Sau khi Osawa Emi đi khuất, Lâm Việt liền thở phào nhẹ nhõm.

Người luân hồi có đủ thứ năng lực quái dị, cô gái xinh đẹp này có thể sống lại cũng không khiến anh ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô ta nhìn mình khiến anh vô cùng khó chịu.

Lâm Việt cũng không biết tại sao mình lại khó chịu, anh chỉ cảm thấy cái nhìn ấy cứ như của một con thú hoang đang nhìn con mồi của mình, tràn đầy tính công kích.

Osawa Emi đã giúp họ giải quyết một rắc rối, dù có không thích cô ta thế nào anh cũng sẽ không ra tay. Hiện tại cục diện này đã coi như kết quả tốt nhất, thanh toán đầy đủ ân oán, mỗi người một ngả.

Vừa rồi ba người luân hồi núp trong quả cầu lửa không ngừng hô hoán chắc chắn sẽ khiến người chú ý, bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Nghĩ vậy, Lâm Việt liền phân công Phong Mặc, Lâm Dương Dương và Giang Thủy Hàn xử lý thi thể, thu thập thẻ luân hồi và đá dị năng trên xác người chết, bản thân anh thì tìm thùng đựng, gọi Chung Linh đi cạy cửa một chiếc ô tô đậu bên kia đường, bắt đầu thu thập chút xăng.

Từ khi trận chiến kết thúc, Lâm Việt đã phát hiện ra Chung Linh có gì đó là lạ. Anh dẫn cô bé tới bên chiếc xe, vừa lấy nhiên liệu vừa hỏi: “Sao sắc mặt khó coi thế?”

Chung Linh ngẩn ra, cười gượng đáp: “Xấu lắm hả? Chắc tại sáng nay em chưa rửa mặt?”

Lâm Việt nhận ra cô đang miễn cưỡng pha trò, ý định đổi đề tài. Mỗi người đều có bí mật riêng, cô đã không muốn nói, anh cũng không gặng hỏi nữa, chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục lấy xăng.

Chung Linh đứng cạnh ôm thùng dầu, nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Chỉ có cô mới biết, tâm trạng mình bây giờ tệ đến thế nào.

Vừa rồi khi điều khiển hai ma thần xông vào ngọn lửa, cô cũng đồng thời cảm nhận được oán khí ngập trời của chúng đối với người chủ nhân này. Chúng vẫn luôn chửi mắng cô, ác độc nguyền rủa cô, tội nghiệp cầu xin cô tha mạng, gào khóc đau đớn…

Từng tiếng từng tiếng, tất cả đều mắc kẹt trong đầu Chung Linh, không sao gạt đi nổi.

Lần đầu tiên gọi ra ma thần, cô lựa chọn cách thu hồi bản thể trở lại thẻ để khiến nó biến mất, bởi vậy ma thần chó ba đầu địa ngục còn chưa kịp phẫn nộ, nhiều lắm cũng mới cằn nhằn vài câu khi bị cô ra lệnh. Thế nhưng hai lần sau lại khác, vì hoàn cảnh ép buộc mà cô chỉ có thể buộc chúng chịu chết, đốt lên oán khí sâu đậm của ma thần.

Nếu đảo ngược vị trí mà suy nghĩ một chút, Chung Linh kỳ thực có thể hiểu, cũng thông cảm cho chúng. Chúng rõ ràng là ma thần dũng mãnh, chúng nhất định cũng muốn được tự do, chúng hẳn đã nghĩ cố gắng chống đỡ qua mười phút kia thì có thể hồi sinh thật sự. Tuy sau khi sống lại có lẽ cũng sẽ bị Thế giới luân hồi tiêu diệt, nhưng chỉ cần giành được vài giờ, thậm chí vài phút tự do ngắn ngủi thôi, đối với chúng đã là thỏa mãn.

Chính bởi vì hiểu được điều đó, Chung Linh lại càng thêm khó chịu bất an. Oán khí dày đặc quấn quanh khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi khôn cùng.

Tuy vậy, cô không có ý định nói cho đồng đội biết việc này. Vấn đề của mình chỉ có thể do chính mình khắc phục, nói với ai cũng vô ích, chẳng gì hơn làm phiền người ta, hơn nữa cô không nghĩ bản thân là người yếu đuối đến nỗi bị chút cảm xúc tiêu cực này đánh bại.

Sau khi đổ đầy hai thùng xăng, Chung Linh rốt cuộc cũng điều chỉnh xong tâm trạng, theo chân Lâm Việt tiếp tục công tác chuẩn bị lên đường.

Trong lúc đó, ba người còn lại đã sớm dọn dẹp mấy cái xác vào một nhà ven đường, chia thẻ luân hồi và đá dị năng làm năm phần bằng nhau theo ý của Phong Mặc.

Giang Thủy Hàn cầm thuốc tiến hóa đi đưa cho Chung Linh, định cho cô dùng hết số thuốc này. Tuy hiện tại sức chiến đấu của hắn ta mới đạt 90 nhưng vẫn cao hơn cô nhóc đó, trước hết vẫn nên bổ sung cho cô thì hơn.

Thấy Giang Thủy Hàn tạm thời rời khỏi, Lâm Dương Dương liền tới bên cạnh Phong Mặc, kéo tay áo hắn thì thầm: “Anh Phong Mặc, em thấy vừa rồi anh dịch hơi có vấn đề thì phải.”

Phong Mặc “hiền lành” cười hỏi: “Hả? Có vấn đề gì?”

Lâm Dương Dương chớp đôi mắt xanh đầy vẻ nghi hoặc: “Em có biết vài ba từ tiếng Nhật, ngay từ đầu hình như cô kia có nói cái gì mà “tôi yêu anh” mà, sao trong lời anh dịch lại không có câu ấy?”

Phong Mặc bị vạch trần vẫn rất thản nhiên, chí khí hùng hồn đáp: “Đúng, cô gái kia tỏ tình với anh trai em đấy, nhưng mà một người ngôn ngữ còn chẳng thông như thế nhập đội chắc chắn sẽ rất phiền phức, thế nên anh mới cố ý không cho anh trai em biết mục đích thật của cô ta. Cho, phí bịt miệng.”

Phong Mặc nhét một tấm thẻ cấp ba của mình cho Lâm Dương Dương, cô liền nhận lấy cất vào túi xách: “Được, anh đã mua chuộc em thành công. Em sẽ không cho anh trai em biết.”

Nói rồi cô gái nhỏ lại bày ra khuôn mặt bình thản như chẳng có chuyện gì, chui vào băng ghế sau ô tô ngồi xuống.

Phong Mặc mỉm cười ngồi vào ghế tài xế, đợi ba người còn lại lên xe. Hắn ngẩng đầu nheo mắt nhìn trời, lòng thầm cảm thán thật kỳ lạ, trước kia Thế giới luân hồi từng nói sẽ đưa ra thông báo về vị trí của “thủ phú”, thế nhưng bọn họ đã ở nơi này hơn một ngày mà vẫn chưa từng nhận được chút thông tin nào.

Có lẽ đây là cơ chế bảo vệ của Thế giới luân hồi chăng? Tống Kim Dân là một tên xui xẻo bị toàn dân đuổi giết, Thế giới luân hồi nhất định phải bảo vệ hắn một chút, miễn cho trò chơi kết thúc quá nhanh.

Hoặc có lẽ… Bản thân tên nhà giàu Tống Kim Dân kia vô cùng mạnh, dù sao với tài lực của hắn, nâng cấp thẻ luân hồi đến trên cấp sáu ngay trong thành Cực Lạc tuyệt đối không phải việc khó, cùng lắm là một trăm nghìn tấm thẻ cấp một mà thôi, hắn chắc chắn mua được. Hơn nữa nếu hắn không sợ chết, có thể thuê một đám vệ sĩ cùng vào Thế giới luân hồi rồi nâng cấp dị năng đến cấp năm cũng chẳng phải việc bất khả thi.

Như vậy… lẽ nào nguyên nhân chính khiến Tống Kim Dân bị đuổi giết thật ra là bởi dị năng và thẻ luân hồi của hắn đã vượt xa mức trung bình?

Nếu đó là sự thực, muốn săn giết Tống Kim Dân không dễ dàng chút nào.

Phong Mặc còn đang tập trung suy tính, bầu trời trong xanh trước mắt bỗng chuyển thành màu đen kịt!

Chuyện gì thế này?!

Phong Mặc giật mình, phản ứng đầu tiên là nhào sang ghế phó lái. Hắn quay đầu nhìn Lâm Dương Dương phía sau, vừa mở miệng toan nhắc cô nằm xuống bỗng phát hiện ra chuyện không bình thường.

Bím tóc đuôi sam quấn trên đầu Lâm Dương Dương có hơi rối, cô đang cởi mũ bện lại mái tóc, mà tư thế của cô đã dừng lại trong khoảnh khắc chỉnh lại đuôi sam kia, không di chuyển chút nào.

Một bên đuôi sam còn lại cũng đã lỏng ra, thế nhưng nó như bị đóng đinh tại thời điểm mới chớm tuột khỏi đỉnh đầu cô gái, tạo thành một hình cung kỳ dị sau đầu Lâm Dương Dương không chịu buông rơi.

Cứ như… thời gian ngừng lại.

Phong Mặc nhíu mày, cẩn thận mở cửa xe bên ghế phó lái, thò đầu ra ngoài nhìn khắp một vòng, quan sát những đồng đội khác.

Lâm Việt đang ôm thùng xăng thứ hai trở về xe, sắc mặt không chút thay đổi. Bởi anh bước đi khá nhanh, một vài sợi tóc phía trước bị gió thổi ngược lộ ra vầng trán trơn nhẵn, mà cả động tác của anh lẫn những sợi tóc xốc xếch kia đều như đã đóng băng.

Nhìn Chung Linh và Giang Thủy Hàn cũng trong trạng thái tương tự, Phong Mặc có thể xác định: thời gian quả thật ngừng lại rồi!

Vậy vì sao hắn lại không chịu ảnh hưởng gì cả?

Thật khó hiểu, lẽ nào là bởi thân phận đặc biệt của hắn?

Phong Mặc lặng lẽ bò ra khỏi xe, bắt đầu men theo con đường đi tìm những người luân hồi gần đó. Nếu như đây là hiện tượng do dị năng tạo ra thì chắc chắn sẽ có phạm vi hạn chế, trạng thái đông cứng này sẽ có một “biên giới”?

Chỉ cần tìm được biên giới này, kẻ sử dụng dị năng sẽ bại lộ.

Thời gian bất động phủ lên khắp nơi một vẻ hoang vu quạnh quẽ, thế giới quanh Phong Mặc chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở của chính mình. Sự vắng vẻ khiến âm thanh hô hấp vốn không đáng kể như được khuếch đại lên vô số lần, có chút nặng nề, ồn ào đến phiền phức.

Khu vực này là địa bàn của Suriel. Dưới sự độc ác tàn nhẫn của hắn ta, những người xung quanh không chết cũng đã bỏ chạy, số người luân hồi trên đường có thể đếm trên đầu ngón tay. Phong Mặc đi hết ba con phố cũng chỉ tìm được vài người, nhưng những người này hiển nhiên đều không phải kẻ khống chế thời gian, bởi họ cũng đông cứng cả rồi.

Phong Mặc thử dùng kính mắt kiểm tra một lượt dị năng và thẻ luân hồi của bọn họ, không ngờ ngay khi mọi người đều đang trong trạng thái thời gian ngưng đọng, cũng đồng nghĩa họ không hề sử dụng năng lực như hiện tại mà vẫn có thể tra ra. Không chỉ vậy, ngoài thông tin liên quan đến năng lực chiến đấu, hắn còn thu được thêm vài tin tức ngoài lề như sở thích, tính cách của đối tượng.

Kết quả này khơi dậy hứng thú của Phong Mặc, hơn nữa nghĩ tới những thông tin này có lẽ sẽ có lúc hữu dụng, hắn liền vừa kiểm tra vừa ghi nhớ trong đầu.

Phong Mặc tiếp tục vừa đi vừa ghi nhớ thông tin về những người luân hồi gặp ven đường, mãi đến khi số đối tượng cần nhớ lên đến hơn ba mươi người, hắn rốt cuộc phải chuyển sang cách ghi chép bằng giấy.

Càng đi xa, Phong Mặc càng cảm thấy kỳ quái.

Hắn không tìm ra biên giới.

Sự tò mò đẩy hắn đi một mạch từ đầu này sang tận đầu kia thành phố, thế nhưng suốt dọc đường, dù là người hay quái vật cũng đều cứng đờ như tượng sáp, không có bất kỳ sinh vật nào có thể cử động.

Cả thành phố như đã bị một sức mạnh thần bí nào đó nuốt chửng, thời gian hoàn toàn ngưng đọng.

Rốt cuộc là ai có sức mạnh khủng khiếp đến vậy?

Lòng hiếu kỳ rốt cuộc đã không thể thúc giục Phong Mặc tiếp tục đi thăm dò khắp nơi nữa. Sau khi “đi dạo” hết một vòng thành phố, hắn bắt đầu chán ngán.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Thế giới luân hồi có vấn đề gì?

Phong Mặc ngẩng đầu nhìn nền trời đen đặc. Màu đen như đổ mực phủ trùm không gian, không trăng sao, không mây gió, không một dòng tin tức.

Hắn uể oải đi thêm một vòng nữa, tập trung nghiên cứu địa hình nơi đây.

Cẩn thận quan sát dọc đường, hắn phát hiện sát rìa thành phố có một bức tường ánh sáng màu vàng. Bởi ranh giới của thành phố không rõ ràng lắm, dải tường ngăn kia cũng không liền mạch, chia thành hơn mười bức vách chồng chéo nhau.

Lúc này, ngay bên chân một đoạn tường ánh sáng có hai người luân hồi đang thăm dò đặt tay trên mặt tường, cố gắng tìm cách xuyên qua. Trái ngược với họ, những NPC bình thường hoàn toàn không bị bức tường ngăn cản, có thể thoải mái ra vào.

Thời gian dừng trôi khiến Phong Mặc cũng không biết rốt cuộc mình đã lang thang bao lâu, hắn bắt đầu có chút lo lắng nghĩ: nếu trạng thái này kéo dài vĩnh viễn, vậy mình phải làm sao đây? Chẳng lẽ sẽ cứ im lặng một mình đến chết?

May sao, hắn đã tìm được thú tiêu khiển rồi.

Trên đường vòng trở lại vị trí của Lâm Việt, hắn phát hiện Osawa Emi cách đó không xa.

Hóa ra cô ta còn chưa đi.

Osawa Emi đang trốn sau một chiếc xe nơi góc đường, ánh mắt tràn đầy si mê nhìn trộm Lâm Việt, bộ dạng đắm chìm trong tình yêu nồng cháy khiến Phong Mặc không sao lý giải nổi.

Hắn không cho rằng hành động của cô ta thực sự xuất phát từ tình yêu.

Tuy chính hắn cũng chẳng rõ những người đang yêu sẽ có biểu hiện gì, nhưng chắc chắn không phải bệnh hoạn như cô gái trước mắt. Nghĩ tới đội ngũ của mình vẫn luôn bị một kẻ như thế theo dõi… Quá đáng sợ!

Phong Mặc đi tới bên Osawa Emi đang bất động, nhấc một thùng rác trong tầm tay, thô bạo đập xuống cái đầu xinh đẹp.

Đáng tiếc, ngay khi thùng rác sắp chạm với cái cổ mỹ miều kia, toàn thân cô ta bỗng lóe lên một tầng sáng trắng, bảo vệ cô ta khỏi cú va đập.

Một dòng thông báo xuất hiện: [Hiện nay bạn đang ở trạng thái bất thường, không thể tấn công.].

Phong Mặc đặt thùng rác trong tay xuống.

Không được đánh không được giết, thật nhạt nhẽo.

Phong Mặc buồn chán đi tới bên Lâm Việt, săm soi quan sát từng đường nét của anh, vừa nhìn vừa băn khoăn tự hỏi sao cái cô kia lại say mê người này đến vậy.

Chăm chú nhìn một hồi, cuối cùng ngay cả một người đàn ông như Phong Mặc cũng phải gật đầu tán thưởng, Lâm Việt – kẻ nắm giữ mối dây sinh mạng của mình này quả nhiên rất đẹp trai. Nhìn thoáng qua thì phong độ sáng láng, nhìn kỹ lại thấy trong điềm đạm mang chút u buồn, biểu cảm lạnh nhạt thờ ơ nhưng đáy mắt vẫn giấu vài phần săn sóc…

Ừm… càng nhìn càng thuận mắt.

Bởi nơi này tạm thời không có khái niệm thời gian, Phong Mặc cũng không rõ mình đã quan sát Lâm Việt bao lâu, khi nhận ra mình đang làm gì thì ngay cả số tóc bạc trên đầu Lâm Việt hắn cũng đếm xong rồi.

Mà thứ đánh thức hắn chính là những dòng chữ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời u ám.

Đó là những con chữ vô cùng lộn xộn, chẳng khác nào một bảng mã lỗi do bị vi rút xâm nhập. Những hàng chữ đó là tổ hợp ngôn ngữ của rất nhiều nước khác nhau, hỗn loạn đến không sao nhìn ra đó là chữ gì!

Sau một loạt thông điệp vô nghĩa, dòng chữ trên không trung bắt đầu được xóa đi xếp lại, từng dòng từng dòng ngay ngắn hiện ra.

Chữ Đông Doanh, chữ La Mã, chữ Hy Lạp, chữ Thiên Trúc…

Cuối cùng, thông báo được chuyển đổi sang chữ Bàn Cổ mà Phong Mặc quen thuộc nhất. Phần lớn nội dung đều là những câu lệnh vô nghĩa không hề liên quan tới thế giới họ đang mắc kẹt, chỉ có mấy dòng chữ đỏ không ngừng lấp lóe chính giữa “màn hình” đủ sức thu hút sự chú ý của hắn…

[Hệ thống định vị nhiệm vụ gặp sự cố!]

[Đang dò tìm vị trí của người luân hồi số 00001 Tống Kim Dân… Dò tìm thất bại!]

[Đang tiến hành dò tìm lại…]

Thì ra lý do Thế giới luân hồi không thông báo vị trí của “thủ phú” Tống Kim Dân là bởi… hệ thống có BUG.

Phong Mặc thoáng bình tĩnh lại. Xem ra thời gian ngưng đọng chỉ là bởi Thế giới luân hồi gặp trục trặc, đang phải sửa BUG mà thôi.

Chẳng trách cả thành phố đều bị ảnh hưởng, ngoại trừ chính Thế giới luân hồi, đích xác không có kẻ nào đủ sức làm vậy. Ngoài ra bởi thân phận của hắn tương đối đặc biệt, là “sinh vật không rõ” nằm giữa NPC và người luân hồi nên lần sửa lỗi này hắn mới bị bỏ qua, không nằm trong tầm khống chế.

Sợ mình cũng sẽ bị thanh trừ theo lỗi hệ thống, Phong Mặc không dám tiếp tục chạy loạn nữa, đành bò lại vị trí ban đầu. Hắn ngồi vào ghế tài xế trong xe, tựa cửa kính nhìn Lâm Việt cách đó vài mét.

Ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên tò mò ấn nhẹ cái nút màu đỏ trên gọng kính, thử kiểm tra số liệu của anh.

Kết quả, một thông báo lạ bất ngờ bật ra trước mắt hắn.

[Có muốn trích xuất dị năng “Thú thân” của đối phương không? Thao tác này không thể đảo ngược, dị năng mới sẽ thay thế dị năng của bạn.]

[Có] [Không]

Chẳng lẽ đây là “phần thưởng” ẩn trong BUG?!

Hắn vẫn luôn rất ghét dị năng giao tiếp với linh hồn của mình, nếu như có thể phục chế dị năng của Lâm Việt… Không tệ chút nào!

Hai mắt Phong Mặc sáng lên. Dù hắn có lợi dụng BUG của Thế giới luân hồi thì cũng chỉ để phục chế một dị năng mà thôi, không phải việc gì quá đáng, hẳn sẽ không gây ảnh hưởng lớn gì.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, bắt hắn cả đời sống với một cái dị năng chán ngấy không thể giết người mới là sống không bằng chết.

Với tính cách của Phong Mặc, chẳng cần đến một giây suy nghĩ, hắn quả quyết chọn [Có].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play