1. Ngày nào đó sau một lần mây mưa, thủ trưởng tò mò ôm Du Lãnh hỏi, “Bảo bối, rốt cục thì kiếp trước tại sao anh lại thích em vậy?”
Du Lãnh buồn ngủ đáp, “Lớn lên đẹp trai.”
Thủ trưởng Mục Hành không tin, “Vậy tại sao đời này anh lại không thích em?!”
Mơ mơ màng màng Du Lãnh đáp, “Hôm đầu tiên anh đã nhìn thấy em lăn lộn đánh nhau với người ta dưới đất, né em còn không kịp thì sao mà yêu em được…”
Mục Hành lăn lộn cào giường!
“Với cả anh vội tạo nhân vật trò chơi như vậy, đương nhiên không để ý được thứ khác nữa …..”
Kiếp trước.
Du Lãnh đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy một thanh niên đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi điện tử, gương mặt tươi cười rạng rỡ như tỏa ra ánh mặt trời.
Du Lãnh chỉ cảm thấy như có một tia ánh dương ấm áp vừa chiếu rọi nội tâm lạnh lẽo của mình.
Có lẽ đây chính là điều bà nội hay nói, có một ngày con sẽ gặp được một người, ngay từ cái nhìn đầu tiên con sẽ biết ngay người đó sẽ trở thành mặt trời của con.
2.
Mục Hành sắp đón sinh nhật, Du Lãnh muốn làm một món quà cho hắn, chỉ ngại người nọ vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, một chút thời gian riêng cũng không có.
Thở dài lần thứ ba mươi sáu, Mục Hành lo lắng sốt ruột, bảo bối nhà mình rốt cuộc bị sao vậy?
Mục Hành vô cùng khó hiểu, liền đi hỏi dò La An Hiệp có vẻ hiểu biết phương diện này.
La An Hiệp lúc này đã có gia sản đuề huề, một đôi mắt thâm quầng, tư thế xoa xoa eo nhìn có chút buồn cười.
Dương Hi đi từ trên lầu xuống, quay ra gật đầu với Mục Hành đang ngồi trên ghế sô pha, lại nói với La An Hiệp, “Tôi đi tuần tra.”
La An Hiệp xua tay, lại ngồi xuống đối diện Mục Hành buồn bực nói, “Mục lão đại, đây chỉ là chuyện nhỏ bằng móng tay thôi, rất dễ giải quyết, anh nghe tôi phân tích một chút này.”
Mục Hành chăm chú lắng nghe, chờ La An Hiệp nói này nói kia.
“Khụ khụ,” La An Hiệp cũng không ngẫm ngợi gì cả mà nói, “Làm người yêu vui vẻ không phải chuyện quá đơn giản sao, tặng quà là xong thôi. Có điều Du Lãnh sẽ không để ý những thứ như vậy, tôi muốn nói là anh cứ giữ khư khư người ta như vậy…, tình hình hiện tại ở căn cứ rất tốt, chi bằng anh để Du Lãnh làm một chức vụ nhàn tản gì đó, hàng ngày cũng phải có gì đó để làm chứ.”
Mục Hành cau chặt mày, “Thân thể anh ấy không tốt.”
La An Hiệp âm thầm lắc đầu, trước kia thân thể Du Lãnh cực kì không tốt, nhưng bây giờ cũng coi như đã không sao rồi.
Mục Hành liếc mắt đã hiểu La An Hiệp đang nghĩ cái gì, nhíu mày lại định phản bác.
“Được rồi, được rồi, tôi biết, tôi biết rồi” La An Hiệp cũng không dám tranh luận với Mục Hành, “Vậy cậu bài trí cho anh ấy một vị trí không cần động tay động chân, ví dụ một bộ trưởng trên danh nghĩa chẳng hạn”.
“Để tôi nghĩ thêm đã.” Mục Hành xoắn xuýt rời khỏi nhà La An Hiệp.
Mấy hôm rồi Mục Hành có vẻ rất bận bịu, Du Lãnh nhân cơ hội làm ra được một cặp nhẫn cưới, lại khắc xuống kí hiệu tinh thần của mình.
Đợi đến sinh nhật Mục Hành.
Du Lãnh còn chưa kịp lấy quà ra, đã bị Mục Hành bế ngang lên đi đến trước một tòa nhà màu trắng, “Bảo bối, em biết anh rất thích nghiên cứu, vậy nên em tìm được một chỗ tốt để anh làm việc, anh nhìn thử xem có thích không?”
Du Lãnh sững sờ nhìn phòng làm việc giống hệt như trước khi xảy ra tận thế, mấy chiếc máy vi tính bên trong đang vận hành hiển thị từng chuỗi mật mã chạy dài, bên trong còn ba cậu thanh niên đang điều chỉnh máy móc.
Mục Hành lại nói, “Cơ mà mỗi ngày anh chỉ được ở trong đây một tiếng thôi, biết không?”
“Một tiếng?”
Mục Hành cực kì giãy dụa, “Một tiếng rưỡi, không thể nhiều hơn được nữa!”
Du Lãnh nhẹ nhàng nở nụ cười, về đến nhà lấy ra món quà thả vào tay Mục Hành, “Mục tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”
“…..” Mục Hành ngây ngẩn cả người, mở hộp quà ra, là hai chiếc nhẫn bạc đang lặng lẽ nằm cạnh nhau.
Du Lãnh vươn tay, mỉm cười nhìn hắn, “Quà em tặng anh cũng rất thích.”
Hóa ra, hóa ra hôm nay là sinh nhật của hắn! Mục Hành bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đeo nhẫn cho Du Lãnh, Du Lãnh khác thường của mấy ngày nay cuối cùng đã có lời giải thích.
Việc đi làm vừa nói ra có thể không tính nữa không, Mục Hành nhìn Du Lãnh rũ mắt nghiêm túc đeo nhẫn cho mình, cuối cùng vẫn không nói ra nữa.
Nhưng mà, từ giờ về sau, Mục Hành sẽ không bao giờ tìm lời khuyên gì đó từ La An Hiệp nữa.
3.
Sau khi Mục Hành cùng Du Lãnh tìm đủ hạt châu đen, thân thể Du Lãnh liền khỏe lên rất nhiều, không còn như trước kia một ngọn gió thổi là đổ bệnh nữa.
Mục Hành đương nhiên vui vẻ cực kì, hắn ra sau núi thu xếp một chút, gieo hạt đủ loại trái cây, Du Lãnh thích ăn hạt dè nè, thích ăn bưởi, còn thích…
Một năm sau, ai ai trong căn cứ cũng biết sau ngọn núi ở Hoàn Nguyệt là món quà mà thủ trưởng căn cứ tự tay làm ra cho người mình yêu.
Người mới tới còn tưởng kia là rừng đào xinh đẹp của tinh linh, mấy cô gái nhỏ cực kì yêu thích. Cuối cùng nhìn kĩ lại mới thấy, tất cả đều có thể ăn, thật là càng khiến người ta ngưỡng mộ quá đi!
Vào những ngày đẹp trời, đi ngang qua sau núi còn có thể thường xuyên nhìn thấy thủ trưởng của căn cứ dẫn theo người yêu hắn cùng ngồi dưới tán cây ngắm mây trời.
4.
Thời tận thế, hai năm trước vẫn luôn xuất hiện cả đám trai gái si tâm vọng tưởng mưu đồ dụ dỗ Mục Hành, mong một bước được cất cánh đổi đời, mà sau khi Mục Hành phế hết cả đám xong, về sau không còn kẻ nào dám tiến tới nữa.
Thủ trưởng tốt thật đó, nhưng có phải tốt với chúng tôi quái đâu, chả có tác dụng cái lông gì!
Du Lãnh vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, không hay rời khỏi căn cứ. Vậy nên ai ai cũng nghĩ Du Lãnh chắc hẳn chỉ là một tên mặt trắng, đặc biệt sau khi diện mạo của anh ta bị mọi người nhìn thấy thì càng chắc chắn hơn.
Kể cả nhóm fans của Du Lãnh cũng cho là như vậy, Dương Hi đội trưởng đội tuần tra mỗi khi nhìn thấy đám người này đều âm thầm cười nhạo, rồi có ngày mấy người sẽ bị dọa cho chết!
Mà ngày này rất nhanh đã đến, không ai nhìn thấy Du Lãnh đã ra tay như nào, chỉ kịp nhìn thấy anh ta mỉm cười, tên thích khách trước mặt đã bị xẻ thành tám mảnh.
Mọi người xung quanh nhìn nụ cười vô tội của Du Lãnh, không kìm được mà sởn da gà, vãi cả nước tiểu!
Từ đây về sau, biệt danh họ gọi Du Lãnh từ tên Mặt trắng liền biến thành quỷ Satan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT