Quách phu nhân tức đến run người, chỉ cần nghĩ đến chuyện Quách Tương bị bọn chúng đày đọa thế nào, nghĩ đến con gái mình ôm hận mà chết ra sao, còn đám mặt người dạ thú kia lại vui vẻ sống qua ngày bà không chịu đựng nổi. Bà nghiến răng, hai mắt đỏ ửng nhìn về phía Quý Dương thốt lên từng câu từng chữ:’’Tôi không muốn những kẻ hại chết con gái mình được sống tốt.’’



Kiều Vũ ngồi trong phòng chờ, nhàn nhã thưởng thức bánh kem.

‘’ Thế nào rồi?’’

‘’ Thưa tiểu thư, tất cả chứng cứ đều có lợi cho phía của Quách gia, có lẽ không lâu nữa sẽ đi đến phán quyết cuối cùng.’’

Kiều Vũ nghe vậy khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười đắc ý. Lần này, cô nhất định khiến cho Quý Dương vào tù, khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong.

‘’ Đem tài liệu Quý phu nhân hối lộ Thẩm phán cho mấy nhà báo lá cải đi, làm càng rầm rộ thì càng tốt. ‘’

Lần này không chỉ một mình hắn, cô nhất định khiến Quý thị phải chôn cùng. Đây là cái giá phải trả khi dám đụng đến Lăng Hỷ, Kiều Vũ không ra mặt, không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua.

Bước chân Kiều Vũ ngày một trở nên nặng nề, cô đi ra khỏi phòng chờ của tòa án, giống như đã buông xuống được một gánh nặng trong lòng. Ngô Diệu Chân đã thay cô thanh toán hết ba người còn lại, bây giờ, mục tiêu tiếp theo của Kiều Vũ chính là hắn.



Buổi tối, Lục thị.

‘’ Mau gọi tiểu thư xuống ăn cơm đi.’’- Lục phu nhân liếc mắt nhìn quản gia, sau đó không nén được tiếng thở dài nhìn về mâm cơm được bày biện rất đẹp mắt. Lúc Kiều Vũ bước từ trên lầu xuống cũng là lúc lão Lục đi làm về. Ông bước chân vào cửa nhà, khuôn mặt tràn ngập mệt mỏi.

Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu nữa cơm hôm nay của cả nhà Lục thị không được ngon. Không khí căng thẳng lan dần trong không khí, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc nổ lởn vởn xung quanh. Mấy người giúp việc đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh, chỉ còn có tiếng chén bát va chạm vào nhau.

‘’ Kiều Vũ, hôm nay đi học có tốt không?’’- Lục Cẩm Hàn cố nặn ra một nụ cười, nhiệt tình hỏi Kiều Vũ.

‘’ Vâng.’’- Cô ngẩng đầu lên, trả lời một cách qua loa.

Lục Cẩm Hàn nhận ra ánh mắt của Kiều Vũ hôm nay có chút khác lạ. Mà dường như là gần đây ông đều phát giác được có chút không bình thường, thái độ của Lục Kiều Vũ giống như đã biết được chuyện gì đó. Nghĩ đến đây Lục Cẩm Hàn bắt đầu lo lắng, nhưng lại không lộ ra trên khuôn mặt. Bệnh tình của con gái mới thuyên giảm phần nào, nhất định không được có thêm một chút sơ suất.

Nếu không, nếu không ông sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho mình. Bởi vì bệnh tình của Kiều Vũ, cũng từ người cha này mà ra.



‘’ Con mau học hành cho cần thận, còn hơn hai tuần nữa là thi rồi. Dạo gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tuyệt đối không được để mất cúp vàng của kì thi Olympic.’’- Ngô Lệ chen ngang, trên gương mặt lúc nào cũng bày ra bộ dạng căng thẳng lạnh lùng. Ngay cả nói chuyện với Kiều Vũ thái độ cũng không thuyên giảm, vẫn rất khắt khe.

Trước khi tham gia kì thi bọn họ sẽ được tách biệt ôn tập trong một tuần tại địa điểm thi trước sự giám sát của các giám sát viên, tự ôn tập cho đến khi diễn ra ngày thi.

‘’ Cúp vàng quan trọng đến vậy sao?’’- Kiều Vũ nhìn vào bát cơm, nhỏ giọng nói.

‘’Không quan trọng, đó là mặt mũi của con, có lấy được cũng là của con.’’- Ngô Lệ không nhìn Kiều Vũ, nói cho cô biết một đạo lí, đó là chỉ khi đứng trên đỉnh vinh quang mới có tư cách để nhìn xuống.

‘’Nào, Kiều Vũ, ăn cá đi.’’- Lục Cẩm Hàn muốn xua tan không khí căng thẳng, gắp một miếng cá vào bát của Kiều Vũ.

Mà cô lúc này chỉ có thể cười chua chát, nói thực thì miếng cá này cô thật sự nuốt không trôi. Mãi đến một lúc sau, cô mới đủ dũng khí để ngẩng đầu lên:’’Hôm nay bố không phải tăng ca à?’’

‘’ Không cần.’’- Lục Cẩm Hàn nhìn Kiều Vũ, nở một nụ cười dịu dàng.

‘’Công ty dạo này không nhiều việc, con không cần để ý, cứ lo ôn thi đi.’’- Ngô Lệ vẫn không phát hiện ra điều gì, rất tự nhiên.

Con cũng không có nói là tăng ca ở công ty, đây mới thực sự là tiếng lòng của Kiều Vũ. Có lẽ Ngô Lệ đã sớm biết chuyện này, nếu như bà ấy không muốn nói ra thì cô cũng không tiện vạch trần. Trong giới thượng lưu bọn họ là một gia đình kiểu mẫu được rất nhiều người khác tôn sùng và ngưỡng mộ, mà một người sĩ diện như Ngô Lệ nhất định không đồng ý để cho tiểu tam cưỡi lên đầu mình.



Buổi sáng hôm sau, Âu Hoa rộ tin Quý Dương vào tù, báo chí toàn là tin đồn Quý thị hối lộ thẩm phán mong trót lọt cho con trai. Việc này khiến trong một đêm cổ phiếu của Quý thị giảm mạnh, thậm chí có nguy cơ đứng trên bờ vực phá sản.

Kiều Vũ ngồi trong lớp, nghe loáng thoáng đâu đó có người nói Quý Dương thành ra như hôm nay là do nghiệp chướng, cũng không tiếc lời mạt sát chửi rủa cậu ta. Nghe đến đây cũng đủ hiểu danh tiếng của đám người này trong mắt các học sinh thực sự thảm đến không còn gì để nói.

Các nam sinh thì ghét bọn họ vì thói ngông nghênh kênh kiệu, nữ sinh thì bị bọn chúng trêu đùa bắt nạt. Chính bởi vậy khi nghe được tin bốn tên này không có kết cục tốt ai cũng vui vẻ, còn chẳng có người thương tiếc thay.

Vụ án của Quách Tương năm đó, lúc cô đến Âu Hoa tham gia hội sách, vô tình bị Ngô Diệu Chân để mắt tới. Bọn chúng bị vẻ ngây thơ và lương thiện của cô gợi lên hứng thú, cũng là nguồn cơn gây ra những sự việc đau khổ sau này.

Hôm đó Quách Tương đang trên đường về nhà, thì bị đám người Ngô Cảnh Diệu chắn đường. Bọn họ ngỏ ý muốn mời cô đi uống nước, Quách Tương cho rằng học trong Âu Hoa ắt hẳn ai ai cũng là người tốt, nên mang theo tâm thế không đề phòng đi cùng với bọn chúng.

Cuối cùng cô bị hạ thuốc mê, bị đưa đến căn nhà hoang bên ngoài ngoại ô là tài sản riêng của nhà họ Quý. Quách Tương ở chính nơi đó bị cưỡng bức, lúc cô tỉnh lại chỉ thấy trên người mình không mảnh vải che thân, cơ thể còn bị trói chặt, xung quanh là những tên cầm thú đội lốt người. Bọn chúng đe dọa nếu như cô dám bảo cảnh sát, nhất định sẽ tung những đoạn clip và hình nóng của cô lên mạng.



Trong số bốn người chỉ có ba người cưỡng hiếp Quách Tương lần lượt là Quý Dương, Tưởng Phóng, và Ngô Diệu Chân. Trương Du Nghiên lúc đó mặc dù không tham gia nhưng biết mà không cứu, thậm chí còn thay bọn chúng xử lí toàn bộ mọi chuyện.

Nhưng thật đáng tiếc, Quách Tương cũng không phải một người ngu dốt. Có chết cũng muốn kéo tất cả theo cùng. Vụ tai nạn giao thông năm đó là chính cô bé bày ra, tự mình cắt phanh xe đạp, trước đó lựa chọn thời điểm thích họp khiến camera ghi lại Quý Dương đụng vào xe mình, thứ hai tự cắt phanh xe sau đó đạp xe băng ra giữa đường gây tai nạn giao thông. Kết cục nào cũng phải chết, vậy thì chết sao cho đáng.

Lúc đó cô gặp được Ngô Diệu Chân, nhưng người đàn ông độc ác này lại tẩy não một cô bé mới chỉ lớp mười, để cô bé tự mình kết liễu cuộc sống của mình. Thậm chí còn muốn tìm kẻ chết chung. Từ góc quay camera cho đến mỗi một chi tiết nhỏ, Quách Tương đều làm giống hệt như thật. Đoạn video đó được phát trên toà, chính là bằng chứng rõ ràng nhất.



Lúc Kiều Vũ về tới nhà, đi ngay vào trong phòng bếp tìm nước uống. Lúc cô còn đang uống nước, vô tình lại nghe được cuộc nói chuyện của mấy người giúp việc. Nghe nói Lăng Hỷ đã dọn dẹp hết quần áo, đang muốn cùng với Lăng Thiếu Mai chạy trốn, nhưng không ngờ lại bị cảnh sát bắt được.

Nghe đến đây ngón tay Kiều Vũ run bần bật, đặt mạnh cốc nước đang cầm trên tay xuống bàn. Tiếng cốc va xuống mặt bàn thủy tinh vô tình chen ngang cuộc nói chuyện xôn xao của đám giúp việc đang đứng ngay sau phòng bếp. Bọn họ giật bắn người, vội vội vàng vàng tìm cách tránh đi.

Kiều Vũ không nghĩ được gì hết, chỉ biết lao vội ra ngoài xe sau đó bấm điện thoại gọi cho luật sư. Cô thực tình quên mất Nhiếp Quân có thể không nói với ai chuyện Lăng Hỷ là nạn nhân, nhưng chuyện cậu ấy gián tiếp hại chết Quách Lệ Y là thật. Lăng Hỷ nếu như dính tới Nhiếp Quân, thì mười Kiều Vũ cũng không cứu nổi.

Lúc cô tới nơi chỉ thấy Lăng Hỷ đang ngồi trong phòng thẩm vấn, người đối diện lại là Nhiếp Quân.

‘’ Tôi nhận tội.’’- Lăng Hỷ hơi cúi đầu, ánh mắt vô hồn khẽ mấp máy môi.

Nhưng dường như Nhiếp Quân vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của cô. Ánh mắt sâu thẳm của hắn dán chặt lên người Lăng Hỷ, đục khoét nội tâm của cô.

‘’ Cố ý giết người là một tội rất nặng. Nhưng không sao, em đã tự đầu thú vậy thì tôi sẽ tìm cách giảm án cho em.’’

Lăng Hỷ tưởng vậy là đã xong rồi, nhưng không. Nhiếp Quân lạt tiếp tục:’’ Nhưng có điều… em vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao trên người của Trương Du Nghiên lại có tóc của em.’’

Nghe đến đây ai cũng cho rằng Lăng Hỷ phải giật mình, phải hoảng sợ, nhưng ngược lại, cô rất điềm nhiên và bình tĩnh. Chỉ thấy Lăng Hỷ bất lực cười một nụ cười thê lương, cô nhìn Nhiếp Quân chằm chằm bằng con mắt lạnh lẽo:’’ Tôi không biết.’’

Hai cảnh sát đưa Lăng Hỷ ra khỏi phòng thẩm vấn, lúc đi lướt qua Kiều Vũ cô còn cố ý cúi mặt xuống. Đến nhìn cũng không muốn nhìn, bộ dạng cô lúc này vừa thảm hại vừa thất bại, ngay chính cô còn không tưởng tượng ra được kết cục của mình cơ mà.

Lăng Hỷ không dám đối mặt với Kiều Vũ, cô sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cậu ấy, cũng không có đủ dũng khí để đối diện với cậu ấy.

Về phía Kiều Vũ, khi nghe tin bạn thân của mình đã tự thú, cô không biết phải làm gì nữa. Cho dù có biện minh thế nào, Lăng Hỷ cũng là người làm sai, cho dù Quách Lệ Y đó có không tốt, cũng không đến mức phải mất mạng. Kiều Vũ có ý nghĩ sẽ giúp đỡ Lăng Hỷ, nhưng mà phải làm sao đây, cô ấy đã đầu thú mất rồi.

Thoáng chốc trong lòng Kiều Vũ dấy lên một đống cảm xúc hỗn độn, phức tạp và đầy muộn phiền. Cô dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lăng Hỷ đang xa dần, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm. Có lẽ cũng chỉ có làm như vậy, cậu ấy mới thoát khỏi cảm giác dằn vặt và tự trách luôn đeo bám mình bấy lâu nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play