"Nó tên gì vậy?" Thẩm Bắc vừa xoa đầu mèo garfield vừa hỏi Mạc Tử Hi

"A Bái" Mạc Tử Hi thuận miệng trả lời.

"....." Vẻ mặt Thẩm Bắc tràn ngập kinh ngạc, "Sao lại đặt tên này? Gọi cũng không thuận miệng."

"Bởi vì mèo có chín mạng."

Mạc Tử Hi nói ra lời này khiến Thẩm Bắc không nói tiếp được nữa, động tác xoa mèo cũng dừng lại. Anh không biết Mạc Tử Hi lại xem trọng chuyện năm đó anh cứu cậu đến vậy, khi ấy hai người cũng không quen biết nhau, lại bởi vì vậy mà khiến cậu khắc ghi cả đời. Thẩm Bắc đứng lên cười nói: "Cái đó là truyền thuyết thôi, cậu cũng tin sao?"

"Sao lại không tin."

Mạc Tử Hi đưa ly trà cho Thẩm Bắc rồi xoay người vào phòng ngủ. A Bái vẫn không ngừng cọ ống quần của Thẩm Bắc, anh ôm ly trà ấm, ấm áp trên tay dần lan tỏa đến tận tim.

Ngay lúc anh định ra về, Mạc Tử Hi lại mang theo bộ đồ ngủ mới ra cho anh.

"Tối nay cậu mặc cái này đi."

"Không cần đâu, tôi định về rồi, cậu nên uống chút sữa chua để giải rượu đi."

Mạc Tử Hi cau mày: "Hơn mười hai giờ đêm rồi, không có taxi nào chịu chạy ra bờ biển đâu."

Thẩm Bắc nghĩ cậu nói cũng đúng, nhưng ngủ lại nhà Mạc Tử Hi cũng khá ngại ngùng nên anh vẫn do dự không đáp ứng. Mạc Tử Hi lại trực tiếp nhét quần áo vào tay Thẩm Bắc rồi chỉ tay vào một phòng khác: "Cậu ngủ bên đó đi."

Ý nghĩ của Thẩm Bắc bị đoán được khiến anh có hơi xấu hổ, vội nói: "Cảm ơn."

Mạc Tử Hi không để ý đến anh nữa quay đầu đi tắm rửa.

Thẩm Bắc ngồi trên sô pha trong phòng khách lắng nghe tiếng nước phát ra từ phòng tắm, cả người anh đều cảm thấy mất tự nhiên. Mấy ngày gần đây tiếp xúc với Mạc Tử Hi anh có thể cảm nhận được sự bảo vệ của cậu dành cho anh. Mặc dù Thẩm Bắc là con trai nhưng tâm tư cũng khá tinh tế, sự bảo hộ và quan tâm vượt mức của Mạc Tử Hi không giống như đối đãi với bạn bè bình thường, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, Thẩm Bắc lại cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ đều là nam, cho dù Mạc Tử Hi có suy nghĩ như vậy, anh cũng không thể nói ra trước được.

Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Bắc mặc vào người bộ đồ ngủ lớn hơn một số rồi ra phòng khách, đột nhiên có cơn gió lướt qua, A Bái giương móng nhào đến ôm chặt chân anh. Mạc Tử Hi đứng ở cửa phòng ngủ của mình, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ.

Đệt! Nhóc boss này muốn làm phản!

Thẩm Bắc bị A Bái chọc cười, anh cúi người ôm nó vào lòng rồi nói với Mạc Tử Hi: "Mèo nhà cậu hình như rất thích tôi, không thì đêm nay cho nó ngủ với tôi nhé."

Mạc Tử Hi còn có thể nói được gì ngoài việc gật đầu đồng ý. Cậu nhìn A Bái được Thẩm Bắc ôm vào lòng bày ra vẻ mặt ngốc nghếch thỏa mãn, nhịn không được bạo hành nó trong suy nghĩa. Mọe nó người ông đây còn chưa được ôm mày đã đoạt trước rồi!

Sáng hôm sau, Thẩm Bắc vừa rời giường thì đồ ăn sáng nóng hổi đã đặt trên bàn ăn, anh liếc sang đồng hồ treo ở phòng khách, mới bảy giờ rưỡi, anh nghĩ mình đã ở nhờ nhà người ta nên định dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, không nghĩ đến Mạc Tử Hi còn dậy sớm hơn anh.

Nghe thấy tiếng động, Mạc Tử Hi thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, "Không biết cậu thích ăn gì nên mua mỗi thứ một chút, cậu ăn tạm đi." Nói rồi lại rút đầu vào tiếp tục cạo râu.

Thẩm Bắc nhìn đồ ăn sáng trên bàn, có bánh bao nhỏ, há cảo, bánh quẩy, mì thịt bò, sữa đậu nành, sữa thanh trùng, sữa chua...khiến anh có cảm giác Mạc Tử Hi gọi toàn bộ thực đơn bữa sáng trong quán mang về đây, trong lòng có chút cảm động. Anh thả A Bái xuống đất, tiện tay cầm lấy bình sữa đổ một ít vào bát ăn của nó, A Bái vô cùng thỏa mãn thưởng thức bữa sáng.

Thẩm Bắc vẫn đang mặc bộ đồ ngủ trắng tinh tối qua, đồ theo số đo của Mạc Tử Hi nên Thẩm Bắc mặc vào rộng thùng thình, anh xắn ống quần lên một đoạn, lộ ra mắt cá chân gầy yếu, ống tay áo dài rũ xuống che đi hơn nửa mu bàn tay của Thẩm Bắc. Anh cứ như vậy mà ngồi bên cạnh A Bái nhìn nó uống sữa, tóc tai lộn xộn, trên mặt lại là nụ cười tràn ngập nuông chiều.

Mạc Tử Hi bước trong nhà vệ sinh ra thì nhìn thấy cảnh này, nụ cười của Thẩm Bắc cùng với bầu không khí ấm áp tựa như ánh sáng xóa đi bao mệt nhọc, từng giọt nắng nhẹ buổi sớm mai xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, bao phủ lấy thiếu niên biết bao dịu dàng. Mạc Tử Hi lặng im ngắm nhìn, không nỡ làm phiền đến anh, cậu thật hi vọng mỗi buổi sáng sau này đều có thể thấy được hình ảnh này.

Nhìn đầu tóc rối loạn của Thẩm Bắc, Mạc Tử Hi vẫn không nhịn được mà bước đến xoa nhẹ.

"Đi rửa mặt trước đã, khăn mặt với bàn chải tôi đã chuẩn bị rồi."

Động tác thân mật quá mức khiến Thẩm Bắc hoảng sợ, cơ thể anh cứng đờ né khỏi lòng bàn tay của Mạc Tử Hi. Trên kệ ở bồn rửa mặt đã đặt sẵn chiếc ly súc miệng mới tinh, bàn chải nặn sẵn kem được đặt ngang trên ly, Thẩm Bắc lại hoảng sợ thêm lần nữa, nhịn không được quay ra nhìn trộm Mạc Tử Hi, lại vừa lúc cậu đang thay quần áo, tấm lưng bóng loáng rắn chắc đập vào mắt Thẩm Bắc. Anh vội quay đi cúi đầu tập trung đánh răng.

Sau cuối tuần, ngày thứ hai khiến bao người phiền não lại đến rồi. Tiết thể dục tuần này tập trung vào luyện tập kĩ năng bơi lội, Thẩm Bắc cầm trên tay đồng phục bơi trường học phát hướng về phía nhà bơi lội, Hàn Thần Dật đi bên cạnh hỏi anh: "Thẩm Bắc, trình độ bơi của cậu thế nào?"

Thẩm Bắc cúi đầu do dự một lúc rồi cười đáp: "Cũng tạm."

Nghe được câu trả lời, trong lòng Hàn Thần Dật lập tức đắc ý, cậu nghĩ thầm anh do dự lâu như vậy chứng tỏ kĩ năng bơi chỉ ở mức bình thường, bản thân lớn lên không đẹp bằng người ta, học tập cũng thua người ta, cuối cùng cũng vượt qua người ta được một lần. Vì thế cậu vỗ lên vai Thẩm Bắc, cười nói: "Một lát chúng ta thi bơi đi, ai thua thì làm bài tập cho đối phương một tuần."

Thẩm Bắc còn chưa kịp đáp lại, nữ sinh xung quanh đã bất mãn kêu lên: "Hàn Thần Dật cậu bắt nạt người khác nha, ai không biết cậu bơi giỏi nhất trường, Thẩm Bắc đừng đồng ý với cậu ta."

"Mấy cậu im đi, còn chưa thi làm sao biết Thẩm Bắc sẽ thua?" Mặc dù nói thế nhưng trong lòng hàn Thần Dật đã nắm chắc phần thắng rồi, nhìn cơ thể nhỏ gầy của cậu ta khẳng định không phải là người thích vận động.

Nhưng mà sau khi bắt đầu thi đấu, Hàn Thần Dật lại bị vả mặt bôm bốp. Giáo viên thể dục vừa hô một tiếng, Thẩm Bắc như tên rời cung, trong chớp mắt đã bỏ xa Hàn Thần Dật mười mấy mét, sau đó vẫn luôn duy trì tốc độ này mà bơi về phía trước, đoạn đường một trăm mét anh không ngoi lên thở lần nào, tựa như chú cá bơi lội tự do trong nước.

Nửa phút sau khi Thẩm Bắc về đích rồi Hàn Thần Dật mới bơi đến nơi.

Mấy nữ sinh đứng cạnh bể bơi lập tức vỗ tay hò hét ầm ĩ, giáo viên thể dục cũng nhìn đến ngây người, y cứ nghĩ rằng Hàn Thần Dật là mầm non bơi lội hiếm có trong trường, bây giờ lại xuất hiện một Thẩm Bắc không chỉ vượt xa Hàn Thần Dật, lại còn lập nên kỉ lục bơi một trăm mét mới.

Hàn Thần Dật chìm giữa tiếng hoan hô của mấy nữ sinh, u oán nhìn Thẩm Bắc: "Cái này là tạm được cậu nói đó hả? Gian xảo quá đi."

Thẩm Bắc tháo mũ bơi ra, ngượng ngùng xoa tóc, cười cười không nói tiếng nào. Thật ra anh muốn nói vừa nãy mình chỉ mới tùy tiện bơi thôi.

Hàn Thần Dật bĩu môi đi thay đồ, Thẩm Bắc tránh khỏi vòng vây của nữ sinh xong cũng đi về phía phòng thay quần áo nhưng trên đường lại bị thầy thể dục chặn lại.

"Thẩm Bắc, em có muốn gia nhập đội bơi lội của trường không?" Thầy giáo thể dục vô cùng tha thiết nói.

Thẩm Bắc khó xử đáp: "Xin lỗi thầy, em vẫn muốn tập trung vào việc học hơn."

"Đừng lo, vào đội bơi không ảnh hưởng đến việc học của em, em có thể đến tập vào thời gian nghỉ cũng được."

"Nhưng mà...thứ bảy em còn đi làm thêm."

"Không sao, sau khi tan học em có thể đến tập, chủ nhật đến cũng được, em có thiên phú như vậy, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt nếu không thầy sẽ đau lòng chết mất." Thầy thể dục bày ra dáng vẻ cực kì đau khổ, khi trước Hàn Thần Dật đã từ chối, lần này có thế nào cũng không để Thẩm Bắc chạy được.

Thẩm Bắc nhìn dáng vẻ của thầy lại không nỡ từ chối, cuối cùng đành nói để anh đến luyện tập thử xem sao.

Thầy thể dục vui vẻ móc ngoéo với Thẩm Bắc, thông báo cho anh thời gian huấn luyện rồi mới thỏa mãn rời đi.

Hàn Thần Dật thay đồ xong lại tủi thân bước đến chỗ Thẩm Bắc: "Tiểu Bắc Bắc, tụi mình thương lượng một chút, bài tập một tuần đổi thành ba ngày thôi có được không? Bài tập của tôi bây giờ nhiều lắm luôn."

Thẩm Bắc cười nói: "Không cần cậu làm bài giúp tôi đâu, cậu không rõ trình độ của tôi nên xem như vụ cá cược này không tính."

"Ai da, Tiểu Bắc Bắc đúng là thiên sứ, cậu mà là con gái thì tốt rồi."

"Tại sao?"

"Như vậy thì tôi có thể theo đuổi cậu á."

"......."

Sau hôm học bơi, Mạc Tử Hi nhận được tin tức Thẩm Bắc gây chấn động toàn bộ lớp học bơi. Cậu dựa vào ghế, lướt xem diễn đàn của trường Thánh Nam trên điện thoại, bài đăng có tiêu đề "Mỹ nam như hoa bạn học Thẩm Bắc khoa tiếng Nhật cùng kĩ năng bơi lội chấn động toàn trường" được ghim lên đầu trang, trong bài là văn hay ảnh đẹp miêu tả cảnh tượng ngày hôm đó, Mạc Tử Hi xem hết ảnh chụp rồi mới nhắn tin cho Hàn Thần Dật.

[Tiết học bơi bị ngược hả?]

[Đệt...sao mày biết?]

[Thẩm Bắc lợi hại vậy sao?]

[...Đệt, ông không muốn nói chuyện với mày nữa.]

Nhìn thấy tin nhắn ngập tràn oán khí của Hàn Thần Dật, Mạc Tử Hi không nhịn được bật cười, chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hàn Thần Dật bị ngược thảm đến vậy. Mạc Tử Hi lướt mục nhắn tin tìm số của Thẩm Bắc

[Cuối tuần đi bơi không?]

Gửi tin nhắn đi thật lâu cũng không thấy Thẩm Bắc trả lời, Mạc Tử Hi buồn chán lướt lên xem lại mấy đoạn nói chuyện trước đó với anh, tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Bắc ở dưới nước, vừa lướt đến tin nhắn trên cùng thì tiếng chuông tan học ngân vang, điện thoại của cậu cũng rung lên, Mạc Tử Hi kéo xuống dưới cùng, là tin nhắn của Thẩm Bắc.

[Được, nhưng mà tôi đã nói với thầy cuối tuần sẽ tham gia đội bơi, cậu cũng đến bể bơi trường tôi luôn đi.]

Mạc Tử Hi kinh ngạc trước lời đồng ý nhanh chóng của anh, thậm chí cậu đã chuẩn bị tinh thần nghe lời từ chối, nhìn chằm chằm tin nhắn kia mười mấy giây, khóe miệng Mạc Tử Hi nhẹ cong, nhanh chóng gõ chữ.

[Cuối tuần tôi đến đón cậu.]

[Không cần, gặp ở trường đi ^-^]

Quả nhiên lần này bị từ chối rồi. Nhìn biểu tượng tươi cười phía sau của Thẩm Bắc, Mạc Tử Hi chớp chớp mắt. Thẩm Bắc đối xử với cậu như bạn tốt, nhưng lại dùng đôi tay vô hình ngăn cậu lại bên ngoài vòng tròn an toàn của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play