*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong suốt quá trình Yulia quan sát, ban đầu Lâm Việt và Phong Mặc quả thật rất nghiêm túc chơi trò chơi.
Đó là phiên bản bàn phím của Minecraft. Đào quặng, đốn cây, hai người cứ vậy lặp đi lặp lại những thao tác nhàm chán này suốt bảy tám phút, thu hoạch được một ba lô đầy đồ.
Thoạt trông tình hình hai người có chút thú vị, Yulia liền cố gắng tiếp tục xem họ chơi trò chơi.
Bảy, tám phút sau, Phong Mặc chuyên đào quặng dùng quặng vàng nấu chảy luyện thành vài khối vàng, hỏi Lâm Việt: “Anh có táo không?”
Lâm Việt vẫn luôn đốn cây liên tục đã thu được rất nhiều táo, anh ném chúng xuống đất cho người kia tới nhặt. Phong Mặc bò ra khỏi hầm mỏ nhặt quả táo lên, kết hợp nó cùng khối vàng tạo thành quả táo vàng, sau đó lại tạo ra thành một chai thuốc gây suy giảm sức mạnh.
Phong Mặc tìm một con zombie dân làng, dùng chai thuốc kia vẩy vào mình nó, đút cho nó thêm một quả táo vàng. Ăn xong quả táo, con zombie nhanh chóng biến thành một dân làng bình thường, không còn xông đến tấn công hai người nữa.
Phong Mặc chỉ vào dân làng đang chậm chạp lang thang xung quanh kia, hỏi Lâm Việt: “Anh đoán người này là nam hay nữ?”
Lâm Việt liếc hắn một cái, lạnh lùng trả lời: “Tôi làm sao mà nhìn ra được cái mặt hình vuông đấy là nam hay nữ, chưa kể cái tạo hình này muốn biến thành trai gái già trẻ gì cứ vá thêm miếng vải là xong.”
Phong Mặc không đáp, tiếp tục chơi game. Hắn cặm cụi xây một căn nhà, dựng bốn bức tường vây xung quanh người dân làng kia, bảo vệ nó trong đó: ” Nhìn xem, giờ cô ta an toàn rồi.”
Lâm Việt chuyển góc nhìn nhân vật lên bầu trời, nhìn màn đêm đã buông xuống trong trò chơi, nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta có an toàn không?”
Phong Mặc vừa xây nhà vừa nói: “Không biết, trời sắp tối rồi, xung quanh kiểu gì cũng nhảy ra một đám quái vật… Anh phải cẩn thận cái con đen sì cao tướng kia, nó có thể dịch chuyển tức thời tới sau lưng anh, trúng đòn của nó thì đau lắm đấy. Nếu diệt nó có thể sẽ rơi ra “Ender eye”* giúp chúng ta dịch chuyển đến “The End”*, đó là địa bàn của chúng nó.”
(*Đã tra google và chỉ biết là mấy cái này thuộc Minecraft mà tớ thì không chơi nên là không giải thích được, đọc mấy cái thảo luận trên mạng hiểu chết liền luôn thật sự.)Hai người tiếp tục tán gẫu về trò chơi, đến khi nội dung chuyển sang “phải làm sao để ghép thành các loại vật phẩm”, Yulia rốt cuộc nghe không hiểu nữa.
Thế nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ, bởi cô ta nhận ra hai người họ đang nói chuyện của mình. Trước đó cô ta cố ý giả bộ bị trẹo chân chính là để cho họ chút manh mối, mà bọn họ quả nhiên thông minh, nháy mắt đã phát hiện cô ta là ai.
Không chỉ vậy, cô ta còn nghe ra Lâm Việt và Phong Mặc đang mượn quái vật trong trò chơi để chỉ Tống Kim Dân, ngầm nói rằng hắn ta rất hung bạo lại có thế lực chống lưng, cần phải cảnh giác.
Yulia tắt màn hình vòng tay, tâm trạng bỗng trở nên vô cùng phức tạp.
Cô ta được Tống Kim Dân nhận về dưới trướng là nhờ bề ngoài xinh đẹp, sau đó, bởi từng có kinh nghiệm dẫn đầu băng nhóm lớn, cô ta được sắp xếp tới quản lý những thợ luân hồi phục vụ cho hắn ta. Nhóm thợ luân hồi này năng lực có hạn, hầu hết đều không muốn dốc sức liều mạng, họ làm việc chỉ để kiếm miếng ăn, hơn nữa lại nhát gan, chiến lợi phẩm thu hoạch được không nhiều, phần dư ra chỉ đủ cho Tống Kim Dân sử dụng, không cách nào nâng cao thực lực tổng thể của tất cả mọi người.
Tống Kim Dân muốn tìm một vài vệ sĩ tính tình lương thiện, hứa hẹn sau khi sống sót rời khỏi Thế giới luân hồi này sẽ phân chia tài sản của mình cho họ. Hắn ta cũng nói bản thân sẽ không giữ lại gì, mỗi người được chia nhiều hay ít đều dựa theo phần sức lực họ đã cống hiến để bảo vệ hắn ta.
Yulia và những người khác cũng đều có suy tính riêng của bản thân. Trước khi biết năng lực của Tống Kim Dân, họ có lẽ còn ôm chút ảo tưởng rằng mình sẽ giết được “thủ phú”, chiếm được một núi tiền, thế nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của hắn ta, họ đã biết mình chắc chắn chẳng có nửa phần cơ hội.
Chỉ là năng lực của Tống Kim Dân không thể dùng để giết người, tất nhiên sẽ không dễ dàng giết chết họ. Mà nếu tình hình đã như vậy, hợp tác với hắn ta cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhóm thợ luân hồi của Tống Kim Dân vẫn luôn vừa giết thú biến dị vừa âm thầm quan sát, tìm những người luân hồi vẫn còn hiền lành lương thiện, lôi kéo họ tới căn cứ của mình.
Một ngày nọ, có một đội ngũ đã phản bội Tống Kim Dân. Thành viên của đội ngũ kia đều có bề ngoài tương đối khó coi, dưới cơn nóng giận, hắn ta liền ra lệnh cho những người luân hồi làm việc cho mình: sau này khi tìm đồng đội mới, chỉ được tìm người có bề ngoài ưa nhìn!
Ý của hắn ta chính là: người đẹp có phản bội trông vẫn vui mắt, kẻ xấu xí phản bội sẽ khiến người ta khó chịu vô cùng.
Sau khi có thêm điều kiện này, công việc của nhóm thợ luân hồi lại càng thêm vất vả. Vậy nhưng Tống Kim Dân đã tăng một chút trợ cấp, lại cho thêm thức ăn, những người đó cũng không còn oán trách nữa.
Yulia vừa muốn lôi kéo nhóm Lâm Việt lại vừa e sợ quả bom nổ chậm Phong Mặc gây chuyện, cô ta không dám để lộ thân phận thuyết phục họ, chỉ có thể tiếp tục quan sát xem có thật Phong Mặc đã đổi tính hay không. Không chỉ vậy, cô ta còn luôn phải cẩn thận đề phòng “ông chủ”, cố gắng duy trì lòng tin của hắn.
Yulia rời khỏi căn phòng, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ Tống Kim Dân giao phó. Quyền lực của cô ta vốn không lớn, phải tìm mọi cách tận dụng quyền lực có hạn này đào ra nhiều ích lợi nhất.
…
Kỳ thực, Phong Mặc có thể dùng kính mắt nhìn ra Lâm Việt có đang bị theo dõi hay không. Mỗi khi có người quan sát, thông tin của anh sẽ hiển thị thêm một dòng chữ [Trạng thái bất thường, có người theo dõi từ xa.], bởi vậy hễ trạng thái kia xuất hiện thì hai người sẽ bắt đầu diễn kịch, mà Lâm Việt cũng luôn có thể phối hợp rất ăn ý với hắn.
Tuy vậy Phong Mặc vẫn chưa cách nào xác định kẻ theo dõi họ là ai, bọn họ chỉ có thể từ từ suy luận.
Thời gian bị quan sát lần đầu tiên rất ngắn, cả hai người không kịp nghĩ kỹ nên “biểu diễn” thế nào nên chỉ yên lặng chơi game, mà đối phương cũng không nhìn quá lâu, rõ ràng không phải người quen biết, cũng không có hứng thú thăm dò họ đang làm gì. Trái lại, thời gian bị theo dõi lần thứ hai khá dài, Lâm Việt và Phong Mặc đoán rằng người này có lẽ chính là Yulia, bởi vậy họ cố ý nói bóng gió ra ám hiệu vài điều về cô ta.
Hai người chỉ thông qua trò chơi biểu thị thái độ vui mừng thay cho Yulia, cảm thấy yên tâm vì cô ta đã tìm được nơi trú ngụ an toàn. Về phần những suy đoán khác, họ tất nhiên sẽ không ngốc đến mức tiết lộ cho cô ta biết.
Lần theo dõi thứ hai rốt cuộc kết thúc, Lâm Việt và Phong Mặc liếc nhau, cùng buông chiếc điện thoại trong tay.
Không ai biết thời gian tự do này sẽ kéo dài bao lâu, Phong Mặc nhanh chóng vừa bật mắt kính kiểm tra số liệu vừa nói cho Lâm Việt tất cả những thông tin mình biết.
Phong Mặc bắt đầu giải thích từ tình hình khi phát sinh BUG, chuyện mình vô tình có khả năng phục chế dị năng của người khác, những nghi ngờ đối với Yulia, phỏng đoán liên quan đến Tống Kim Dân… Tốc độ hắn nói vô cùng nhanh, chỉ sợ đang nói một nửa bỗng bị theo dõi trở lại, hắn cũng không muốn tiếp tục dùng nội dung trò chơi để trao đổi với Lâm Việt nữa, vừa phiền phức mà hiệu quả lại quá thấp.
Lâm Việt chăm chú nghe, một chữ cũng không bỏ sót.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, cuối cùng anh đã biết những hành động nhỏ kỳ quặc của Phong Mặc lúc trước có mục đích gì. Anh ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Ý của cậu là… Chỉ cần làm nhiều việc tốt trong phạm vi săn thú của nhóm thợ luân hồi thì sẽ dễ dàng được Tống Kim Dân tin tưởng? Thế nhưng tôi có một thắc mắc… Cậu thật sự muốn đứng bên phe tên nhà giàu đó hả?”
Phong Mặc thoải mái cười: “Đương nhiên rồi, tính mạng quan trọng. Ơ kìa… Anh đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi nói thật mà.”
Hoài nghi nơi đáy mắt Lâm Việt càng thêm đậm. Theo lời Phong Mặc, làm vệ sĩ cho Tống Kim Dân tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích, hắn còn tiết lộ một vài thông báo liên quan đến Tống Kim Dân mà mình đã phát hiện trong BUG, tất cả đều có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Thế nhưng Lâm Việt đã bị Phong Mặc gài bẫy nhiều đến bất an, trong tình huống rất có thể lại là một cú lừa khác này, anh biết rõ lời hắn nói chỉ có thể tin phân nửa.
Lâm Việt tiếp tục dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Phong Mặc, hắn liền vô tội chăm chú nhìn lại anh.
Có giả bộ khéo đến mấy anh cũng nhận ra, trong mắt hắn giấu đầy xảo quyệt.
Lâm Việt đập nhẹ vai Phong Mặc: “Được rồi, khỏi diễn. Không cần biết cậu nghĩ gì, tôi vẫn thấy chúng ta không thể về phe Tống Kim Dân. Người muốn giết hắn quá nhiều, mà bây giờ Thế giới luân hồi lại có BUG, không có thông báo về người chết, chúng ta cũng không biết kẻ địch của hắn rốt cuộc có bao nhiêu.”
Tất nhiên kết quả tốt nhất là họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, diệt trừ Tống Kim Dân – một trong những đầu sỏ dựng nên hệ thống quy tắc méo nó của thành Cực Lạc. Nếu làm được như vậy, rất nhiều người luân hồi vô tội sẽ được giải thoát, Lâm Việt còn có thể giúp em gái thanh lý hợp đồng, giết chết hắn ta cũng không khiến anh có chút cảm giác tội lỗi nào.
Nhưng muốn giết chết hắn ta mà vẫn bình an vô sự là việc quá khó, Lâm Việt không muốn mạo hiểm, anh chỉ cần đội ngũ của mình toàn vẹn thoát khỏi đây. Năm người tới, năm người đi, có thể kiếm ít tiền một chút nhưng tuyệt đối không thể thiếu một người.
Phong Mặc đã nhận ra Lâm Việt đang vô cùng nghiêm túc. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, điên cuồng nơi đáy mắt hắn dần dần phai nhạt.
“Được rồi, anh là đội trưởng, anh nói sao thì làm vậy. Ý nghĩa tồn tại của tôi vốn là để bảo vệ anh, giờ lại kéo anh đi làm vệ sĩ cho người khác đúng là không tốt lắm.”
Lâm Việt làm bộ không nghe ra Phong Mặc đang ngầm ai oán. Tận trong xương tủy của hắn vốn chẳng có tế bào yên phận nào, anh cũng không biết phải giải quyết ra sao.
Lâm Việt nhặt di động trên đất, thu hết cục sạc xung quanh vào nhẫn không gian: “Yulia sẽ không ném chúng ta tới nơi nguy hiểm, đi thôi, về phòng gác đêm, cứ quan sát trước rồi có gì mai tính.”
Phong Mặc không mấy hào hứng, cầm di động theo Lâm Việt lên tầng.
Trước đó, Lâm Việt đã sắp xếp cho hai cô bé ngủ trong nhà kho, Giang Thủy Hàn ngủ trên hành lang. Lúc này đang là ca gác của Lâm Việt và Phong Mặc, hai người liền an vị bên cạnh Giang Thủy Hàn chơi điện thoại.
Game offline có thể kết nối bằng bluetooth để chơi chỉ có trò Minecraft này, hai người tựa lưng vào tấm nệm mềm, bận rộn “kiếm ăn” trong cùng một thế giới.
Mỗi người tự xây dựng khu vực của riêng mình, không ai liên quan tới ai.
Mười mấy phút sau, Lâm Việt đã xây xong một cổng dịch chuyển không gian, vươn tay vỗ Phong Mặc một cái: “Tọa độ 32, 105. Cậu thích gây sự mà đúng không? Chúng ta đi đánh BOSS lớn.”
Phong Mặc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đáp: “Được, chờ tôi, đến ngay đây.”
Hắn liếc qua ngôi nhà trong trò chơi mà mình vừa lén lút xây xong, nhếch miệng kín đáo nở nụ cười.
Hắn vốn định dùng ngôi nhà kia tặng cho Lâm Việt một bất ngờ nho nhỏ, không ngờ lại bị anh nhanh chân đến trước. Thôi thì cứ để căn nhà ở đó, sau này dùng nó chọc cho anh vui cũng không muộn.
Phong Mặc không nói một lời, vô tư điều khiển nhân vật của mình theo Lâm Việt đi đánh BOSS.
Mục đích ban đầu khi hai người tìm đến trò chơi chỉ là tránh để lộ bí mật, không ngờ nó lại vô cùng thú vị, vừa lúc giúp họ vượt qua ca gác đêm nhạt nhẽo khô khan này.
—
*Minecraft: Là một game thuộc dạng game thế giới mở, người chơi sẽ xây dựng các công trình, tìm kiếm tài nguyên thiên nhiên (đào quặng đốn cây này nọ đoán thế chứ chưa chơi bao giờ), chế đồ rồi chiến đấu. Ai chưa biết có thể tra google để biết nha, tớ cũng không biết đâu chỉ đọc wiki rồi giải thích ra đây thôi ^^*.Đồ họa dạng khối tương đối… ờ thì… ấn tượng của Minecraft: