Ngày hôm sau, bốn người ngủ đến khi mặt trời lên khỏi đỉnh đầu mới tỉnh dậy, đến trang viên cách biệt thự không xa ăn cơm sau đó mới quay về thành phố. Trên đường về, Vũ Gia đột nhiên cảm thấy không khỏe, cô biết hẳn là đến thời hạn của giao châu rồi, cần phải trở về biển nghỉ ngơi. Thế nhưng cô ngồi sau với Hàn Thần Dật, Thẩm Bắc ngồi ghế phó lái, nếu như cô nói thẳng với Thẩm Bắc mình không khỏe, Hàn Thần Dật sẽ đưa cô đến bệnh viện, suy nghĩ nửa ngày, Vũ Gia trộm nhắn tin cho Thẩm Bắc.

Lúc Thẩm Bắc nhận được tin cũng bị dọa hết hồn, xoay lại nhìn Vũ Gia. Cô lén đưa giao châu trên cổ ra, Thẩm Bắc thấy màu sắc đã gần như trong suốt, trong lòng anh biết không tốt, sốt ruột tìm lý do để bọn họ thoát thân. Đột nhiên có điện thoại gọi đến, là bà Văn, Thẩm Bắc tựa như nắm được cây cỏ cứu mạng, vội vàng bắt máy.

Thì ra bà thấy Vũ Gia cả đêm không về nên gọi điện hỏi thăm, Thẩm Bắc nhân cuộc điện thoại này nói với Mạc Tử Hi: "Cơm tối không ăn cùng nhau được rồi, người trong nhà bảo Vũ Gia tranh thủ về."

"Nói với họ ăn cơm tối xong rồi về, cũng như nhau mà." Hàn Thần Dật ngồi sau xen miệng.

"Không được không được." Vũ Gia vội xua tay, "Em muốn về, Mạc Tử Hi anh dừng xe đi."

Mạc Tử Hi nhìn Thẩm Bắc một cái, nói: "Anh đưa tụi em về."

"Không cần đâu không cần đâu." Vũ Gia không muốn Hàn Thần Dật biết cô ở đâu, "Em với anh Tiểu Bắc tự về được, hai người cứ đi chơi tiếp đi, đúng không anh Tiểu Bắc?"

"Ừ, tụi em tự về được rồi, Mạc Tử Hi anh không cần đưa nữa." Thẩm Bắc nói

Hàn Thần Dật có chút không vui, "Cơm tối không ăn chung, đưa về còn nói nhiều như vậy, Thẩm Bắc, chỉ là đưa hai người về thôi, không làm gì khác."

"Tôi..." Thẩm Bắc không biết nên giải thích thế nào.

Đột nhiên Mạc Tử Hi nói: "Được rồi, hai người về cẩn thận." Nói rồi chậm rãi tấp xe vào lề. Sau khi Thẩm Bắc rối rít cảm ơn đến tận ba lần thì xuống xe, vội vẫy một chiếc taxi cùng Vũ Gia "phủi mông" rời đi.

Mạc Tử Hi và Hàn Thần Dật trầm mặc ngồi trên xe, ngón tay Mạc Tử Hi gõ nhẹ lên vô lăng, không định khởi động xe, tâm tình của Hàn Thần Dật rõ ràng không tốt, khó chịu nói: "Mạc Tử Hi mày nên nói chuyện với Thẩm Bắc đi, cậu ta quản nhiều chuyện quá rồi."

"Mày không thấy hai người họ có gì đó kì lạ sao?"

"Kì lạ chỗ nào?"

Mạc Tử Hi nhìn Hàn Thần Dật qua kính chiếu hậu, nói: "Trên cổ hai người đều đeo viên ngọc giống hệt nhau, mặc dù của Thẩm Bắc to hơn một chút nhưng chất liệu và màu sắc không có gì khác nhau."

Hàn Thần Dật chưa bao giờ chú ý chi tiết này, hoảng sợ ngồi thẳng người lên, "Ý mày bọn họ thật ra là anh em ruột sao? Nói cũng đúng, hai người nhìn cũng có điểm giống nhau, đều vô cùng xinh đẹp."

"Tao không biết." Mạc Tử Hi thản nhiên nói, thật ra cậu cảm thấy không chỉ có điểm này, hai người cùng thích ăn cá, bơi rất giỏi, đeo hai viên ngọc giống nhau, hơn nữa hôm nay Vũ Gia vội về cậu cảm thấy tuyệt đối không phải do trong nhà hối thúc, hơn nữa còn có bí mật gì đó, mà bí mật này cũng là lý do khi trước Thẩm Bắc đang ăn cơm lại vội vã rời đi. Nhưng mà bí mật này là gì mới được, cậu nghĩ không ra, cũng không định nói với Hàn Thần Dật.

Hai người ngồi trong xe phiền não rồi tùy tiện tìm một quán ăn nào đó, không còn hứng chơi đùa tiếp nên ăn xong rồi về nhà.

Sau khi đưa Hàn Thần Dật về, Mạc Tử Hi lại lái xe đến bờ biển, trời đã tối đen như mực, cậu nhìn về cửa sổ lầu hai sáng đèn nơi căn nhà bên bờ biển đến xuất thần. Đến mười giờ rưỡi, khi ánh đèn nơi cửa sổ kia vụt tắt, Mạc Tử Hi mới lấy điện thoại ra nhắn một câu "ngủ ngon" rồi mới lái xe rời đi.

Thứ hai đến trường, sự kiện "hình chụp hôn môi" vốn đã hạ nhiệt lại sôi trào lần nữa, bên tai Thẩm Bắc lại tiếp tục nghe thấy đủ loại thảo luận. Hàn Thần Dật thông báo có bài viết trên diễn đàn, thì ra là người lúc trước chụp hình ra mặt xin lỗi, cả bài viết nhìn có vẻ như xin lỗi của cô ta lại lộ ra ý thích Mạc Tử Hi, cứ như thế đem lời xin lỗi mang động cơ không thuần khiết đẩy sang một hướng khác, sau đó bùng nổ.

Học sinh học tập buồn tẻ mỗi ngày lập tức phát động não nghĩ ra câu chuyện tình tay ba máu chó, cũng nhân tiện xem Thẩm Bắc thành người thứ ba phá hoại tình yêu của người khác.

Thẩm Bắc tức đến nổ phổi, muốn phản bác nhưng lại cảm thấy loại chuyện này càng nói thì càng đen, nắm điện thoại đến phát run, cho dù tính tình anh tốt thế nào cũng không phải cái cớ để người khác có thể hãm hại lần thứ hai.

Anh còn chưa nghĩ xong đối sách, Mạc Tử Hi ngồi bên cạnh đã ra khỏi lớp. Thẩm Bắc biết cậu đi đâu, nhưng lần này anh không ngăn cản nữa, có người nếu không cho nếm chút lợi hại sẽ được một tấc lại tiến một thước. Vụ việc ảnh chụp lần trước anh tốt tính nên không truy cứu mới khiến người khác không cố kỵ tiếp tục làm bậy.

Mạc Tử Hi ra khỏi phòng học đi thẳng đến lớp của Phương Tư Vân, cậu đứng trên hành lang tóm một người bảo gọi Phương Tư Vân ra. Phương Tư Vân không muốn đi, vừa nhìn thấy là Mạc Tử Hi lại lập tức đổi thành nụ cười ngọt ngào, đến gần cậu dịu dàng hỏi có chuyện gì không.

Mạc Tử Hi không nhìn đến cô ta chỉ lạnh lùng nói: "Xem ra lần trước sát khuẩn chưa đủ."

Phương Tư Vân sửng sốt, hơi rụt vai lại, ra vẻ không biết gì: "Anh đang nói gì vậy?"

"Cô tưởng thay đổi ID với IP thì tôi không biết là cô làm sao."

Sắc mặt Phương Tư Vân biến đổi, "Anh nói bài xin lỗi sao? Thật sự không phải do em đâu."

"Đưa điện thoại đây." Mạc Tử Hi vươn tay.

Phương Tư Vân lùi lại, "Làm...làm gì?"

"Ánh nắng hiện giờ lớn hơn đầu tháng năm nhiều, vừa hay tiết sau là tiết tự học, cô có muốn lên sân thượng không tôi đi với cô."

Phương Tư Vân nhớ đến trải nhiệm lần trước có chút khiếp đảm, do dự hồi lâu rồi run rẩy đưa điện thoại cho Mạc Tử Hi. Mạc Tử Hi trực tiếp mở ra app diễn đàn, quả nhiên là tài khoản đăng bài lúc sáng, cậu nhìn số lượng người đọc tăng lên, nhướng mày ném điện thoại từ tầng ba xuống.

Phương Tư Vân không kịp cướp lại kêu to: "Anh làm gì vậy?"

Mạc Tử Hi nhìn cô một cái, "Thu hồi tâm tư của cô lại đi."

Nói rồi cậu rời đi, vừa đi được mấy bước, Phương Tư Vân ở phía sau đã gọi tên cậu, tức giận nói: "Anh nghĩ mình và thằng kia ở bên nhau được bao lâu? Anh nghĩ cha anh biết chuyện này sẽ thế nào?"

Mạc Tử Hi không buồn xoay đầu trả lời: "Không phải chuyện cô cần quan tâm."

Mãi đến khi Mạc Tử Hi đã lên lầu, Phương Tư Vân vẫn còn đứng bất động tại chỗ, tay gắt gao nắm chặt, nước mắt không ngừng rơi. Mấy bạn học xung quanh dựng thẳng lỗ tai nhiều chuyện nhìn điện thoại rơi xuống lầu vỡ nát chỉ đành lắc đầu rồi vào lớp.

Sau đó, Mạc Tử Hi lấy danh nghĩa Mạc Nghị, trong một tuần thu hồi lại ba cửa hàng và một đống bất động sản của Vương Uyển Tuệ. Sau khi biết được bà ta đi tìm Mạc Nghị khóc lóc kể lể, ông ta nhìn con trai duy nhất và bà xã trẻ tuổi, đau muốn nổ đầu. Cuối cùng ông vẫn chọn đứng về phía Mạc Tử Hi, nhỏ nhẹ an ủi Vương Uyển Tuệ một hồi, trong nhà mới xem như yên tĩnh.

Chỉ là Mạc Tử Hi và Vương Uyển Tuệ đã hoàn toàn xé rách mặt nạ. Bà ta cũng hiểu được tốn tâm tư trên người Mạc Tử Hi là uổng công, càng thêm ra sức tìm kiếm phương thuốc sinh con cổ truyền.

Thẩm Bắc biết mọi việc Mạc Tử Hi làm, anh cũng không nói gì. Anh biết rằng Mạc Tử Hi làm những việc này không chỉ vì trút giận cho anh, mà còn vì lập uy trong nhà họ Mạc. Thẩm Bắc chỉ tìm Chân Tranh, nhờ cô xóa hết những bài viết có liên quan đến anh và Mạc Tử Hi, đợi mọi chuyện hết mới mẻ rồi, mọi người sẽ tự động lãng quên, không cần anh phải nói nhiều.

Vì thế mỗi ngày trôi qua ồn ào dần trở nên yên tĩnh, lớp mười một cũng gần kết thúc năm học. Kết quả cuối kỳ không ngoài dự đoán, Thẩm Bắc giành được hạng nhất toàn khối, Mạc Tử Hi vậy mà chỉ thua anh một hạng, cậu xếp hạng hai. Cậu nhận được phiếu điểm thì thảy qua bàn Thẩm Bắc, không nói gì thêm chỉ nhìn anh.

Thẩm Bắc cười nói, "Được rồi, em rút lại lí do thoái thác anh không học hành đàng hoàng chơi bời lêu lổng khi trước, anh thật thông minh."

Mạc Tử Hi búng ót anh một cái, "Nếu không phải sợ em khóc, anh thi luôn hạng nhất."

"Anh có giỏi thì cứ thi, không thi được thì đừng lấy cớ này thoái thác."

Mạc Tử Hi nghẹn họng, lại búng thật mạnh vào ót của Thẩm Bắc, nói: "Nhưng lần trước hẹn đi lặn không đi được rồi, Thánh Nam có cái quy định biến thái gì vậy không biết."

Lúc nghỉ đông bọn họ đã hẹn đến nghỉ hè sẽ đi lặn, lại vì thông báo học bù của Thánh Nam mà kế hoạch ngâm nước nóng. Trường trung học Thánh Nam cũng không đi đường bình thường, những trường cấp ba trọng điểm khác chỉ hận không thể tranh thủ từng giây từng phút từ năm lớp mười cho học sinh, thế mà Thánh Nam không như vậy, thậm chí lớp mười, lớp mười một còn không có giờ tự học buổi tối. Phụ huynh chỉ vừa cảm thấy như vậy thoải mái quá, thì vừa hết lớp mười một, bầu không khí lại lập tức trở nên khẩn cấp chưa từng có, học sinh lớp mười hai không những có ba tiết tự học buổi tối, toàn bộ kì nghỉ hè đều dùng để học bù, thời gian nghỉ ngơi chỉ có mấy ngày, trường gọi như thế này là: để học sinh cảm nhận được bầu không khí khẩn trương.

Không khí khẩn trương chẳng thấy đâu, chỉ thấy kế hoạch đi lặn bị ngâm nước nóng, Mạc Tử Hi bắt đầu hoài nghi mình chuyển trường có phải làm sai rồi không.

Thẩm Bắc xoa xoa cái ót bị búng đau nói: "Cũng đâu có gì xấu, dù sao cũng sắp thi đại học rồi."

"Nhưng đã hứa sẽ dẫn em đi lặn."

Thẩm Bắc thầm nghĩ, lúc nào em đi chẳng được, hơn nữa em không cần đeo thiết bị cũng có thể lặn sâu hơn so với anh, biển hết lực hấp dẫn với em rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Thẩm Bắc cũng không thể nói ra, chỉ đành cười an ủi cậu: "Nếu đi học bù thì mỗi ngày chúng ta đều có thể cùng nhau lên lớp, cũng được mà."

Nói rồi mặt anh cũng ửng hồng, anh hiếm khi nào nói mấy câu kiểu này. Mạc Tử Hi nghe xong lòng chợt ấm áp, nhìn vẻ mặt của anh nhất thời cậu lại muốn trêu đùa, bèn ghé sát vào người Thẩm Bắc nói: "Thẩm Bắc, hình như em còn chưa nói với anh câu kia?"

"Câu nào?" Thẩm Bắc biết rõ còn cố hỏi.

"Em nói xem là câu nào, đừng có làm bộ, hôm nay em không nói anh không cho em về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play