rơi xuống, Doãn chưởng môn cầm lệnh bài chưởng môn trong tay, mở ra trận pháp năm đó Tây Vương Mẫu khắc vào chân núi. Cổ thần đã từng suy nghĩ tới tình huống thần trận bị phá, cũng để lại phương pháp để giải quyết. Thục Sơn thần trận là nơi không chống đỡ nổi đầu tiên, từ một ngàn năm trước đã bị phá hủy. Là có người không biết sợ dấn thân vào Ma giới, lần nữa bảo hộ phong ấn hơn ngàn năm.”
“Huyết Thiên Kiếp…”
Hai thân phận này là thân phận Trường Không Trác Ngọc thích nhất, từ trước tới nay vì phong ấn lối vào ma giới mà tiêu hao hết tâm lực.
“Ngươi nói có người đập nồi dìm thuyền phá hủy thần trận Côn Lôn trước khi thế giới cạn linh khí… Nói cách khác, đây không phải là Ma giới xâm lấn. Như vậy xem ra, người phá hỏng thần trận Côn Lôn, hẳn chính là Doãn Trường Không phải không?” Lệ Tinh Luân nhìn thân ảnh bên trong trận pháp hỏi. Hắn nắm chặt tay Trường Không Trác Ngọc, hôm nay sư phụ khác với ngày thường, từ sau khi đi vào Dao Trì, sư phụ vẫn luôn im lặng, giống như khép kín nội tâm không để ai nhìn ra suy nghĩ của y. Lệ Tinh Luân vô cùng lo lắng, nhưng hắn tin tưởng sư phụ nhất định có thể dựa vào sức lực của mình mà thoát ra, chuyện hắn có thể làm, chính là tin tưởng sư phụ và luôn làm bạn bên cạnh y.
Thanh Điểu mở ra đôi cánh, nhẹ giọng nói: “Sau khi Doãn chưởng môn tới đây, ta xem qua tàn quyển thiên thư*, đó là sách thượng cổ ghi lại vận mệnh thế giới, tuy rằng chỉ còn lại chút tàn quyển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút nội dung. Bên trên ghi lại, lịch kiếp Tinh Quân sẽ cứu vớt nhân gian khỏi kiếp nạn, đọa thiên giả sẽ ngăn cảm lịch kiếp Tinh Quân cứu vớt thế giới. Cho nên ta dùng cổ pháp luyện chế vài con rối ma tu, ra lệnh bọn họ giết sạch đọa thiên giả còn chưa trưởng thành, đáng tiếc thất bại.”
*Thiên thư không còn nguyên vẹn, chỉ còn sót lại một chút.
Tay Lệ Tinh Luân hơi run lên, hắn áp chế tức giận trong lòng mình, nói với Thanh Điểu: “Ta nhớ rõ Thanh Điểu đại nhân ngài trước đó gọi ta là đọa thiên giả?”
“Đúng vậy,” người nàng từng muốn giết chết đang đứng trước mặt, Thanh Điểu vẫn bình tĩnh như trước, “Thiên thư đã ghi lại sự tồn tại của đọa thiên giả, ta cũng không biết hắn là ai, chỉ biết đọa thiên giả nắm giữ thần khí nghịch thiên Thời Không Luân, Thời Không Luân quá mức cường đại, vốn không nên tồn tại trên đời này, nó có thể thay đổi tất cả những chuyện đã từng xảy ra. Tuy rằng ta không biết đọa thiên giả là ai, nhưng chỉ cần ta giết toàn bộ những người có thể sử dụng Thời Không Luân là được rồi. Nhưng, xem ra vẫn là để thoát một người.”
Thanh Điểu vươn đôi cánh, áp lực nặng nề đáng sợ đặt lên người Lệ Tinh Luân, tiếp tục dùng sức mạnh linh tu thần cấp khiến Lệ Tinh Luân ngay cả ngẩng đầu căm tức lên nhìn nàng cũng không được, hắn chỉ có thể ở dưới áp lực khổng lồ khó khăn mở miệng nói: “Vậy ngươi vì sao phải bắt đường tỷ muội của ta!”
“Lo lắng có cá lọt lưới, để lại máu hữu dụng có thể tìm được người có cùng huyết mạch. Nhân giới luôn rất kỳ lạ, cho dù làm thế nào, cũng có thể tìm được người cùng huyết mạch ở bên ngoài. Ta dùng máu của người thân Lệ gia cũng tìm được vài người, bất quá cuối cùng vẫn để sót ngươi.” Thanh Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh, tia gió sắc bén như đao xẹt qua mặt Lệ Tinh Luân, nhưng vết máu kia rất nhanh biến mất, “Đây là sức mạnh của huyết tu, ngàn vạn năm qua, Tu Chân giới xuất hiện không ít bí pháp tu luyện, rất nhiều cái Dao Trì cũng không ghi chép lại. Nhưng ngươi đã đứng trước mặt ta, cứ vậy trực tiếp tiêu diệt ngươi là được, tuy rằng muốn hoàn toàn giết được huyết tu thật khó, nhưng chỉ cần triệt để phá hủy không chừa lại chút tàn hồn nào là được.”
Hai cánh Thanh Điểu ánh lên bảy sắc cầu vồng, ánh sáng này rất nhanh bao trùm lên người Lệ Tinh Luân, Mặc Sĩ Hiển thấy thế lập tức nói: “Cho dù hắn là người khống chế Thời Không Luân cũng không thể là đọa thiên giả, hắn vẫn luôn đi theo Trường Không tiền bối muốn cứu vớt nhân gian khỏi kiếp nạn!”
“Thiên thư ghi lại sẽ không sai,” Thanh Điểu thản nhiên nói, “Cho dù sai, ngoại trừ lịch kiếp Tinh Quân, một vài người sống hay chết cũng sẽ không ảnh hưởng tới đại cục. Thay vì mạo hiểm để hắn còn sống, không bằng cứ vậy mà giết hắn, cho dù giết nhầm cũng không có vấn đề gì.” [quả nhiên vị Thanh Điểu này là một cỗ máy, cứng nhắc, nếu không phải tại bả đi giết cả nhà LTL, có khi chẳng có cái gọi là đọa thiên giả, haiz]
Thanh Điểu không có tình cảm, trong quá trình chờ đợi lâu dài, tình cảm của nàng theo thời gian đã bị mài mòn gần như không còn. Nàng ở phía trên Côn Lôn, trong Dao Trì thần cung chăm chú nhìn nhân giới hưng suy* qua hàng ngàn hàng vạn năm, trong mắt nàng đã sớm không còn định nghĩa sống chết. Trừ phi là kiếp nạn hủy diệt thế giới như thế này, trong lòng nàng sinh mệnh biến mất cũng không có ý nghĩa gì.
*Hưng thịnh rồi suy vong
Lệ Tinh Luân cứ như vậy bị nhốt bên trong nhà giam thần lực của ánh sáng, hắn hận Thanh Điểu hủy diệt gia tộc mình, nhưng bởi vì thực lực quá yếu nên không có cách phản kháng. Cho dù thi triển Trảm Huyết thuật, cho dù học được phương pháp sử dụng thần lực, ở trước mặt thần lực khổng lồ, hắn vẫn không có cơ hội phản kháng.
Ngay khi quả cầu ánh sáng bảy màu của Thanh Điểu càng lúc càng nhỏ, muốn tiêu diệt Lệ Tinh Luân, một tia sáng hiện lên, quả cầu vỡ tan, Trường Không Trác Ngọc ôm cổ Lệ Tinh Luân, nói với Thanh Điểu: “Đây chính là đồ đệ ta vất vả lắm mới thu được, ai cho phép ngươi khi dễ đồ đệ trước mặt ta!”
“Sư phụ…” Bởi vì vấn đề chiều cao, Trường Không Trác Ngọc rõ ràng là đang ôm Lệ Tinh Luân, thoạt nhìn lại giống như nhào vào lòng hắn, Lệ Tinh Luân vô thức thuận tay ôm chặt Trường Không Trác Ngọc, “Ta sẽ không làm tổn thương nhân giới này.”
“Tất nhiên rồi!” Trường Không Trác Ngọc kiên định nói, “Ta dạy dỗ đồ đệ, làm sao có thể làm ra chuyện không có tính người như vậy. Thiên thư rốt cuộc viết như thế nào, có phải ngươi nghĩ sai rồi không? Hơn nữa… Thanh Điểu chính là kẻ thù của ngươi?”
“Ừ.” Lệ Tinh Luân nặng nề lên tiếng.
Hắn đã không còn là thiếu niên đáng thương ở Đoạn Hồn Cốc vừa mới trải qua thảm án diệt môn năm đó, cho dù biết Thanh Điểu chính là đầu sỏ gây tội với gia tộc hắn, nhưng cũng không xúc động mà bước lên. Cho dù Thanh Điểu giết đúng hay giết sai, cho dù thực lực của hắn có thể chiến thắng được Thanh Điểu hay không, hiện tại không phải là lúc để so đo thù hận cá nhân. Quan trong nhất vẫn là kiếp nạn nhân gian, trước đó, thù hận cá nhân… nhất định phải nhẫn nại.
Nhẫn nại là đau khổ như thế, thù hận làm người khác điên cuồng như thế, ngay cả như vậy, hắn vẫn nhịn xuống được.
Chỉ cần sư phụ còn ở bên cạnh hắn.
Cho dù là đối với chuyện thảm án diệt môn của Lệ Tinh Luân, hay là Trường Không Trác Ngọc đang ngăn cản mình, vẻ mặt của Thanh Điểu vẫn không thay đổi chút nào, giống như chính nàng ta từng nói, nàng thật sự không có tình cảm, cho dù Lệ Tinh Luân thù hận, hay là Trường Không Trác Ngọc bảo vệ cũng không thể làm ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc của Thanh Điểu.
Thấy nàng không còn tấn công Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc đứng phía trước bảo vệ chặt chẽ đồ đệ, nói với Thanh Điểu: “Từ khi ta tỉnh lại liền chưa từng gặp được địch thủ, nghe nói ngươi là linh tu gần với thần nhất, ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là ngươi hay ta ai lợi hại hơn!”
Thấy Trường Không Trác Ngọc muốn ra tay, Thanh Điểu thu cánh lại, nàng lắc đầu nói: “Ta không đánh lại ngươi.”
Sức mạnh của Thanh Điểu đã đáng sợ như thế, nhưng nàng ngay cả đánh cũng không đánh liền thừa nhận mình không đánh lại Trường Không Trác Ngọc… Đến tột cùng là người như thế nào?
Kết hợp với chuyện Thanh Điểu đã nói, lúc này Lệ Tinh Luân đã lờ mờ đoán được thân phận của Trường Không Trác Ngọc, nhưng mà… hắn hoàn toàn không thể tin nổi, nếu thân phận thật sự của sư phụ giống như suy đoán của hắn…
Mặc Sĩ Hiển nhìn thấy sư phụ đang khổ sở chống đỡ trong trận pháp, Lệ Tinh Luân giằng co với Thanh Điểu, còn có Trường Không Trác Ngọc càng lúc càng khiến hắn ta cảm thấy quen thuộc, hắn ta không biết nên đứng ở đâu mới tốt, chỉ có thể nói với Thanh Điểu: “Thần khí Côn Lôn đâu? Nếu sư phụ phá hủy thần trận, vậy thần khí ở trong tay người phải không?”
Thanh Điểu lẳng lạng nhìn Mặc Sĩ Hiển nói: “Ta vốn định sau khi Doãn chưởng môn đi vào trận pháp liền lập tức thông báo cho Côn Lôn phái chuyện này, để nhân giới chuẩn bị trước, trước khi Doãn chưởng môn không thể chống đỡ được nữa, tìm được biện pháp chống đỡ kiếp nạn. Nhưng hắn cản ta, hắn nói mình sẽ tận lực kiên trì, hy vọng ta yên tĩnh ở một bên nhìn. Hắn nói, cho dù không có ai thông báo, lịch kiếp Tinh Quân cũng sẽ tự tìm được biện pháp hóa giải kiếp nạn, còn nỗ lực làm điều đó. Doãn chưởng môn điều khiển trận gió và Dao Trì thần cung, hắn dùng trận pháp cản trở lối đi giữa Dao Trì và Côn Lôn, để ta không thể đi ra ngoài, chỉ có thể nhân cơ hội tạo ra vài con rối ma tu mà thôi, nếu không cũng sẽ không để đọa thiên giả chạy thoát. Doãn chưởng môn cho rằng, lịch kiếp Tinh Quân sẽ có một ngày tự mình bước vào Dao Trì, trước đó, hắn hy vọng Tinh Quân có được tự do, dùng ánh mắt của mình nhìn thế giới này, dù sao trải qua ngàn vạn năm, lịch kiếp Tinh Quân vẫn luôn ở trên núi Côn Lôn, chưa từng rời khỏi một bước.”
Lệ Tinh Luân dần dần nghiêm túc, hắn tựa hồ hiểu ra được sự tồn tại của đọa thiên giả, nếu quá thật như hắn suy đoán, vậy nhất hắn nhất định sẽ dùng hết sức ngăn cản Tinh Quân cứu vớt nhân gian. Thanh Điểu nói không sai, tàn quyển thiên thư chưa từng nhìn thấy kia cũng nói không sai.
“Ý của ngươi là nói…” Mặc Sĩ Hiển không thể tin nổi mà nhìn Trường Không Trác Ngọc, cảm giác quen thuộc trong lòng càng lúc càng lớn.
Năm đó khi hắn ta rơi từ trên trời xuống, một sức mạnh ấm áp cường đại nâng hắn ta lên, để hắn ta yên ổn rơi trên mặt đất. Trong Côn Lôn thần trận mười năm, khi hắn ta đói bụng khóc không ngừng, liền có hoa quả và thực vật đưa tới trước mặt hắn ta, sau này nghe sư phụ nói, mấy năm qua nhà bếp của ngoại môn đệ tử* luôn mất thực vật, nhưng bởi vì mất rất ít, mọi người đểu tưởng bị linh thú trong núi ăn vụng, không đi truy cứu.
*Đồ đệ còn chưa đủ level để nhập môn
Hắn ta cứ vậy ở trong thần trận sống mười năm, trên người bẩn thì trên trời sẽ mưa xuống, thú vị nhất là nước mưa ấm áp, tắm cho hắn ta thật sạch sẽ.
Cho đến mười năm sau, sư phụ Doãn Trường Không xuất quan đi vào thần trận, nhặt được đứa nhỏ đang chơi đùa, mang hắn ta ra khỏi thần trận ấm áp.
“Thần khí Côn Lôn, là tượng đất khi Nữ Oa tạo người để lại.” Thanh Điểu nói, “Loài người trên thế gian đều là Nữ Oa đại thần tạo ra, nhưng tượng đất tự tay nặn ra và chút bùn tiện tay ném ra là hai loài hoàn toàn khác nhau. Người tự tay Nữ Oa tạo ra năm đó, hầu như đều đạt tới thần cấp, thiên phú của những người đó khác với người bình thường. Thần khí Côn Lôn là trước khi Nữ Oa rời khỏi nhân giới dùng Đá vá trời chế thành tượng đất, Tây Vương Mẫu dùng bí pháp khắc trận pháp vào trong thần hồn của tượng đất, hắn chính là Côn Lôn thần trận, cũng chính là lịch kiếp Tinh Quân được tạo ra trước khi hai vị nữ thần rời khỏi nhân giới.”
*Vậy là thân phận của Trường Không Trác Ngọc xem như tỏ tường. Chỉ còn Tiểu Tinh thôi. Sau chương này thì chương nào cũng dài đằng đẵng. Huhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT