*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mũi tên vừa bắn tới được ngưng tụ từ máu tươi, thân tên lớn bằng ngón tay cái. Sau khi va chạm với ô cửa sổ thủy tinh, mũi tên vỡ tung tóe thành một vũng máu ròng ròng chảy dọc theo mặt kính.
Không đến hai giây sau, thủy tinh dính máu bắt đầu nóng chảy, chất dịch đỏ thẫm dường như có tính ăn mòn, đục ra một cái lỗ lớn trên ô cửa sổ!
Lâm Dương Dương nằm sấp trên mặt đất, quay đầu về phía căn phòng Lâm Việt đang nghỉ ngơi gọi khẽ: “Anh!”.
Gần như ngay khi cô vừa hô lên, Lâm Việt vốn ngủ rất nông tức thì xoay người bật dậy, đẩy cửa nhà kho bước ra.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình trong phòng. Từ vị trí Lâm Dương Dương đang nằm úp sấp và vết tích trên cửa sổ, anh lập tức hiểu ra kẻ địch tấn công từ đâu.
Lâm Việt khom mình sát đất, vươn tay ra. Lâm Dương Dương đưa tay nắm lấy anh, cánh tay rắn chắc liền mạnh mẽ kéo cô vào nhà kho tương đối an toàn.
Phong Mặc cũng bị đánh thức, vừa mở mắt còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã thấy một tia sáng đỏ vùn vụt lao tới, mục tiêu rõ ràng là giữa trán mình!
Tuy vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, thân thể Phong Mặc trái lại vẫn phản ứng rất nhanh nhạy, nghiêng người tránh thoát thứ màu đỏ quái dị kia. Mũi tên máu sượt qua má hắn, rơi xuống tấm chăn hắn vừa đắp, chiếc chăn nháy mắt bị đốt thủng một lỗ!
Mà máu tươi này cũng không chỉ có tính ăn mòn.
Khi mũi tên tan thành từng mảnh rơi xuống trên chăn, một vài giọt máu tóe ra bắn tới mu bàn tay trái Phong Mặc, thiêu cháy một mảng da rồi nhanh chóng hòa lẫn với máu của chính hắn.
Phong Mặc chỉ cảm thấy mu bàn tay trái hoàn toàn tê dại, máu toàn thân bắt đầu dồn về phía vết thương. Cái tay bị thương cũng theo đó sưng phồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nhận ra chuyện chẳng lành, Phong Mặc không chút do dự chìa tay phải về phía Lâm Việt, chỉ nói một chữ: “Dao.”
Lâm Việt vội móc một cây dao từ nhẫn không gian đưa cho Phong Mặc. Hắn vung dao lên, thẳng tay tước một mảng da trên mu bàn tay trái!
Một miếng da lớn bị lột đi, thứ ẩn mình bên dưới liền lộ ra trước mắt họ.
Giọt máu quỷ quái từ ngoài cửa sổ bắn tới kia kỳ thực chứa đầy những con ký sinh trùng mà mắt thường không thể phân biệt, sau khi Phong Mặc lột lớp da trên tay, chỉ thấy một đám sinh vật thân mềm có hình dạng giống như con đỉa đỏ tươi đang bám vào mạch máu, tham lam hút máu hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Dương Dương vội vã đóng cửa lại, nhắc: “Nhắm mắt!”.
Lâm Việt nghe theo nhắm mắt lại, Phong Mặc lại có chút do dự. Hắn không dám chắc Lâm Dương Dương trước mắt này có thật sự là bản thân cô, vậy nên chỉ có thể đề phòng híp mắt.
Sau đó, một quả cầu ánh sáng chói lòa xuất hiện trong lòng bàn tay cô gái. Ánh sáng mạnh thiếu chút chói mù đôi mắt Phong Mặc, cũng giúp hắn gạt bỏ hết lo lắng.
Lâm Dương Dương dùng quả cầu ánh sáng thiêu rụi đám “đỉa” bám trên tay trái Phong Mặc, cũng đồng thời thiêu luôn bàn tay thành than cốc. Trong cái rủi có cái may, độc tố của những con đỉa này khiến Phong Mặc không cảm nhận được đau đớn, dù tay trái đã cháy đen nhưng bản thân hắn lại không khổ sở chút nào.
Tiêu diệt đám đỉa xong, Lâm Dương Dương lập tức dùng thẻ luân hồi chữa lành vết thương cho Phong Mặc. Nhìn bàn tay đã hồi phục như thường, hắn mỉm cười nói: “Cám ơn.”
Phong Mặc vừa nói vừa mở cửa, khom người trốn sang phòng khác. Lâm Việt và Lâm Dương Dương cũng theo sát phía sau hắn, căn phòng này đã bị kẻ địch chú ý, không còn an toàn nữa.
Ba người chạy một mạch tới lối thoát hiểm, gặp Chung Linh và Giang Thủy Hàn đang kiểm tra những bẫy rập đơn giản mà họ bố trí trước đó.
Nói là bẫy rập, trên thực tế đó chỉ là một vài mẹo nhỏ chuyên dùng để cảnh giới, căn bản không thể ngăn được bất kỳ người luân hồi nào. Từ đinh ghim nằm la liệt trên đất, cây lau nhà móc vào tay nắm, thùng rác chặn trước cánh cửa, lưỡi dao giấu trên mặt ghế… Tất cả những thứ này chỉ là đòn tung hỏa mù nhằm khiến kẻ lẻn vào chủ quan, lừa chúng nghĩ rằng bọn họ rất ngốc nghếch, không đề phòng họ.
Kỳ thực đối với nhóm Lâm Việt, thứ hữu dụng duy nhất chỉ có lớp bột mì rất mỏng rải trên sàn nhà, nó sẽ lưu lại dấu chân của người đi qua. Sau lớp bột mì là một mớ nilon cắt vụn, nếu có người giẫm lên sẽ tạo ra âm thanh sột soạt gọi họ chú ý.
Vừa thấy Lâm Việt, Chung Linh vội vã báo cáo tình hình: “Em tìm được một phần ba dấu chân, có người lén đến, nhưng thấy dấu chân bị in lại thì chạy luôn, chắc là sợ ở lại sẽ càng lộ nhiều vết tích.”
Chủ nhân dấu chân này hẳn chỉ muốn tới thăm dò sơ qua chứ không có ác ý gì, nếu không hắn sẽ không rút lui nhanh như vậy.
Vừa rồi Lâm Dương Dương còn chưa kịp giải thích chuyện xảy ra, liền nhân lúc này vội vàng nói với Lâm Việt: “Kẻ tấn công em là thú biến dị, ở bên ngoài tòa nhà.”
Cô vừa dứt lời, cửa sổ sau lưng bọn họ lại bị một mũi tên máu chọc thủng. Không chỉ vậy, còn có một hình người lao vào ô kính.
Kẻ đó thoạt trông như một con chim biến dị, tuy mang hình dạng con người nhưng trên lưng lại mọc ra hai cánh khổng lồ, đôi chân đầy móng vuốt sắc bén, màu lông rất giống lông chim ưng hoặc chim cắt lớn.
Con chim biến dị đứng trên bệ cửa sổ, thè lưỡi liếm máu chảy trên mặt kính. Máu này rõ ràng chứa vô số ký sinh trùng có tính ăn mòn, thế nhưng nó lại hoàn toàn không e sợ mà tham lam liếm láp, tựa hồ hứng thú với máu hơn là với đám người đang nấp bên trong phòng.
Năm người không khỏi ngây ra, con chim này là cái quỷ gì vậy? Cùng một nhóm với mấy con thú biến dị ngoài kia sao?
Lâm Việt đêm nay chưa được ngủ đủ, đầu óc vẫn còn mơ hồ, bởi vậy anh cũng chẳng có tâm trạng nào suy xét chuyện con thú bắn tên máu, con chim đang uống máu với người lén lút lẻn vào phòng trước đó có liên quan gì hay không. Việc cấp bách nhất hiện giờ là phải tìm đường thoát khỏi tòa nhà đã không còn an toàn này.
Nghĩ đến mười mấy người luân hồi cũng đã mệt mỏi rã rời như họ còn đang ở bên dưới… Đêm nay không ai hại ai, mỗi người đều an phận phòng thủ “địa bàn” của mình, nước sông không phạm nước giếng, cảnh tượng này kỳ thực cũng rất hiếm thấy. Với tình hình hiện tại, anh cho rằng cũng nên nhắc nhở họ một chút.
Lâm Việt rà soát xung quanh một hồi, nhanh chóng tìm ra vị trí của hệ thống thông gió trong tòa nhà. Anh lục lọi thùng rác bên cạnh, moi ra một vỏ lon coca, mở tấm lọc chặn cửa thông gió ném xuống.
Vỏ lon bằng nhôm va chạm khắp nơi trong đường ống kim loại, lăn lộc cộc rồi lại rơi xuống, gây ra vô số tiếng vang liên tiếp.
Giữa buổi bình minh yên tĩnh, âm thanh này quả thật rất chói tai. Tiếng vọng theo đường ống chật hẹp văng vẳng khắp mấy tầng nhà, Lâm Việt nghe rõ những tầng dưới bắt đầu có tiếng người cử động, quả nhiên âm thanh lạ đã khiến bọn họ chú ý.
Họ chỉ là những người luân hồi xa lạ, trong thế giới này, quá lương thiện trái lại càng dễ tự hại mình, lòng tốt của anh chỉ có thể dừng lại tại đây.
Lâm Việt liếc mắt nhìn Chung Linh: “Đừng tiếc năng lượng, cùng xông ra thôi.”
Thấy Lâm Việt nhìn mình, Chung Linh lập tức dùng thẻ luân hồi gọi ra mười mấy con sói, hạ lệnh: “Chạy thẳng xuống dưới, dẫn đường.”
Tiếp đó, cô triệu hồi một ma thần nhập vào một con sói trong bầy. Ma thần được triệu đến lần này có nguồn gốc từ Đông Doanh, ma cổ dài Hitouban.
Có một đoàn quân tốt dẫn đường đi trước, con đường của năm người cũng an toàn hơn rất nhiều. Lâm Việt và Phong Mặc cùng hóa thành hình thú, Lâm Dương Dương hai chân cách đất 5 centimet, không một tiếng động lướt theo sau Lâm Việt, một tấc không rời.
Bọn họ theo lối thoát hiểm chạy xuống. Tới tầng dưới, trong hành lang thoạt trông hoàn toàn không có vấn đề gì, thế nhưng ngay khi đám sói dò đường chạy đến đầu cầu thang tiếp theo, hơn mười cái đầu rắn xanh biếc đột ngột ló ra từ khúc ngoặt!
Một loạt đầu hình tam giác gắn đôi nanh nhọn ngoe nguẩy trên không, rõ ràng là loại có độc. Lũ rắn đó không giống rắn thường, chúng có thể bắn mình ra xa mấy mét trên đất bằng, còn có thể dễ dàng chuyển động giữa không trung.
Lúc này, đám sói thí mạng mà Chung Linh gọi ra lập tức phát huy tác dụng. Bản năng chiến đấu giúp chúng có thể đối phó với bầy rắn độc vô cùng thành thạo, hầu như mỗi lần há miệng sẽ giải quyết được một con.
Thế nhưng đám rắn kia hung hãn đến khác thường, chỉ cần cái đầu vẫn còn, chúng sẽ tiếp tục dùng nửa thân thể còn sót lại nhảy tới tấn công nhóm người phía trên!
Bầy sói nhanh chóng thua trận. Một khi trúng nọc độc của rắn, những con sói sẽ rơi vào tình trạng tứ chi cứng đờ, sùi bọt mép, trong vòng ba giây sẽ ngã lăn trên đất bất động.
Mãi cho đến khi con sói thứ ba gục xuống, ma thần Hitouban Chung Linh đã triệu hồi rốt cuộc ra tay.
Hitouban mang hình dạng một người phụ nữ với cái cổ cực kỳ dài, đặc điểm này rất giống với loài rắn. Theo sự chỉ huy của Chung Linh, nó dùng cái cổ của mình tạo thành một bức tường thịt.
Cần cổ dài đến mấy chục mét cuộn chặt lại, quả thực không khác gì một tấm khiên cao su. Dưới sự bảo vệ của “tấm khiên”, Lâm Việt và các đồng đội một mạch lao xuống, qua được một ải.
Năm người tranh thủ thời gian chạy xuống thật nhanh, nếu gặp phải chướng ngại vật trên đường sẽ để Phong Mặc kiểm tra qua trước, sau đó xử lý sạch sẽ. Hiện tại những người luân hồi khác còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, tất nhiên cũng không dám quá vội vã rời khỏi đây, nhân lúc này chạy trốn là dễ dàng nhất.
Một đường thẳng tiến, Lâm Việt nhận ra những đội ngũ khác đều khá “hữu nghị”. Bọn họ đã suy tính cẩn thận, biết không thể dựng quá nhiều chướng ngại vật trên lối thoát hiểm, chỉ bố trí vài trở ngại nho nhỏ dễ dàng vượt qua.
Cho đến khi tới tầng ba, đội của Lâm Việt rốt cuộc vấp phải tảng đá lớn, không cách nào tiếp tục tiến tới nữa.
Cầu thang nối với tầng hai bị người luân hồi động tay, cải tạo không gian trong hành lang thành một vòng tuần hoàn, bất kể bọn họ đi thế nào cũng không thoát khỏi tầng ba, không thể xuống dưới.
Hiện giờ, con đường duy nhất còn lại chính là lối đi nằm cuối hành lang kia.
Trong hành lang vương mùi máu tươi, có tiếng khóc phụ nữ văng vẳng vọng lại.
Đứng từ lối thoát hiểm tầng ba nhìn vào, hành lang dài dằng dặc tràn đầy máu đỏ. Ngoài tiếng khóc nức nở như có như không, nơi này hoàn toàn yên ắng.
Mà năm người không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước vào.
—
*Hitouban – Ma cổ dài (Chữ Hán tiếng Trung là 飞头蛮, chữ Hán tiếng Nhật là 飛頭蛮). Theo tiếng Trung thì con này đọc là Phi Đầu Man, nhưng mà trong truyện đã nói rõ nó gốc Đông Doanh aka Nhật Bản nên tất nhiên ta nên để tên Nhật rồi, Hitouban nhé. Ngoài ra thì nó còn có cái tên thường gọi hơn (trong tiếng Nhật) là Rokurokkubi, bạn nào có hứng có thể đi sợt gu gồ xem câu chuyện và phim về nó nhé.Thông tin thêm về nó đây:https://www.mystown.com/2017/03/truyen-thuyet-thanh-thi-ve-ma-co-dai.html*Rắn xanh biếc đầu tam giác cắn phát chết luôn đây.(Thật ra trong truyện nói là rắn xanh lục nhưng mà tớ vẫn muốn chèn thêm 1 em xanh lam xinh đẹp cho vui cửa vui nhà.)