Mới bắt đầu nửa năm đã xuất hiện zombie cấp bốn, tin tức này đối với nhân loại còn sống sót nghe sao cũng không phải tin tốt.

Giải quyết xong con zombie kia, lộ trình của hai người sau đó trở nên thuận lợi hơn nhiều, xe không đi được thì lại cất xe vào túi trữ vật quay ra đi bộ, trời tối thì tìm một chỗ nghỉ tạm, sau hơn mười ngày thì hai người cũng đã tới được biệt thự Tinh Hồ – lãnh địa hiện tại của căn cứ Hy Vọng.

Trên đường đến được đây hai người đã có thêm ít hiểu biết về tình trạng biến hóa của zombie hiện tại, cấp hai xuất hiện cực kì phổ biến, thỉnh thoảng sẽ thêm hai, ba con cấp ba, nhưng như con zombie cấp bốn họ từng gặp thì về sau cũng không thấy thêm con nào nữa.

Đến cửa chính căn cứ, họ được đội trưởng đội hai tiếp nhận và sắp xếp. Trên người Mục Hành có chút hơi thở mỏi mệt như từng dãi nắng dầm mưa, Du Lãnh lại cực kì sạch sẽ, không hề giống một người đang sống trong thời tận thế này, toàn thân sạch tinh, gương mặt đẹp đẽ như một hoàng tử bé.

Người khác thường như vậy rất nhanh bị những người khác chú ý tới, rước tới bao cặp mắt tò mò đánh giá, toàn là không có ý tốt. Du Lãnh không chút nào dao động, quay người lại cúi đầu vào ngực Mục Hành. Khiến ai ai cũng nhìn chằm chằm Mục Hành, họ sôi nổi đoán mò xem đây là kẻ nào, ngang nhiên mang theo bên mình một tên mặt trắng như vậy.

*Tiểu bạch kiểm = mấy em trai trắng trẻo, nõn nà, xinh tươi mà vô dụng:)))

Có người thử tiến lại gần hai người, Mục Hành bế ngang Du Lãnh lên, ôn nhu hỏi, “Mệt rồi phải không?”

Người lại gần kia là một hán tử cao to cường tráng, gã cười mỉa, “Hai vị mới tới sao?”

Trong mắt gã rõ ràng vừa hiện lên trào phúng với Du Lãnh, Mục Hành liếc gã ta một cái cảnh cáo, mới lãnh đạm nói, “Ờ”.

Gã cao to cực kì sửng sốt, người kia không thèm nghe gã nói nữa mà đi đến chỗ đăng kí. Gã căm tức phun ra một ngụm nước bọt, có gì đặc biệt đâu chứ, cũng chỉ là một thằng mặt trắng trói gà không chặt thôi không phải sao?

Mục Hành đăng kí dị năng hệ kim cấp ba, Du Lãnh đăng kí dị năng hệ tinh thần cấp một, hai người thuận lợi thâm nhập vào căn cứ. Mà dị năng hệ kim cấp ba của Mục Hành thực sự làm đám người ở cửa căn cứ phải kinh ngạc. Căn cứ Hy Vọng có một dị năng giả cấp ba, chính là Lê Ngọc của Lê gia, ngoại trừ gã ra thì không còn ai khác. Vậy mà hiện tại lại nhảy ra thêm một dị năng giả cấp ba nữa rồi. Mật thám của các thế lực chốt ở cửa lập tức náo loạn rời đi trở về báo tin.

Lê Ngọc vừa nghe hệ kim cấp ba đã biết ngay đó là Mục Hành, ngoài Mục Hành ra cũng không còn kẻ nào khác. Gã ngồi xuống gõ gõ mặt bàn, thực ra hắn không biết Mục Hành sẽ đến căn cứ Hy Vọng như vậy. Nghe thấy thủ hạ báo cáo Mục Hành còn ôm một người trong ngực, biểu cảm Lê Ngọc lập tức lạnh lẽo, Du Lãnh đúng là thằng cô hồn dai như đỉa.

Có Du Lãnh ở đó, Lê Ngọc đương nhiên không ảo tưởng cho rằng Mục Hành tới làm hòa với gã, nghĩ tới đời trước Mục Hành còn vì Du Lãnh mà quyết tuyệt với mình, phút cuối còn đập nồi dìm thuyền, đồng quy vu tận như vậy, Du Lãnh, Du Lãnh, …….

Lê Ngọc đứng lên quay ra với thủ hạ nãy giờ vẫn chờ một bên, “Mày đi nhìn chằm chằm vào bọn nó, bất kì tin tức gì đều phải báo về cho tao”.

“Vâng.” Thủ hạ kia cực kì lễ độ rời đi. Kẻ này vừa ra khỏi căn cứ, trên mặt lập tức lạnh như tiền, hắn nhắm chặt đôi mắt che lại cái nhìn khắc sâu hận ý, Lê Ngọc, mày phải đền mạng cho em trai tao!

Dương Hi cùng em trai hắn là Dương Lộ là người thành phố C, hai người đã sống nương tựa bên nhau hai mươi mấy năm, sau tận thế cùng thức tỉnh dị năng, hắn có được dị năng hệ che chắn ngoại và hệ thị giác, còn em trai hắn nhận được dị năng hệ tinh thần. Hai người tiếp nhận lời mời chào của Lê Ngọc, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ em trai hắn đã thiệt mạng. Hắn vẫn luô cho rằng em trai hắn chết là sự cố ngoài ý muốn, không ngờ được hắn vô tình nghe được một cuộc nói chuyện tiết lộ hết thảy chân tướng, cũng là khi đó hắn mới biết mình còn thức tỉnh cả dị năng hệ che chắn ngoại.

Lúc ấy hắn tình cờ nghe được Lê Ngọc nói về cái chết của em trai mình, thần kinh bị kích thích theo bản năng bộc phát dị năng che chắn cho bản thân, cũng nhờ vậy mới tránh được dò xét bằng tinh thần lực của Lê Ngọc. Hóa ra em trai hắn chết là do chính tay Lê Ngọc giết để moi tinh hạch!

Mấy tháng qua hắn đã dần dần lừa được tín nhiệm của Lê Ngọc, Dương Hi vẫn đang âm thầm tìm kiếm nhược điểm của Lê Ngọc, cuối cùng đến giờ hắn đã tìm ra kẻ có thể khiến Lê Ngọc mất khống chế mà phát điên. Dương Hi tươi cười cuồng dại, em trai, anh sắp báo thù được cho em rồi đó!

Mục Hành chưa vội tìm Lê Ngọc, dùng tinh hạch trên đường đánh giết được thuê một gian nhà cho Du Lãnh nghỉ ngơi. Những ngày tiếp theo hai người dạo quanh căn cứ, người cầm quyền lớn nhất hiện tại là Lê gia, các thế lực khác đều bị chèn ép mạnh mẽ, xem ra đời này Lê Ngọc đã chiếm được quyền lực mà gã vẫn tha thiết mơ ước.

Các thế lực lớn trong căn cứ mấy hôm nay vẫn dùng thái độ đánh giá dè chừng đối với Mục Hành, họ vừa muốn tiếp xúc với Mục Hành, cũng vừa lo ngại sẽ bị Lê gia nhắm vào.

Buổi tối, Du Lãnh gối đầu lên đùi Mục Hành, ánh mắt nhàn nhạt, bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, “Anh không thích chỗ này, Mục tiên sinh, chúng ta mau trở về đi!”

Mục Hành vuốt ve mặt anh chiều chuộng, ôn nhu nói, “Được, chúng ta trở về thôi.”

Du Lãnh cọ mặt vào lòng bàn tay hắn, thanh âm khe khẽ, “Anh muốn ăn sữa chua dâu tây em làm”.

“Được, về nhà sẽ làm cho anh”.

Mục Hành ngắm gương mặt Du Lãnh, có lẽ hắn đã sai rồi, hắn muốn tra tấn Lê Ngọc, muốn gã phải chết không được tử tế, dùng hết mọi thống khổ Du Lãnh từng chịu trả lại gấp ngàn lần lên người Lê Ngọc, nhưng Du Lãnh nghĩ gì, muốn làm gì với tên kẻ thù Lê Ngọc này?

“Bảo bối, anh muốn Lê Ngọc chết như nào?”

Du Lãnh mở to mắt nhìn Mục Hành, “Để anh ra tay được không?”

Mục Hành nhíu mày, “Không được!”

Du Lãnh ngồi dậy, đối diện ánh mắt của Mục Hành, anh cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn Mục Hành, “Tại sao lại không được?”

“Em hận hắn ta,” Mục Hành nắm đầu ngón tay Du Lãnh, “Với cả, tay bảo bối sạch sẽ là được, muốn dính máu cũng không thể dính phải máu loại người này”.

Du Lãnh phản bác hắn, vô cùng nói có sách mách có chứng, “Hắn ta tra tấn anh lâu như vậy, sau lại còn dùng em uy hiếp anh như vậy, anh cũng hận hắn mà!” Du Lãnh nhìn thẳng vào con ngươi của Mục Hành, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Anh cũng không muốn em lại có bất kì liên quan gì với hắn nữa, cũng không thích em dính phải máu của hắn”.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhường ai.

Lúc này cửa bị gõ vang, Mục Hành thở dài đứng dậy xuống giường ra mở cửa.

“Các người đều không muốn dính máu, vậy chi bằng để tôi tới làm giúp đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play