Lục Sâm sau khi lại nghe nói sát vách kia, cả nhà đều làm nghệ thuật, vi vu khắp thế giới tìm kiếm linh cảm, rất ít khi ở cố định một chỗ. Lần này tuy rằng cũng chỉ là tạm thời thuê nhà, nhưng bởi vì con trai nhà kia vừa mới thi đại học xong, đang làm một chuyến giải sầu.
Lúc này nên Lục Sâm mới quen biết với Quý Thức.
Người nhà hai bên ở chung rất tốt, Lục Sâm và Quý Thức càng có nhiều cơ hội gặp mặt, thường xuyên qua lại. Sau không cần mọi người tìm cách, hai người đã lén lút tới tới lui lui rất nhiều lần.
Lục Sâm đã biết tính hướng của mình từ rất sớm, nên vừa gặp người đẹp một lần đã làm anh nhớ mãi không quên. Thiếu niên hai mươi tuổi, vốn là lúc đang khí thịnh nhiệt liệt, anh thừa nhận mỗi lần nhìn thấy Quý Thức đều trong lòng có chút tâm tư không thể cho ai biết.
Lục Sâm trước nay không phải là người rụt rè, chỉ khi đứng trước Quý Thức mới không biết phải nói như thế nào.
Bởi vậy tối hôm đó anh hẹn cậu đến quán bar.
Thật ra cũng không phải bởi vì anh quen thuộc với nơi này, chỉ là với kinh nghiệm có hạn, anh cảm thấy ở đây rất dễ tạo ra không khí ái muội. Ánh đèn mê loạn đánh vào mặt có thể che giấu tốt cảm xúc hoảng loạn, âm nhạc náo nhiệt càng có thể che đậy tiếng tim đập bang bang liên tục không ngừng.
Nhân viên phục vụ đem rượu bưng lên, Lục Sâm chọn một ly Mojito tương đối nhẹ đưa cho Quý Thức, Quý Thức không nhận, ngược lại bưng lên một ly rượu rất nặng.
Lục Sâm có chút kinh ngạc: "Uống được?"
"Có thể ạ". Quý Thức đáp rất thoải mái, nâng chén rượu về phía anh. "Đừng xem em như một anh bạn nhỏ chưa từng uống rượu chứ".
Lục Sâm cảm thấy rất vui, không nhịn được cười lên: "Đã biết, anh bạn nhỏ".
Quý Thức liếc xéo anh một cái, như một hai phải chứng minh gì đó, ngửa đầu đem một ly đầy rượu uống một hơi cạn sạch.
"Ai, uống chậm một chút". Lục Sâm đưa tay ra cản, hoảng loạn quên mất mình trong tay còn bưng đồ, tay vừa nghiêng một cái cả ly rượu kia đổ hết lên người Quý Thức.
Lục Sâm càng thêm hoảng loạn: "Xin lỗi a... Anh... Anh lau lau cho em..."
Quý Thức lúc này lại rất nghe lời, nhưng thật sự không có ý muốn tự mình động thủ, thậm chí tư thế cũng không đổi, ngồi yên như vậy rơi vào trong vòng tay của Lục Sâm.
Lục Sâm không biết, ánh mắt Quý Thức nhìn anh giống như nhìn một con mồi.
Mùa hè vốn dĩ đã mặc rất ít, Quý Thức nửa người trên chỉ mặc một cái áo thun trắng mỏng nhẹ nhàng, rộng thùng thình. Lúc treo trên người khiến cho Lục Sâm mơ màng, huống chi rượu tẩm ướt quần áo dán sát vào da thịt, dễ dàng phác họa ra chiếc eo cứng cỏi, loáng thoáng có thể nhìn thấy màu da, hô hấp có chút hơi hơi phập phồng.
Rõ ràng một ngụm rượu cũng chưa uống, Lục Sâm lại cảm thấy đã nốc tràn đầy, yết hầu nóng đến khô khốc.
Quý Thức còn cố tình không biết sống chết hỏi: "Ca ca, anh đang nhìn gì vậy?"
Lục Sâm trong mắt thêm u ám, cúi đầu lấy khăn giấy xoa xoa trên quần áo của Quý Thức, lực đạo rất nhẹ nhàng, cơ hồ lau không được chút gì.
Anh đổi ý.
Quần áo ướt như vậy càng tốt.
Ngón tay lưu luyến trên da thịt, đã sớm thay đổi hương vị, Lục Sâm tâm viên ý mã. Chỉ muốn đem cái thân thể gợi lên lửa nóng, lại có chút run rẩy kia mà phóng túng một lần.
Tất cả là đều bởi vì cậu.
Quý Thức không nói gì, cũng không ngăn cản. Có lẽ cậu nhìn thấy hành vi của anh, có lẽ không, nhưng sự trầm mặc của cậu với Lục Sâm mà nói không thể nghi ngờ là loại hành vi dung túng.
Lục Sâm chắc chắn nghĩ, cậu hẳn là đang câu dẫn anh.
Tay vẫn giữ ở eo cậu, Lục Sâm ngẩng đầu, lúc này mới trả lời vấn đề vừa rồi: "Anh là đang nhìn em".
Quý Thức lại lộ ra biểu tình híp híp mắt giống hồ ly: "Em đẹp à?"
Ngón tay Lục Sâm chỉ về phía trước, phác họa hình dáng thân thể, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng khàn khàn: "Đẹp".
"Vậy......" Quý Thức vẫn không có động tác gì "Em có được thưởng gì không?"
Lục Sâm dừng lại, bắt lấy hai tay Quý Thức, đem cậu nửa vây giữa mình và ghế ngồi, ghé sát vào bên tai Quý Thức nói: "Thưởng em một cái hôn, được không?"
Bọn họ gần nhau đến mức chỉ cần Lục Sâm lại tiến thêm một centimet là có thể ngậm được cặp môi thoạt nhìn rất mềm mại kia, gần đến mức lh cho rằng Quý Thức sẽ không có khả năng cự tuyệt.
Mặt anh đỏ bừng, cúi đầu về phía người mình nhớ thương đã lâu, Quý Thức lại lúc này mà nghiêng đầu qua.
Lục Sâm không biết sai chỗ nào, vẫn duy trì tư thế như vậy mà tự hỏi rất lâu, nhíu mày hỏi: "Em có thích đàn ông không?"
Quý Thức quay đầu qua, trên mặt đã không còn ngượng ngùng, cũng không có phản nộ, chỉ mang theo một tia không chút để ý: "Anh thì sao?"
Lục Sâm nghiêm túc nói: "Anh thích em".
Anh nhìn vào mắt Quý Thức, lại không tìm được bất kỳ biến động cảm xúc nào, mọi thứ đều bị giấu vào trong. Quý Thức chỉ chớp chớp mắt, đưa tay nhẹ nhàng đẩy đẩy người anh: "Quần áo ướt mạnh trên người lạnh quá, em phải về nhà thay đồ".
Lục Sâm buông tay ra, khẩn cấp bắt lấy tay cậu. Nhìn Quý Thức từng bước đi ra ngoài, bước chân thậm chí có chút nhẹ nhàng.
Anh không rõ đây là có ý gì, không giống như tiếp thu, cũng không giống cự tuyệt.
Mình chưa làm cho em ấy có bất kỳ rung động nào sao? Lục Sâm rầu rĩ mà nghĩ.
# Hết chương 5
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT