Từ sau khi ngồi cùng bàn với Sở Phi Dương,Lục Kiều Vũ có thể thấy được sự khác biệt hoàn toàn của Lăng Hỷ so với trước đây, thích ăn diện, mỗi lần đi học thường xuyên hỏi cô những câu đại loại như:’’Hôm nay mình có ổn không?’’. Lăng Hỷ cũng bắt đầu nhận được thư tình từ những bạn học nam khác nhưng người ngồi cạnh vẫn chẳng có động tĩnh gì cả. Sở Phi Dương không mảy may để ý đến bạn nữ bàn bên, tầm mắt của cậu ta chỉ tập trung trên người của Lục Kiều Vũ. Sở Phi Dương quả thực ba đầu sáu tay đến mức có thể vừa nghe giảng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Kiều Vũ, cuối cùng lại nằm gục xuống bàn. Đôi lúc Lăng Hỷ theo ánh mắt của Sở Phi Dương, hướng đến Kiều Vũ, lúc này, cô lại có chút buồn bực trong lòng, vẻ mặt sáng ngời ảm đạm trông thấy. Trong lòng Lăng Hỷ thực sự ẩn chứa nhiều điều chưa nói hết, thực sự tâm trạng,cũng thực buồn.
Kiều Vũ thấy Lăng Hỷ như vậy cũng không lấy gì làm lạ, con gái rất nhạy bén, tuy rằng Lục Kiều Vũ chưa yêu ai bao giờ nhưng mà thái độ biểu hiện rõ ràng như vậy của Lăng Hỷ, quả thực ai cũng có thể nhìn ra cậu ấy thích Sở Phi Dương. Giờ giải lao, Kiều Vũ mắt vẫn chăm chú đọc sách,tai thì nghe Lăng Hỷ đang dùng con mắt sáng rực nhìn ra sân bóng rổ lải nhải không thôi:
Kiều Vũ vẫn lạnh nhạt chăm chú nhìn sách, coi như những lời nói của Lăng Hỷ là gió thoảng mây bay, cô không có ấn tượng tốt đẹp đối với Sở Phi Dương. Hay nói đúng hơn, nếu như không phải Lăng Hỷ chyển ngồi cạnh Phi Dương, có lẽ chỉ sợ Sở Phi Dương là ai, Lục Kiều Vũ cũng không biết.
- Cậu thôi mơ mộng đi. –Kiều Vũ vẫn nhìn sách chăm chú, miệng nói ra một câu khiến cho người khác cảm thấy mất hứng.
Lăng Hỷ mất hứng, tỏ vẻ giận dỗi: "Nói với cậu bằng thừa,biết vậy mình không nói cho xong, Phi Dương thành tích suất sắc,cậu ấy lại biết chơi guitar, giỏi thể thao ai mà không thích. Chỉ có cậu là thẩm mĩ có vấn đề".
Kiều Vũ liếc sang Lăng Hỷ: "Nghe nói Triệu Hồng Lam hoa khôi trường mình đang theo đuổi cậu ta’’.
"Thích là chuyện của mình còn mặc kệ Triệu Hồng Lam,cũng chỉ là tình cũ.Cậu mà tham gia thì cái danh hoa khôi đó làm gì đến lượt cậu ấy, cậu không để ý đến Phi Dương là được rồi, chúng ta không yêu cùng một người không phải rất tốt hay sao".Lăng Hỷ vẫn dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn Kiều Vũ, có vẻ như mọi chuyện trên đời dù có tồi tệ đến đâu cũng không thể khiến cho cô cảm thấy buồn bã.Lăng Hỷ hiểu rõ tính tình của Lục Kiều Vũ, rất hiểu chuyện, chính vì vậy mà cô muốn thông qua chuyện này để Kiều Vũ có thể đừng để mắt tới người mà bản thân thích.
Lục Kiều Vũ nhìn thấy Lăng Hỷ như vậy quả thực thật tốt, cái gì cũng có thể cười,buồn vui rõ ràng, không bao giờ giấu giếm cảm xúc của bản thân, cũng không cần phải e dè hay quan tâm đến ánh nhìn của người khác, có thể là chính mình. Lục Kiều Vũ chợt cụp mắt xuống, đang suy tư về một thứ gì đó xa vời mà cô có thể không bao giờ chạm tới. Nụ cười hay là niềm vui.
Kiều Vũ vẫn nhìn chăm chú cuốn sách,lạnh nhạt lên tiếng: "Yên tâm đi, chúng ta mãi mãi là chị em tốt."
Kiều Vũ gấp sách cái "Bộp",thuận tiện đứng lên, giọng nói như có như không mang theo cảm xúc :"Chúng ta đi ăn gì đi, mình mời".
Nghe đến ăn Lăng Hỷ dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn Kiều Vũ: "Đi thôi đi thôi".
Nhà ăn ở phía sau sân vận động, lại là giờ ra chơi nên học sinh nam chơi bóng rổ rất đông. Tiểu Hỷ không nỡ rời đi, Kiều Vũ phải kéo mãi cô mới chịu rời mắt khỏi Sở Phi Dương.
Nhà ăn của trường nằm ở khá xa, đi qua sân bóng rổ mới tới được.
‘’ Cẩn thận ‘’. Lục Kiều Vũ phản ứng vô cùng nhanh nhẹn lại chuẩn xác, cô vừa nhìn thấy quả bóng bay về phía của Tiểu Hỷ đã lập tức theo phản xạ đẩy cô ấy sang một bên. Quả bóng vẫn bay theo hướng như cũ lại đập trúng vào đầu của Lục Kiều Vũ.Lục Kiều Vũ cảm nhận rõ ràng cú va chạm này rất mạnh, khiến cô mất đà ngã về phía sau. Kiều Vũ ngã bịch một cái xuống dưới sân vận động. Cảm giác từ phần lưng va đập mạnh với bê tông bên dưới cảm tưởng cái lưng mình nứt ra làm đôi. Hai tai lúc này ù cả đi, Kiều vũ có chút nhăn nhó vì đau đớn, đưa một tay lên xoa xoa đầu.
‘’ Máu, máu kìa,Kiều Vũ, cậu chảy máu rồi. ‘’
Lục Kiều Vũ chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ nhưng cũng có thể nhận ra đây là giọng nói của Lăng Hỷ, hình như trời nắng quá, sao cô lại chẳng nhìn thấy gì thế này, khó thở quá.
‘’ Bạn học Lục, cậu có sao không.’’
Một giọng nói vô cùng dễ nghe truyền đến tai của Kiều Vũ, cô mơ hồ nhìn thấy một bàn tay chìa ra trước mặt, theo phản xạ, Lục Kiều Vũ trong lúc choáng váng đưa tay lên nhưng chưa kịp chạm vào bàn tay kia thì bản thân đã chìm vào trong vô thức.
‘’Mau, mau đưa cậu ấy đến phòng y tế. ‘’
Cũng không biết là giọng của ai, hình như là một bạn nam. Vụ việc diễn ra ngay trên sân trường, cứ như vậy mà trở thành chủ đề bàn tán cho mấy bạn học rảnh rỗi không có việc gì làm.
Lục Kiều Vũ nằm trong phòng y tế một lúc lâu, vết thương đã được băng bó nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Trong phòng y tế lúc này, chỉ còn có Sở Phi Dương và Lăng Hỷ. Sở Phi Dương ngồi trên ghế, gác chân lên giường bệnh,vẻ mặt bất cần nhìn Lục Kiều Vũ. Cậu ta chỉ cảm thấy, quả thực cũng trùng hợp quá đi, chính Sở Phi Dương cũng không biết bản thân bất giác nở nụ cười. Nhìn Lục Kiều Vũ nằm ngủ như bây giờ, cậu ta tự dưng cảm thấy hiền lành hơn nhiều so với lúc bày ra khuôn mặt cứng đơ,không có chút xúc cảm nào. Sở Phi Dương ánh mắt xoáy sâu vào Lục Kiều Vũ, nét mặt có chút nghiêm túc. Lục Kiều Vũ của bây giờ không còn là Lục Kiều Vũ của mười ba năm trước nữa, không còn là người có thể thích thì khóc, thích thì cười nữa. Nhìn người đang nằm trên giường bệnh này, quả thực là một kẻ nói dối thật sự giỏi, rõ ràng là không thích nhưng cứ phải tỏ ra không có gì ,rõ ràng là rất muốn ăn thử những món quà vặt bình thường nhưng lại không dám. Rõ ràng rất muốn đi chơi, rất muốn nghỉ ngơi như những cô gái bình thường khác, mê idol, có người thầm thương trộm nhớ nhưng lại cứ phải thu mình trong chính cái vỏ bọc mang tên danh dự, mang tên con cháu gia tộc. Muốn làm gì, cư xử như thế nào cũng phải xem xem có bao nhiêu người đang nhìn vào, đang chỉ trích. Mới có mấy năm không gặp, Lục Kiều Vũ ơi Lục Kiều Vũ, cậu đã biến bản thân thành con người mà cậu ghét nhất lúc nào không hay.
‘’ Tại mình, đều là tại mình, nếu không phải vì mình thì …’’
Sở Phi Dương bị kéo trở lại hiện thực bởi tiếng khóc thút thít và tự trách của Lăng Hỷ. Cậu ta vò đầu bứt tai tỏ ra vô cùng tức giận, không kiểm soát được mà có chút nóng nảy liếc nhìn Lăng Hỷ đang đứng bên cạnh cửa:’’ Cậu khóc cái gì mà khóc.’’
Sở Phi Dương có chút không kiềm chế được, xưa nay cậu ta rất sợ nhìn thấy người khác khóc trước mặt mình. Lâu dần,sau khi chia tay bạn gái cũ, người ta cứ chạy đến trước mặt khóc lóc, lâu ngày lại sinh ra chán ghét vô cùng. Lăng Hỷ quả thực bị Sở Phi Dương dọa cho sợ rồi,im bặt, đến thở cũng không dám thở. Sở Phi Dương hình như nhận ra sự quá đáng trong câu nói của mình vừa rồi, thở dài một hơi, chán nản nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn Lục Kiều Vũ, trong lòng vô cùng khó chịu:’’ Sao cậu lại có thể chơi với loại bánh bèo này chứ.’’
Cuối cùng, cậu ta cũng nhấc đôi chân dài đang gác trên giường bệnh xuống, đứng dậy từ tốn lấy trong túi một chiếc khăn tay, bước về phía Lăng Hỷ. Muốn đưa cho cô ấy khăn tay, nhưng nhìn thấy nước mắt của Lăng Hỷ, đột nhiên cảm thấy chán ghét vô cùng, đưa khăn tay trước mặt cô ấy,nhưng mắt lại không nhìn Lăng Hỷ mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lăng Hỷ vừa mừng vừa sợ, có chút run rẩy lại có chút rụt rè đón lấy chiếc khăn tay sọc caro màu lam nhạt của Sở Phi Dương. Trên khăn tay của cậu ta vẫn còn lưu lại mùi hương của cậu ấy. Lăng Hỷ ngẩng đầu lên nhìn con người cao lớn trước mặt mình, chỉ là một hành động vô cùng nhỏ bé của cậu ấy, đối với cô cũng giống như ban một ân huệ to lớn vậy.
Sở Phi Dương liếc nhìn Lăng Hỷ, muốn nói thêm câu gì nhưng lại thôi, gói gọn trong tiếng thở dài. Cậu ta lại tiếp tục đi về chỗ cũ ngồi vắt chân lên giường bệnh. Lăng Hỷ lau nước mắt, cô giữ chiếc khăn thật chặt, giống như nó là một vật vô cùng quý giá, vô cùng trân quý vậy.
Ánh mắt Lăng Hỷ dán chặt lên bóng lưng của Sở Phi Dương, mang theo chút vui mừng, lại mang theo chút xấu hổ của thiếu nữ mới lớn.
Phi Dương, cậu ấy đưa khăn tay cho mình …
Lục Kiều Vũ tỉnh lại cũng đã là lúc mặt trời xuống bóng. Sở Phi Dương ngồi canh đến mức ngủ quên mất. Kiều Vũ chưa kịp mở mắt ra, chỉ ngửi thấy mùi thôi cô cũng đoán được mình đang ở đâu, không là bệnh viện thì cũng là phòng y tế. Đôi mắt bồ câu từ từ mở ra, có lẽ là vì đã ngủ quá lâu nên thần sắc có chút không được tỉnh táo lắm. Trong phòng y tế chỉ còn có hai người, Lục Kiều Vũ cũng không nhìn thấy Lăng Hỷ đâu, cô nhìn người đang tựa vào thành giường bệnh mà ngủ gục, rồi lại thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sở Phi Dương cũng không biết là đang mơ cái gì, giật mình mở mắt ra. Lục Kiều Vũ nhìn bộ dạng vừa ngủ dậy của cậu ta, rất buồn cười, nhưng lại cố nén vào trong, đáng tiếc là mấy giây biểu cảm này vốn dĩ không che giấu được Sở Phi Dương.
‘’ Cậu cười cái gì, đáng cười lắm sao. ‘’ Sở Phi Dương có chút nghiêm túc nhìn Kiều Vũ, nhưng bộ dạng này của cậu ta quả thực rất giống đang tấu hài.
Lục Kiều Vũ cố gắng túm chặt chăn để không cười thành tiếng.Nhìn vẻ mặt đang cố gắng nhịn cười của cô, Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ là cười thôi mà,không cần phải kìm chế đến như vậy chứ. Lục Kiều Vũ nhanh chóng lấy lại bộ dáng bình thản như ban đầu của mình, cô biết rõ người trước mặt đây chính là người đã khiến cô ra nông nỗi này.
‘’ Tôi đã liên lạc với bố mẹ cậu, nhưng mà không liên lạc được. ‘’ Sở Phi Dương rút điện thoại ra, vừa lướt lướt vừa nói.
Nghe đến đây sắc mặt của Lục Kiều Vũ có chút thay đổi, trong lòng dâng lên một cỗ giá lạnh thấu tâm can. Không khí căng thẳng đột nhiên bao trùm lấy căn phòng. Kiều Vũ nhìn Sở Phi Dương, trả lời giống như đã biết trước là bọn họ sẽ không tới:’’ Tôi biết. ‘’
Lục Kiều Vũ dùng sức lật mạnh tấm chăn đang đắp trên người ra, từ từ bước xuống giường. Sở Phi Dương đi đến gần đỡ lấy cô. Kiều Vũ bị thương ngay vùng trán,có chút choáng váng nhưng đã không sao. Cô vốn cho rằng mình có thể tự xuống được, nhưng vừa đặt chân xuống dưới đất, cảm giác sự lạnh lẽo của nền đất lạnh truyền lên, đầu óc đột nhiên quay cuồng đến mức đứng không vững, ngã ra phía sau, cũng là Sở Phi Dương nhanh hơn một bước, kịp đỡ lấy cô.Lục Kiều Vũ cảm giác được lưng đang dựa vào một vòm ngực của một bạn học khác giới. Từ trước đến giờ,Lục Kiều Vũ cũng chưa từng tiếp xúc với một bạn học nam nào ở cự li gần như lúc này cả, cũng không biết là do bối rối hay vì sao mà khuôn mặt trở nên đỏ bừng, còn có chút nóng nóng. Sở Phi Dương nhìn mặt của Lục Kiều Vũ đỏ bừng lên, còn tưởng là cô bị cảm sốt, liền thuận theo tự nhiên mà đặt tay lên trán coi thử.
Bàn tay mát lạnh của Sở Phi Dương dịu dàng đặt lên trán Kiều Vũ, làm cho cô cảm thấy thoải mái vô cùng, theo bản năng bất giác cầm lấy tay cậu ta, khiến Sở Phi Dương có chút ngẩn người. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Sở Phi Dương dường như bất động.
Một đôi mắt đẹp, nhưng không có thần.Lục Kiều Vũ vịn vào người cậu ta đứng thẳng lên, toàn thân giống như mất sức . Như một cây tầm gửi sống nhờ một cây cổ thụ, Sở Phi Dương lúc này lại trở thành cây cổ thụ của Lục Kiều Vũ.
‘’ Để tôi đưa cậu về.’’ Sở Phi Dương tỉnh táo lại, dìu Kiều Vũ ra bên ngoài, hai tay ôm hai vai của Kiều Vũ,để cô tựa vào lồng ngực mình.
Tình huống hiện tại khiến cho Sở Phi Dương nhớ lại tình huống ngày trước, lần đó là cậu ta vào nhà của Kiều Vũ chơi, bất cẩn trèo tường sau đó bị ngã xuống. Phụ huynh vốn còn tưởng hai đứa trẻ bị mất tích, ai ngờ bọn chúng chơi chán rồi ngủ quên. Sở Phi Dương vì một bông hoa, bất chấp cân nặng và thể lực của bản thân trèo lên hàng rào, kết cục thì bông hoa trong tay đã nát rồi, cậu ta lại còn bị bong gân. Là Lục Kiều Vũ dìu cậu ta về. Cho đến bây giờ, Sở Phi Dương vẫn còn nhớ rất rõ.
Lục Kiều Vũ đối với Sở Phi Dương, chỉ còn là một người lạ, dù không xa lạ lắm so với những người lạ khác như đã cùng nhau ăn mấy bữa cơm, cũng coi như có quen biết một chút, còn lại, toàn bộ kí ức về trước, đều vào một ngày mưa mà vô tình xóa đi tất cả.
Xe của Sở Phi Dương dừng lại trước cổng nhà của Kiều Vũ. Quản gia nhìn thấy trên trán cô bị băng một cục như vậy nét mặt từ khách sáo chuyển sang xanh lét, sau đó là hoảng sợ chạy tới. ‘’ Tiểu thư, tiểu thư cô không sao chứ.’’
Quản gia nhìn Sở Phi Dương một chút, sau đó thái độ cũng trở nên chuyên nghiệp hơn, cũng kính hơn một chút. Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Sở Phi Dương, so với ánh mắt lạnh nhạt của cô chủ bọn họ, quả thực không khác nhau là bao. Lục Kiều Vũ dựa vào người của Sở Phi Dương, khó khăn lên tiếng.’’ Lăng Hỷ đâu, đã về nhà chưa. ‘’
‘’ Thưa tiểu thư, người đừng bận tâm đến con nha đầu đó, phu nhân đang giáo huấn nó ở nhà dưới.’’Quản gia khom mình, giọng nói cũng mang theo chút hả hê, dường như việc mẹ con Lăng Hỷ bị trừng trị khiến cho bọn họ cảm thấy rất thoải mái.
Lục Kiều Vũ nghe xong, sắc mặt đã không còn lạnh nhạt nữa, mà chuyển sang lo lắng, chuyển sang tức giận:’’ Đưa tôi đến đó. ‘’
Sở Phi Dương nhìn thái độ của Kiều Vũ, có chút bị dọa, cũng chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận như vậy. Cậu ta vẫn ôm chặt vai Kiều Vũ, dìu cô đi đến nhà dưới. Nhà dưới dành cho quản gia, giúp việc, và bảo vệ. Nói là nhà dưới nhưng mà cũng vô cùng hoa lệ và khang trang. Đối đãi của Lục thị so với những chỗ khác quả thực vô cùng tốt, phúc lợi cũng rất nhiều. Phải đi qua mấy vòng mới thấy được nhà dưới thấp thoáng phía xa. Mới bước đến cửa, Lục Kiều Vũ đã nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận của mẹ mình truyền thẳng vào tai.
‘’ Lục gia cho các người ăn ngon mặc ấm để các người làm ra chuyện như vậy à. Lăng Hỷ , chúng tôi có chỗ nào không tốt với cháu mà hết lần này đến lần khác cứ nhắm vào Kiều Vũ. ‘’
‘’ Phu nhân, quả thực con không có làm gì, phu nhân.’’- Là giọng của Lăng Hỷ, cô ấy đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh buốt, nước mắt rơi đầy mặt, khiến cho người khác nhìn vào quả thực cảm thấy đáng thương vô cùng, không nhịn được mà muốn thương xót.
‘’ Phu nhân, xin phu nhân tha thứ, phu nhân …’’ – Mẹ của Lăng Hỷ, Lăng Thiếu Mai khóc lóc đến thảm thương,người phụ nữ quá mệt mỏi giống như muốn ngất đi đến nơi.
Lục Kiều Vũ vừa đặt chân vào cửa đã nhìn thấy một màn này, quả thực khiến cô chết tâm không ít. Sở Phi Dương có thể cảm thận được sự tức giận đến mức run rẩy của Lục Kiều Vũ. Lăng Hỷ suy cho cùng cũng chỉ là một người giúp việc, có cần phải quan tâm đến thế không. Có suy nghĩ này là bởi vì Sở Phi Dương không biết được tầm quan trọng của Lăng Hỷ so với Lục Kiều Vũ.
‘’ Mẹ, mẹ làm gì vậy. ‘’- Hình tượng nữ thần lạnh lùng của Lục Kiều Vũ trong mắt của Sở Phi Dương lúc này hoàn toàn sụp đổ khi cô bỏ xuống thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng của mình hằng ngày, mà thay vào đó là thái độ tức giận đến phát run, cô có chút lớn tiếng.
Ngô Lệ nhìn con gái của mình đứng ngoài cửa, không khỏi thu lại bộ dạng hung dữ của mình vừa rồi, nhìn thấy trên trán quấn băng của Kiều Vũ, bà không khỏi xót xa,vội vội vàng vàng đi đến trước mặt Lục Kiều Vũ giọng nói vừa gấp gáp lại lo lắng, nhìn chằm chằm vào vết thương :’’Kiều Vũ, sao con lại thành ra nông nỗi này, không phải chỉ bị ngã thôi sao, trời đất ơi…‘’.
Lục Kiều Vũ không nhịn được, đẩy cánh tay của người phụ nữ muốn chạm lên vết thương của mình ra, đồng thời đẩy luôn Sở Phi Dương ra. Ánh mắt cô nhìn Ngô Lệ giống như là kẻ thù vậy, bao gồm cả thất vọng và tức giận. Lục Kiều Vũ nhanh chân đi đến trước mặt Lăng Hỷ, đỡ cô ấy dậy. Nhìn khuôn mặt Lăng Hỷ, má đã có không ít dấu tay. Lục Kiều Vũ nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Lăng Hỷ, có chút đau lòng.
Lăng Hỷ nhìn Lục Kiều Vũ khẽ lắc đầu, sau đó cụp mắt xuống như con nai nhỏ bị dọa đến sợ .
‘’ Mẹ, có phải mẹ đánh cậu ấy không. ‘’ Lục Kiều Vũ quay ra nhìn Ngô Lệ, trong ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng lẫn sự tức giận. Tính tình thích đổ lỗi lên người khác bao giờ mới có thể kìm chế lại đây, thất vọng,thực sự thất vọng.
‘’Đúng, là mẹ đánh. ‘’ Ngô Lệ thừa nhận một cách thẳng thừng, lại có chút tức giận trong đó. Chưa để Lục Kiều Vũ nói thêm một câu nào, bà đã nhìn Lăng Hỷ tức giận giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy:’’ Còn không phải vì con hay sao. Con xem, không phải vì nó con có ra nông nỗi như bây giờ hay không. ‘’
Lục Kiều Vũ bất lực nhìn người mẹ trước mặt mình, trong ánh mắt đỏ hoe ẩn chưa sự tức giận, sự lạnh lùng và sự chán nản. Cô hít một hơi thật sâu:’’ Mẹ đừng cứ mở miệng ra là lo cho con, lúc con ở phòng y tế thì mẹ ở đâu. Nếu lo cho con thì mẹ đã đến quan tâm vết thương của con chứ không phải ở đây trách móc cậu ấy như vậy. Lăng Hỷ đã làm gì sai? ‘’
Lục Kiều Vũ có phần do kích động quá mức, cũng có phần do tức giận mà ảnh hưởng tới tâm lí, chưa kịp nói xong đã thấy đầu óc quay cuồng lảo đảo ngã xuống đất.
‘’ Kiều Vũ, cậu có sao không …’’
‘’Cô tránh ra,còn không phải chuyện tốt mà cô làm sao. ‘’
Lăng Hỷ bị Chu Nhã mạnh tay đẩy ra ngã xuống nền đất lạnh, bọn họ bây giờ chỉ tập trung vào Lục Kiều Vũ. Mãi cho đến khi Lục Kiều Vũ được đưa lên trên phòng Sở Phi Dương mới đi đến trước mặt Lăng Hỷ. Cô ngẩng mặt lên nhìn cậu ta,đôi mắt trong suốt lấp lánh nước quả thực đáng thương , khẽ lau đi nước mắt của chính mình. Sở Phi Dương lạnh nhạt chìa ra trước mặt cô một chiếc khăn tay, sau đó cũng không nói thêm câu gì lặng lẽ rời đi. Lần thứ hai Sở Phi Dương lại gieo vào trong lòng của Lăng Hỷ nỗi nhức nhối vô cùng lớn, dù chỉ là hành động nhỏ nhoi nhưng đủ để cô thao thức không ngủ nổi. Qua làn nước mắt, Lăng Hỷ nhìn Sở Phi Dương khuất phía xa, rồi lại nhìn chiếc khăn tay trước mặt, dù đau đến mấy, chỉ cần có Phi Dương cô nhất định có thể chịu đựng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT